Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 130

Không gian huyết sắc nhàn nhạt.

Trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua.

Một tên thiếu niên thân hình cao lớn vừa huýt sáo vừa cởi quần, một vòi nước tiểu vung vãi xuống dưới núi. 

Mà ở bên dưới, bốn năm tên đệ tử Cốt Ma Cung thì vẫn cố gắng đuổi theo thân ảnh của thiếu niên kia, cuối cùng lại nghênh đón một ít giọt nước tiểu rơi xuống vung vãi.

- Trần Vũ! Ta phải khiến ngươi sống không bằng chết!

Gương mặt Tên Hề Ác Ma gần như vặn vẹo, khóe mắt như muốn nứt ra, trong thanh âm lộ ra một tia hàn ý khiếp người. 

- Tiểu tử! Cho dù nghiền xương ngươi thành tro thì cũng không xả được mối hận trong lòng ta!

Gương mặt Thượng Quan Kỳ tái xanh, trong lòng rít gào.

Đám đệ tử Cốt Ma Cung đều tức giận rống to. 

Sỉ nhục!

Đây là châm biếm và sỉ nhục trần trụi.

Cho dù những nước tiểu kia còn chưa kịp thấm lên da đám người thì đã bị khí kình nội tức đẩy văng ra ngoài. Thế nhưng, như vậy cũng có thể xem là “tiếp xúc gián tiếp” chứ? 

Một màn này cũng bị đám người Mục Tuyết Tình ở dưới khe núi đang lặng lẽ rút lui nhìn thấy.

- Thật không biết xấu hổ... Không ngờ Vũ ca lại làm chuyện như vậy.

Gương mặt Mục Tuyết Tình lập tức đỏ bừng. 

Nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù thân hình cao lớn trên đỉnh núi làm ra hành vi thô lỗ như vậy, nàng vẫn cảm thấy một loại mị lực không thể diễn tả bằng lời.

Lúc này, bên trong Huyết Táng Thiên Viên, đám đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung đều đang triển khai giết chóc với đệ tử của ba tông, đám đệ tử này đều vô cùng khủng hoảng, muốn tránh cũng không tránh kịp. Có người nào dám hoang đường và lớn mật như Trần Vũ, dù đối mặt đám đông đệ tử Cốt Ma Cung đuổi giết, vẫn tặng một chút “rượu ngon”?

- Đi nhanh! 

Nam Cung Lễ thấp giọng hô.

Hắn phỏng đoán: Trần Vũ làm vậy không phải làm bừa, mà là cố ý hấp dấp sự chú ý của đám người Tên Hề Ác Ma, để bọn họ có thể thuận tiện rút lui dễ dàng hơn.

Nam Cung Lễ đoán không sai. 

Trần Vũ làm như vậy, quả thật có ý muốn che chở hai người rút lui.

Hắn rất có lòng tin với năng lực sinh tồn của mình, nhưng hắn cũng không muốn vì bản thân thoát thân thành công mà khiến đám người Tên Hề Ác Ma nhằm vào hai người Mục Tuyết Tình.

- Đám con cháu này, mùi vị rượu ngon này có được không? 

Tiểu xong, Trần Vũ cười ha hả một tiếng, không nhanh không chậm cột lại đai lưng.

Mà lúc này...

- Tiểu tử! Chết đi cho ta! 

Tên Hề Ác Ma tăng tốc leo lên, đột nhiên tung người bay lên, cách không bổ ra một chưởng về phía Trần Vũ.

Phốc... Ầm...

Một chưởng này lực lượng bá đạo sắp chạm tới cảnh giới Hóa Khí cảnh, dùng mắt trần có thể nhìn thấy một đoàn khí ảnh ngưng tụ lớn bằng vại nước, xung quanh phát ra tiếng cuồng phong gào thét, chỉ dựa vào dư âm kình khí đã có thể đả thương Luyện Tạng kỳ bình thường. 

Một chưởng mạnh mẽ như vậy khiến Trần Vũ cảm thấy có chút áp lực, gần sánh bằng lần hắn bị tên sát thủ Hóa Khí cảnh đuổi giết.

Thế nhưng, thực lực của Trần Vũ hiện nay đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, mà đối thủ của hắn cũng không phải là Hóa Khí cảnh chân chính.

- Vân Sát quyền! 

Trên người Trần Vũ xuất hiện một luồng sát khí cuồn cuộn, trái tim giữ lực, Vân Sát nội tức trong cơ thể giống như thiết ngưu phát cuồng, mạnh mẽ bộc phát ra.

