Mãi cho đến khi hang ổ của Hàn gia ở thành khu Lê Lạc bị phá hủy, trang viên rơi vào tê liệt, ngay cả gia chủ Hàn Bách Cường của Hàn gia cũng bị Giang Vân Lưu bắt được, trực tiếp bóp nát thân thể, vậy mà quân vương của Hàn gia vẫn chưa chịu lộ diện.
Đi đến thời khắc này, tuy các thế lực khắp nơi còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng bọn họ cũng hiểu được, trong trận cờ giữa Hàn gia và Giang gia, Giang gia chính là người chiến thắng!
Không biết Giang gia đã dùng loại thủ đoạn gì, để vây khốn hoặc là giải quyết quân vương của Hàn gia rồi.
"Lão tổ đâu?"
"Gia chủ ở đâu? Cứu mạng!"
Sau khi đại bộ đội của Giang gia xâm nhập vào bên trong thành khu Lê Lạc, cả tòa thành khu đã hóa thành nhân gian luyện ngục, vài nhóm trảm khư giả trốn bên trong khu chung cư cũng không thể tránh được phương thức săn giết tìm tòi kiểu trải thảm của bọn họ, tất cả đều bị giết chết hoặc bị bắt làm tù binh.
Ngay trước khi thảm cảnh giống như luyện ngục này diễn ra, một bóng người đã lặng yên quay về Hàn gia.
Cùng lúc ấy, có vài bóng người đang tử thủ đằng trước kho bí bảo của Hàn gia, cô gái mặc chiến giáp màu tím trong số bọn họ chính là người dẫn đầu ở nơi này. Ánh mắt cô đầy vẻ kiên nghị, kể cả khi những tiếng kêu rên từ bên ngoài không ngừng truyền đến nơi này thông qua dụng cụ truyền tin, chúng vẫn không thể làm cho đôi mắt kiên nghị của cô sinh ra dao động.
"Chắc chắn bà nội sẽ trở về, chúng ta cần phải bảo vệ nơi này cho tốt!" Cô gái nọ cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn bốn phía.
Cô cũng không biết quân vương của Giang gia sẽ ập đến từ nơi nào, nhưng bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ hy sinh bất cứ lúc nào rồi.
Bỗng nhiên, một bóng dáng từ hư không xuất hiện trước mắt.
Là quân vương?!
Mấy người đang canh giữ phía trước kho bí bảo đều vô cùng kinh hãi, tất cả vội vàng rút kiếm chỉ thẳng về phía kia, nhưng rất nhanh tiếng mừng rỡ lại vang lên.
Bởi vì người tới đúng là quân vương của Hàn gia, Hàn Xuân Lan.
"Bà nội!" Cô gái nọ vừa nhìn thấy người xuất hiện đúng là bà nội, trong lòng không khỏi vui sướng vô cùng, vội vàng vọt tới: "Quân vương của Giang gia đang đồ sát bên ngoài, nhưng bọn họ còn chưa tìm được đến nơi đây..."
"Mấy người không cần tử thủ nữa." Hàn Xuân Lan nhìn cô gái nọ, khẽ nhíu mày, nói: "Nhanh tìm một chỗ trốn chết đi, Hàn gia đã kết thúc rồi, ta tới lấy bí bảo xong, cũng sẽ rời đi."
"Cái gì?" Cô gái nọ cùng mấy người bên cạnh đều bị lời nói của bà ta làm kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn qua.
Những lời như thế lại trực tiếp xuất phát từ trong miệng của chính quân vương Hàn gia, khiến bọn họ có cảm giác tín ngưỡng sụp đổ.
Hàn Xuân Lan không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, đã nhanh chóng thông qua mật mã nghiệm chứng mở ra kho bí bảo.
Loại kho bí bảo này có độ an toàn khá cao, dù quân vương có thể mạnh mẽ phá giải nó, nhưng làm như vậy, cũng tương đương với phá hủy toàn bộ kho bí bảo, chẳng thu được cái gì, phải dùng mật mã mới được.
Mà mật mã này lại nằm trong tay ba vị quân vương bọn họ.
Hàn Xuân Lan vừa tiến vào kho bí bảo trung, đã nhanh chóng vơ vét toàn bộ bảo vật trân quý bên trong.
Mà mấy người ở bên ngoài kho bí bảo, vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong những lời nói của Hàn Xuân Lan.
Sưu!
