"Đây là thi thể của con khư kia sao?" Hứa Thâm đưa mắt nhìn bộ thi thể rách nát trước mặt Tiết Hải Ninh, bên trên đã không còn khí tức sinh mệnh, hơn nữa còn đang từ từ tan biến đi.
Có thể nhận thấy phần rìa thi thể đang từ từ hóa thành sương mù ở mức cường độ thấp, chuyện này khiến Hứa Thâm có chút để ý.
Những phần rất nhỏ nọ vừa bị hòa tan trong sương mù, đã lập tức giống hệt mảnh sương mù hàng năm vẫn bao phủ khắp mọi con đường.
Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, sau khi hắn săn bắn những khư khác, nếu không nhanh chóng cất thi thể của khư đi, vẫn một mực để nó ở bên ngoài trong khoảng thời gian khá dài, nó sẽ chìm xuống đất đai trong Khư giới, rồi biến mất không thấy, giống như đã chìm xuống tầng càng sâu hơn trong Khư giới vậy.
Nhưng sau khi khư cấp A tử vong, phương thức biến mất của chúng nó lại không giống thế.
"Đúng vậy." Tiết Hải Ninh gật gật đầu: "Nó cũng là một đứa nhỏ bất hạnh, quá đáng thương, cho nên tôi để cho nó sớm kết thúc mọi đau khổ."
Có lẽ nỗi bất hạnh của nó là gặp phải cô... Hứa Thâm khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía: "Mấy người Trần Hàn đâu rồi, tất cả đều gặp chuyện không may sao?"
"Không." Tiết Hải Ninh lắc đầu: "Trước khi tôi chết, bọn họ còn đang hoạt bát nhảy loạn khắp nơi, cũng không biết quá trình tôi tái sinh mất bao nhiêu thời gian, nhưng tôi không tìm thấy mảnh thân thể bọn họ trong bụng con khư kia."
Hứa Thâm nghe vậy, lập tức dò xét bốn phía, rất nhanh đã nhìn thấy sợi nhân quả của đám người Trần Hàn, nghĩa là tất cả đều còn sống.
Lần theo sợi nhân quả, Hứa Thâm đã tìm được đám người Trần Hàn và Triệu Tâm An, những thành viên trong tiểu độ tiến đến tiêu diệt đại khư, đang ở bên trong phế tích của một tiểu khu, trên người cả đám hoặc ít hoặc nhiều đều có thương tích.
Khi bọn họ nhìn thấy Tiết Hải Ninh đứng bên cạnh Hứa Thâm, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng như gặp quỷ.
"Cô, không phải cô đã...?" Trần Hàn mặt xám mày tro, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiết Hải Ninh.
"Người ta vận khí tốt, đã trở thành quân vương rồi." Tinh Quân thản nhiên nói.
Đám người Trần Hàn sửng sốt, cũng lập tức trở nên kinh ngạc, Tiết Hải Ninh lại lột xác trở thành quân vương rồi?
Chẳng phải đây là một bước lên trời ư?!
Tiết Hải Ninh liếc mắt nhìn Tinh Quân một cái, rồi không để ý tới gã nữa, chỉ lạnh nhạt quay sang nói với đám người Trần Hàn: "Xem ra vẫn là mấy người thông minh, đáng tiếc có đôi khi thông minh quá, lại làm lỡ mất một vài thứ."
Hiện giờ Tiết Hải Ninh đã trở thành quân vương, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, tuy trên cơ thể đám người Trần Hàn đều bị thương nghiêm trọng, nhưng mức độ thương tích kia tuyệt đối chưa đến mức không thể hoạt động được.
Nhìn là đủ hiểu, trong trận chiến trước đây, bọn họ đều giữ lại thực lực…là có vẻ như đã dốc hết toàn lực, kỳ thực chỉ dốc hết toàn lực theo kiểu 'Báo cáo kết quả công tác' mà thôi.
Chỉ có một mình cô cho là sự thật sao?
Vào thời khắc này, đặc tính viên hoạt [1] của thế giới này vừa dạy cho cô một bài học, nhưng hiện giờ tính tình của cô đã thay đổi, có thể nhìn hết thảy mọi thứ dưới ánh mắt bình thản, cũng không so đo với bọn họ.