Một khắc này, sát khí quanh người Trần Vũ đã hình thành một đám mây đen mơ hồ, lúc sáng lúc tối, dâng trào một luồng sát uy chấn động tinh thần khí huyết.

Cái gì? 

Bàng Thiên Thành từ bên dưới nhảy lên, phát động công kích. Nhưng hắn lại cảm thấy khí huyết và tinh thần của mình run rẩy, nội tức gần như tán loạn một hai thành.

Đây là một loại uy hiếp chỉ khi đối mặt với cường giả cùng cấp bậc mới sinh ra.

Ví dụ như Mai Trường Thanh trước khi tiến vào Hóa Khí cảnh, hoặc là top 3 bí truyền Tưởng Bình. 

Ô...ô...ô...n...g

Một đạo quyền kình sát ảnh hình thái mãng xà cực lớn tạo nên tiếng nổ vang dội như sấm rền, cuốn theo sát uy chấn thẳng linh hồn ập tới.

Ầm... Ầm... 

Hai luồng lực lượng phong cách tương tự, âm lãnh mà bá đạo, chạm vào nhau trên đỉnh núi.

Trong khoảng khắc.

Núi đá xung quanh nổ nát vụn, đất đá bắn tung tóe, sóng khí tràn ra phạm vi hai ba trượng. 

Giao phong kinh người như vậy khiến đám đệ tử bí truyền Thượng Quan Kỳ đang leo núi cũng cảm thấy kinh hãi.

- Tiểu tử kia... lúc trước không cường đại như vậy...

Thượng Quan Kỳ kinh hãi. 

Một màn giao phong trên đỉnh núi, Trần Vũ gần như ngang tài ngang sức với Tên Hề Ác Ma, ít nhất thì ngoài mặt không hề rơi xuống hạ phong.

Ầm...

Thân hình Trần Vũ mượn lực phản chấn bay lui bốn năm trượng, chỉ cảm thấy một luồng nội tức hung tàn rét lạnh mà bá đạo chấn vào trong cơ thể, khí huyết sôi trào. 

- Chênh lệch không nhỏ, còn may là ta vừa mới phục dụng U Thủy Mặc Liên nên công lực tăng trưởng không ít...

Trần Vũ thầm nghĩ.

Một quyền này, luận cảnh giới võ học thì hắn hoàn toàn không thua kém Tên Hề Ác Ma, hơn nữa còn chiếm ưu thế lực lượng, chẳng qua công lực tu vi lại chênh lệch khá lớn so với đối phương. 

Bịch...

Hắn bình ổn khí huyết, mượn lực bay vọt tới một nơi khác trên đỉnh núi.

- Tiểu tử này! 

Tên Hề Ác Ma nổi giận gầm lên, sau khi đối chiến một kích, thân thể của hắn cũng không khống chế được mà rơi xuống vài trượng.

Suy cho cùng, đợt giao phong vừa rồi, hắn từ bên dưới xuất thủ, còn đối phương là từ trên đánh xuống.

Về mặt địa lý thì Trần Vũ chiếm ưu thế lớn. 

Hơn nữa, trong một quyền của Trần Vũ bộc phát lực lượng cực lớn, liên tục sinh ra quái lực, mơ hồ áp chế hắn vài phần.

Phốc...

Bàng Thiên Thành vươn ra một trảo, đục vào vách núi cứng rắn cao chót vót, thân hình cố định tại vị trí cách đỉnh núi sáu bảy trượng. 

Lúc này, Thượng Quan Kỳ cũng từ bên dưới chạy tới, cùng Bàng Thiên Thành leo lên đỉnh núi một lần nữa.

Mà lúc này, Trần Vũ đã chạy tới ngọn núi khác rồi.

- Xuống! 

Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng công, dùng đồng thủ đục vào vách đá, từ trên đỉnh núi nhảy xuống.

Keng... Keng...

Trong quá trình Trần Vũ nhảy xuống, hắn dùng đồng thủ bám vào vách đá giảm bớt lực rơi, chỉ thấy một trận đốm lửa bắn tung tóe. 

Vách núi trăm trượng tương đương với tòa nhà trăm tầng lầu, trong quá trình hạ xuống cấp tốc này, đồng thủ của Trần Vũ mạnh mẽ như vậy cũng cảm thấy đau đớn, bỏng rát, da thịt cũng bị trầy nhẹ.

Nếu không có lực lượng và lực phòng ngự cường đại, căn bản không thể làm được điều này.

- Đây là... 

