Nhưng đúng là Hứa Thâm hoàn toàn không quen biết Vạn Chủ.
Và chờ cho đến khi hắn nghe Nguyên Chủ giải thích mới biết được, hóa ra bí thuật Điệp Lãng này vốn là bí thuật mà gia tộc được Vạn Chủ sáng lập nên sử dụng.
Mà gia tộc do Vạn Chủ sáng lập nên cũng ở bên trong nội thành, chẳng qua bọn họ vốn không phải một thành viên trong bảy đại gia tộc, ngược lại, gia tộc này được xếp vào loại hào môn lánh đời, ngày thường đều vô cùng khiêm tốn làm việc.
Dù sao… đối với một thế gia của dạng quân chủ như vậy, thì tài phú, quyền thế đã không còn một chút ý nghĩa nào rồi.
Chỉ cần bọn họ muốn nhẹ nhàng vươn tay ra là có thể đạt được.
Bí thuật Điệp Lãng này là quà do Nam Ngưng đưa tặng hắn.
Và hiển nhiên là những lời nói của Nguyên Chủ, đã làm trong lòng Hứa Thâm rung động, hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ Nam Ngưng chính là thế hệ sau của Vạn Chủ?
Và chẳng lẽ lão giả mặc áo đuôi tôm không đơn giản lúc trước kia lại là quân vương? Có thể cũng chỉ quân chủ mới đủ khả năng sử dụng một vị quân vương làm quản gia cho mình.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lại có chút giật mình, không nghĩ tới trong lúc vô tình hắn lại biết được thân thế của Nam Ngưng rồi.
Lại nói, sau khi Hứa Thâm triển lãm bí kỹ, Nguyên Chủ cũng trao đổi mấy bộ bí kỹ mà gã nắm giữ cùng Hứa Thâm, trong đó có kiếm thuật, quyền công và kỹ xảo vật lộn.
Nguyên Chủ giải thích với Hứa Thâm rằng, tuy so sánh với cùng năng lực, bí kỹ kém cỏi hơn rất nhiều, nhưng ở một vài thời điểm, chưa chắc đã có thể áp dụng được năng lực, thậm chí có một vài nơi khác lại cấm tiệt năng lực…
Và chính những thời điểm như thế, thực lực mạnh hay yếu lại phải dựa vào bí kỹ để quyết định.
Đương nhiên, hiện giờ bọn họ đã có Thần binh, như hổ thêm cánh, khiến cho bí kỹ càng trở nên kém cỏi, nhưng đương nhiên, chúng vẫn hữu dụng như cũ.
Đương nhiên Hứa Thâm hiểu được tầm quan trọng của bí kỹ, và trong đoạn thời gian này, hắn cũng không ngừng trao đổi học tập cùng Nguyên Chủ.
Thời gian trôi rất nhanh, chỉ đảo mắt một cái lại nửa năm nữa trôi qua.
Ở bên trong lồng giam tâm linh, lại là năm trăm năm dài dòng vừa hết.
Năm trăm năm bị giam giữ và thí nghiệm, dù Hứa Thâm vẫn luôn ở trong này quan tưởng tượng thần, cũng có cảm giác muốn phát điên.
Suy cho cùng, hắn cũng mới sống được không đến 30 năm trên đời, vậy mà hiện giờ lại phải ở trong này đợi một hơi tới năm trăm năm.
Sở trưởng vẫn không có già đi, Hứa Thâm và thanh niên nọ cũng thế.
Ngay cả thủ vệ có dáng vẻ Mặc Thừa Phong ở bên ngoài phòng tạm giam cũng không già đi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ không tiếp tục kéo Hứa Thâm đi làm thí nghiệm nữa, có vẻ như thí nghiệm lần trước đã xảy ra vấn đề, còn thí nghiệm trước mắt … có vẻ như nhà đầu tư bên kia đã gặp phải sự cố gì đó, quyết định tạm dừng thí nghiệm, nhưng dưới hành động âm thầm của sở trưởng, sở thí nghiệm này vẫn được tiếp tục duy trì.
Hứa Thâm không khỏi bắt đầu sinh ra một chút tò mò, rốt cuộc là thế giới bên ngoài lồng giam tâm linh này là như thế nào.
