Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 864 - Chương 864: Con Khư Trong Đồ Thư Quán!

Chương 864: Con Khư Trong Đồ Thư Quán!
Chương 864: Con Khư Trong Đồ Thư Quán!

"Thành chủ, ngài có muốn xây dựng lại Đồ Thư quán trong cung Nghĩ kia không?" Nạp Sắt Phân Ny nghe được tin tức phía dưới, lập tức tiến đến xin chỉ thị của Hứa Thâm, thần thái cung kính, không còn bất cứ thù hận và e ngại lúc trước.

Hứa Thâm không thể không cảm thân thủ đoạn của Hạ Thông thật đáng sợ.

Có lẽ theo thời gian lâu dài, tình báo chung quanh và trí nhớ sẽ tạo thành xung đột, làm Hạ Thông sinh ra một chút chia rẽ và hoài nghi với hắn, nhưng cho đến trước mắt, Hứa Thâm vẫn không nhìn ra hắn có bất cứ dị trạng gì.

"Đồ Thư quán..." Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, bên trong Đồ Thư quán kia có một con khư thích đọc sách.

Đồ Thư quán đã biến thành Đồ Khư quán mất rồi.

"Giữ lại đi, đổi tên là được." Hứa Thâm nói.

Nạp Sắt Phân Ny gật đầu, chợt hỏi: "Vậy đổi tên là gì?"

"Gọi là Vị Lai Đồ Thư quán đi."

Nạp Sắt Phân Ny thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu liền rời đi.

Hứa Thâm nghĩ một hồi, lại nhích người đi đến phía trước Đồ Thư quán.

Ánh mắt hắn đảo qua, tầm mắt xuyên thấu toàn bộ ba tầng bên trong Đồ Thư quán, từ trên xuống dưới.

Lúc này, toàn bộ tầng thứ ba, nơi mà chỉ một mình Nghĩ Hậu mới có thể tiến vào lúc trước, lại lộ ra rõ mồn một trong mắt hắn, bên trong chẳng có bao nhiêu bộ sách.

Ở thời điểm hắn nhìn vào, con khư kia đang ở tầng thứ ba, cô ta ngồi trên giá sách, vui sướng gặm ăn một cái đầu đen tuyền không biết lấy được từ nơi nào, giống như đang gặm ăn một quả táo vậy, cặp đùi đẹp thon dài đan vào nhau cùng một chỗ, trên tay cầm sách, thoạt nhìn cực kỳ chăm chú, tập trung.

Đôi mắt Hứa Thâm thoáng chớp động, trực tiếp bước vào tầng thứ tư trong Khư giới, dùng mắt thường nhìn sang, lập tức trông thấy dáng vẻ con khư này.

Cô ta có thể đặt mình trong tầng thứ tư, xem ra là khư cấp A.

"Cẩn thận." Bỗng nhiên Hải Tước thấp giọng nhắc nhở, âm thanh có chút ngưng trọng: "Ác niệm trên người con khư kia rất nặng "

"Hả?" Hứa Thâm hơi kinh ngạc, Hải Tước chính là con khư biết khá rõ về hắn, nhưng với mức chiến lực hiện tại, hắn vẫn cần phải cẩn thận sao?

Phải biết rằng, đa phần những con khư cấp A khác đều không địch lại quân vương, trừ phi là một nhóm khư cấp A đặc thù.

Mà hắn, lại có thể dễ dàng trấn áp quân vương bình thường.

Nói đơn giản hơn, ở trước mặt hắn, hẳn là khư cấp A bình thường sẽ không thể phản kháng được.

Lúc này, dường như con khư đang ngồi bên trong Đồ Thư quán đã cảm nhận được cái gì, đôi mắt cô ta rời khỏi cuốn sách trên tay, dừng ở trên người Hứa Thâm, bên trong xẹt qua một mảnh kinh ngạc.

"Quả nhiên là cậu lừa gạt tôi..." Có vẻ như Đồ Thư khư [1] vẫn còn có chút ấn tượng về Hứa Thâm, đôi mắt cô ta chăm chú nhìn vào hắn, mang theo một chút cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.

[1]: Con khư trong Đồ Thư quán.

"Nơi này là địa bàn của Nghĩ Hậu, cô có biết Nghĩ Hậu không?" Tới lúc này, Hứa Thâm đã không cần quá mức cẩn thận tiến hành ngụy trang giống như lúc trước nữa, trực tiếp mở miệng dò hỏi.

