Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 884 - Chương 884: Ve Kêu Hết Hè, Sẽ Gặp Tịch Diệt...

Chương 884: Ve Kêu Hết Hè, Sẽ Gặp Tịch Diệt...
Chương 884: Ve Kêu Hết Hè, Sẽ Gặp Tịch Diệt...

Cô ta bắt đầu thu thập thủy tinh Linh Bí, muốn thăm dò bí ẩn tối cao mang tên vĩnh sinh.

Trải qua quá trình không ngừng cố gắng, cô ta đã tìm được 13 viên rồi, cộng thêm 12 viên có sẵn trong hội Hỗ Trợ Linh Bí, tổng cộng là 25 viên.

Mà tổng số viên thủy tinh Linh Bí hay là quả cầu ánh sáng ở đây là 27.

Trải qua một chuỗi năm tháng dài dòng, cô ta lại tìm được một viên.

Chỉ còn lại một viên cuối cùng là có thể xác minh được rốt cuộc truyền thuyết có phải sự thật hay không...

Trong truyền thuyết, người nắm giữ 27 viên thủy tinh của thế giới Linh Bí, rồi dung hợp chúng lại, là có thể khám phá được bí mật của thế giới, song song với đó là đạt được một thứ lực lượng không thể tưởng tượng nổi, cũng như trực tiếp nắm giữ cả thế giới này.

Nhưng tiếc nuối chính là, dẫu đã trải qua vô tận năm tháng, nhưng tới cuối cùng Nghĩ Hậu vẫn chưa thể tìm được một viên thủy tinh cuối cùng kia.

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Thật nhiều những vị quân vương luân phiên nhau lên rồi xuống, bảy đại gia tộc nội thành cũng trải qua quá trình thay đổi gia chủ, bao gồm cả năm vị quân vương trong hội nghị thống trị lúc trước, cũng có người vì tuổi già mà suy yếu dần rồi chết…

Suy cho cùng, con người cũng không ngăn cản được ánh hào quang chói mắt của thời gian.

Nhưng với Nghĩ Hậu, thời gian lại chính là một bộ phận lực lượng của bản thân cô ta.

Cô ta có thể không ngừng điều chỉnh thời gian, khiến cho tuổi thọ của mình kéo dài ra.

Hơn nữa, trong mấy năm nay, cô ta đã sưu tầm được rất nhiều khư binh cấp truyền thuyết. Những kiện khư binh này đều được cất chứa bên trong điểm đặt neo của cô ta, để Nghĩ Hậu có thể lấy ra thay đổi bất cứ lúc nào.

Những món khư binh này đều mang trong mình lực lượng phi phàm, và song song với quá trình tìm kiếm thủy tinh Linh Bí, Nghĩ Hậu cũng có ý đồ muốn tìm kiếm hoàn mỹ khư binh.

Nhưng đáng tiếc, cô ta cũng không thể tìm được.

Đám thuộc hạ bên người Nghĩ Hậu không ngừng bị thay đổi, dần dần, cô ta cũng chẳng thèm quan tâm tới những người mới xuất hiện bên mình nữa, cũng có thể nói rằng, cô ta càng ngày càng lạnh nhạt với hết thảy mọi thứ xung quanh mình, bởi vì tất cả chúng đều có thể biến mất theo thời gian.

Nói cách khác, ở trong mắt Nghĩ Hậu, những sinh mệnh ngoài kia chỉ giống như một đám ve sầu mùa thu thôi.

Ve kêu hết hè, sẽ gặp tịch diệt.

Loại sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, chỉ như pháo hoa nở rộ một thoáng rồi nhanh chóng lụi tàn thôi...

Mấy trăm năm, một ngàn năm, hai ngàn năm…

Nghĩ Hậu dần dần cảm nhận được một loại cảm xúc, tên là cô độc.

Cô ta quyết định lựa chọn vận dụng lực lượng của khư binh, để trở lại quá khứ từng bị chính mình phong tỏa, trở lại quãng thời gian ban đầu.

Chuyện đến hôm nay, cô ta đã sớm không thèm để ý tới Hứa Thâm lúc trước.

Hắn chỉ là một trong những tên cường địch mà cô ta gặp được trong cả quãng đời chinh chiến của mình thôi, hơn nữa hắn còn là kẻ đã bị cô ta giải quyết từ rất sớm.

