Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 204

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

Bốn ngày sau, tại một tòa lầu bán trà nằm ở phía nam Mê Vụ Thành, đã có người chi tiền bao toàn bộ nơi đây.

Trên tầng 3 tòa lầu, Phàn Thiên Tùng, Phàn Thiên Vũ cùng Lý Phù Trần, ba người ngồi ở một góc, chiếm cứ một cái bàn, lúc này 3 người lẳng lặng ngồi uống trà, chờ đợi đệ tử chân truyền của 3 tông khác.

Đạp đạp…

Tiếng bước chân vang lên, có 3 người trẻ tuổi đi lên.

Ba người trẻ tuổi này, trên người khoác áo bào màu đỏ sậm, về phần y phục có thêu hình ngọn lửa, đây chính là đệ tử chân truyền của Địa Hỏa Môn.

Dẫn đầu đệ tử chân truyền Địa Hỏa Môn, là một người trẻ tuổi không chênh lệch nhiều lắm so với Phàn Thiên Tùng, tu vi đạt tới Địa Sát Cảnh lục trọng, hai người còn lại, ước chừng ba mươi tuổi, tuổi tác tương đương với Lý Phù Trần sau khi hóa trang, một người có tu vi Địa Sát Cảnh thất trọng, người còn lại có tu vi Địa Sát Cảnh bát trọng.

Thế nhưng rất rõ ràng, hai người này chính là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

“Phàn Thiên Tùng.”

Tên dẫn đầu đệ tử chân truyền Địa Hỏa Môn nhìn chằm chằm Phàn Thiên Tùng, ngoài mặt tỏ vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì không.

“Tống Thanh Hà.” Phàn Thiên Tùng cũng gọi tên đối phương.

“Trần sư huynh, vị này tên là Tống Thanh Hà, là đệ tử chân truyền Hoàng Kim của Địa Hỏa Môn, thực lực cực mạnh, so với ta còn mạnh hơn không ít.” Cô gái trẻ Phàn Thiên Vũ truyền âm cho Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần âm thầm gật đầu.

Đệ tử chân truyền Hoàng Kim, không có một ai là kẻ dễ đối phó, huống chi là đệ tử chân truyền Hoàng Kim có tu vi đạt đến Địa Sát Cảnh lục trọng.

“Vị này cũng là đệ tử chân truyền của Vô Ưu Môn?” Tống Thanh Hà chỉ vào Lý Phù Trần, dò hỏi.

Phàn Thiên Tùng nói: “Đây là Trần Phù Lịch su huynh, đến từ Thương Lan Tông.”

“Cái này có chút không hợp quy củ đi!” Tống Thanh Hà hừ lạnh.

Phàn Thiên Tùng nói: “Chúng ta chỉ có ước hẹn, không được mời cường giả Thiên Cương Cảnh, chứ đâu có nói, không được mời võ giả Địa Sát Cảnh, lẽ nào Địa Hỏa Môn ngươi lại sợ?”

“Sợ, chuyện nực cười! Chỉ là một võ giả Địa Sát Cảnh nhị trọng, phỏng chừng vừa mới tiến vào lăng mộ sẽ phải chết.” Tống Thanh Hà khinh thường nói.

Lý Phù Trần có tu vi Địa Sát Cảnh nhị trọng, hắn căn bản không thèm để ý, coi như Lý Phù Trần có là đệ tử chân truyền Hoàng Kim thì đã làm sao, chính hắn cũng là đệ tử chân truyền Hoàng Kim, mà tu vi của hắn cao hơn 4 trọng so với Lý Phù Trần.

Tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, đệ tử chân truyền của hai tông, cùng yên lặng chờ đợi.

Gần nửa canh giờ trôi qua, lại có tiếng bước chân vang lên.

Người còn chưa lên tới, đã có một luồng khí thế phóng đãng vô cùng sắc bén tràn ngập ra.

“Cuồng Đao Tông.” Lý Phù Trần đối với cái khí thế kia cảm thấy hết sức quen thuộc, thầm nghĩ trong lòng.

Mấy lần hô hấp qua đi, một tên đệ tử chân truyền Cuồng Đao tông lên tới tầng ba của tòa lầu.

