Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 30

Dịch giả: rolland

Ầm!

Âm thanh bạo tạc, kiếm gỗ của hai người giao nhau.

Tiếp theo, hai người tách ra, ngang tài ngang sức.

- Độc Xà Kiếm Pháp Đại Thành, Thanh Phong Kiếm Pháp Đại Thành, Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu!

Những Võ giả Quy Nguyên cảnh có chút lý giải về hai đại gia tộc này đều kinh hô.

Trong Võ học Hoàng cấp, Hoàng cấp Đê giai cùng Hoàng cấp Trung giai không cùng một tầng thứ, cái trước chỉ có một chiêu, cái sau có rất nhiều chiêu. Cho nên có người nói, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, đem Võ học Hoàng cấp Trung giai tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, tương đương với đem rất nhiều môn Võ học Hoàng cấp Đê giai tu luyện tới Đại Thành, độ khó không khác nhau, nhưng cần thời gian nhiều hơn.

Về phần Võ học Hoàng cấp Cao giai, là một tầng thứ khác, Võ học Hoàng cấp Đỉnh giai càng cao hơn nữa.

Mà Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu thì càng khó lường, phải là Võ giả Quy Nguyên cảnh mới có khả năng đạt tới, Quan Tuyết căn cốt tứ tinh, mới có thể đem Thủy Nguyệt Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, nhưng không nghĩ tới Lý Phù Trần cũng có thể làm được.

- Không có khả năng?

Quan Nhạc khó tin nói.

Hắn không bao giờ nhận, ngộ tính của Lý Phù Trần bằng với Quan Tuyết.

- Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, ngộ tính của Phù Trần lại yêu ngiệt như vậy, không thua Quan Tuyết của Quan gia.

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến vui mừng.

Đệ tử của Lý gia, bắt đầu tu luyện từ mười tuổi, lúc đầu tu luyện cũng không phải Hồng Ngọc Công, mà là công pháp cơ bản của Lý gia. Sau khi công pháp này đại thành, mới bắt đầu tu luyện Hồng Ngọc Công. Lý Thiên Hàn nhớ rõ, Lý Phù Trần năm mười hai tuổi mới bắt đầu Hồng Ngọc Công, đến bây giờ, cũng chỉ hơn hai năm mà thôi, trọng yếu chính là, Lý Phù Trần có một năm không thể tu luyện.

Đương nhiên, Quan Tuyết cũng không đơn giản như vậy, trước năm mười hai tuổi, thiên phú của Quan Tuyết cũng không xuất chúng, từ năm mười hai tuổi, mới bắt đầu cho thấy tài hoa kinh người, nghe nói bởi vì căn cốt tứ tinh chưa trưởng thành.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, Dương Khai thi triển Độc Xà Kiếm Pháp đến cực hạn, phải đột phá phong toả bởi kiếm pháp của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần cũng không phải ngồi không, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, cường độ Chân khí không yếu hơn Dương Khai, thậm chí mạnh hơn một bậc, nếu không tính lực lượng thân thể, Lý Phù Trần hơn Dương Khai rất nhiều. Ngoài ra năng lực thực chiến của Dương Khai cũng không bằng Lý Phù Trần, kiếm pháp cùng cảnh giới Đại Thành, năng lực thực chiến của người nào cao, thì kiếm pháp của người đó mạnh hơn, cũng giống như cùng một loại vũ khí, ở trên tay hai người khác nhau thì uy lực cũng khác nhau.

- Độc Xà Cửu Biến!

Dương Khai giận dữ gầm lên, kiếm pháp rung động, đường kiếm thay đổi thất thường, sinh ra chín biến hoá.

- Thanh Phong Nhất Kiếm.

Mặc kệ kiếm pháp của Dương Khai có bao nhiêu biến hoá, Lý Phù Trần vẫn lấy "bất biến ứng vạn biến", Thanh Phong Kiếm Pháp linh hoạt vô cùng, giống như có linh tính, tự động chặn lại đòn công kích.

Keng keng keng keng. . .

Trên đài thi đấu rộng lớn, hai người di chuyển, kiếm gỗ giao kích cùng một chỗ, bộc phát từng trận tiếng nổ liên tiếp.

Lực đạo của mỗi kiếm mà hai người giao kích, đều trên dưới hai ngàn cân, đừng nói là người, cho dù một tảng đá lớn, cũng bị một kiếm của hai người chém thành hai khúc.

- Lý Phù Trần, ngươi rất tốt, có thể chống đỡ dưới kiếm của ta trong thời gian dài như vậy. Nhưng mà lợi hại nhất của ta không phải Độc Xà Kiếm Pháp, mà là Ngân Xà Kiếm Pháp của Dương gia ta.

Dương Khai đã tới cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng, có thể bắt đầu tu luyện Võ học Hoàng cấp Cao giai, mà Ngân Xà Kiếm Pháp là kiếm pháp cao hơn Độc Xà Kiếm Pháp một tầng, một kiếm chém ra, trong hư không có từng đạo xà ảnh phóng tới Lý Phù Trần, tàn nhẫn bá đạo.

