Dịch giả: rolland- Bài Sơn Đảo Hải.
Bài Vân Thối, gặp nước thì mạnh.
Bạch Lãng Quyết, gặp nước mạnh hơn.
Trên hồ nước, Niếp Minh giẫm chân trên mặt hồ, dưới bọt sóng trong suốt, Niếp Minh quét một cước về phía Lý Phù Trần.
Một cước này vô cùng cuồng bạo, bọt sóng trong suốt đều bị kình khí cuốn đi, tăng thêm uy lực của một cước này.
- Niếp Minh thật thông minh, người nào mà không biết, ở nơi có nước, Bạch Lãng Quyết cùng Bài Vân Thối có thể phát huy ra uy lực lớn hơn.
Trong đám người xem chiến, một thiếu niên thân hình cao lớn, vẻ mặt chính khí lắc đầu cười nói.
Thiếu niên bên cạnh nói:
- Chỉ trách Lý Phù Trần quá ngu xuẩn, dĩ nhiên cùng Niếp Minh chiến đấu trên mặt hồ.
Bọn họ đều thừa nhận thực lực của Lý Phù Trần.
Ở Luyện Khí cảnh, căn cốt đối với một người ảnh hưởng không lớn, khi đến Quy Nguyên cảnh, mới chính thức hiện ra tầm quan trọng.
Tuy Lý Phù Trần có căn cốt không tốt, nhưng ngộ tính rất cao.
Điều này làm hắn ở Luyện Khí cảnh có khả năng oai phong, tốc độ tiến bộ có thể so với mười đại thiên kiêu.
- Tật Phong Khoái Thiểm.
Thân ảnh của Lý Phù Trần đột nhiên mơ hồ, trên hồ nước, giống như có một luồng gió mạnh ngang dọc càn quét, cước ảnh của Niếp Minh không cách nào chạm vào Lý Phù Trần.
Tật Phong Khoái Thiểm, là chiêu thứ nhất của Thối pháp Toàn Phong Thối, lấy thân pháp làm chủ, là nhập môn tinh yếu của Toàn Phong Thối, luyện thành chiêu này tốc độ nhanh như gió bão.
Bá bá bá bá...
Trên hồ nước, sóng nước nhấp nhô, Lý Phù Trần thoáng hiện rất nhanh xung quanh Niếp Minh, quỹ tích di động không thể nắm lấy.
Lý Phù Trần chợt hiện ra phía sau Niếp Minh, đánh ra một chưởng, Chưởng pháp là Toái Thạch Chưởng bình thường nhất.
Lý Phù Trần đã đem Toàn Phong Thối cùng Toái Thạch Chưởng tu luyện tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hoá, lúc hắn xuất chiêu, nhanh như thiểm điện, một chút sơ hở cũng không có.
Thời khắc mấu chốt, thân hình của Niếp Minh xoay tròn, hai chưởng như thép, ngăn chặn Toái Thạch Chưởng của Lý Phù Trần.
Oanh một tiếng, trên mặt hồ tung toé bọt sóng, Niếp Minh điên cuồng lui về phía sau, nước ngập đến cẳng chân.
Lý Phù Trần lui lại bảy tám bước, cử trọng nhược khinh.
Vù vù vù vù...
Ngay khi Niếp Minh đứng vững, hai tay của Lý Phù Trần bỗng nhiên hút một cái, một dòng nước bị hút vào lòng bàn tay, sau đó như ám khí phóng tới Niếp Minh.
Niếp Minh lúc này đã hết lực, bất đắc dĩ, phải rút ra mộc kiếm.
Đùng đùng đùng...
Một bóng nước lớn chừng quả trứng bị đánh nát, một giọt nước cũng không lọt.
- Phải thừa nhận rằng, thực lực của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn nhiều, nhưng Niếp Minh ta không cho phép mình thua.
Hai chân của Niếp Minh mạnh mẽ bắn ra, thân hình hắn phóng lên cao, sau đó chém một kiếm về Lý Phù Trần.
Một kiếm này giống như sóng nước dập dờn, phạm vi kiếm thế bao phủ cực lớn, phối hợp với bọt nước bay giữa không trung, làm cho người ta cảm giác như mưa gió sắp tới, thế không thể đỡ.
- Ngưng lại cho ta!
Lý Phù Trần không có tự cao tự đại, rút ra mộc kiếm, thi triển một chiêu Hồng Ngọc Chi Xúc.
Mộc kiếm trong tay của Lý Phù Trần vẽ trên không trung thành vòng cung, bọt nước lả tả khắp trời giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, hội tụ quanh mộc kiếm của Lý Phù Trần. Theo sau đó là kiếm thế vô cùng nóng cháy của Lý Phù Trần làm chúng hoá thành hơi nước màu đỏ nhạt khắp trời, điên cuồng tấn công Niếp Minh.
Lấy của người trả lại cho người.
- Không tốt.
Niếp Minh kinh hãi, hơi nước màu đỏ che chắn tầm mắt của hắn, làm hắn không thấy gì cả. Hắn chỉ còn cách lui lại phía sau, liều mạng lui lại nếu không một khi hơi nước màu đỏ bao phủ hắn, hắn sẽ không có cơ hội trở mình.
- Quan Tuyết sư muội, xem ra chúng ta đều xem thường hắn, khó trách hắn lại tự tin như vậy.
Bên kia hồ nước, Quan Tuyết, nữ tử mắt phượng, nử tử đáng yêu không biết đến từ lúc nào.
Ba người đều lộ vẻ suy nghĩ, người nói chuyện là nữ tử mắt phượng.
