Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 117

Đông đảo thành viên tông môn trên sân đều bị mỹ nhân cung trang có danh xưng “Hạ Vũ tiên tử” hấp dẫn sự chú ý.

- Hạ tiên cô?

Trần Vũ có chút trầm tư, nhìn mỹ nhân cung trang này, chợt nhớ tới đoạn thời gian trước Vân Nhạc môn xuất hiện phản đồ. 

Lúc đó, Thu trưởng lão phản bội, đánh trọng thương Hạ tiên cô, trộm đi một nhóm vẫn thạch.

Không ngờ lần này người dẫn đầu lại là Hạ tiên cô.

Mục Tuyết Tình đứng bên cạnh Hạ tiên cô, lần này nàng cũng theo sư tôn đến chiến trường tham chiến. 

Trước Vân Thiên Điện.

Một đám nhân mã thoáng chỉnh đốn, sau đó khởi hành lên đường đến tiền tuyến chiến trường.

...

Suốt ba bốn ngày lên đường không ngừng nghỉ...

Một tòa thành thị khổng lồ to lớn nhập vào trong sơn thể, đập vào tầm mắt đám người.

-... Đây là thành Lô Vân? 

Đám đệ tử đều ngẩng đầu nhìn.

Tòa thành trì khổng lồ trong tầm mắt cực kỳ hùng vĩ, phần lớn nhập vào trong giữa sơn thể, vị trí cao nhất thậm chí tiếp cận đám mây mù lượn lờ trên bầu trời.

Bức tường thành trì do một loại nham thạch màu xanh dựng nên, mang đến cảm giác trầm trọng đập vào thị giác. 

Ầm... Ầm...

Tại một nơi khác của thành Lô Vân chợt truyền đến từng tiếng nổ vang dội, chân khí nội tức nổ tung và thanh âm vũ khí va chạm liên miên bất tuyệt.

Hiển nhiên phía đó là tiền tuyến ba tông giao phong với Cốt Ma Cung. 

Vù... Vù...

Cách từ rất xa mọi người cũng có thể cảm thấy được kình phòng và khí tức giết chóc vô hình tràn tới.

Vân Sát nội tức trong cơ thể Trần Vũ chợt kích động, tựa như cảm giác được sát khí khổng lồ trên chiến trường. 

- Viện binh của Vân Nhạc môn.

Hạ Vũ tiên tử cầm một cái cờ xí tương tự cờ xí trên tường thành, vẫy vẫy một ít ám hiệu.

Vù... Vù... Vù... 

Rất nhanh, trên cự thành đã thả xuống một ít dây thừng hoặc thang cuốn.

Phải biết rằng: thành Lô Vân ở giữa không trung trăm trượng, nằm trong sơn thể, tương đối dốc đứng, Thông Mạch kỳ cũng không thể dựa vào võ học khinh thân mà leo lên.

Đại đa số người đều sẽ dùng thang cuốn hoặc dây thừng để trèo lên thành Lô Vân. 

Vù... Vù...

Cũng có một ít Luyện Tạng kỳ có võ học khinh thân không tệ, lựa chọn những khu vực độ dốc không lớn, đạp vách đá bay lên.

Không lâu sau, toàn bộ đám viện binh Vân Nhạc môn đã tiến nhập thành Lô Vân. 

Cùng ngày hôm đó, đám đệ tử tinh anh Trần Vũ cũng được an bài nhiệm vụ tương ứng, phần lớn là phụ trách hậu cần hoặc phòng thủ.

Đến tối, đám đệ tử Trần Vũ sẽ lên tường thành tiền tuyến, tham dự lần phòng thủ đầu tiên cùng nhau.

Trên tường thành bày đặt một ít nỏ, xe bắn đá, đều là những khí giới công thủ thành vượt xa thế tục. 

Trong đó, Trần Vũ có thể thấy được vài tên tráng hán kéo một cái nỏ lớn, một lượt bắn ra vài mũi tên nỏ hạng nặng vào trong bầu trời đêm.

Những khí chới công thủ thành này, uy lực vượt xa thế tục, ngay cả Luyện Thể kỳ cũng rất khó kéo nổi.

- Cốt Ma Cung tấn công! Đám lính mới các ngươi, lần đầu tiên lên chiến trường thì hãy trợ giúp trông coi khí giới. Nếu Cốt Ma Cung giết tới, trợ giúp chém giết. 

