Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 53

Toàn bộ Vân Thiên Phong chìm vào trong tĩnh mịch.

Khung cảnh bị cố định tại một màn chấn động vừa rồi, Nam Cung Lễ bị một đầu của Trần Vũ đụng bay.

Hung hãn, bá khí, dã man, bạo lực.

Dùng đủ loại từ ngữ đều không đủ hình dung mức độ trùng kích của cảnh tượng này.

Đối thủ là đệ nhất thiên tài ngoại môn Nam Cung Lễ, kết hợp Bích Đồng tinh huyết và nắm giữ bí thuật Quỷ Đồng khó lường.

Sau một khoảng thời gian tịch mịch, tất cả mọi người đều trở nên xôn xao náo động.

- Nam Cung Lễ lại bại?

- Trần Vũ này, chẳng lẽ là hung thú khoác da người, quá hung tàn rồi.

Không ít đệ tử đều hít vào khí lạnh.

Đông đảo ánh mắt rơi lên người Trần Vũ, mang theo một loại sợ hãi và kiêng kỵ.

- Lễ nhi!

Nam Cung trưởng lão khẽ hô một tiếng.

“Vụt...”

Thân hình lão giả râu bạc chợt lóe, chân không chạm đất, trực tiếp lướt qua không trung, chỉ trong vài bước đã hạ xuống trên sân đấu võ.

- Hư Không Lăng Độ.

Thủ đoạn phi hành gần như phá không khiến cho đám đệ tử toàn trường đều vì thế mà ngưỡng vọng, say mê.

- Gia gia...

Vẻ mặt Nam Cung Lễ có chút xấu hổ, bị trưởng lão râu bạc đưa xuống đài, xoa lên Tục Cốt Linh Cao trân quý.

Trần Vũ mang theo tư thái của người chiến thắng đi xuống sân đấu võ.

Trong đầu hắn vẫn còn hồi ức và suy tư.

Trong khoảng khắc khẩn cấp vừa rồi, hắn lại lần nữa kích phát lực lượng của trái tim thần bí, khiến lực lượng thân thể, tốc độ,... đều bạo tăng.

Trần Vũ tạm xưng loại trạng thái này là “pháp môn bạo phát”.

Loại pháp môn bạo phát này, tổng cộng từng trải qua ba lần.

Lần đầu tiên, một kiếm lăng không trảm xuống cánh tay Huyết THủ Ngốc Đầu, tốc độ đột phá gông xiềng.

Lần thứ hai, đánh ra Quyền kình ngưng sát gần như miểu sát Khấu Vương.

Vừa rồi, nếu như toàn lực thi triển Vân Sát quyền, chưa chắc không thể phát ra “Quyền kình ngưng sát”, cũng có khả năng miểu sát Nam Cung Lễ, nhưng Trần Vũ chỉ dùng Đồng Tượng công đả bại địch thủ mà thôi.

Lần thứ ba, cũng chính là vừa rồi.

Dần dần, Trần Vũ đã mò mẫm được một tia bí quyết, về sau có lẽ có thể chủ động nắm giữ phương pháp này.

Đương nhiên, sau khi pháp môn bạo phát qua đi, trong thời gian ngắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu nhất định.

Pháp môn bạo phát của Trần Vũ cũng không lâu dài, cảm giác suy yếu cũng không cường liệt.

Chẳng qua, đối thủ tiếp theo của hắn là đệ nhất chiến lực ngoại môn Đoàn Kiêu Long, cần phải thận trọng một chút, chờ khôi phục rồi tái chiến sau.

- Vũ ca.

Mục Tuyết Tình tươi cười rực rỡ đón chào.

Trần Vũ đại thắng.

Lúc Nam Cung Lễ thi triển bí thuật Quỷ Đồng, nàng đã có chút lạnh lòng. Không nghĩ rằng, sau đó Trần Vũ lại cường thế nghịch chuyển, một lần hành động xoay chuyển càn khôn.

Lúc này, nàng mừng rỡ vô cùng, kích động hạnh phúc chưa từng có.

- Vũ ca, chỗ ta vẫn còn một viên Hồi Khí đan.

Mục Tuyết Tình lại đưa tới một viên đan dược.

- Ừm, ta sẽ trả lại cho ngươi.

Trần Vũ gật đầu, hắn không muốn nợ Mục Tuyết Tình ân tình.

- Không cần, chỉ cần ngươi có thể thắng lợi, còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì...

Mục Tuyết Tình đỏ mặt, lòng thầm vui vẻ.

Một màn này khiến Thất hoàng tử nhìn mà trong lòng mơ hồ nhỏ máu.

