Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 147

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Đệ tử Thiên Sát Môn sao?”

Lý Phù Trần trong mắt lấp lóe ánh sáng, hắn không phải là một người thích giết chóc, bình thường người khác không chọc giận hắn, hắn cũng sẽ không gây chuyện với người khác, thế nhưng nơi đây là Bách Thảo Bí Cảnh.

Hắn cần rất nhiều túi trữ vật, càng nhiều càng tốt, mà phương pháp để có thêm túi trữ vật chỉ có một, đó chính là cướp giật túi trữ vật của người khác.

Để bước lên kiếm đạo đỉnh phong, Lý Phù Trần không ngại đem bất cứ thứ gì gây trở ngại trên con đường hắn đi giết sạch sẽ, hiện tại gây trở ngại cho hắn là Thiên Sát Môn, Cuồng Đao Tông cùng với Linh Ẩn Tông.

“Nhẹ nhàng.” Lý Phù Trần hướng phía hai người lướt tới.

“Muốn chết, lại dám chủ động tiến tới.” Hai gã đệ tử Thiên Sát Môn vẻ mặt dữ tợn lộ ra sát khí.

Trở thành đệ tử nội tông Thiên Sát Môn, bọn họ trời sinh có loại cảm giác về sự ưu việt, trong mắt bọn họ các tông môn khác chỉ là hòn đá kê chân, cho dù Lý Phù Trần là Thương Lan Tông thủ tịch đệ tử nội tông, hai người bọn họ liên thủ cũng hoàn toàn có thể giết chết.

“Giao ra túi trữ vật, có thể cho ngươi chết toàn thây, bằng không…”

Hai gã đệ tử Thiên Sát Môn một trái một phải, tới gần Lý Phù Trần, thế nhưng không đợi hai người nói hết lời, Lý Phù Trần đã tấn công tới. Căn bản không cần trực tiếp xuất thủ, Lý Phù Trần chỉ là hướng phía hai người bộc phát ra Xích Hỏa Chân Khí (Xích = màu đỏ).

Mênh mông Xích Hỏa Chân Khí cuộn trào mãnh kiệt, nhìn thoáng qua giống như một cơn bão lửa, hướng phía hai người trùng kích đi qua, cuộn trào mãnh liệt trong đó chính là Xích Hỏa Công Ý hủy diệt vạn vật.

Phốc! Phốc!

Hai người trong nháy mắt trọng thương, hộ thể chân khí tựa như tờ giấy.

“Quả nhiên tu vi vẫn thấp một chút.”

Lý Phù Trần lơ đễnh, hai người này dù sao cũng là Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong tu vi, mà hắn chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi, lấy chân khí trùng kích địch nhân, so ra kém rất nhiều khi thi triển võ học.

“Làm sao lại mạnh như vậy? Chân khí bạo phát liền có thể trọng thương chúng ta.” Hai gã đệ tử Thiên Sát Môn liền hoảng loạn, sau đó là vô cùng sợ hãi. Theo bọn họ, Lệ Vô Huyết cùng Trịnh Huyền cũng không khủng bố như vậy, coi như là Hắc Bạch Song Sát liên thủ cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Chết tiệt, tin tức từ cao tầng quá lạc hậu, người này đâu chỉ là đáng giá quan tâm, căn bản là biến thái, yêu nghiệt, là tồn tại cực độ nguy hiểm, gặp phải hắn lập tức chạy trốn, thấy liền phải tránh.”

“Trốn, nhất định phải đem tin tức này báo cho những người khác.”

Giờ khắc này, trong đầu hai người chỉ có một ý niệm, đó chính là trốn, liều mạng chạy trốn.

“Chạy thoát sao?” Kích phát Thần Hành Thối, Lý Phù Trần cấp tốc đuổi theo hai người, sau đó hướng phía hai người đánh ra một chưởng, Huyền Cấp cấp thấp chưởng pháp Luyện Thiết Thủ. Tiếng va chạm vang lên, hai người té ngã xuống đất, văng ra khoảng mười thước mới dừng lại, cả người cháy đen như than, chết không thể chết lại.

