Dịch giả: rolland"Đây chính là Võ giả Thiên Cương cảnh sao?"
Cả người Lý Phù Trần mồ hôi đầm đìa, giống như mới vừa từ trong nước bò ra vậy.
Võ giả Thiên Cương cảnh quá mạnh mẽ, căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần dùng khí thế đè ép liền có thể ép chết người.
Hắn có thể kháng cự khí thế của Liêu Thiên Vân không phải vì hắn có bao nhiêu cường đại. Trên thực tế, coi như đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng chưa chắc gánh nổi khí thế của Liêu Thiên Vân, bởi vì đây không phải là áp bách lên tu vi mà là lên tâm linh ý chí.
Tâm linh ý chí hết sức kỳ diệu, nó có thể can thiệp thực tế.
Một người bình thường, nếu trong tiềm thức tự cho mình có bệnh, vậy thì rất nhanh, thân thể hắn sẽ có vấn đề.
Có nơi rất tà môn, ma quỷ lộng hành, người đi vào, sau đó đi ra, từng cái giống như trúng tà vậy, vẻ mặt quỷ dị, thậm chí có lúc làm nhiều chuyện khiến người khác không thể giải thích được, thật ra đó chính là tâm linh ý chí vặn vẹo, tạo thành ảo giác.
Tâm linh ý chí là bản chất bên trong con người, khi cái bên trong này bị áp bách, thì thân thể sẽ phản ứng kịch liệt.
Một vài người tu luyện tâm linh, thậm chí một cái ánh mắt cũng làm người khác xuất hiện ảo giác, làm người ta làm chuyện không theo ý muốn của bản thân.
Dĩ nhiên, người như vậy quá ít, ngàn vạn không có một, loại này chỉ có trong truyền thuyết. Người có căn cốt đặc thù mới có thể tu luyện tâm linh của bản thân.
Lý Phù Trần có thể kháng cự khí thế áp bách của Liêu Thiên Vân chủ yếu bởi vì linh hồn của hắn cường đại hơn người khác nhiều lần, ý chí mạnh hơn người thường. Nếu không, bản thân hắn không thể kháng cự.
- Không sai, có thể đánh bại Liêu Thiên Quân sau khi dùng Bạo Khí Đan, đã làm ta kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi có thể kháng cự lại khí thế của Liêu Thiên Vân. Ngươi phải biết, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh cũng không gánh nổi.
Triệu Vô Tẫn xoay người, đầy tán thưởng nhìn Lý Phù Trần.
Ngộ tính mạnh mẽ cũng được đi, đằng này, tâm linh ý chí cũng mạnh như vậy, Triệu Vô Tẫn cũng phải nổi lên lòng yêu tài.
Có lẽ căn cốt phổ thông sẽ hạn chế thành tựu của Lý Phù Trần, nhưng lấy tiềm lực trước mắt của Lý Phù Trần mà xem, đột phá đến Địa Sát cảnh sẽ không có vấn đề gì, mà lấy ngộ tính của hắn, chỉ cần tăng lên tới Địa Sát cảnh, tuyệt đối là cường giả trong Địa Sát cảnh.
Nếu đủ cơ duyên, đột phá đến Thiên Cương cảnh cũng không là chuyện không thể.
- Đa tạ Đại trưởng lão tương trợ, Phù Trần không bao giờ quên.
Lý Phù Trần cảm kích nói.
Nếu không phải Triệu Vô Tẫn xuất thủ, giờ đây hắn đã trở thành một phế nhân, cái gì Võ đạo đỉnh phong, cái gì kiếm đạo đỉnh phong, hoàn toàn không quan hệ với hắn.
- Hừ, nơi này là Thương Lan Tông, mặc cho hắn càn quấy, Thương Lan Tông còn có uy tín gì đáng nói.
Triệu Vô Tẫn hừ lạnh.
- Gia gia, Liêu gia vô sỉ, bá đạo như vậy, không bằng ngươi đến chỗ Tông chủ kiện bọn hắn một cái.
Triệu Minh Nguyệt nhảy lên nói.
Triệu Vô Tẫn lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy, ngươi cho rằng vặn ngã một thế gia cổ xưa dễ dàng như vậ sao? Ngoài mặt, thực lực của bọn họ không bằng Triệu gia chúng ta, nhưng bàn về mạng lưới giao thiệp, không yếu hơn Triệu gia, thậm chí mạnh hơn một bậc. Hơn nữa, dù sao thì Liêu gia cũng là thành viên của Thương Lan Tông, vặn ngã bọn họ, sẽ làm thực lực của Thương Lan Tông tổn thất, tiện nghi cho tông môn đối địch.
Thật ra thì hắn không cần thiết liều chết với Liêu gia, dù sao Liêu gia cũng không đắc tội hắn.
Triệu Vô Tẫn hắng giọng một cái, lại nhìn Lý Phù Trần, chậm rãi nói:
- Lấy căn cốt của ngươi, vốn không có tư cách trở thành thiên kiêu của Thương Lan Tông, nhưng xem ngộ tính và tâm linh ý chí của ngươi, ta vẫn quyết định cho ngươi thân phận thiên kiêu, nhưng thân phận này không cố định. Nếu một ngày nào đó, ngộ tính của ngươi đột nhiên không còn, tốc độ tăng tiến tu vi chậm lại, thì tông môn sẽ thu hồi thân phận này.