Trong gian đình.

Hạ Vũ tiên tử nhìn thấy một màn này, không khỏi cau mày.

- Hạ sư muội, nữ đệ tử này của ngươi hình như đã có người trong lòng rồi. Hồi Khí đan thượng phẩm kia, giá trị cũng không thấp nha.

Một vị trưởng lão trêu chọc.

- Hừ! Trần Vũ này chẳng qua chỉ là một Bán Linh Thể, cho dù thực lực hiện nay không tệ, nhưng làm sao xứng đôi Tuyết Tình?

Hạ Vũ tiên tử khẽ hừ một tiếng.

- Bán Linh Thể?

- Người này đồng thời tu luyện Đồng Tượng công, Vân Sát quyền đến cấp bậc như vậy, lại chỉ là Bán Linh Thể?

Một vài trưởng lão không biết nội tình tông môn, đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Sau đó lại một trận thở dài.

- Vốn dĩ còn định thu người này làm đồ đệ, cho hắn một cái danh ngạch...

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

...

Sau khi đánh bại Nam Cung Lễ, Trần Vũ tạm thời nghỉ ngơi.

Dưới sự thôi thúc của trái tim thần bí, viên dược lực “Hồi Khí đan” thứ hai cũng bị thân thể hắn hấp thu trong khoảng khắc.

Đồng thời.

Trên đài lại bắt đầu một trận chiến đấu.

Một nam một nữ ở trên đài tỷ võ giao phong, đánh kịch liệt vô cùng.

- Hồ Nhất Bá và Đồng Ngọc Linh.

Trần Vũ thoáng lộ một tia ngạc nhiên, không ngờ hai người này lại giao phong.

Hồ Nhất Bá huy động Bá Vương kích, đại khai đại hợp, hung mãnh bá đạo, lực lớn vô cùng, tuyệt đối hung hãn.

Đồng Tượng công của Trần Vũ nếu không thôi động đến cấp bậc gân đồng, e rằng cũng khó mà đối chiến.

Mà Đồng Ngọc Linh cầm nhuyễn kiếm trong tay, lại bộc phát ra sóng nội tức kinh người, trên thân kiếm thỉnh thoảng lóe lên huyết ảnh.

Tại phương diện cường độ nội tức hùng hậu, Đồng Ngọc Linh vẫn áp chế Hồ Nhất Bá.

Hơn nữa, bản lĩnh võ học ban đầu của Đồng Ngọc Linh cũng không tầm thường, nhuyễn kiếm trong tay linh động xảo quyệt, có thể đánh ngang tay với Hồ Nhất Bá.

Hai người đánh gần một hai trăm chiêu, cuối cùng vẫn là Đồng Ngọc Linh thắng lợi. Thế công của nhuyễn kiếm trong tay càng lúc càng cuồng mãnh, nội tức tựa như dùng mãi không hết.

- Ngươi thắng rồi.

Hồ Nhất Bá tả tơi thất bại, nhìn Đồng Ngọc Linh một cái thật sâu.

Ngoại trừ Trần Vũ, nữ nhân này là một người tà môn nhất trong khóa thi đấu lần này.

Sau khi hai người phân ra thắng bại.

Một trận chiến đỉnh phong thu hút sự chú ý của tất cả mọi người rốt cuộc cũng mở ra.

Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long rất ăn ý bước lên sân đấu võ, bốn mắt nhìn nhau, kình phong khuấy động.

- Đây là một trận chiến bước lên đỉnh cao.

Một đám đệ tử mong đợi vạn phần.

Sau khi Trần Vũ đánh bại Nam Cung Lễ, hắn chỉ còn một nửa bước cuối cùng là sẽ bước lên đỉnh cao thứ nhất.

- Thật bất ngờ, trước khi tiến vào nội môn lại được gặp gỡ đối thủ như ngươi.

Trên gương mặt tang thương của Đoàn Kiêu Long lộ vẻ chờ mong.

Trong con ngươi thâm thúy của hắn, chỉ thấy bình tĩnh và tự tin, mặc dù hắn đã tận mắt nhìn thấy Trần Vũ thắng lợi trong trận chiến trước.

Đây là ý chí của cường giả.

Trần Vũ tin chắc, bản thân đã gặp được một đối thủ cường đại có tín niệm không gì sánh được.

Đoàn Kiêu Long này e rằng còn đáng sợ hơn cả Nam Cung Lễ.

- Vân Sát quyền! Đồng Tượng công!

