Dịch giả: rollandBách Thú Lâm rất lớn, nằm giữa quần sơn và kéo dài vào sâu bên trong.
Muốn đi qua Bách Thú Lâm, ít nhất cũng mất ba ngày.
Buổi sáng xuất phát, lúc này đã vào buổi trưa.
Lý Phù Trần cũng không vội vàng chạy đi, mà nghỉ ngơi ăn một chút lương khô.
Ba ngày không ngủ nghỉ chạy đi, ai cũng ăn không tiêu, lúc cần nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi, đảm bảo trạng thái của mình bảo trì tốt nhất.
Lý Phù Trần nghỉ ngơi nửa canh giờ lại tiếp tục chạy đi.
Nếu có cường giả tuyệt thế bay trên bầu trời Bách Thú Lâm, sử dụng ý chí cường đại quét qua, có thể phát hiện, hơn một vạn đệ tử Ngoại Tông cơ bản chia làm mười nhóm.
Nhóm đầu tiên là đám người Vũ Văn Thiên, bọn họ đem nhóm thứ hai bỏ lại rất xa.
Bởi vì Lý Phù Trần nghỉ ngơi nửa canh giờ nên còn ở nhóm thứ mười.
Về phần sau nhóm thứ mười, đều là một vài "lính tôm tướng cua", tới là để góp đủ số, bọn họ ý thức được thực lực của bản thân mình thấp kém, nên không có toàn lực chạy đi.
Sau nửa canh giờ, Lý Phù Trần vượt qua nhóm người thứ chín.
Lại nửa canh giờ, Lý Phù Trần vượt qua nhóm thứ tám.
Khi gần đuổi theo nhóm thứ bảy thì hơn trăm người đem Lý Phù Trần vây lại.
Cầm đầu rõ ràng là bảy đại cao thủ dưới trướng Phương Liệt Hải.
Niếp Minh chậm rãi nói:
- Lý Phù Trần, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, không ai trong chúng ta có thể địch lại một chiêu của ngươi, nhưng lấy trăm người chúng ta, cho dù ngươi là thần tiên cũng không thông qua được.
Lý Phù Trần đứng trên nhánh cây cao mấy thước, ánh mắt nhìn xuống nói:
- Xem ra các ngươi đều bỏ thi đấu xông quan.
- Không sai, thi đấu xông quan chỉ có hai mươi người thông qua, dù sao đi nữa chúng ta cũng không có hy vọng.
Thôi Thiết nhàn nhạt nói.
Lý Phù Trần nói:
- Ta không hiểu, Phương Liệt Hải cho các ngươi chỗ tốt gì, làm các ngươi phải bán mạng như vậy.
Nếu như Lý Phù Trần không có thực lực, đắc tội hắn cũng không có gì, nhưng Lý Phù Trần đã biểu hiện ra thực lực khủng bố, những người này còn dám làm như thế, nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Mai Nhược Long nói:
- Chuyện này ngươi không cần biết.
Kỳ thật bọn họ theo Phương Liệt Hải, bởi vì tương lai.
Phương Liệt Hải là một trong những thiên kiêu, thành tựu trong tương lai nhất định có thể đột phá tới Thiên Cương cảnh, theo một Thiên Cương cảnh, đối với gia tộc hay chính bản thân đều có chỗ tốt thật lớn.
Về phần Lý Phù Trần, bọn họ đắc tội thì có làm sao.
Lý Phù Trần chẳng qua là một căn cốt phổ thông, thành tựu tối đa chỉ là Địa Sát cảnh, không thể so sánh với thiên kiêu.
- Lý Phù Trần, ta khuyên người tốt nhất ở chỗ này, không nên ép chúng ta động thủ.
- Không sai, lấy thực lực của trăm người chúng ta, coi như ngươi bằng sắt, cũng phải thương gân động cốt, trọng thương ở chỗ này.
- Ngươi là một người sáng suốt, nên biết lựa chọn như thế nào.
Rất nhiều thủ hạ của Phương Liệt Hải kêu gào nói.
Lý Phù Trần cười ha ha:
- Một bầy sói dù có nhiều hơn nữa, có thể so sánh với thần long sao, các ngươi, không đủ tư cách.
Lý Phù Trần nói xong, nhảy từ trên cây xuống, thân hình lóe lên, chạy tới trước.
- Ngăn hắn lại, từng cái tiến đánh, phòng ngự thân thể của hắn rất mạnh, không cần lo lắng sẽ giết chết hắn.
Thôi Thiết quát lên.
Vèo vèo...
Hơn trăm tên đệ tử Ngoại Tông Luyện Khí cảnh bát, cửu trọng chặn đánh một người, thanh thế vô cùng to lớn, giống như thủy triều.
- Châu chấu đá xe.
Lý Phù Trần xem thường cười, hai chưởng mở ra, giống hùng ưng giương cánh, xông tới đám người.
Ầm ầm ầm ầm...
Một màn khiến người ta sợ hãi phát sinh, đám người như thủy triều, căn bản không chặn được thế tiến lên của Lý Phù Trần, tất cả đều bị đánh bay, máu tươi văng khắp nơi, tiếng gãy xương liên tục vang lên.