"Cậu là kẻ thù của cô ta?" Dường như Đồ Thư khư cũng cảm nhận được sát ý của Hứa Thâm, rồi có chút hứng thú nói: "Khó trách sào huyệt của cô ta lại bị hủy diệt, hoá ra là bị cậu xâm chiếm rồi. Cô ta còn chưa có chết? Năng lực của cô ta cực kỳ đặc thù nha, nếu không thể hoàn toàn giết chết cô ta, thì sớm hay muộn cậu cũng sẽ chết ở trong tay cô ta thôi."

"Cô đã từng trông thấy năng lực của cô ta rồi? Nói như vậy, cô bị cô trấn áp tại đây sao?" Đồ Thư quán gần cung Tuyết như vậy, con khư này lại một mực tồn tại ở nơi đây, Hứa Thâm không tin Nghĩ Hậu không cảm nhận được.

"Không thể nói là trấn áp được, chúng ta chính là đồng bọn hợp tác." Đồ Thư khư nhẹ giọng nói: "Tôi thay cô ta canh giữ Đồ Thư quán này, đổi lại cô ta bổ sung cho tôi những bộ sách mà tôi thích xem, đây là hợp tác."

Hứa Thâm đánh giá gian Đồ Thư quán trước mắt, ở tầng thứ ba chỉ có một vài bộ sách ít ôi: "Bên trong này thì có thứ gì cần cô phải canh giữ?"

"Nếu đã là thứ mà tôi trông coi, đương nhiên không thể nói cho cậu được." Đôi mắt của Đồ Thư khư hơi nheo lại, đánh giá Hứa Thâm: "Có thể ép cô ta phải chạy, xem ra bản lĩnh của cậu không nhỏ."

"Cô cũng muốn thử xem sao?" Hứa Thâm hỏi.

Dường như Đồ Thư khư có chút cân nhắc, sau đó chậm rãi thu lại tia nguy hiểm từ trong đáy mắt, nhẹ giọng cất tiếng nhỏ nhẹ nói: "Thôi quên đi, tôi đã không còn hứng thú với chuyện đánh đánh giết giết nữa rồi, không có việc gì thì đọc sách cũng rất tốt."

Hứa Thâm nhìn chằm chằm vào cái đầu đen tuyền trong tay cô ta, hiển nhiên hắn không hề tin những lời cô ta vừa nói, nhưng cũng không truy cứu, lại tiếp tục hỏi: "Cô từng trông thấy mấy Nghĩ Hậu?"

Đồ Thư khư hơi sững sờ, chợt nở nụ cười hỏi: "Xem ra hai người chiến đấu rất kịch liệt nha, cậu đã nhìn thấy hai Nghĩ Hậu rồi sao? Đã như vậy mà cô ta vẫn không thể đánh bại cậu, xem ra cả tôi cũng không phải đối thủ của cậu rồi."

Nói đến đây, đôi mắt cô ta thoáng rung động: "Nhưng mặc kệ ai trong hai người tới quản lý nơi này, tôi chỉ muốn Đồ Thư quán thôi, nếu cậu muốn mời tôi đảm nhiệm chức vụ, thức ăn tôi tự mình chuẩn bị, chỉ cần cậu cung cấp sách cho tôi là được, thế nào?"

Hứa Thâm nhíu mày, nói như vậy đối phương cũng chỉ trông thấy hai Nghĩ Hậu mà thôi, xem ra quá khứ thân thực sự rất khó tìm.

Hắn bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề, nhưng cô phải trông nom Đồ Thư quán này cẩn thận một chút, ngoại trừ tôi, nếu ai có ý đồ phá hư, cô phải ra mặt."

"Đương nhiên rồi." Đồ Thư khư hừ nhẹ nói: "Ai dám tới nơi này giương oai, tôi sẽ làm cho hắn tự mình đi gánh chịu hậu quả... À không, là tự tôi sẽ gánh chịu hậu quả."

Hứa Thâm không đáp lại lời nói bông đùa của con khư này.

Xem ra … đúng là con khư trước mắt này đã đọc được không ít sách vở, trong bụng cũng có chút mực, lại biết nói đùa như nhân loại.

Hứa Thâm đi vào tầng thứ ba trong Đồ Thư quán, mặt đối mặt cùng con khư này, nhưng dường như cô ta cũng không bày ra tư thế phòng ngự hay gì, cả người đều để lộ ra một loại cảm giác ung dung tao nhã, không chút sợ hãi.

"Cô không sợ tôi sẽ giết chết cô sao?" Hứa Thâm dò hỏi.

Đồ Thư khư hé miệng cười, nói: "Sợ nha, nhưng đáng tiếc, cậu không giết được tôi đâu, Nghĩ Hậu cũng không giết được."

Bình Luận (0)
Comment