Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 886 - Chương 886: Vòng Tròn Số Mệnh!

Chương 886: Vòng Tròn Số Mệnh!
Chương 886: Vòng Tròn Số Mệnh!

Mà hắn muốn chém giết Nghĩ Hậu, nhưng vừa rồi lại trực tiếp phong tỏa cô ta ở trong quá khứ, làm cho chính mình vĩnh viễn cũng không thể chạm đến, hoặc chém giết cô ta.

Chỉ là… có thể sử dụng lồng giam tâm linh tới phong tỏa, ngăn cản Nghĩ Hậu ở quá khứ, từ đó tạo thành thay đổi trong tương lai, đã là cực hạn của hắn rồi.

Không riêng gì Nghĩ Hậu bị thời gian đùa bỡn, dù một người có thể nhìn thấu điểm này từ trước như Hứa Thâm, cũng không thể thoát được.

Những kẻ lọt sâu vào ván cờ như bọn họ, đều là quân cờ.

Hứa Thâm không khỏi suy nghĩ, nếu lúc trước hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận số mệnh của bản thân, không vận dụng năng lực xuyên về quá khứ, thì rốt cuộc cái vòng tròn này có thể vì vậy mà bị rạn nứt, từ đó phá vỡ số mệnh hay không?

Hắn không có đáp án.

Dường như ngay cả chuyện hắn chấp nhận số mệnh hay không đều đã được định sẵn từ trước rồi.

Mỗi khi gặp phải chuyện cần lựa chọn thì đủ loại nguyên nhân như hoàn cảnh, tính cách của bản thân, đều sẽ dẫn dắt, làm cho hắn nhất định phải đưa ra một số lựa chọn.

Dù hắn biết rất rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào nếu bản thân lựa chọn như vậy, thì kết quả vẫn luôn là như thế.

Có lẽ đây chính là điểm đáng sợ của số mệnh.

Cái gọi là nghịch thiên sửa mệnh kia, dù có sửa như thế nào chăng nữa, chẳng phải tới cuối cùng vẫn đi đến kết cục mà vận mệnh đã sớm an bài xong rồi sao?

Hứa Thâm thở dài một tiếng, thật lâu không nói.

Phải biết rằng, căn cứ theo đủ loại hiện tượng lúc trước, bản thân hắn đã sớm dự đoán được kết quả như vậy, kết quả mà hắn có làm như thế nào cũng không thể giết chết được Nghĩ Hậu!

Nếu có thể giết chết Nghĩ Hậu, hắn sẽ có cơ hội ăn luôn cô ta, từ đó mượn dùng năng lực của cô ta.

Nếu hắn có thể mượn dùng năng lực của cô ta, như vậy trong hồi đại chiến trước kia, ngoại trừ hình chiếu của Nghĩ Hậu buông xuống, chắc chắn sẽ có cả hình chiếu của chính hắn nữa.

Suy cho cùng, một khi hắn có thể chém giết Nghĩ Hậu, kế thừa hết thảy mọi thứ của cô ta, thì những chuyện cô ta có thể làm được, thì hắn cũng có thể làm được.

Nhưng trên thực tế, tình huống này không hề xảy ra.

Không bao giờ có chuyện hắn xuyên qua như vậy.

Bởi vì trong đủ loại khổ cực mà hắn từng gặp phải trong quá khứ kia, không hề có một bản thân nào khác xuyên về để bảo vệ hắn.

Chẳng phải tình huống này cũng đã báo hiệu từ sớm cho hắn thấy rằng, hắn không thể giết chết Nghĩ Hậu, cũng tương đương với không thể đạt được năng lực này hay sao?

Năng lực thời gian và Nghĩ Hậu đã vĩnh viễn bị phong tỏa trong quá khứ xa xăm rồi, không thể chạm đến nữa.

Thông qua câu chuyện Nghĩ Hậu giúp đỡ hắn thành vương, Hứa Thâm đã nhìn ra Nghĩ Hậu bị thời gian lường gạt, mà chính vì nguyên nhân như thế, hắn cũng nhìn ra rồi đoán được kết quả của chính mình, chẳng qua bản thân hắn vẫn ôm trong lòng ý đồ thay đổi loại số mệnh này mà thôi.

