Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì SaoTrong khe núi toàn là sương mù, so với những chỗ khác càng thêm nồng nặc, đưa tay ra còn không nhìn thấy.
Cho dù mọi người có dùng hết sức cảm ứng, cũng chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi mấy chục mét mà thôi.
Bên ngoài mấy chục mét, cái gì cũng không cảm ứng được.
Mọi người men theo khe núi, đi theo một đường thẳng, thời gian dần trôi, sắc trời cũng dần tối lại.
Sương mù cùng bóng đêm hòa quyện vào nhau, làm cho khả năng cảm ứng của mọi người càng bị hạ thấp.
Đoàn người đi suốt đêm, không ngừng nghỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời le lói, tuy rằng không thể xuyên thấu qua sương mù, nhưng cũng mang đến cho sương mù màu trắng sữa.
Đi thật lâu, cuối cùng cũng đến cuối khe núi.
Nói là điểm cuối, thực tế có phải là điểm cuối hay không cũng không ai rõ. Chỉ biết là, trước mắt mọi người xuất hiện một vòng xoáy sương mù.
Vòng xoáy sương mù này vô cùng to lớn, hoàn toàn chặn lại đường đi, muốn đi vòng qua, căn bản không có khả năng.
“Lẽ nào sương mù ở Mê Vụ Chi Địa, đến từ nơi này?” Lý Phù Trần suy đoán.
Phàn Thiên Tùng lắc đầu, “Mê Vụ Chi Địa, so với ngươi nghĩ càng thêm thần bí, vòng xoáy sương mù này, ở những nơi khác thuộc Mê Vụ Chi Địa cũng có, mà vòng xoáy sương mù lớn nhất, giống như là một mặt trời màu trắng, trôi nổi trên không.”
Không ai biết sương mù xuất hiện như thế nào, cũng như mấy trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, khiến nơi đây trở thành như vậy.
Chỉ là hơi do dự một chút, mọi người vẫn cất bước tiến vào vòng xoáy sương mù.
Không có bất kỳ cảm giác gì, cũng như có gì khác thường, mọi người cứ như vậy đi xuyên qua sương mù, đi tới một không gian không có sương mù.
Quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy sương mù nồng đậm, vòng xoáy sương mù đã biến mất.
“Vòng xoáy đã biến mất, nơi này thật thần kỳ.” Lý Phù Trần trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.
Chít chít!
Bỗng nhiên có thanh âm chói tai vang lên, khiến lỗ tai mọi người chảy máu, hoa mắt chóng mặt.
Mọi người vội vã vận chuyển chân khí để bảo vệ lỗ tai.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con yêu thú giống như là con dơi khổng lồ đang bay tới.
Yêu thú cấp ba cao giai Cự Bức Thú.
Yêu thú cấp ba cao giai, thực lực có cao có thấp, cũng giống như người bình thường có sự chênh lệch so với thiên tài. Cự Bức Thú là yêu thú cấp ba cao giai hàng đầu, muốn đánh giết nó, độ khó gần như bằng xông qua tầng thứ 3 Chân Truyền Tháp.
Một chọi một, trong mọi người, không có ai là đối thủ của nó.
Cũng chỉ có những thiên tài cấp bậc như Vô Tình Kiếm Tiết Phong, mới có thể đánh giết Cự Bức Thú.
“Là Cự Bức Thú, mau giết chết nó.” Ngụy Sơn Hà biết rõ sự lợi hại của Cự Bức Thú, vội vã đánh ra một đạo khí kình tấn công về phía Cự Bức Thú.
Nghe vậy, nhưng người còn lại cũng phát động tấn công.
Cự Bức Thú có tốc độ cực nhanh, nếu không giết chết nó thì, đừng nghĩ tới chuyện tìm kiếm được lăng mộ.
Tất cả cùng ra tay, 11 đạo khí kình, lăng không bắn về phía Cự Bức Thú.
Chỉ là, Cự Bức Thú linh giác rất nhạy cảm, thân hình lúc ngang lúc dọc, dễ dàng tránh được 11 đạo khí kình.
Chi!