Nếu đổi thành người khác, Lý Phù Trần có thể lợi dụng sơ hở của mà phá vỡ kiếm pháp Đại Thành của đối phương. Nhưng Dương Khai thì không giống, Ngân Xà Kiếm Pháp của Dương Khai tuy chưa Đại Thành, nhưng cũng tới gần cảnh giới Tiểu Thành, có sơ hở nhưng Lý Phù Trần cũng không cách nào lợi dụng, dù sao thực lực của hắn và Dương Khai sàn sàn nhau, mạnh mẽ liều lĩnh có thể rơi vào nguy hiểm.

"Xem ra chỉ có thể thi triển ra chiêu này."

Khi tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Lý Phù Trần chưa bao giờ nghĩ sẽ thi triển nó trong thiên tài chiến, nhưng không ngờ thực lực của Dương Khai lại cường đại như vậy, so với hắn nghĩ còn mạnh mẽ hơn.

Vù vù!

Chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc vừa ra, một cổ lực hút vô hình sinh ra, làm kiếm gỗ của Dương Khai lệch đi quỹ tích.

- Ngươi cũng luyện thành Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp?

Dương Khai thật sự kinh ngạc rồi.

- Đúng vậy.

Một kiếm của Lý Phù Trần hút kiếm gỗ của Dương Khai, thân kiếm đưa tới trước ngực Dương Khai.

- Nằm mơ!

Sức bậc của Dương Khai vẫn mạnh hơn Lý Phù Trần, kiếm gỗ chấn động, đem kiếm gỗ của Lý Phù Trần chấn văng ra.

Tiếp theo, cục diện trên đài cực kỳ quỷ dị, kiếm của hai người thỉnh thoảng dính cùng một chỗ, sau đó Dương Khai không ngừng đánh kiếm gỗ của Lý Phù Trần văng ra, lặp lại nhiều lần.

- Dương Khai có chút không ổn a!

Nhãn lực của Trần Tông Minh rất sắc bén, hắn nhìn ra được, hai người thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp có chút cố sức, nhất là Lý Phù Trần, chỉ có Luyện Khí cảnh lục trọng, thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp càng khó khăn hơn, nhưng mỗi lần Dương Khai đánh văng kiếm gỗ của Lý Phù Trần, đều phải bộc phát rất nhiều Chân khí, cho nên tốc độ tiêu hao gấp hai lần Lý Phù Trần, trận đấu này, Dương Khai sớm muộn cũng bại thôi.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa."

Dương Khai nhìn ra vấn đề, Ngân Xà Kiếm Pháp của hắn trước mặt Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cơ bản không thể thi triển, giống như Hồng Ngọc Kiếm Pháp chuyên môn khắc chế Ngân Xà Kiếm Pháp vậy. Nhưng hắn đâu biết, Lý Phù Trần đã đem Hồng Ngọc Chi Xúc tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, sự tinh diệu hơn Ngân Xà Kiếm Pháp rất nhiều.

- Thua đi!

Dương Khai bất chấp lãng phí Chân khí, vận chuyển Ngân Xà Công tới cực hạn, thừa lúc kiếm gỗ của Lý Phù Trần dính cùng một chỗ với hắn, thân thình bước ra một bước, đánh một quyền vào đầu của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần đương nhiên sẽ không đối cứng với Dương Khai, thân thể xoay tròn, kiếm gỗ vẫn dính vào kiếm gỗ của Dương Khai, Toàn Phong Thối phát động, bay lên đá vào tay trái của Dương Khai.

Bịch!

Cánh tay trái của Dương Khai mềm nhũn, thân hình lảo đảo, bị Lý Phù Trần đá trúng ba bốn lần, lăn ra ngoài.

Toàn Phong Thối Pháp của Lý Phù Trần, mau lẹ sắc bén, lúc mấu chốt, có uy lực khắc địch chế thắng.

Dương Khai mang trong người ngàn cân lực, bị đá liên tiếp ba bốn lần, vẫn có chiến lực như trước, nhưng không đợi hắn đứng lên, Lý Phù chạy tới, đá hắn xuống đài.

- Lý Phù Trần thắng!

Trọng tài nhìn Lý Phù Trần thật sâu, tuyên bố kết quả trận đấu.

Trong lúc nhất thời, cả sân đấu sôi sục, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Phù Trần, có ước ao, có đố kị, có kính phục, tâm tình gì cũng có.

- Tại sao có thể như vậy?

Quan Mị thất thần, nhìn thiếu niên đứng sừng sững trên đài thi đấu, làm người của Quan gia, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực.

Trong lòng của Quan Nhạc đột nhiên sinh ra một tia hối hận, nhưng rất nhanh, cảm giác này biến mất, hiện tại lợi hại cũng không có gì, ở Thương Lan Tông tiếp tục lợi hại mới là vương đạo, trừ khi đối phương có căn cốt tứ tinh, còn không phải thì không đáng giá hắn hối hận.

"Hừ, hiện tại cho ngươi kiêu ngạo một hồi, đến Thương Lan Tông rồi, xem ta trị ngươi như thế nào."

Quan Hồng, Quan Diễm rất khóp chịu với kết quả này, bọn họ tình nguyện thấy Dương Khai, cũng không bao giờ muốn thấy Lý Phù Trần thắng.
Bình Luận (0)
Comment