Đồng quyền của Trần Vũ hung hăng đánh ra, quyền kình nổ vang, tái hiện một đoàn mây đen sát khí, âm phong càn quét rít gào, uy thế và khí tượng hầu như có thể sánh kịp Luyện Tạng kỳ.

- Lôi Minh Đao.

Lần đầu tiên trong quá trình dự thi, Đoàn Kiêu Long xuất ra đao thứ hai. Đại đao phong cách cổ xưa kéo theo một chuỗi hư ảnh ánh đao, chỉ nghe bên tai mơ hồ vang tiếng lôi minh.

“Thịch...”

Trong hư ảnh ánh đao thoáng hiện đao quang chói mắt, kèm theo cảnh tượng siêu việt tự nhiên như lôi minh cuồng phong, chỉ trong nháy mắt bổ tới trước mặt Trần Vũ.

Thoáng chốc, một quyền mây đen sát khí và một đao cuồng phong lôi minh hợp lại cùng một chỗ.

“Ầm...”

Tại vị trí đó, gió quét mây tan, lôi minh chấn động, sóng khí mù mịt tạo thành cơn lốc nhỏ màu xám, bao trùm lấy thân hình hai người.

- Đây quả thực là chiến đấu cấp bậc Luyện Tạng kỳ.

- Cấp bậc võ học của hai người, e rằng đều vượt qua Luyện Tạng kỳ.

Đệ tử dưới sân đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong đám tro bụi, hình bóng hai người quyền đao giao phong, đánh hết sức kinh tâm động phách.

Trong quá trình hai người giao phong, sắc mặt đều cực kỳ ngưng trọng.

Chỉ thấy quần áo Trần Vũ vỡ tan vài chỗ, có chút lộn xộn. Liên tiếp vài quyền, Vân Sát quyền của hắn đã phát huy đến cực hạn.

Đồng Tượng công từ sau khi gân đồng sơ thành đã thôi động đến gân đồng tiểu thành.

Dù vậy, hắn vẫn không chiếm được chút ưu thế nào. Phải biết rằng, lúc trước Nam Cung Lễ nếu chính diện giao phong, còn hơi kém hắn một bậc.

- Tốt tốt tốt! Trận chiến hôm nay, bất luận thắng bại, đánh thống khoái.

Đoàn Kiêu Long gầm một tiếng, chiến ý dâng cao.

Trong thanh âm bày ra một loại tín niệm cường đại một đi không trở lại.

- Vậy thì đánh thôi!

Trên mặt Trần Vũ cũng lộ vẻ điên cuồng, trên người bộc phát sát khí cuồng bạo, từng quyền dẫn động mây đen sát khí, càng đánh càng hung.

Mà trên đại đao phong cách cổ xưa của Đoàn Kiêu Long, lôi minh cũng càng lúc càng thịnh.

“Ầm...! Ầm...”

Bỗng nhiên, trên trời trút xuống mưa to.

- Trời mưa rồi!

Mọi người dưới sân đấu võ đều khẽ hô.

Thế nhưng, tuyệt đại đa số người đều không tránh mưa, đều tập trung nhìn chăm chú chiến đấu trên đài.

Trong màn mưa, Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long đều bị xối ướt, càng đánh càng hung mãnh thống khoái.

“Thịch thịch thịch...”

Trái tim Trần Vũ đập vang hữu lực, đồng quyền đánh ra lực lượng và nội tức càng cuồng bạo kinh người.

Trong chiến đấu sảng khoái kích động, Vân Sát nội tức trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt, mơ hồ có dấu hiệu tinh tiến, còn hơn mười ngày nửa tháng khổ tu.

Nếu không phải hắn bị hạn chế tu vi, Vân Sát quyền đã sớm phát huy uy thế khủng bố của tầng thứ đại thành.

Dưới bầu trời mưa như trút, một đoàn quyền ảnh mang theo mây đen sát khí đan xen với một mảnh đao quang lôi minh.

“Phốc phốc phốc...”

Nước mưa xung quanh bị lực lượng vô hình cường đại trực tiếp gạt ra ngoài.

Trong khu vực hai người giao phong, tựa như ở trạng thái chân không, giọt nước khó lọt.

- Quá mạnh mẽ!

Đám đệ tử dưới sân đều thấy nhiệt huyết sôi trào.

Các trưởng bối tông môn ngồi trong gian đình đều lộ ra thần sắc động dung.

- Lôi Minh Đao chính là võ học độc môn danh chấn Sở quốc của Đoàn gia, thuộc về phạm trù võ học đỉnh cấp, uy lực tuyệt luân.