Cự Bức Thú phản kích phát ra một đạo sóng âm tấn công mọi người, tất cả đều cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Tốc độ sóng âm quá nhanh, phạm vi lại rộng, cho dù là Tô Mộc Vũ cũng không kịp né tránh.
“Mọi người mau phân tán ra.”
Tô Mộc Vũ thi triển thân pháp, trước tiên lao ra ngoài mấy chục thước, Ngụy Sơn Hà theo sát phía sau.
Chớp mắt, mọi người chia ra làm 4 nhóm nhỏ, từ bốn phía cùng tấn công Cự Bức Thú.
Cự Bức Thú rất giảo hoạt, biết đạo lý tấn công kẻ yếu nhất, trước tiên hướng về phía nhóm người Lý Phù Trần, rõ ràng nó dự định tấn công cận chiến, dù sao thì nó cũng là yêu thú rất mạnh.
“Cút ngay cho ta!” Phàn Thiên Tùng vung thiết côn lên, bóng côn đầy trời bao phủ Cự Bức Thú.
Bùm bùm!
Tiếng va chạm giống như là âm thanh của đàn tì bà, Cự Bức Thú không tránh cũng không né, cứng rắn va chạm với thiết côn, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, mà móng của nó, lại hướng về phía Phàn Thiên Tùng, mạnh mẽ chộp tới.
Một khi bị vồ trúng, Phàn Thiên Tùng chết là cái chắc.
“Ca sát!”
Vũ khí của Phàn Thiên Vũ là một đôi Tử Ngọ Uyên Ương, sau khi sử dụng, xuất ra vô số vết cắt hướng về phía Cự Bức Thú.
“Cút!”
Lý Phù Trần đã chuẩn bị kĩ càng, trong nháy mắt khi Cự Bức Thú lao xuống, liền thi triển ra sát chiêu Toàn Lưu Kiếm Pháp, một vòng xoáy lửa đánh vào trên thân Cự Bức Thú, khiến yêu thú khựng lại trong tích tắc, đủ thời gian để Phàn Thiên Tùng có thể tránh né, cùng lúc đó, công kích của Phàn Thiên Vũ cũng vừa lúc đánh tới trên thân Cự Bức Thú.
“Mau tấn công.” Đám người Ngụy Sơn Hà cùng Tống Thanh Hà hét lớn, công kích như điên về phía Cự Bức Thú.
Chỉ có Phó Sùng Sơn cùng Từ Hắc Sơn và Lệ Vô Huyết tấn công một cách hời hợt, bọn chúng ước gì 3 người Lý Phù Trần bị Cự Bức Thú giết chết.
Ánh sáng màu xanh lục lóe lên, Tô Mộc Vũ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía trên Cự Bức Thú, vung liêm đao màu xanh lục chém xuống, gần như chém đứt cánh của Cự Bức Thú, máu tươi phun trào.
“Thực lực thật mạnh, chỉ sợ gần bằng với Vô Tình Kiếm Tiết Phong.” Lý Phù Trần con ngươi co rụt lại.
Tô Mộc Vũ thực lực không cần phải bàn cãi, trong số những võ giả Địa Sát Cảnh hắn đã từng gặp thì xếp thứ hai, người đứng thứ nhất là Vô Tình Kiếm Tiết Phong.
Tất nhiên, hắn có phán đoán này, bởi vì võ giả thiên tài hắn gặp vẫn còn rất ít.
Kiếm Si cùng Kiếm Hổ hắn cũng chưa từng gặp.
Cự Bức Thú thân hình lảo đảo một cái, chuẩn bị bổ nhào đâm xuống đất, căn bản không thể dùng cánh để bay lượn nữa, sau khi rơi xuống đất còn trượt thêm một đoạn dài.
Cự Bức Thú rơi xuống mặt đất, hiện tại thực lực có thể phát huy ra khoảng ba bốn phần mười cũng là không tồi rồi, dưới sự công kích của tất cả mọi người, yêu thú rất nhanh bị giết chết, sau đó bị mổ bụng, nhưng không tìm thấy yêu hạch.
Tiếp đó, mọi người lại đụng phải mấy con yêu thú cấp ba cao giai, trong số đó có mạnh có yếu, cũng may khi mọi người cùng liên thủ, cũng đã đủ để đánh giết, không có gì phải lo lắng.
