Hứa Thâm lắc lắc đầu, hắn cũng không thèm để ý bản thân ở nơi này sẽ bị nhốt tại hoàn cảnh như thế nào, chỉ cần ở ngoài hiện thực có thể thoát thân là được rồi.
Hắn nhắm mắt lại, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, thay vào đó là tiếp tục triều bái quan tưởng bức tượng thần kia.
Có lẽ do thần thái của vị sở trưởng trước mắt này tương tự như bức tượng thần nọ nên Hứa Thâm quan tưởng cực kỳ dễ dàng.
Thời gian trôi qua.
Ở bên ngoài mới là hai ngày, nhưng ở bên trong thế giới lồng giam tâm linh, đã qua đi hơn năm năm.
Trong năm năm này, Hứa Thâm thường xuyên nhìn thấy sở trưởng nọ đến tìm thanh niên kia dây dưa không dứt, mà hắn cũng tiếp xúc cùng vị sở trưởng này vài lần, thi thoảng đối phương cũng tới tìm hắn, nhưng Hứa Thâm đều không thèm quan tâm tới, chỉ một lòng một dạ quan tưởng.
Có vẻ như loại thái độ cao ngạo, lạnh nhạt ấy của hắn đã chọc giận vị sở trưởng kia, khiến cho ông ta bực bội, chẳng những không có ý định thả Hứa Thâm rời đi, ngược lại còn muốn giam giữ hắn ở nơi này càng lâu hơn, cũng như làm càng nhiều thí nghiệm trên người hắn hơn.
"Cậu... tội gì phải làm như vậy?" Lúc sở trưởng không có mặt, thanh niên nọ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với Hứa Thâm: "Dùng sức nhục mạ hắn, chửi mắng hắn, chẳng lẽ không sung sướng hơn sao? Những tra tấn mà chúng ta chịu ở trong này đều có thể trút hết lên người đồ đê tiện đó mà? Ai có thể ngờ được, một vị sở trưởng quyền thế ngập trời, lại ngấm ngầm có những đam mê bẩn thỉu, tư thế đáng khinh như vậy? Ngay cả đám thủ hạ của hắn cũng không biết, chỉ có mỗi chúng ta biết, vậy cứ vui sướng tra tấn hắn đi, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Hứa Thâm lắc đầu nói: "Không có ý nghĩa."
Hắn vốn không thèm để ý đến những khổ sở và quá trình bị giam giữ trong này.
Thanh niên nọ nghe Hứa Thâm nói như vậy, trong lòng cũng bất đắc dĩ không biết nên nói gì, vì vậy đối phương cũng không nhiều lời với Hứa Thâm nữa.
Ở bên ngoài, khi Hứa Thâm trở lại thần điện, hắn cũng sẽ tìm Nguyên Chủ tâm sự một chút chuyện của hội nghị.
Theo quá trình hai người bọn họ tiếp xúc lâu dài hơn, lại có một điểm chung đều là người rơi vào hoàn cảnh khó khăn, dần dần mối quan hệ đôi bên cũng trở nên thân thiết hơn.
Và từ trong miệng đối phương, Hứa Thâm cũng biết được không ít những điều bí ẩn mà chỉ quân chủ mới biết.
Ngoại trừ thông tin tập hợp đủ Linh Bí sẽ thành Thần, còn có câu chuyện về quá trình tìm kiếm lỗ hổng của thế giới.
Nghe nói nơi đó đi thông với một thế giới khác, bên trong cất giấu bí mật thành Thần.
Nhưng đến nay vẫn không có ai nắm được tin tức chính xác về phương diện này, nó vẫn chỉ tồn tại như một truyền thuyết.
Có lẽ người tìm được lỗ hổng kia đã rời khỏi nơi này rồi, không lưu lại bất cứ điều gì cả.
Ngoài ra, Hứa Thâm còn biết được năng lực của một vài vị quân chủ cùng thời đại với Nguyên Chủ. Chúng đều là những loại năng lực vô cùng quỷ dị mà mạnh mẽ, bình thường không thể tưởng tượng được.
Sau khi nghe xong những điều này, cuối cùng Hứa Thâm cũng hiểu được, vì sao Ngục Chủ có năng lực như vậy lại ngậm ngùi bị xếp cuối sổ.