“Xích Hỏa Công Ý quá mạnh mẽ.” Lý Phù Trần tâm trạng cảm thán.

Huyền Cấp trung giai công ý, có thể trực tiếp quán chú vào bên trong Luyện Thiết Thủ, gần như đem Luyện Thiết Thủ đẩy lên tới Huyền Cấp trung giai cấp bậc, một chưởng đánh ra, Xích Hỏa Công Ý mãnh liệt kèm theo chưởng lực xâm nhập vào trong cơ thể hai người.

Đi tới, Lý Phù Trần nhặt túi trữ vật của hai người lên, chân khí quán chú vào trong đó, mở ra xem, bên trong có không ít Huyền Cấp dược thảo, phần lớn đều là Huyền Cấp cấp thấp, chỉ có hai gốc Huyền Cấp trung giai.

“Ba túi trữ vật, có thể tân lực thu thập.”

Trước đó, Lý Phù Trần trong túi trữ vật, ngoài Huyền Cấp thảo dược, còn có rất nhiều Hoàng Cấp cao giai thảo dược và Hoàng Cấp đỉnh giai thảo dược. Dù sao Hoàng Cấp cao giai thảo dược cũng giá trị mấy trăm kim tệ, Hoàng Cấp đỉnh giai thảo dược giá trị hơn một nghìn kim tệ, tích tiểu thành đại, vẫn có thể kiếm rất nhiều kim tệ, Lý Phù Trần không muốn lãng phí.

Trừ cái đó ra, bì giáp và vũ khí của hai người cộng lại cũng đáng giá hai ba mươi vạn kim tệ.

“Tài nguyên trong Bách Thảo Bí Cảnh, thì ra không chỉ là thảo dược và khoáng thạch, đệ tử tông môn khác, đồng dạng cũng là tài nguyên, đánh chết bất kỳ một người nào, đều có thể thu được một khoản tài phú.”

Lý Phù Trần trong lòng sát khí dựng dục.

Ồ ồ ồ ồ ….

Lý Phù Trần đi không được bao lâu, mặt đất Bách Thảo Bí Cảnh đột nhiên nhúc nhích chuyển động, cấp tốc cắn nuốt thi thể hai gã đệ tử Thiên Sát Môn, chỉ trong chốc lát công phu, không còn bất kỳ dấu vết nào.

……

Cùng trong lúc đó, các địa phương khác trong Bách Thảo Bí Cảnh cũng là giết chóc khắp nơi.

Phong Đao Đoạn Hải, thực lực cực mạnh, trong nháy mắt một đao liền giết chết Thương Lan Tông đệ tử nội tông Lạc Nhất Sơn.

Huyết Đao Lăng Hoang hóa huyết chém, đem đệ tử Linh Ẩn Tông tiên huyết luyện hóa sạch sẽ, thành một thây khô rách rưới.

U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du, xuất quỷ nhập thần, đệ tử Cuồng Đao Tông bị hắn giết chết, liền chết như nào cũng không biêt.

Còn có U Nữ Dạ Hoa, Linh Đồng Khương Tiểu Mao, cả đám giết phổ thông thiên kiêu giống như là giết gà con, không cần tốn nhiều sức.

Về phần Thiên Sát Môn không nói tới năm thiên kiêu lợi hại, những người này hoàn toàn là ác ma giết người.

Không tới một ngày, 43 người tiến vào, đã có hơn 10 người bị giết chết.

“Trốn, chạy mau!”

Trần Phương Hoa và một đệ tử nội tông tên là Lô Tiểu Phi đang điên cuồng chạy thục mạng, sau lưng bọn họ, Trảo Quỷ Trịnh Huyền rất nhanh đuổi theo, tốc độ so với hai người rõ ràng nhanh hơn một chút.