Nơi đây không có sương mù bao phủ, cộng thêm chỉ dẫn trên bản đồ, sau thời gian nửa ngày, mọi người rốt cuộc cũng tìm được lối vào lăng mộ.
Lối vào lăng mộ đặt ở trên một ngọn núi nhỏ, cả một đoạn vách núi bị cắt gọt bằng phẳng, trên vách núi kiến tạo một cánh cửa kim loại rất lớn, phía trước cánh cửa là hai cái cột đá.
“Chết!”
Cơ hồ trong nháy mắt, đám người Lý Phù Trần cùng Lệ Vô Huyết đều xuất thủ.
Mục tiêu của ba người Lý Phù Trần là Từ Hắc Sơn, còn mục tiêu của ba người Lệ Vô Huyết là Phàn Thiên Vũ.
Chỉ là đám người Lệ Vô Huyết không ngờ tới, ba người Lý Phù Trần dường như đoán trước được mục tiêu của bọn chúng là Phàn Thiên Vũ, nên đã bày ra trận hình hai trước một sau, Lý Phù Trần cùng Phàn Thiên Tùng ở phía trước, Phàn Thiên Vũ ở phía sau, ba người tạo thành một cái tam giác ngược.
Đợt công kích thứ nhất rất đơn giản, 6 người cùng ném ra bảo vật gây sát thương của chính mình.
Lý Phù Trần ném ra mấy chục viên Oanh Thiên Lôi, giá trị tới mấy trăm ngàn điểm cống hiến.
Phàn Thiên Tùng cùng Phàn Thiên Vũ ném ra từng viên từng viên thiết cầu, những viên thiết cầu này, khi bay ra một khoảng cách nhất định, sẽ nổ tung, bắn ra vô số bi thép, những viên bi thép này, giống như những đạo sao băng thu nhỏ, có chứa lực xuyên thấu cực mạnh.
Mà phía đối diện, ba người Phó Sùng Sơn cùng ném ra Oanh Thiên Lôi.
Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn, ba tông môn này ở cùng một khu vực, mà ở gần khu vực này có một tông môn hùng mạnh gọi là Phích Lịch Tông, Phích Lịch Tông am hiểu chế tác hỏa khí, Phích Lịch Đạn, Oanh Thiên Lôi, đều là hỏa khí do Phích Lịch Tông chế tác.
Cả 3 tông môn, thường xuyên đi tới Phích Lịch Tông đặt mua một nhóm hỏa khí.
Tất nhiên, hỏa khí cao cấp nhất mà Phích Lịch Tông bán ra chính là Oanh Thiên Lôi.
Một viên Oanh Thiên Lôi, có uy lực đủ để nổ chết một tên võ giả Địa Sát Cảnh cấp thấp tầm thường.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên mãnh liệt, trong phạm vi một trăm thước, tất cả đều bị nổ tung, ngọn lửa bùng cháy tàn phá tất cả, trong đó còn có rất nhiều viên bi thép bay loạn xạ, đem mặt đất bắn thủng trăm ngàn lỗ.
Đám người Tô Mộc Vũ từ lâu đã rời khỏi khu vực này, sau khi đánh giá một chút, thì không có hứng thú xem tiếp nữa, liền hướng về phía cánh cửa kim loại.
Khói bụi mịt mù dần tản đi.
Trước cảnh cửa kim loại to lớn, rất là bừa bộn.
Phía ngoài mấy chục thước, ba người Lý Phù Trần trên tay đều cầm một cái khiên lớn, ba cái khiên kết hợp thành hình bán cầu, che thân thể lại.
Phía đối diện, ba người Phó Sùng Sơn lại có chút chật vật.
Ba người cũng có khiên chắn, nhưng ba người không có kết hợp với nhau, mà là tự thân bảo vệ mình, uy lực của Oanh Thiên Lôi cùng bi thép, khiến cho bọn họ chịu không ít khổ sở, đặc biệt là Lệ Vô Huyết, trên người hắn có mấy lỗ thủng, đang chậm rãi chảy máu.