Nhưng trải qua một lần thử nghiệm như vậy, một lần dùng hết toàn lực như vậy, chính bởi loại tâm tư không cam lòng và không chịu chấp nhận số mệnh của hắn, tới cuối cùng, mọi thứ hắn làm lại trở thành phân đoạn cuối cùng của vòng tròn vận mệnh, khiến cho vận mệnh hoàn toàn khép kín.

Nếu có thể trở lại mười phút trước, chắc chắn Hứa Thâm sẽ lựa chọn dừng tay, không truy đuổi theo 'Quá khứ thân' của Nghĩ Hậu nữa.

Hắn muốn nhìn một chút xem, khi bản thân làm như vậy, mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào.

Nhưng tiếc nuối chính là, hắn vốn không nắm giữ năng lực thời gian, không thể sửa chữa những chuyện đã xảy ra.

Không có cơ hội lần thứ hai để lựa chọn.

Mặc dù có, theo Hứa Thâm suy đoán, có lẽ bên trong chuyện này sẽ nảy sinh một loại nguyên nhân khác, hoặc là một tình huống đặc thù nào đó, khiến cho "Kết quả" cuối cùng vẫn phát sinh y như vậy, và đúng vào thời điểm ấy.

Hứa Thâm ngồi dưới đất nghỉ ngơi hồi lâu, thoáng khôi phục lại một chút trạng thái, mới chậm rãi đứng dậy.

Hắn liếc mắt nhìn tòa trang viên giống như phế tích này một cái thật sâu.

Và thời khắc này, bên trong tuyến thời gian xa xăm kia, Nghĩ Hậu đang ở ngay trước mắt hắn, rõ ràng hai người bọn họ ở rất gần nhau, nhưng lại là gần trong gang tấc, xa tận chân trời, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để tiếp xúc với nhau thêm một lần nữa.

Tính tới thời điểm hiện tại, trong tất cả những kẻ địch của Hứa Thâm, Nghĩ Hậu chính là đối thủ đáng sợ nhất, khó dây dưa nhất, cần nhiều thời gian để chém giết nhất mà hắn từng gặp được trước mắt, nhưng tới cuối cùng, cô ta vẫn là kẻ thất bại.

Có lẽ về sau này, hắn sẽ còn gặp được những cường địch giống như vậy.

Hứa Thâm nghĩ đến hội nghị thống trị kia.

Tuy hắn còn chưa chính thức trông thấy bọn họ, nhưng năm người có thể ngồi trên đỉnh nóc, trấn giữ nhân loại kia, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

"Con đường tương lai... Thực gian khổ mà." Hứa Thâm thì thào tự nói.

"Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng cậu." Mai Phù xuất hiện bên người Hứa Thâm, rồi khẽ cong eo, kề sát tới, một lọn tóc men theo bên vành tai rủ xuống dưới, khuôn mặt cô bị che phủ bởi nụ cười và vẻ dịu dàng: "Luôn luôn là như vậy."

Trong lòng Hứa Thâm chợt trở nên ấm áp, trên mặt hắn cũng thoáng hiện nụ cười.

Hứa Thâm quay về từ tiểu trấn Nguyệt Quang.

Sau chuyến hành trình này, rốt cuộc hắn cũng phong tỏa được quá khứ thân của Nghĩ Hậu ở trong quá khứ, cũng chém giết được cả tương lai thân lẫn hiện tại thân của Nghĩ Hậu ở trong hiện tại, còn đạt được một kiện khư binh cấp truyền thuyết là áo choàng màu đỏ tươi… Rốt cuộc Hứa Thâm cũng có cảm giác bản thân trở nên buông lỏng, có thể thở phào một hơi, không cần quá mức căng thẳng như trước kia nữa.

Về phần Dạ Thử Vương đã chạy thoát, thực sự không đáng để lo nghĩ.

Kể cả khi đối phương tiếp tục mưu đồ, ôm ý tưởng Đông Sơn tái khởi, thì thời khắc gã trở về đoạt lại thành Quang Minh, cũng chính là lúc gã tự đi tìm đường chết cho mình.

Nghĩ Hậu 'Mạt Di La' là ngoại lệ.

Nhưng quân vương khác, ngoại trừ một số rất ít những tồn tại đặc thù, Hứa Thâm có cảm giác, nếu để hắn đi đối phó với bọn họ hẳn là mọi chuyện sẽ đơn giản, nhẹ nhàng thôi, không cần cố quá sức.

Bình Luận (0)
Comment