Một tên trung niên mặc trọng giáp trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong bầu trời đêm truyền đến tiếng rít của phi cầm, có thể thấy được trên trăm đầu phi cầm hóa thành từng điểm đen dung nhập vào bóng đêm bay quanh tập kích.

Cưỡi trên những phi cầm kia, ít nhất cũng là Luyện Tạng kỳ. 

Đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm của Cốt Ma Cung đều cầm cung nỏ, xạ kích viễn trình. Có một số thì cầm các loại đao kiếm thương mâu, lần lượt giết tới, kèm theo đủ loại công kích cách không.

- A a...

Trên tường thành thỉnh thoảng có người chết thảm. 

Những kỵ sĩ cưỡi phi cầm kia đều là Luyện Tạng kỳ, thực lực không tầm thường, hơn nữa qua lại phiêu hốt bất định, chỉ cần đánh ra một kích liền rời đi.

Vù... Vù... Vù...

Trên tường thành, từng chiếc xe bắn nỏ phóng ra một loạt mũi tên hạng nặng, giống như cơn mưa sắt giết tới đám phi cầm trên bầu trời. 

Còn một vài đại hán cường tráng thì tay cầm giáo, vận chuyển nội tức, cách không ném lên trời.

Công kích dày đặc, miễn cưỡng chế trụ thế công của những phi cầm kia, thế nhưng chỉ thỉnh thoảng mới có thể bắn rơi một hai đầu phi cầm.

Cùng lúc đó. 

- Giết!

Phía dưới thành Lô Vân, có hai, ba ngàn thành viên Cốt Ma Cung, giống như một trận thủy triều đen, dọc theo sơn thể gồ ghề leo lên.

Bởi vì chiến tranh kéo dài cho nên sơn thể này đã sớm bị các loại gỗ đá, khí giới, thi thể,... chồng chất thành một cơn dốc thoai thoải. 

Những người tấn công chính diện này, phần lớn là Thông Mạch kỳ và Luyện Thể kỳ, thậm chí một ít Luyện Tạng kỳ. Bọn họ tựa như không sợ chết, dù không ngừng có người ngã xuống thì người sau vẫn không hề do dự trèo lên trên.

- Quả thật làm pháo hôi.

Trái tim Trần Vũ có chút rét lạnh. 

Không lâu sau, một đám thân ảnh tay cầm tấm chắn đã giết tới phụ cận thành lâu.

Giết!

Đám đệ tử Trần Vũ cũng bắt đầu gia nhập chiến đấu. 

Vân Sát quyền!

Trần Vũ đám ra một quyền, sát khí cuộn trào mãnh liệt, một đạo Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà nổi lên, quét ngang về phía trước.

- A a a... 

Lúc này có ba bốn thân ảnh, bao gồm một tên Luyện Tạng kỳ bị Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà đánh trúng, hét thảm bỏ mình.

Uy lực của một quyền này, khiến cho vài ba tên thành viên tông môn thủ thành phụ cận đều lộ vẻ kinh ngạc.

Thoáng chốc, chỉ trong vài nhịp hô hấp đã không còn người giết tới phía Trần Vũ. 

Nhưng không lâu sau, trên bầu trời có kỵ sĩ cưỡi phi cầm tập kích như thiểm điện, tên nỏ bay vun vút, bao gồm đủ loại công kích cách không kèm theo.

Dưới sự che chở của đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm, bóng người như hắc triều lại lần nữa tiến công mãnh liệt.

- A a... 

Phụ cận Trần Vũ, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết, xuất hiện thương vong.

Keng...

Bỗng nhiên một đạo khí ảnh trường thương sắc bén kèm theo tiếng rít sắc bén của phi cầm từ trên đỉnh đầu quét tới khu vực mấy người Trần Vũ. 

- Cút!

Trần Vũ cách không đấm ra một quyền, Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà nhào lên, trực tiếp xoắn nát đạo khí ảnh trường thương quét tới.

- Thực lực không tệ! 

Trong bầu trời đêm, một tên nam tử áo đen của Cốt Ma Cung đứng trên phi cầm, có chút bất ngờ nhìn Trần Vũ.

Đám người Trần Vũ vừa định phản kích thì nam tử áo đen đã khống chế phi cầm lướt qua hướng khác.

- Công kích từ trên không trung của Cốt Ma Cung đều là tinh anh, lấy nhiệm vụ quấy nhiễu làm chính, còn đám công kích dưới mặt đất thì đều là đội cảm tử. 