Phía bên kia, nam tử mặc chiến giáp dẫn theo bốn người cũng vừa mới đi vòng qua vách núi, khó khăn lắm mới đến được vị trí bọc đánh. Kết quả, bọn hắn thấy Trần Vũ dựa vào thân thể cường đại, dùng phương thức “nhảy xuống” để xuống núi.

Trong quá trình này, Trần Vũ chủ yếu dựa vào đồng thủ của Đồng Tượng công để bám vào vách núi, giảm chậm tốc độ rơi.

Lúc chỉ còn cách mặt đất chừng 30 trượng, tốc độ rơi xuống của Trần Vũ càng lúc càng nhanh, cánh tay đã sắp không giữ nổi. 

Bịch...

Trần Vũ đã sớm chuẩn bị, hung hăng đạp một cước vào vách đá.

Chỉ trong chớp mắt, thân hình hắn mượn lực vách đá bay tới bên cạnh khe núi, nhảy vào con sông cách hơn mười trượng gần đó. 

Hoàn cảnh quanh đây, Trần Vũ đã sớm nắm rõ thông qua Ngân Nguyệt Trùng Vương, ngay cả đường lui cũng đã tính sẵn.

Đương nhiên, tuyến đường chạy trốn như vậy, người bình thường căn bản không thể thực hiện.

Vù... 

Thông qua mượn lực vách đá và tốc độ hạ xuống, thân hình Trần Vũ giống như một viên đạn bay ra ngoài, rơi vào trong con sông.

Tiếp đó, Trần Vũ theo dòng nước chảy, trôi xuống hạ du, không tốn bao nhiêu khí lực.

Chỉ chớp mắt, thân hình Trần Vũ đã biến mất. 

- Lại để cho hắn chạy...

Sắc mặt nam tử mặc chiến giáp cực kỳ khó coi.

Mà lúc này, Tên Hề Ác Ma và đám người Thượng Quan Kỳ còn chưa xuống được một nửa vách núi. 

Không có phi cầm hoặc tu vi Hóa Khí cảnh, bọn hắn cũng không dám từ trên đỉnh núi trực tiếp nhảy xuống.

Độ cao trăm tầng lầu này, cho dù nhảy vào trong nước cũng khó bảo đảm toàn thân lành lặn.

Huống hồ, nhảy ở vị trí cao như vậy phải gánh chịu áp lực gió rất lớn, không thể bảo đảm có thể rơi vào trong sông, lỡ như rơi xuống mặt đất thì tuyệt đối là bi kịch. 

- Chạy rồi?

Đám người Tên Hề Ác Ma lần lượt nhảy xuống, vẻ mặt mọi người đều xanh mét, cực kỳ u ám.

Từ lúc truy kích đến giờ, tất cả mọi người đều không theo kịp tiết tấu của Trần Vũ. 

Ai có thể ngờ được hắn sẽ leo lên đỉnh núi, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn khỉ?

Ai có thể ngờ được hắn đối chiến với Bàng Thiên Thành một kích mà vẫn ngang tài ngang sức?

Càng điên cuồng hơn là hành động cuối cùng: dùng phương thức gần như là “nhảy xuống” để rơi vào dòng sông. 

- Bàng sư đệ, Cốt Ma Cung chúng ta nắm rõ địa hình Huyết Táng Thiên Viên, càng có ưu thế hơn đối phương. Hướng hạ du chính là phía “trung tâm linh viên”.

Thượng Quan Kỳ nói.

Trần Vũ quật khởi nhanh chóng như vậy, khiến cho sát ý của hắn càng mãnh liệt hơn vài phần. 

Trực giác mách bảo hắn: nếu lần này không thể đánh chết Trần Vũ, e rằng lần sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Hơn nữa, nếu có thể đánh chết Trần Vũ, đạt được U Thủy Mặc Liên, cho dù chỉ được phân một ít thì cũng đủ để hắn trùng kích Luyện Tạng hậu kỳ.

- Được! Dù sao chúng ta cũng muốn đi tới trung tâm Huyết Táng Thiên Viên, đến lúc đó sẽ có nhiều nhân thủ hơn. 

Bàng Thiên Thành gật đầu. Hận ý của hắn đối với Trần Vũ tuyệt đối không kém hơn Thượng Quan Kỳ chút nào.

...

Theo dòng nước chảy, Trần Vũ một đường trôi xuống hạ du. 

Nhưng con đường tắt sông ngòi này cũng có chút phiền toái ngoài dự liệu của Trần Vũ.