“Vì sao lại đụng phải Trảo Quỷ Trịnh Huyền, ai mau tới cứu ta.” Lô Tiểu Phi không muốn chết, hắn còn có tiền đồ thật tốt, hắn không muốn chết ở trong Bách Thảo Bí Cảnh.

Tuy rằng ngay từ đầu được biết Bách Thảo Bí Cảnh rất nguy hiểm, nhưng khi đó hắn hùng tâm tráng chí, căn bản không đem những nguy hiểm này để vào mắt, tới khi gặp phải nguy hiểm thật sự thì hắn mới biết được, bản thân rất sợ chết, trước đây hắn không sợ bởi vì chưa từng gặp phải địch nhân không thể đánh lại, trong tất cả nhiệm vụ phát lệnh truy nã, đều chỉ chọn một ít gà đất chó sành, có một điểm giảo hoạt.

Trần Phương Hoa cũng sắc mặt tái nhợt, nàng đồng dạng cũng không muốn chết, có thể còn sống, không ai muốn chết cả.

“Gặp phải địch nhân không thể đánh lại, chỉ có trốn.”

Trần Phương hoa không có hiểu sai ý tứ của Lý Phù Trần, nàng minh bạch Lý Phù Trần không phải muốn bọn họ đụng tới ai cũng phải liều mạng, chỉ là để cho bọn họ không sinh ra sự sợ hãi, không nên bởi vì sợ hãi mất đi kiếm đạo chi tâm.

Từng giây từng phút trôi qua, Trịnh Huyền đã đuổi tới chỉ cách hai người khoảng mười trượng.

“U Minh Quỷ Trảo!” Trên tay Trịnh Huyền là một đôi móng vuốt màu đen, móng vuốt vung lên trên không, vài tia sắc nhọn giống như dải lụa chợt lóe lên.

Phốc! Phốc!

Hộ thể chân khí của Lô Tiểu Phi giống như là giấy, trực tiếp bị xé rách, bì giáp cấp ba mặc trên người cũng bị xé mở, huyết nhục kèm theo xương cốt vỡ tan bắn tung tóe, Lô Tiểu Phi trong nháy mắt mất mạng, rơi xuống đất.

“Lô sư huynh đã chết?” Trần Phương Hoa trong nháy mắt thất thần.

Tận mắt thấy Lô Tiểu Phi chết trước mặt mình, Trần Phương Hoa bị đả kích rất lớn, cũng để cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

“Liều mạng.” Trần Phương Hoa không có tiếp tục chạy trốn, mà xoay người lại đối mặt với Trịnh Huyền. Nếu không thể lui được nữa, vậy liều mạng đánh một trận, chết cũng phải chết có tôn nghiêm.

“Không trốn sao? Lựa chọn rất sáng suốt, hiện tại đem y phục toàn bộ cởi ra, nếu để cho ta thư thái, có thể cho ngươi lựa chọn chết thế nào, bằng không ngươi cho dù đã chết, ta cũng có hàng trăm phương pháp dằn vặt thi thể của ngươi.” Trảo Quỷ Trịnh Huyền tàn nhẫn không gì sánh bằng, trong mắt lộ vẻ bệnh hoạn.

“Ngươi là tên ác ma.” Trần Phương Hoa thật vất vả ngưng tụ ra dũng khí, trong nháy mắt liền tan vỡ. Người như thế, nàng căn bản không đối phó được.

“Ác ma sao? Ta thế nhưng so với ác ma đáng sợ gấp trăm lần.” Trịnh Huyền bước tới gần Trần Phương Hoa.

“Trần sư tỷ, có cần giúp một tay không?”

Đúng lúc này, cách đó không xa bên trên sườn núi nhỏ, xuất hiện một đạo nhân ảnh.

“Lý sư đệ.” Trần Phương Hoa thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
Bình Luận (0)
Comment