Quan Tuyết nói:
- Đúng vậy, xem ra giữa ta và hắn đúng là vẫn còn chút gút mắc, hy vọng gút mắc này không quá sâu.
Tuy nàng khiếp sợ thực lực của Lý Phù Trần nhưng cũng không quá mức thất thố.
Bởi vì nàng cũng dấu diếm thực lực rất sau.
Sau khi nuốt công pháp đan dược Bạch Lãng Hoàn, Bạch Lãng Quyết của nàng đã đột phá đến tầng thứ tám, nhưng vì nàng tới Thương Lan Tông đầy một năm, không cách nào đột phá đến tầng thứ chín, cho nên chỉ có thể nhận ba vạn điểm cống hiến.
Nếu chỉ là Bạch Lãng Quyết đạt tới tầng thứ tám, nàng tại hàng đệ tử năm trăm cường của Ngoại Tông, cũng không đạt tới trước bốn trăm.
Nhưng căn cốt tứ tinh Nhu Thuỷ có tác dụng tăng phúc cho Bạch Lãng Quyết rất lớn, cho nên thực lực của nàng, cũng không phải đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi nhìn Niếp Minh chiến đấu, nàng có mười phần nắm chắc chiến thắng hắn.
Phải biết rằng tuy cùng thiên phú công pháp, nhưng thiên phú kiếm pháp của nàng xuất sắc hơn.
- Quan Tuyết sư tỷ, hắn trước đây thật giống như ngươi nói sao?
Nữ đệ tử đáng yêu nhịn không được mà hỏi.
Mấy ngày qua, Quan Tuyết đem một vài chuyện về Lý Phù Trần nói cho các nàng biết.
Lý Phù Trần trước kia, ngộ tính tốt một chút nhưng không có biến thái như vậy.
Mà Lý Phù Trần bây giờ, có thể so với mười đại thiên kiêu.
Thậm chí có thể vượt qua.
Các nàng không phải không biết, có vài căn cốt phổ thông, không nhìn căn cốt hạn chế, đột phá tới Địa Sát cảnh.
Những người này giống nhau đều có ngộ tính rất cao, ngộ tính lúc đầu có thể so với căn cốt tam tinh.
Liền có thể so với căn cốt tam tinh.
Ngộ tính của Lý Phù Trần có thể so với căn cốt tứ tinh.
Không, rất nhiều căn cốt tứ tinh có ngộ tính cũng không bằng Lý Phù Trần.
Nhưng ba người không biết, trước khi Linh hồn của hắn không biến thành màu xanh, ngộ tính của Lý Phù Trần đã có thể so với căn cốt tứ tinh.
Hiện tại hắn ít nhất cũng có ngộ tính của căn cốt ngũ tinh, thậm chí không chỉ như vậy.
Quan Tuyết không nói gì, hiện tại nàng cũng hoài nghi, đây là Lý Phù Trần sao?
"Tên Niếp Minh này, thực lực rất mạnh, nhưng đáng tiếc là ta mạnh hơn."
Thực lực của Lý Phù Trần tăng lên quá nhanh, cho nên hắn cũng không biết hắn hiện tại ở cấp độ nào.
Đối phó Niếp Minh, hắn chỉ xuất ra năm thành thực lực.
Ngoại trừ tu vi và cảnh giới của công pháp, bất kỳ phương diện nào của hắn đều nghiền ép Niếp Minh.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm!
Vô cùng đơn giản Hổ Nha Thập Tự Trảm, trên tay của Lý Phù Trần giống như thần.
Kiếm quang chữ thập màu đỏ nhạt, tách ra hơi nước màu đỏ.
Niếp Minh lại lui nữa, khí huyết sôi trào.
"Không được, nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn phải thua, chỉ có thể dùng chiêu này."
Niếp Minh cắn răng, vận chuyển Bạch Lãng Quyết tới cực hạn, một cổ Chân khí màu lam nhạt vô cùng sệch tràn vào mộc kiếm.
Sau một lúc.
Trên mộc kiếm mơ hồ truyền ra âm thanh sóng nước nhấp nhô, bọt nước quanh mộc kiếm cũng bị hấp thu, tăng thêm uy thế.
- Kinh Đào Sậu Khởi!
Hít sâu một hơi, Niếp Minh dùng kiếm quét ngang, sóng nước cuồn cuộn, kiếm thế mênh mông.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kinh Đào Kiếm Pháp!
Nhìn kiếm ảnh mênh mông cuồn cuộn xông tới trước mặt mình, sắc mặt của Lý Phù Trần hơi đổi.
Một kiếm này quả nhiên trùng trùng điệp điệp, giống như sóng thần, ầm ầm tới từ xa, nếu thực lực hai bên tương đương, có thể bị kiếm thế của đối phương khuất phục.
Lý Phù Trần liền thi triển chiêu thứ hai của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Sát, một kiếm cứng rắn ngăn chặn kiếm chiêu của đối phương.
Nếu như nói chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc, trong kiếm ẩn chứa lực hút.
Thì chiêu thứ hai Hồng Ngọc Chi Sát, lại ẩn chứa lực đẩy.
Kiếm kính vừa ra, không khí lay động, kéo theo trạng thái chân không ngắn ngủi.
Ầm!
Một bóng nước to lớn giữa không trung phồng lên, đột nhiên nổ tung.
Niếp Minh như bị sét đánh, thân thể ngửa ra sau, bay ra ngoài.
So với hắn, Lý Phù Trần chỉ lui về sau hơn mười bước.