- Đao pháp này yêu cầu ngộ tính cực kỳ hà khắc, Đoàn Kiêu Long không ngờ có thể tu hành đến tình trạng đại thành.

- Vân Sát quyền của Trần Vũ cho dù chỉ là phần nhập môn của Nguyên Sát Thần Công, nhưng luận uy lực cũng tuyệt đối không thua kém võ học đỉnh cấp, xem ra hắn cũng sắp đạt tới đại thành rồi.

Mấy vị cao tầng đều tán thưởng.

Thiên tài võ học như vậy, đặt tại nội môn cũng rất hiếm thấy.

“Vù...! Vù...! Vù...”

Trong nước mưa, hai bóng người bỗng nhiên tách ra.

- Trần sư đệ cẩn thận, ta sẽ phát ra một đao mạnh nhất, cũng là một đao cuối cùng.

Đoàn Kiêu Long hít sâu một hơi, đại đao phong cách cổ xưa chậm rãi nâng lên.

“Ô...ô...ô...n...g”

Khoảng khắc đại đao đưa lên trời, lôi minh nổi dậy, trong mưa gió mơ hồ có phong lôi đan xen, phụ trợ hình ảnh Đoàn Kiêu Long giống như chiến thần.

Một đao này chỉ cần nâng lên, liền mang đến áp bách trước nay chưa từng có cho Trần Vũ.

Hô hấp của hắn cũng thoáng đình trệ.

Dường như chỉ một khắc sau, hắn sẽ đối mặt với lôi đình thiên nhiên thảo phạt, khí cơ vô hình phong tỏa, khiến hắn muốn trốn cũng không thoát.

“Thịch thịch thịch...”

Trái tim trong cơ thể Trần Vũ lại nhảy lên tới cực hạn.

Dưới áp bách khổng lồ chèn ép, trái tim của hắn lại một lần nữa mở ra “pháp môn bạo phát”, thể nội kích phát một luồng lực lượng rực rỡ.

“Ầm...”

Trong khoảng khắc, da khắp toàn thân Trần Vũ đều hiện một màu xanh đen, một luồng sát khí hung hãn tuyệt luân phóng lên trời, nước mưa xung quanh đều bị gạt ra.

- Đó là...

Trên sân, các trưởng bối đột nhiên thất thanh, dường như nhìn ra thứ gì đó.

- Vân Sát quyền!

Trần Vũ đấm ra một quyền, mây đen sát khí dâng trào, hóa thành quyền ảnh nhàn nhạt màu đen mà mắt thường có thể nhìn thấy, lớn như thùng nước, không khác gì hung thú dương nanh múa vuốt lao thẳng tới Đoàn Kiêu Long.

Chính là Quyền kình ngưng sát.

- Lôi Minh Đao!

Đoàn Kiêu Long bổ ra một đao mạnh nhất, chỉ thấy cuồng phong càn quét, một đạo đao mang cực lớn, nổi lên điện quang nhàn nhạt, mang theo lực lượng siêu tự nhiên, cách không chém tới.

“Ầm...! Ầm...”

Hai luồng lực lượng cường hãn tuyệt luân cùng đối chiến một chỗ, toàn bộ sân đấu võ đều chấn động.

Trong khoảng khắc, trong phương viên mấy trượng, nước mưa bắn ra khắp nơi, sấm vang chớp giật, còn có sát phong gầm thét đan xen.

Trong mơ hồ có thể thấy quyền ảnh sát khí vỡ tan, điện quang đao quang ảm đạm, dần dần trở lại bình yên như cũ.

Trong cơn mưa tầm tã, hai bóng người đồng thời cấp tốc thối lui vài bước.

Trong đó, Trần Vũ liên tục lùi vài bước, sắc mặt trắng nhợt, quần áo lộn xộn, vẻ mặt kinh hãi.

Ánh mắt của hắn tập trung trên đầu vai của mình, ở đó còn một đạo vết máu, xung quanh xen lẫn vết tích cháy xém.

- Bị thương rồi?

Trần Vũ giật mình, đây còn là dưới tình huống Đồng Tượng công tinh tiến, từ khi bắt đầu Thi đấu Ngoại môn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chân chính bị thương trên ý nghĩa.

Một đao này của Đoàn Kiêu Long, quả thực đáng sợ, ngay cả Luyện Tạng kỳ e rằng cũng khó có thể toàn thân trở ra.

- Ngươi... thắng rồi.

Đoàn Kiêu Long đứng nghiêm dưới màn mưa, thanh âm u ám, cười khổ nói.

“Ộc...”

Thân thể hắn lảo đảo, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment