Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 93 - Chương 93. Nhiệm Vụ Giới Hạn Thời Gian!!!

Chương 93. Nhiệm Vụ Giới Hạn Thời Gian!!! Chương 93. Nhiệm Vụ Giới Hạn Thời Gian!!!

Thanh niên lên xe, rất nhanh đã khởi động máy móc: "Lãnh sự đại nhân, chúng ta về tổng bộ trước sao?"

"Ừm, tôi muốn đi lấy trang bị tác chiến." Hứa Thâm nói.

Thanh niên liên tục gật đầu.

Hứa Thâm tò mò hỏi: "Đợi lát nữa, cậu cũng theo tôi cùng đi săn giết khư sao?"

"A? Không không không, tôi chỉ là người phụ trách đón đưa lãnh sự đại nhân, còn Lỵ Lỵ đại nhân đang chờ sẵn ở địa điểm sự kiện rồi." Thanh niên vội vàng nói, sắc mặt trở nên trắng bệch .

Bảo gã đi giải quyết loại sự kiện quái vật này?

Nói đùa gì vậy!

Chỉ ngồi cùng một chỗ với loại quái vật đang chuẩn bị đi giải quyết sự kiện quái vật thôi, cũng khiến gã cảm thấy hít thở không thông rồi!!!

Chiếc xe chạy nhanh trong đêm đen, xuyên qua khu Hắc Quang, đi tới phía trước tổng bộ.

Trên đường Hứa Thâm có tranh thủ hỏi thăm và làm quen với thanh niên lái xe, nhưng lại phát hiện đối phương chỉ phụ trách duy nhất một việc là lái xe đón đưa hắn, còn lại không hề biết gì về sự kiện xảy ra đêm nay, hơn nữa đối phương cũng không phải nhân viên trảm khư, chính là một người thường đã mở mắt thôi.

Chức trách bình thường của đối phương lại là một nhân viên phụ trách an toàn cho một tụ điểm sòng bạc dưới quyền quản lý của hội Truy Quang.

Người kia nói xong, thoạt nghe cứ tưởng gã là bảo an của sòng bạc, nhưng nói trắng ra, đối phương chính là một tên lưu manh làm việc ở sòng bài.

Chiếc xe lao như điên trên đường, đèn đỏ chiếu theo, cũng coi như Hứa Thâm đã được chứng kiến loại khả năng của thanh niên lưu manh này rồi.

"Làm như vậy sau khi anh đi về, chiếc xe này sẽ bị thu hồi và tiêu hủy biển số sao?" Tuy Hứa Thâm là vụ dân, nhưng chút kiến thức ấy hắn đã từng được nghe một lão vụ dân nhắc tới.

"A? Không có việc gì. Trước khi tôi tới đón lãnh sự đại nhân, trong hội đã chào hỏi qua cục Giao Thông, bọn họ sẽ không thu và tiêu hủy xe của tôi." Thanh niên vội vàng nói.

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.

Nửa giờ sau, bọn họ đã đi tới tổng bộ của hội Truy Quang.

Hứa Thâm vào thang máy lên lầu, thay trang phục tác chiến, cầm binh khí, và bảng tên lãnh sự của bản thân rồi xuống lầu.

Thanh niên kia lại khởi động chiếc xe, lần này bọn họ đi ở trong nội thành, rõ ràng là tốc độ lái xe của gã đã chậm hơn không ít.

Không bao lâu sau, chiếc xe ngừng lại phía trước một phòng ca múa.

Phụ cận nơi này cực kỳ xa hoa truỵ lạc, còn có khá nhiều người đi đường, trước mắt vẫn như cũ là một mảnh náo nhiệt, hồn nhiên không nhìn ra nơi này vừa bạo phát sự kiện khư thú.

Hứa Thâm có chút kinh ngạc, sau khi hắn xuống xe, đã nhìn thấy một bóng dáng đi tới.

"Suýt chút nữa là đến muộn rồi, lần sau lãnh sự đại nhân cần phải đến sớm hơn chút nha." Lỵ Lỵ cười khẽ nói.

Hứa Thâm cười khổ nói: "Tôi đã lập tức đi tới đó."

"Được rồi, tại lãnh sự đại nhân ở quá xa thôi." Lỵ Lỵ cười cười, chợt nhìn về phía phòng ca múa trước mắt, nói: "Đã điều tra qua, con khư này là Côn Niệm Khư cấp D. Nó trốn ở chỗ sâu trong gian phòng này, trước mắt đã có hai người bị ngộ hại. Sự kiện vừa mới bùng nổ."

Hứa Thâm nhìn khu vực phòng ca múa trước mắt, nơi này vẫn cứ kinh doanh theo lẽ thường, vẫn có không ít người ra ra vào vào, chẳng có gì khác biệt cả: "Nói như vậy, những người ở nơi này không đi sơ tán sao?"

"Sơ tán?" Lỵ Lỵ nở nụ cười: "Lãnh sự đại nhân cứ nói đùa, chúng ta khác với cục Khư Bí. Hơn nữa, lần này chỉ là sự kiện cấp D mà thôi, trong hội đã phái lãnh sự đại nhân đi tới, coi như đủ coi trọng chuyện này rồi. Thêm nữa, nếu bảo bọn họ đóng cửa kinh doanh, thì doanh thu hôm nay sẽ tổn thất không ít đâu. . ."

"Nhưng lỡ như để lan đến. . ."

"Chuyện này cần phải xem bản lĩnh của lãnh sự đại nhân. Tốt nhất là giải quyết nó trong vòng 10 phút, lỡ như đánh lâu dài, có lẽ con khư này sẽ chạy trốn đến hiện thực, đến lúc đó, ảnh hưởng của sự kiện này sẽ lớn lắm nha."

Lỵ Lỵ khẽ cười nói: "Nói như vậy, lãnh sự đại nhân đánh giá nhiệm vụ cũng không mấy lạc quan hả?"

Đây chẳng phải là gia tăng gánh nặng cho ta hay sao. . . Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, quả nhiên hội Truy Quang càng thêm chú trọng lợi ích, cho nên bọn họ mới phát cho đám trảm khư giả dưới quyền thật nhiều đãi ngộ.

"Trang bị phá khư đã vào chỗ, chỉ chờ đến khi lãnh sự đại nhân định vị được khư là lập tức vào cuộc, bất cứ lúc nào cũng được, hãy nói cho tôi biết nhé." Lỵ Lỵ lắc lắc dụng cụ truyền tin trong tay.

". . . Cô không vào cùng tôi sao?"

"Tôi chỉ tới trợ giúp lãnh sự đại nhân . . . Trợ giúp từ xa thôi."

Hứa Thâm không nói gì, khó trách lại nói là đơn binh tác chiến, xem ra hắn chỉ có thể dựa vào chính mình .

. . .

. . .

Tiếng âm nhạc đầy kích thích và nhịp trống vồ vập vào nhau, cùng với từng âm thanh cuồng hoan thét gào chói tai… Bên trong phòng ca múa, đầy những tiếng người ồn ào.

Cùng lúc đó, ở hậu trường nghỉ ngơi, Viên Thanh Thanh đang ngồi trước bàn hoá trang, cẩn thận tô son môi, kế tiếp đã đến lượt cô lên sân khấu biểu diễn.

Làm một ca sỹ chuyên nghiệp chính là giấc mộng của cô, giấc mộng này có thể giúp cô thực hiện một ước mơ còn lớn hơn nữa, đó là dấn thân vào nội thành —— nếu có thể nổi danh.

Cô cảm thấy tiếng ca của bản thân có thể làm lay động lỗ tai khó tính, hay bắt bẻ của đám người trong xã hội thượng lưu kia, nhưng thật đáng tiếc, trước mắt cô chỉ có thể biểu diễn tại một phòng ca múa nho nhỏ kiểu này, và ca hát cho đám sinh vật không biết thưởng thức là gì, chỉ biết tru lên mỗi khi nghe thấy giai điệu này.

Đây thực sự là lãng phí tài năng.

Rất nhanh, cô đã tô mắt xong, khẽ mím đôi môi đỏ tươi, sau đó theo bản năng mà sờ sờ bả vai một chút, nơi đó vừa sinh ra một chút ngứa ngáy tựa như có lọn tóc quệt vào.

Nhưng sau khi Viên Thanh Thanh quệt qua, cô mới ý thức được, bản thân mình đã cắt tóc ngắn mất rồi.

Có lẽ vừa mới cắt nó đi. . . bản thân còn chưa quen.

Là ảo giác của thân thể.

Viên Thanh Thanh chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên cô nhìn thấy đằng sau gương có một đứa bé đi qua.

Một đứa bé ư?

Là ai đưa đứa nhỏ tới phòng hóa trang vậy? Thật xui mà!

Bình Luận (0)
Comment