- Các ngươi đã quyết định đắc tội ta, vậy thì chuẩn bị tốt hậu quả đi.
Tốc độ của Lý Phù Trần quá nhanh, người chỗ nào nhiều, hắn liền hướng chỗ đó.
Đến mức một đám người ngã xuống phun máu cùng một chỗ.
- Lý Phù Trần, đừng càn rỡ.
Lấy Thôi Thiết cầm đầu bảy đại cao thủ cùng nhau tấn công Lý Phù Trần, kiếm ảnh như thiên la địa võng, kín không kẻ hở.
- Cút!
Lý Phù Trần xoay tròn, thi triển một chiêu trong Toàn Phong Thối, Phong Quyển Tàn Vân, cước ảnh chằng chịt hướng bốn phương tám hướng bắn ra.
Phốc phốc phốc phốc...
Bảy cao thủ đều phun máu lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Quá mạnh mẽ.
Thực lực của Lý Phù Trần đã không thể dùng Luyện Khí cảnh để hình dung, sợ rằng Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp thấp cũng không biến thái như vậy.
Cũng không phải nói thực lực của Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp thấp không đủ mạnh.
Chủ yếu là phòng ngự thân thể của Võ giả Quy Nguyên cảnh còn kém xa Lý Phù Trần.
Trong nháy mắt đó, Lý Phù Trần đá ra hơn mười cước, nhưng cũng trúng hơn mười kiếm
Nhưng hắn lại không bị thương chút nào, trái lại bọn họ phun máu rút lui.
- Phòng ngự của hắn mạnh hơn, hầu như gấp đôi.
Thôi Thiết cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
- Ta không tin, hắn có thể kháng cự bao nhiêu lần công kích.
Người nói chuyện là Mai Nhược Long, lúc này hắn vừa sợ vừa giận.
Bất kỳ công pháp luyện thể nào, trúng nhiều công kích cũng phải khí huyệt sôi trào.
Giống như một khối nham thạch, một búa chém không bể, như nếu chém nhiều lần, cho dù nham thạch cứng rắn hơn cũng phải bể.
- Còn đứng đó làm gì, tất cả lên cho ta.
Mai Nhược Long rống giận.
Kình phong phần phật, bóng người chằng chịt tấn công Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần lạnh lùng nói:
- Các ngươi không biết tốt xấu, vậy đừng trách ta.
Một cổ khí thế nóng cháy bá đạo tản ra từ trên người Lý Phù Trần, thân hình của hắn lóe lên, cước ảnh như trút xuống như mưa, cước thế mãnh liệt như cuồng phong bão táp.
Đám người đều bị gãy xương, chết ngất tại chỗ.
Lúc trước Lý Phù Trần còn khống chế lực đạo, hiện tại hắn không dốc hết toàn lực, nhưng đã đem lực đạo tăng lên đến đủ làm một người trọng thương trong nháy mắt.
Không cẩn thận đánh chết người cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cái này cũng không thể trách hắn, nếu đổi thành người khác, bị trăm người bao vây cũng phải tức giận.
Hắn tin tưởng, cho dù đánh chết người, tông môn cũng không trách hắn.
Trong hỗn chiến, ai có thể lưu thủ.
Ầm!
Một cước đá vào vai của Mai Nhược Long, vai của hắn liền lúng xuống, thân hình lóe lên, Lý Phù Trần lại một cước đạp vào hông của Niếp Minh, đem đối phương đá văng xuống đất, thất kiếu chảy máu.
- Được rồi, tất cả dừng tay.
Các Chấp Sự Ngoại Tông núp trong bóng tối đều nhịn không được, lần lượt đi ra.
Bọn họ lo lắng, nếu tiếp tục như thế, Lý Phù Trần sẽ đánh chết vài người.
Thôi Thiết thấy người của mình bị đánh thảm như vậy, cũng đỏ mắt, không để ý giết tới Lý Phù Trần.
- Muốn chết.
Một gã Chấp Sự Ngoại Tông lóe lên ánh sáng lạnh, một chưởng đem Thôi Thiết đánh phun máy bay ra ngoài, cuối cùng thân thể dán lên một cây đại thủ rồi tuột xuống.
- Ngươi đi đi! Ở đây giao cho chúng ta.
Chấp Sự Ngoại Tông cầm đầu nói với Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần hít sâu một hơn, nỗ lực kềm chế sát khí ngày càng mạnh, trầm giọng nói:
- Đa tạ.
Nói xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
- Thật là một cái sát tinh.
Một thân ảnh đột nhiên lóe lên, một Trưởng Lão Ngoại Tông xuất hiện.
- Trưởng lão.
Các Chấp Sự Ngoại Tông cúi đầu hành lễ.
Trưởng Lão Ngoại Tông phất tay, nói:
- Người này thực lực xuất chúng, thủ đoạn độc ác, may mà nơi này là tông môn, nếu ở bên ngoài, hiện tại những tên này còn sống không vượt qua phân nữa.
- Lấy một địch trăm, trong Ngoại Tông, sợ rằng không có mấy người làm được.
Chấp Sự Ngoại Tông cầm đầu cảm khái.