Năng lực của Ngục Chủ là khống chế vong hồn, hơn nữa, sau khi hấp thu vong hồn, lại có thể tăng cường bản thân, không giới hạn!
Bởi vậy, với Ngục Chủ, sống càng lâu sẽ càng mạnh.
Và để thu thập được càng nhiều vong hồn, hoặc là chế tạo càng nhiều vong hồn để thu thập, Ngục Chủ đã châm ngòi cho mấy cuộc chiến tranh.
Lấy ví dụ như hai đại gia tộc trong bảy đại gia tộc của nội thành trước kia chẳng hạn, đều do người của Ngục Chủ âm thầm táy máy tay chân, kích động xung đột, làm đôi bên chém giết lẫn nhau mà dẫn tới diệt vong.
Sau đó, vị trí của bọn họ đã bị Tần gia, Giang gia thay thế.
Nghe được câu chuyện ngày xưa của mấy quân chủ này, Hứa Thâm mới hiểu được những chuyện mà hắn từng làm còn quá nhân từ.
Để bản thân mạnh mẽ hơn, đúng là có vài vị quân chủ đã không từ thủ đoạn.
Bình dân bách tính? Muốn có thêm người chỉ cần cho vụ dân tiếp tục sinh đẻ là được, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, chỉ cần hơi chút đề cao phúc lợi thai sản, lập tức có thể nhận lại được một đống lớn.
Chung quy lại, ở trong mắt quân chủ, sinh mệnh con người cũng không khác gì thịt heo.
Hoặc nói cách khác, với quân chủ, sau khi đã nhìn thấu bản chất của sự vật, trong đầu bọn họ sẽ tự nhiên mà sinh ra loại ý tưởng này.
Trên thực tế, tình huống này là rất bình thường, người không nghĩ như vậy mới là không bình thường, bởi vì bản thân bọn họ vốn đã chẳng còn gì không nhìn thấu nữa rồi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Bên ngoài là nửa tháng, bên trong lồng giam tâm linh đã là hơn 40 năm.
Trong hơn 40 năm qua, cơ thể Hứa Thâm đã trải qua rất nhiều lần thí nghiệm, nhưng đại đa số thời điểm, hắn đều bị giam giữ ở trong này.
Khiến cho Hứa Thâm có chút nghi hoặc chính là, hắn và thanh niên ở trong này đều không hề già đi.
Hơn bốn mươi năm rồi nhưng bọn họ vẫn duy trì dung mạo như ban đầu, mà ngay cả vị sở trưởng nọ cũng không hề già đi.
Về sau này, khi Hứa Thâm hỏi thanh niên kia mới biết được, bởi vì bọn họ chính là thí nghiệm thể đặc thù. Mà mục đích cuối cùng của những thí nghiệm trên người bọn họ chính là vĩnh sinh!
Hiện giờ, bọn họ đã được xếp vào loại thí nghiệm thể bán thành phẩm.
Tuy không đạt tới trình độ vĩnh sinh, nhưng quá trình lão hóa sẽ chậm hơn người bình thường một ngàn lần.
Mà hiển nhiên vị sở trưởng kia cũng là một người thực nghiệm bán thành phẩm, hoặc là người hưởng lợi ích từ bán thành phẩm.
Bởi vì khẳng định là vị sở trưởng này cũng được hưởng dụng thành quả đạt được từ thí nghiệm thành công trên người nhóm bán thành phẩm bọn họ, từ đó mới có thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân.
Đã 40 năm trôi qua, nhưng Hứa Thâm vẫn chưa thăm dò xem rốt cuộc thế giới tại tầng thứ tư trong lồng giam tâm linh này là như thế nào, hay rốt cuộc tình huống bên ngoài là như thế nào, chủ yếu là vì hắn vốn không quan tâm, không thèm để ý đến mấy chuyện đó.
Kể cả khi ở nơi này xuất hiện một vài tình huống không thể tưởng tượng nổi, Hứa Thâm cũng cho rằng đó là lỗ hổng trong quá trình xây dựng thế giới, và chưa chắc mọi chuyện xảy ra ở nơi này đã phải đối chiếu với hiện thực.
Thậm chí những tình huống ăn khớp như hiện thực chỉ là tiềm thức ẩn sâu trong lòng hắn tự động phản xạ ra, hoặc chỉ đơn giản là một sự trùng hợp mà thôi.