Trong sông có rất nhiều loại cá đạt tới cấp bậc hung thú.

Cũng may là phần lớn những cá này chỉ có cấp bậc Thông Mạch kỳ, rất ít có Luyện Tạng kỳ, không thể phá được Đồng Tượng công của Trần Vũ. 

Đồng thời, Trần Vũ cũng mượn nước sông này để tẩy sạch mùi bùn lầy trên người mình.

Nửa canh giờ sau.

Dưới hạ du sông xuất hiện một nhánh rẽ, nước chảy càng lúc càng yếu. 

Trần Vũ có chút ủ rũ, chỉ có thể đi lên bờ, phát hiện xung quanh là một vùng núi non rừng cây.

Đột nhiên, trái tim của hắn nhảy lên, cảm ứng thiên địa nguyên khí xung quanh càng lúc càng nồng đậm.

- Lẽ nào đến trung tâm Huyết Táng Thiên Viên nhanh như vậy? 

Đúng lúc này...

- A a...

- Chạy mau... 

Trong núi rừng phía trước, truyền đến tiếng hét thảm và tiếng gào sợ hãi.

Hả?

Trần Vũ thầm rùng mình, trái tim đập nhanh, cảm ứng được một loại cảm giác nguy hiểm đang tiếp cận. 

- Đi!

Trần Vũ chỉ thoáng suy nghĩ một chút, liền phái tiểu côn trùng đi tìm hiểu tình huống.

Vù... 

Ngân Nguyệt Trùng Vương hóa thành một tia sáng bạc lao đi, xông vào rừng núi phía trước.

Thông qua thị giác của tiểu trùng, Trần Vũ rất nhanh đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.

Ầm... 

Chỉ thấy một tên thiếu nữ thanh tú, tóc đen dài buông xõa, thân hình hắn xoay tròn, đánh ra một vòng khí quyển màu đen, đuổi giết sáu bảy tên đệ tử.

- A...

Khí quyển màu đen lướt qua thân thể một nữ đệ tử Luyện Tạng trung kỳ của Thủy Nguyệt phái... 

Phốc...

Tầng nội tức bao phủ bên ngoài nữ đệ tử lập tức bị dập tắt, thân thể lập tức bị vòng khí quyển xé thành mấy mảnh.

- Linh Nguyệt... 

Vài tên nam nữ đệ tử của Thủy Nguyệt phái đều kinh hô, vẻ mặt không đành lòng.

Trong đám người này, đệ tử Thủy Nguyệt phái chiếm đa số, Thiết Kiếm môn và Vân Nhạc môn chỉ có hai ba người.

- Mai Trường Thanh! Ngươi thân là cường giả Hóa Khí cảnh, tại sao phải ép mãi không buông? Những trân tài như Khổ Tâm Hoa và Huyết Âm Cô trong hang núi kia, chúng ta còn chưa hái, tất cả nhường lại cho ngươi. 

Một thiếu niên và một thiếu nữ bước ra chắn ở phía trước.

Hai người cùng vung đao kiếm, bộc phát lực lượng tuyệt luận, chạm đến Hóa Khí cảnh, đánh tan đám tàn phong hắc khí còn lại.

Thiếu niên thì ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bộ dạng tùy ý. 

Thiếu nữ thì mặc một bộ tuyết bào, dáng vẻ băng tuyết.

Trần Vũ biết hai người này, lần lượt là Phí Nhạc Thiên của Thiết Kiếm môn và Lý Băng Nguyệt của Thủy Nguyệt phái, đều có thực lực tranh đoạt vị trí thủ tịch đệ tử trong phái của mình.

Trong đó, lúc Lý Băng Nguyệt ở Hội Ẩn Hồ đã từng khiến Lữ Tam Thông phải thoái nhượng. 

- Mai Trường Thanh... Lý Băng Nguyệt... Phí Nhạc Thiên...

Trần Vũ thông qua tiểu trùng, nhìn ba thiên tài hàng đầu của Cốt Ma Cung và ba tông.

Trong những người này, chỉ có Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt liên thủ mới có thể miễn cưỡng ngăn trở được vài phần, mà lúc này hai người đều có vết máu tràn ra ở khóe miệng. 

Ngay lúc Trần Vũ do dự: phải chăng nên thầm tương trợ một tay...

- Hả?

Thông qua giác quan của côn trùng, hắn nhìn thấy thân ảnh một thiếu nữ quen thuộc trong đoàn người chạy trốn... Chính là Trần Dĩnh Nhi. 
Bình Luận (0)
Comment