Đột nhiên, một bóng người mang theo sát khí kinh người, thổi quét đến tận đây.
Nhìn thấy quân vương của Giang gia buông xuống, mấy người khác đều tỉnh lại từ trong kinh ngạc, cô gái nọ lại theo bản năng nhanh chóng tiến lên chắn ngang phía trước kho bí bảo.
Giang Vân Lưu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên, năng lực xé rách sắc bén lướt qua.
Bỗng nhiên một bóng kiếm lao đến, dứt khoát ngăn cản công kích trước mặt.
Hàn Xuân Lan ôm bảo vật từ bên trong bước ra ngoài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Vân Lưu một cái, ngay sau đó lại nói với cô gái kia: "Đừng tử thủ hang ổ đã rỗng tuếch này nữa, tương lai của Hàn gia chúng ta không phải ở nơi này, mà là bản thân mấy người, tranh thủ sống sót đi."
Lúc này, lại một lần nữa nghe được lời nói của Hàn Xuân Lan, rốt cuộc cô gái kia mới chịu tin tưởng rằng bản thân không có nghe lầm, cô không nhịn được nói: "Bà nội, mấy người bác Hàn Liệt đâu? Bọn họ gặp chuyện không may rồi ư? Vì sao chúng ta phải chạy trốn? Hơn nữa, chúng ta có thể chạy trốn tới đâu đây?"
Hàn Xuân Lan lạnh lùng nói: "Nếu mấy người muốn sống, phải đi thành Để. Tòa thành Để kia tên là thành Quang Minh, ta sẽ ở nơi đó chờ mấy người."
Nói xong, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vân Lưu, cất giọng lạnh lùng nói: "Động tác rất nhanh, về sau tôi sẽ thanh toán khoản nợ này với các người!"
"Bà không chết?" Giang Vân Lưu nhìn thấy Hàn Xuân Lan, cũng khẽ nhíu mày, Hứa Thâm không giết chết đối phương, ngược lại còn thả bà ta đến đây.
Rốt cuộc hắn có ý gì?
Hàn Xuân Lan lạnh lùng nói: "Hiện tại, tôi đang làm việc cho vị đại nhân kia, ngài lệnh cho tôi đi tới lấy một chút đồ của Hàn gia chúng tôi, ông muốn ngăn cản sao?"
Hoá ra là quy thuận, nương tựa vào kẻ kia rồi... sắc mặt Giang Vân Lưu trầm xuống, đúng là quân vương nương tựa vào mình thực sự mê người, lão cũng không cảm thấy kỳ quái vì Hứa Thâm cũng không thể từ chối được loại chuyện này.
Nhưng… Hứa Thâm lại lệnh cho bọn họ tới lấy đi bí bảo của Hàn gia, loại hành động này thực sự không phúc hậu.
Thứ đáng giá nhất là Quỷ Bộ Binh Thư đã cho ngươi rồi, bí bảo khác của Hàn gia ngươi cũng muốn?
Tuy trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng Giang Vân Lưu cũng biết, lão thực sự không thể tới tìm Hứa Thâm tính toán rõ chuyện này.
Ít nhất là hiện tại còn không thể.
Lão hừ lạnh nói: "Ai biết bà một mình thoát đi hay là thay mặt Hứa tiên sinh làm việc? Tôi cứ bắt bà lại trước đã, sau đó đưa đến trước mặt Hứa tiên sinh đối chứng!"
"Dựa vào ông cũng muốn ngăn tôi lại?" Hàn Xuân Lan bật ra tiếng cười nhạo, rồi không nói thêm gì đã trực tiếp chạy thẳng về phía xa xa.
Giang Vân Lưu hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng đuổi giết phía sau.
Cô gái nọ và mấy thủ vệ khác vẫn còn sửng sốt tại chỗ, nhưng rất nhanh, bọn họ đã phục hồi lại tinh thần. Bỗng nhiên cô gái nọ ý thức được, có lẽ bà nội đã cố ý dẫn cường địch rời đi, tranh thủ thời gian cho mình chạy trối chết.
Nghĩ đến đây, cô cắn chặt môi, khẳng định là mấy người bác Hàn Liệt đã gặp chuyện không may rồi, mới khiến cho bà nội từ bỏ căn cứ địa của Hàn gia như vậy.
Nhưng hi vọng tương lai của bọn họ nằm ở thành Để sao?
Vì sao lại ở nơi đó chứ...