Tên đệ tử chân truyền Cuồng Đao tông này có tu vi cực cao, thình lình đạt tới Địa Sát Cảnh thất trọng, khí thế trên người sắc bén như lưỡi đao, khiến người đứng gần da thịt có cảm giác đau nhói, tâm linh ngột ngạt khó thở.

“Người này thật đáng sợ!” Lý Phù Trần cau mày.

Cũng may tên này chỉ là đệ tử chân truyền Cuồng Đao tông, không cùng cấp bậc với Vô Tình Kiếm Tiết Phong, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

“Phó Sùng Sơn, chỉ có một mình ngươi?” Tống Thanh Hà nhớ lại lúc hẹn gặp, bên cạnh Phó Sùng Sơn còn có một vị đệ tử chân truyền Cuồng Đao Tông khác.

“Một người là đủ.” Phó Sùng Sơn ngạo nghễ nói.

“Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận!” Tống Thanh Hà cũng thừa nhận thực lực của Phó Sùng Sơn, đáng tiếc là sau khi tiến vào lăng mộ, càng nhiều người càng thêm nhiều cơ hội tìm kiếm, nếu như không phải thời gian quá gấp gáp, hắn tuyệt đối sẽ đi tìm kiếm thêm mấy đệ tử chân truyền đồng môn cùng lên đường.

Phó Sùng Sơn nở nụ cười kiêu ngạo, không nói gì.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Hơn nửa canh giờ trôi qua.

“Đệ tử của Trường Xuân Cốc cũng quá kiêu căng chứ hả! Nói buổi sáng sẽ tới, hiện tại đã là giữa trưa rồi.” Tống Thanh Hà có chút khó chịu.

“Đệ tử của Địa Hỏa Môn sao dễ dàng mất kiên nhẫn đến vậy, xem ra toàn là những kẻ không có tiền đồ.” Từ tầng dưới, có người nói vọng lên trên.

Tống Thanh Hà giận dữ, nếu như đổi thành những người khác, hắn đã sớm ra tay dạy dỗ, chỉ là hắn kiêng kỵ uy thế của Trường Xuân Cốc, cũng không tiện đáp trả khiêu khích, dù sao thì cũng là hắn thất lễ trước, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Một luồng khí thế vô cùng đặc biệt, phảng phất giống như là rừng cây xanh mát, theo đó có một chàng thanh niên đi lên.

Chàng thanh niên trông rất chững chạc, từ tướng mạo xem ra phải lớn hơn vài tuổi so với Lý Phù Trần sau khi hóa trang, chí ít cũng phải 35 tuổi, cười trông rất ngạo mạn, sự ngạo mạn này, không giống như Phó Sùng Sơn ngạo mạn vì cảm thấy tự tin vào thực lực của bản thân, mà là một loại ngạo mạn đến từ thân phận cao quý.

Cũng khó trách, Trường Xuân Cốc là một trong số những tông môn đứng đầu Đông Lân Đại Lục, coi như hắn không phải là đệ tử chân truyền Hoàng Kim của Trường Xuân Cốc, cũng có thân phận đáng để tự kiêu rồi.

Thanh niên này có tu vi cao tới Địa Sát Cảnh bát trọng, chỉ đơn thuần áp bức từ khí thế, cũng không kém hơn bao nhiêu so với Phó Sùng Sơn.

Phàn Thiên Vũ truyền âm nói: “Người này gọi là Ngụy Sơn Hà, là đệ tử chân truyền Bạch Ngân của Trường Xuân Cốc, tuy rằng không phải là đệ tử chân truyền Hoàng Kim, nhưng thắng ở thời gian tu luyện lâu hơn, không thể khinh thường.”

Lý Phù Trần không có trả lời, ánh mắt của hắn rơi về phía cầu thang.

Ánh mắt của Phó Sùng Sơn, cũng nhìn về phía cầu thang.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nghe như là hạt giống nảy mầm vươn lên khỏi mặt đất, từng bước nhẹ nhàng vang lên, trong khi mọi người đang chú ý tiếng bước chân thì, thình lình một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Đây là một nữ tử mặc y phục màu xanh lá, có dung mạo tuyệt đẹp, không thua kém Yến Khinh Vũ chút nào, tựa như tiên tử trên cung trăng, siêu phàm thoát tục.