Trần Vũ thầm than.

Không trung và mặt đất cùng công kích, quả thật rất khó chơi.

Nhất là công kích từ đám tinh nhuệ trên không trung, tính cơ động rất cao, bọn chúng đều là tinh anh Luyện Tạng kỳ, thỉnh thoảng nhào tới, hoặc viễn trình kéo cung bắn tên. 

Thời gian trôi qua...

Chiến đấu trên thành Lô Vân đã cực kỳ hừng hực khí thế.

Dưới thành tường, thân ảnh tấn công như thủy triều bắt đầu từ hai ngàn, ba ngàn, thậm chí đã lên đến hơn vạn người. 

Trên bầu trời đêm, số lượng phi cầm cũng tăng đến hai trăm, ba trăm.

Không chỉ có vậy, trong đám người tham chiến, thỉnh thoảng nhảy ra vài tên Hóa Khí Hậu Thiên, thậm chí Hóa Khí Tiên Thiên.

- Thiên Vân Phá! 

Một lão giả mặc áo bào xanh của Cốt Ma Cung đứng trên phi cầm, song chưởng vung lên sóng chân khí đen đặc, phát ra tiếng nổ vang đì đùng, quét sạch phạm vi bảy tám trượng.

Ầm...

Làn sóng chân khí kia đi qua nơi nào, bất kể là Thông Mạch kỳ hay Luyện Tạng kỳ đều hóa thành thịt vụn. 

Chỉ một chưởng đi qua đã diệt sát hơn mười thành viên trên tường thành.

Trần Vũ cảm thấy da đầu tê dại từng trận. Người vừa xuất thủ, dường như là cường giả Hóa Khí Tiên Thiên.

Công kích như vậy, dưới Hóa Khí cảnh chỉ có một con đường chết. 

Cũng may bọn hắn là bên phòng thủ, có ưu thế địa lý rất lớn.

Bên phía ba tông cũng có cường giả Hóa Khí cảnh tọa trấn, lần lượt phản kích, đánh chết vài con phi cầm, diệt sát một mảng lớn người tấn công từ mặt đất.

Trên tường thành. 

Đám thành viên đệ tử của ba tông đều tắm máu chiến đấu, mỗi thời mỗi khắc đều có thương vong.

Trong sát phạt vô tận, có không ít người lâm vào tình trạng kiệt sức, nội tức tiêu hao cực lớn, liền lui ra sau nghỉ ngơi một hồi.

Trần Vũ cũng đánh giá một chút, mỗi lần phòng thủ đều duy trì liên tục hai canh giờ, nghỉ ngơi nửa canh giờ. 

Lấy thể lực của Trần Vũ, chỉ cần không tiêu xài quá mức thì cho dù liên tục chiến đấu nửa ngày cũng không có vấn đề gì.

Chẳng qua, hắn vẫn rất “khiêm tốn”, lúc nghỉ ngơi vẫn sẽ đi nghỉ ngơi.

Lúc tham chiến hắn cũng không hề qua loa, chủ yếu rèn luyện Vân Sát quyền, Huyền Trọng kiếm trên lưng từ đầu tới cuối vẫn không dùng đến. 

Lúc thay người nghỉ ngơi, Trần Vũ bỗng nhiên chú ý: ánh trăng trên bầu tời dường như nhiễm lên vài tia huyết sắc quỷ dị.

- Chuyện gì xảy ra?

Trần Vũ cảm thấy một loại quỷ dị và hàn ý không tên, nhìn chằm chằm vào mặt trăng đang nhuốm máu kia. 

- Kể từ lần đại chiến trước, lúc nào ba tông tử thương thảm trọng thì ánh trăng trên bầu trời sẽ xuất hiện loại dấu hiệu này.

Một tên trung niên Luyện Tạng kỳ nhìn thấy vậy, không nhịn được nói.

- Đám người Cốt Ma Cung kia, thích nhất là khai chiến lúc trời tối. 

- Có người hoài nghi: Cốt Ma Cung dường như muốn thông qua chiến tranh để tiến hành một loại huyết tế nào đó...

Vài thành viên của ba tông bắt đầu lên tiếng thảo luận.

Nửa canh giờ sau. 

Trần Vũ lại bắt đầu gia nhập chiến trường, đứng trên tường thành phòng thủ.

Lúc này, dưới mặt đất đã chồng chất như núi thi thể đám pháo hôi của Cốt Ma Cung.