Trong năm trăm năm vừa rồi, sở thí nghiệm vẫn được vận hành như cũ, dù nguyên nhân chính gây nên loại tình huống này là sở trưởng, nhưng cơ quan chịu trách nhiệm chăm lo chuyện ăn uống, giao tiếp cho bọn họ, kiểu gì cũng sẽ phát sinh biến hóa.
Năm trăm năm nhật nguyệt đổi dời, hoàn toàn đủ để phát sinh cực kỳ nhiều thay đổi không biết và trào lưu thời thượng, nhưng có vẻ như ở bên trong thế giới này lại đang tồn tại một thứ gì đó không thể định nghĩa được.
Và chính nó đã khiến cho hết thảy mọi chuyện luôn luôn vận chuyển, cũng như duy trì theo một phương hướng cố định.
Trong khi thanh niên bên cạnh ngược đãi sở trưởng, Hứa Thâm cũng có mở miệng hỏi đối phương về tình huống bên ngoài.
Nhưng sở trưởng chỉ nói một chút thông tin đơn giản, đó là ngoại trừ náo nhiệt hơn một chút, thì ở bên ngoài cũng chẳng có gì khác ở trong này.
Hứa Thâm đưa ra ý tưởng muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, vốn tưởng rằng trải qua năm trăm năm quen biết, sở trưởng sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu này của hắn, ai ngờ những lời này lại lập tức chọc giận sở trưởng.
Khiến ông ta phân phó thủ vệ giam giữ chặt chẽ nhà giam của Hứa Thâm, tuyệt đối không thể cho hắn rời khỏi phòng tạm giam này nửa bước.
"Cậu đó nha, quá mức sơ suất rồi." Thanh niên bên cạnh lắc đầu, nói với Hứa Thâm: "Đến tận bây giờ, cậu còn không hiểu được sao? Hắn nhốt chúng ta ở trong này là vì lạc thú của chính mình. Nếu chúng ta đi ra ngoài, nhìn thấy thế giới bên ngoài tuyệt vời hơn, hoặc là muốn rời khỏi nơi này, chẳng hóa ra lạc thú của hắn sẽ biến mất hay sao? Như vậy thì làm sao hắn có thể không tức giận được?"
Hứa Thâm im lặng, đúng ra hắn cũng chẳng quá quan tâm tới nơi này, chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.
Nhưng ngẫm lại, cũng thấy đúng như những lời thanh niên nọ nói, hiện tại bọn họ bị nhốt ở nơi này không còn vì mục đích thí nghiệm nữa, mà vì vị sở trưởng này.
Tuy bình thường đối phương luôn bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, thậm chí còn cho phép bọn họ sỉ nhục ông ta, hoặc muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì đều trực tiếp đồng ý, thậm chí ông ta còn đề xuất giúp bọn họ cải thiện điều kiện sinh hoạt, hệt như một nguời bạn thân thiết, nhưng một khi thực sự chạm đến điểm mấu chốt trong lòng đối phương, tuyệt đối sẽ bắn ngược lại trong nháy mắt.
"Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt trong này cho đến lúc già?" Hứa Thâm không nhịn được, lập tức mở miệng dò hỏi.
"Chưa chắc chúng ta sẽ già đi, có lẽ hắn đã tìm được tổ chức mới rồi. Khoảng mấy ngày trước, tôi giả vờ nói có vẻ như thân thể mình đã xuất hiện một chút dấu hiệu lão hóa, hắn lập tức nói bản thân sẽ mau chóng tìm được nhà đầu tư mới." Thanh niên nọ trả lờ.
"Nhưng cứ bị giam giữ như vậy, dù còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì." Hứa Thâm nói.
Thanh niên nọ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: "Có lẽ sinh mệnh vốn là thứ không có ý nghĩa. Hoặc là nói ý nghĩa của sinh mệnh cũng chỉ là thứ mà chúng ta trao cho sinh mệnh. Chúng ta tự tô điểm cho đẹp bản thân, lại cho rằng đó là sinh mệnh có ý nghĩa. Mà bởi vì chúng ta đã nhận thức rằng 'Có ý nghĩa' vượt trội hơn 'Không có ý nghĩa', cho nên mới không chấp nhận sự tồn tại của nham thạch, cỏ cây đều là có ý nghĩa. Xét từ bản chất, loại thuyết pháp ‘Có ý nghĩa’ này vốn do bản thân chúng ta đưa ra nhằm nâng cao bản thân mà thôi."