Phàn Thiên Tùng, Tống Thanh Hà cùng với Phó Sùng Sơn tất cả đều ngơ ngẩn, chỉ có Lý Phù Trần vẫn duy trì được sự bình tĩnh, im lặng quan sát đánh giá nữ tử này.

Cô gái mặc áo xanh này có tu vi không cao lắm, chỉ là Địa Sát Cảnh tứ trọng mà thôi, thế nhưng tạo cho Lý Phù Trần cảm giác, mạnh hơn không ít so với Phó Sùng Sơn, trong tích tắc khi đối phương vừa bước lên, tất cả khí thế đang xung đột lẫn nhau trên tầng ba, đều bị đối phương hóa giải hết, khiến nơi đây trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ có mưa phùn lẳng lặng rơi xuống, sương mù lặng yên bốc lên, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

“Căn cốt 6 sao?” Cơ hồ trong nháy mắt, trong đầu Lý Phù Trần lóe lên một ý nghĩ.

Người con gái này tuyệt đối có căn cốt 6 sao, chỉ có căn cốt 6 sao mới mang cho hắn cảm giác chấn động lớn đến như vậy.

Phàn Thiên Vũ có chút đố kị truyền âm nói: “Nếu như ta đoán không sai, nàng chính là Tô Mộc Vũ là một trong hai người sở hữu căn cốt 6 sao của Trường Xuân Cốc.”

Căn côt 6 sao, rất là hiếm thấy, người đầu tiên Lý Phù Trần gặp là Yến Khinh Vũ, lúc đó Yến Khinh Vũ tuổi vẫn còn nhỏ, chưa thể phát huy hết khả năng của căn cốt 6 sao, nếu như hiện tại gặp lại nàng, Lý Phù Trần có thể khẳng định, khí tức của đối phương sẽ phát sinh biến hóa giống như là thoát thai hoán cốt vậy.

“Các vị, đây chính là Tô Mộc Vũ sư muội của Trường Xuân Cốc ta, các ngươi có thể nhìn thấy nàng, cũng không biết đã tu mấy kiếp mới có được phúc phận này.” Ngụy Sơn Hà hiển nhiên rất ái mộ Tô Mộc Vũ, nhưng thiên phú của hắn quá kém, cả đời này chỉ có thể là sư huynh sư muội mà thôi.

Tống Thanh Hà đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tô Mộc Vũ, mỉm cười nói: “Tống Thanh Hà xin chào Tô Mộc Vũ cô nương.”

Tô Mộc Vũ đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đối phương, nàng tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.

Thấy thế, Tống Thanh Hà sắc mặt đỏ bừng, hết sức khó xử.

Phàn Thiên Tùng cười lớn một trận, nói: “Nếu mọi người đã tới đông đủ, thì việc này cũng không nên chậm trễ, lên đường thôi!”

“Chậm đã.” Người lên tiếng là Phó Sùng Sơn.

“Làm sao vậy?” Mấy người nhìn về phía Phó Sùng Sơn.

Phó Sùng Sơn lạnh nhạt nói: “Phe ta chỉ có một mình ta là đệ tử chân truyền Cuồng Đao Tông, nhưng ta có mời thêm đệ tử chân truyền của tông môn khác, chờ một chút đi.”

Phó Sùng Sơn vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân vang lên.

Kẻ lên đầu tiên là một thanh niên mặc áo đen, tuổi chừng ngoài 30, trên quần áo có thêu hình thù quỷ quái, nhìn thấy cái hình thù này, Lý Phù Trần híp mắt lại, đây chính là biểu tượng của Thiên Sát Môn.

Ngay sau đó, có một thanh niên trẻ tuổi cũng mặc quần áo màu đen đi lên.

Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Lý Phù Trần không khỏi thở dài, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Người này, rõ ràng là Lệ Vô Huyết.
Bình Luận (0)
Comment