Hắn là Nội Tông Đại trưởng lão, có quyền trao thân phận thiên kiêu cho một người, mà không cần người khác đồng ý. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lý Phù Trần chân tài thực học, trãi qua suy nghĩ chu đáo, chứ không phải tuỳ tiện cho một người nào đó thân phận thiên kiêu.
- Tạ Đại trưởng lão.
Lý Phù Trần luôn vui giận không lộ, sau khi nghe được câu này cũng không khỏi kích động.
Thiên kiêu Nội Tông mặc dù cũng là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, như lúc đổi lấy vật phẩm của tông môn, được giảm nhiều hơn đệ tử Nội Tông Nhất đẳng bình thường khác
Đệ tử Nội Tông Nhất đẳng giảm ba thành, thiên kiêu Nội Tông thì giảm tới năm thành, tiết kiệm được hai thành điểm cống hiến.
Bây giờ hắn lại đi đổi tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, một lọ chỉ cần 10 vạn kim tệ, mà không phải 14 vạn như lúc đầu, tiết kiệm được 4 vạn kim tệ.
- Ngươi cố gắng tu luyện, chính là hồi báo lớn nhất cho ta, cố gắng lên!
Triệu Vô Tẫn vỗ vỗ bả vai của Lý Phù Trần.
Hắn là một người yêu tài, Triệu Vô Cực cũng tốt, Lý Phù Trần cũng tốt, trong lòng hắn đều là một hạt giống tốt.
Nhưng Lý Phù Trần cùng Triệu Vô Cực khác nhau, trên người của Lý Phù Trần có quá nhiều nhân tố không xác định, hắn cũng không dám khẳng định Lý Phù Trần có thể đi tới bước nào, nếu không phải ngộ tính của Lý Phù Trần quá mức yêu nghiệt, hắn nhiều nhất chỉ tán thưởng một phen mà thôi, cũng không cho Lý Phù Trần thân phận thiên kiêu.
- Đại trưởng lão yên tâm.
Lý Phù Trần gật đầu.
- Nơi này không còn chuyện gì, lão phu đi trước.
Triệu Vô Tẫn cười một tiếng, thân hình loé lên, hoá thành một đạo lưu quang, biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, có phải ngươi nên mời ta và Trần sư tỷ một bữa không?
Triệu Minh Nguyệt cười nói.
- Dĩ nhiên.
Trong một năm này, vì tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công, hắn đã mua ba lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, tiêu hết 42 vạn kim tệ, bây giờ hắn chỉ còn mấy vạn kim tệ, cũng không dư nhiều.
Nhưng lúc cần mới khách thì phải mời, tiết kiệm không được.
Dưới Phong Vân Đài, mọi người cũng không lập tức rời đi, từng người vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn Lý Phù Trần.
- Nội Tông Đại trưởng lão lại cho hắn thân phận thiên kiêu Nội Tông, làm người ta hâm mộ quá đi, nếu như ta có thân phận thiên kiêu Nội Tông, tốc độ tiến bộ của ta hơn bây giờ ít nhất mấy thành.
- Đúng vậy! Thiên kiêu Nội Tông khi đổi vật phẩm của tông môn được giảm năm thành, cái này tiết kiệm được bao nhiêu điểm cống hiến a!
- Đừng hâm mộ, toàn bộ Nội Tông tổng cộng chưa tới ba mươi thiên kiêu, cho dù cấp cho người thân phận thiên kiêu, người ta cũng không nỡ.
Mọi người "ngươi một lời ta một lời".
Nghe được mọi người nghị luận, Vũ Văn Thiên hừ lạnh một tiếng, rời khỏi khu vực Phong Vân Đài.
- Lý Phù Trần, trước tiên cho ngươi phách lối một hồi đi.
Phương Liệt Hải bực bội rời đi.
- Thiên kiêu Nội Tông sao? Lý sư đệ đúng là nhân họa đắc phúc.
Trần Phương Hoa cười một tiếng.
Không đợi mọi người rời khỏi, ba người lại đi tới Trân Vị Các, ăn một bữa no nê.
Mặc dù tiêu xài mấy vạn kim tệ làm Lý Phù Trần có chút đau lòng, nhưng so với thân phận thiên kiêu Nội Tông, mấy vạn kim tệ này không đáng giá nhắc tới, mua một lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp là có thể tiết kiệm.
Dĩ nhiên, đầu tiên phải có kim tệ.
- Năm nay đã qua hơn một nữa, là thời điểm nên đi làm nhiệm vụ tông môn.
Hằng năm nhất định phải làm một nhiệm vụ của tông môn, ai cũng không được từ chối.
Lần này, Lý Phù Trần chuẩn bị đi làm một nhiệm vụ cao cấp, kiếm nhiều điểm cống hiến một chút, nói không chừng còn kiếm được một chút kim tệ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Phù Trần trở về.
Dưới chân núi, khi đi qua một tiểu viện, Lý Phù Trần đột nhiên ngừng lại.
Tiểu viện này vốn là của Chúc Hồng Tú.
Hơn một năm trước, Chúc Hồng Tú trở thành đệ tử Nội Tông, nhưng sau một tuần, Chúc Hồng Tú mất tích, cùng nhau mất tích còn có biểu đệ Chúc Tiểu Minh của nàng, trực giác nói cho Lý Phù Trần biết, Chúc gia đã xảy ra chuyện.
Đáng tiếc hắn chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh nho nhỏ, tự thân khó bảo toàn, muốn giúp một gia tộc, đó là chuyện không thể nào. Huống chi nàng rời khỏi Thương Lan Tông chưa hẳn là chuyện xấu, Lý Phù Trần cũng không suy nghĩ thêm nữa.