[1]: viên hoạt vừa có nghĩa là trơn tru, tròn trịa, vừa chỉ tính cách đối nhân xử thế khéo léo, giỏi về lấy lòng, các phương diện đều làm vô cùng chu đáo.
Nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tiết Hải Ninh, sắc mặt đám người Trần Hàn trở nên vô cùng khó coi. Bọn họ lén lút nhìn về phía Hứa Thâm, sợ hắn sẽ giận dữ mà trách móc.
Nhưng trên thực tế, Hứa Thâm lại không trách tội bọn họ.
Hắn hiểu, trong lòng ai cũng có loại suy nghĩ bản thân đang sống tạm qua ngày, nếu buộc bọn họ phải liều mạng cùng khư cấp A, tuyệt đối là mất hết nhân tính, cũng không thực tế chút nào.
Nhưng chuyện của Tiết Hải Ninh lần này, lại khiến trong đầu Hứa Thâm nảy ra một chút ý tưởng, có lẽ hắn nên cho đám người Trần Hàn một chút nhiệm vụ cường độ cao, chỉ có như vậy, mới có khả năng sản sinh ra càng nhiều quân vương hơn.
Khó trách Giang gia lại đưa toàn bộ đám danh sách hạch tâm trong gia tộc mình ra tiến hành ấp trứng, bởi một khi ấp trứng thành công, có thể sản sinh ra một vị quân vương cho gia tộc, thì dù bọn họ có hy sinh nhiều hình thái thứ hai hơn nữa, cũng xứng đáng.
"Đều trở về đi." Hứa Thâm phất tay nói.
Đám người Trần Hàn thở nhẹ một hơi, lập tức mở miệng cáo lui cùng Hứa Thâm và rời khỏi.
"Chúng ta đi khu Dạ Oanh nhìn xem." Hứa Thâm không quay về, lại tiếp tục dẫn theo Tiết Hải Ninh và Tinh Quân đi về phía khu Dạ Oanh.
Trong thành đột nhiên gia tăng số lượng đại khư, chuyện này thực sự đã làm Hứa Thâm để tâm tới, hắn cho rằng bản thân cần phải điều tra rõ ràng.
Con khư kia đã chết trên tay Tiết Hải Ninh từ lâu rồi, hoàn toàn không thể xem xét trí nhớ của nó được, hi vọng hai con khác còn chưa bị giải quyết.
Ngay khi ba người bọn họ đuổi tới khu Dạ Oanh, Hứa Thâm lập tức nhìn thấy Hàn Liệt đang du đấu cùng một con đại khư.
Toàn thân con đại khư này có màu trắng như tuyết, lại sở hữu cánh tay dài nhỏ như tay người, động tác bò rất giống khỉ vượn, nhưng cánh tay lại nhỏ bé, thon dài, cấu tạo thân thể dị dạng, có vài bộ phận giống một cái lỗ tai cực lớn, nhưng vừa mở ra sẽ phát hiện bên trong đầy răng nanh bén nhọn.
Nhìn thấy Hứa Thâm và Tinh Quân xuất hiện, con đại khư nọ vô cùng sợ hãi. Nó phát ra một tiếng rống giận, rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Hàn Liệt có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Hứa Thâm chạy đến nơi này viện trợ, ông ta thực sự không nghĩ tới Hứa Thâm nhúng tay vào loại chuyện này.
Nhưng tình hình trước mắt không cho phép nghĩ nhiều, ông ta cũng không nể nang gì nữa, đã nhanh chóng đuổi theo con đại khư kia.
Chỉ thấy từng viên cầu ánh sáng màu đen dứt khoát bay ra, làm cho con đại khư vốn đã chạy trốn lại càng thêm hốt hoảng.
"Đi luyện luyện tập đi." Hứa Thâm nói với Tiết Hải Ninh: "Đừng giết chết, mang con khư còn sống đến đây."
Tiết Hải Ninh khẽ nhíu mày, không khỏi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhưng rất nhanh, trong lòng lại nghĩ đến cảm giác bị Hứa Thâm áp chế lúc trước, cuối cùng cô ấy giậm chân một cái, đành phải nghe lời, bước ra bên ngoài, đuổi theo con đại khư kia.