Mà đám pháo hôi này, phần lớn là thành viên ngoại vi hoặc là thế lực phụ thuộc Cốt Ma Cung. 

Vù... Vù...

Vài khu vực trên tường thành đột nhiên bốc lên một đoàn hỏa diễm xanh thẫm, chỉ thấy có vài thi thể cháy đen không thành hình ngã xuống.

- Cốt Lân Diễm! 

Trần Vũ thầm rùng mình, lúc ở Bắc Sơn Linh Viên, hắn đã từng nhìn thấy loại công kích như vậy.

Vù... Vù...

Đám phi cầm bay ngang qua bầu trời, có một tên mặc áo bào đen lộ ra nụ cười âm hiểm, ném mấy cái bình đen ra ngoài. 

Ầm... Ầm...

Trong đó có một cái bình đen ném về khu vực của Trần Vũ.

Trần Vũ vừa chuẩn bị hành động... 

- Chút tài mọn!

Một luồng kình phong từ sau lưng truyền đến, chỉ thấy một trận gió màu tím cực kỳ bá đạo quét tới, cuốn bay cái bình kia ra ngoài mấy trượng.

Trên không trung bốc lên một đoàn hỏa diễm xanh thẫm, thiếu chút nữa lan đến tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm. 

Trần Vũ đưa mắt nhìn lại, người vừa xuất thủ là một trung niên mặc giáp trụ - cường giả Hóa Khí Hậu Thiên.

Người này thuộc Thiết Kiếm môn, là một trong những đội trưởng phụ trách phòng thủ khu vực thành lũy này.

Chẳng qua, bên phía Cốt Ma Cung cũng có cường giả Hóa Khí cảnh ra tay, cho nên trung niên kia rất nhanh đã bị quấn lấy. 

Trần Vũ vẫn tiếp tục dùng Vân Sát quyền rèn luyện sát phạt.

Công kích phụ cận mặt đất, bất kể là Thông Mạch kỳ hay là Luyện Tạng kỳ thì hắn đều không sợ, đánh chết từng người.

Dần dần... sát khí trong quyền pháp của Trần Vũ càng lúc càng nồng nặc. 

Thậm chí, khí tức huyết sát ẩn sâu trong máu thịt cốt cách từ lần kỳ ngộ ao máu cũng bị kích phát ra ngoài.

Bất tri bất giác, Vân Sát nội tức và quyền pháp của hắn đều lần lượt tinh tiến.

Điều duy nhất khiến Trần Vũ nhức đầu là đám phi cầm trên bầu trời. 

Thiên phú thể thuật khiến hắn có ưu thế cận chiến không gì sánh kịp, chẳng qua tại phương diện viễn trình vẫn có chút thiếu hụt.

Những kỵ sĩ cưỡi phi cầm đều là đánh ra một kích liền rời đi, không hề dây dưa, rất linh hoạt.

- A... 

Bên cạnh, một đại hán cường tráng cầm một thanh giáo hạng nặng ngã xuống đất bỏ mình, bị một tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm dùng kiếm ảnh cách không chém giết.

Keng keng...

Thanh giáo hạng nặng kia rơi xuống dưới chân hắn. 

Trần Vũ thoáng lộ vẻ trầm ngâm, nhặt thanh giáo trên mặt đất lên.

So với giáo bình thường thì nó nặng hơn không ít, khoảng một hai trăm cân, mũi sắc bén như đầu mâu.

Loại giáo này, phẩm chất tiếp cận Bán Bảo Khí, là do ba tông đặc biệt chế tạo, dùng để đối phó với đám phi cầm chuyên du kích quấy rối. 

Nhưng hiệu quả thực tế thì không tốt lắm.

Bởi vì kỵ sĩ cưỡi phi cầm trên bầu trời đều là tinh anh Luyện Tạng kỳ, hơn nữa không ngừng di động trên không trung, rất khó đánh chết, tác dụng chủ yếu là kềm chế quấy nhiễu.

- Đi! 

Trần Vũ cầm thanh giáo trong tay, nội tức tràn vào, vận chuyển đại lực Đồng Tượng công, bỗng nhiên ném mạnh ra ngoài.

Vù...

Thanh giáo hạng nặng hóa thành một đạo hắc ảnh lạnh lẽo, mang theo tiếng rít nặng nề, đâm về phía một tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm phụ cận. 
Bình Luận (0)
Comment