Nghĩ Hậu lựa chọn quay về thời kỳ thơ ấu của mình.

Giống như sống lại một đời… một linh hồn già nua, cô độc mà tĩnh mịch, sống lại trên người một đứa nhỏ mới ba tuổi đầu.

Nghĩ Hậu không có ý định đi thay đổi quá khứ!

Từ sau khi được chứng kiến năm tháng vô tình, cô ta đã hiểu được hết thảy mọi thứ đều sẽ trôi qua.

Cô ta chỉ muốn đến đây để ôn lại và nhấm nháp dư vị của quá khứ mà thôi.

Toàn bộ những nỗi thống khổ và niềm vui sướng chung quanh, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi trong cả quãng thời gian dài đằng đẵng sau này.

Và trong mắt cô ta, chúng chẳng hề có chút ý nghĩa nào cả.

Nhưng ngay trong thời khắc lĩnh ngộ này, cô ta lại có thể kéo dài loại 'Nháy mắt' ấy...

Cô ta nhìn thấy cha mình suy sút, nhìn thấy đại bá và nhị bá tranh giành gia tộc.

Cô ta nhìn thấy hết thảy mọi thứ, nhưng chỉ với tư cách là một vị khách qua đường lặng lẽ quan sát mà thôi, sau đó mọi chuyện lại diễn biến giống hệt những gì từng xảy ra trong quá khứ, bao gồm cả sự kiện cô ta gặp phải khư, đạt được lực lượng, cùng với trở thành hình thái thứ hai, quân vương vân vân….

Đoạn thời gian cực khổ lúc ban đầu ấy chỉ diễn ra chừng vài chục năm, nó chiếm tỷ trọng cực nhỏ trong quãng thời gian dài dòng mà cô ta từng trải qua sau này, nhưng chính nó, lại làm cô ta khó có thể quên đi được.

Tựa như người thường sống đến năm tám mươi tuổi, vẫn muốn nhấm nháp dư vị của tiếng ếch kêu, của những viên kẹo giấy từ thời thơ ấu.

Và lần này, sau khi trở thành quân vương, Nghĩ Hậu lại không có nóng lòng hay gắng sức đi tu luyện, cô ta vẫn một mực ở lại bên trong tiểu trấn Nguyệt Quang.

Cô ta muốn được làm bạn cùng cố hương của mình nhiều hơn một chút, ở lại nơi này lâu hơn một chút và quan sát những con người ở nơi này kỹ càng hơn một chút…

Vì thế, cô ta lựa chọn cải thiện hoàn cảnh sống cho quê hương của mình.

Nếu nói tuyến thời gian ban đầu của cô ta là 'Một đời trước', thì trong lòng cô ta, quãng thời gian thơ ấu quá mức xa xăm ở kiếp trước đã có chút phai nhạt rồi.

Nghĩ Hậu còn nhớ mình cũng từng cải thiện quê hương.

Nhưng lần này, cô ta lựa chọn phương thức cải thiện càng tốt hơn một chút.

Thậm chí cô ta còn mua về không ít bộ sách loại kiến trúc, muốn tự tay mình thiết kế bộ mặt mới cho nơi này.

Đồng thời, cô ta cũng tiến vào viện phúc lợi của nhà mình, và đảm nhận chức trách của một người giáo viên trong đó.

"Cô giáo Mạt Di La đâu rồi?"

"Kỳ quái, vừa rồi cô ấy còn ở đây mà?"

Trong đình viện bên ngoài lớp học, Mạt Di La vừa theo bậc thang đi xuống dưới.

Trước mặt có một người phụ nữ trung niên đi tới, vừa nhìn thấy Mạt Di La, bà ta lập tức cười nói: "Tiểu thư, hôm nay ánh nắng mặt trời rất đẹp, ngài đã phải rời đi rồi sao?"

"Viện trưởng, tôi đã nói rồi mà, khi ở trong này, bà đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi chỉ là một cô giáo dạy thay thôi." Trên mặt Mạt Di La thoáng hiện một chút bất đắc dĩ, nói.

"Đã biết rồi tiểu thư."

Mạt Di La càng thêm bất đắc dĩ, cô ta phẩy tay một cái rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment