Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 76

Dịch giả: rolland

Sau khi tam cường sinh ra, tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất.

Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.

Mười đại đệ tử Ngoại Tông tuy oai phong, nhưng oai phong không bằng đệ tử đệ nhất Ngoại Tông.

Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông mỗi một khóa, đều được ghi chép lại, khắc tên vào thạch bia của Ngoại Tông, đó là tượng trưng cho vinh quang, cũng là tượng trưng cho thực lực, ai cũng không đoạt được.

Sau khi rút thăm, lần này đến lượt Lý Phù Trần luân không.

- Vũ Văn Thiên, ta sẽ không cho ngươi dễ dàng đạt được đệ nhất đâu.

Thượng Quan Hồng hít sâu một hơi, cả người căng cứng, cơ thể co rút lại, sau đó một cổ khí tức kinh khủng bạo phát, mộc kiếm trong nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng Chân khí màu tím dày dặc, cổ Chân khí này mạnh mẽ kéo dày từ cánh tay đến mũi kiếm, nhìn qua giống như hắn đang cầm một thanh vụ kiếm màu tím.

- Vũ Văn Thiên, tiếp chiêu.

Bộ pháp của Thượng Quan Hồng cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước Vũ Văn Thiên mấy thước, vụ kiếm màu tím vung lên, một đạo kiếm quang hình quạt bộc phát, sáng lạn rực rỡ.

Tử Cực Huyền Công tầng thứ tám.

Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, Quang Mang Kiếm Pháp.

Mọi người không nghĩ tới, Thượng Quan Hồng cũng tu luyện công pháp tiến giai và kiếm pháp Huyền cấp Đê giai.

Nhưng quá rõ ràng, tu vi kiếm đạo của Thượng Quan Hồng đã vượt qua Triệu Minh Nguyệt không ít.

Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai của Triệu Minh Nguyệt chưa Tiểu Thành, còn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai của Thượng Quan Hồng đã đạt tới cảnh giới Tiểu Thành.

Ngoài ra, lực lượng thân thể của Thượng Quan Hồng cũng tương đối kinh khủng, khi Ngoại Tông Đại Tái còn chưa bắt đầu, có người nói lực lượng thân thể của Thượng Quan Hồng đã vượt qua bảy ngàn cân, hiện tại chỉ sợ còn mạnh hơn.

Thực lực cơ sở của Thượng Quan Hồng rất mạnh, vừa mới bắt đầu đã bộc phát toàn bộ lực lượng, chém một kiếm tới Vũ Văn Thiên.

Ngay khi không ít người vì Vũ Văn Thiên lo lắng, thì hắn ra tay.

Y phục trên cánh tay phải nổ tung, lộ ra cơ bắp cường tráng, Vũ Văn Thiên giơ kiếm lên, kiếm thế vô cùng bá đạo phóng lên, kém theo kiếm quang huy hoàng.

Két!

Kiếm quang của Thượng Quan Hồng trong nháy mắt tan vỡ, ngay sau đó, mộc kiếm cũng gãy ra từng khúc, hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn ra ngoài.

Thượng Quan Hồng đứng người tại đó, một câu cũng không nói được.

Lúc này, trên khán đài lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Vũ Văn Thiên.

Mạnh.

Mạnh đến đáng sợ.

Mạnh đến biến thái.

Cho dù Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, lúc này cũng động dung, híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Thực lực cấp thống trị, đây mới thật sự là thiên kiêu.

- Trận đấu tiếp theo không cần so nữa, cho dù Lý Phù Trần mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của Vũ Văn Thiên.

- Đây là thực lực của Vũ Văn Thiên sao? Theo ta thấy, đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh nhất trọng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

- Nếu là bên ngoài, Võ giả Quy Nguyên cảnh tam trọng tầm thường cũng không phải đối thủ của Vũ Văn Thiên.

Vô số tiếng khen ngợi từ trong miệng mọi người truyền ra, về phần Thượng Quan Hồng đứng trên đài, đã sớm bị mọi người quên đi.

Vũ Văn Thiên nhếch miệng, hắn rất thích cảm giác được người khác sùng bái, kính ngưỡng.

Trong vô tận tinh không, hắn muốn làm thái dương duy nhất kia, để quần tinh ảm đạm thất sắc, chỉ mình hắn tỏa sáng.

- Lý Phù Trần, lên đi!

Vũ Văn Thiên nhìn về phía Lý Phù Trần, cất cao giọng nói.

Lý Phù Trần cười nhạt, từng bước đi lên đấu đài, cuối cùng đừng trước Vũ Văn Thiên mười bước.

- Ra tay đi! Ta cho ngươi cơ hội ra chiêu.

Vũ Văn Thiên cao ngạo đứng đó, mộc kiếm trong tay chỉ xuống đất.

- Thật mất mặt, phỏng chừng một kiếm cũng không tiếp nổi.

Dưới đài, Phương Liệt Hải cười nhạo, giống như thấy được dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lý Phù Trần vậy.

Ánh mắt của Quan Tuyết nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, như muốn nhìn ra cái gì trên người đối phương.

Đáng tiếc nhìn không ra cái gì.

Nếu như nói Vũ Văn Thiên là vô cùng tự tin, giống như thái dương trên bầu trời, hào quang vạn trượng.

Lý Phù Trần chính là đại dương mênh mông, sâu không lường được.

- Nếu ta ra tay, ngươi nhất định ứng phó toàn lực.

Lý Phù Trần nói xong, rút ra mộc kiếm, thân hình lóe lên, một kiếm chém về Vũ Văn Thiên.

- Mơ tưởng!

Vũ Văn Thiên vẫn dùng chiêu cũ, giơ kiếm lên, kiếm thế vô cùng bá đạo phóng lên cao, muốn dùng một kiếm này đánh gẫy mộc kiếm của Lý Phù Trần.

Ầm!

Một vòng kình khí khuếch tán ra xung quang, tóc và quần áo của hai người bay phấp phới, trên đầu đài, bụi bậm bay lên tạo thành một cơn lốc.

Vũ Văn Thiên lui một bước.

Lý Phù Trần cũng lui một bước.

- Mộc kiếm không gãy?

- Thực sự không gãy!

Tiếng kinh hô liên tục vang lên, mọi người đều nổi lên hứng thú, bọn họ muốn nhìn xem, Lý Phù Trần đến cùng ngăn được Vũ Văn Thiên mấy chiêu.

- Thú vị, cũng tốt, ta liền chơi với ngươi.

Vũ Văn Thiên di chuyển, mộc kiếm trong tay vẽ ra một vòng, kiếm thế dày đặc như từng con rắn nhỏ tuôn ra, biến hóa thất thường, vừa tinh chuẩn vừa tàn nhẫn, lại mang theo một tia khí phách bề nghễ.

Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kim Xà Kiếm Pháp.

Dương gia có một môn kiếm pháp gọi Ngân Xà Kiếm Pháp, là kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai, chỉ là so với Kim Xà Kiếm Pháp này, khí chất kém quá nhiều, cũng không có một tia khí phách như Kim Xà Kiếm Pháp.

Bùng!

Vũ Văn Thiên giống như nhìn thấy một quả cầu lửa to lớn phóng tới, kiếm thế của hắn trong nháy mắt tan rã.

Đồng dạng là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kim Xà Kiếm Pháp của hắn chỉ là đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Xích Hỏa Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.

Có thể nói, uy lực của Xích Hỏa Kiếm Pháp, mạnh hơn Vũ Văn Thiên nghĩ nhiều, người ở dưới đài không cảm thụ mãnh liệt như vậy.

- Đã như vậy, đừng trách ta.

Một cổ khí thế cường đại từ trên người Vũ Văn Thiên bạo phát.

Kim Cương Huyền Công tầng thứ tám.

Triệu Minh Nguyệt cùng Thượng Quan Hồng đều tu luyện công pháp tiến giai, Vũ Văn Thiên tất nhiên cũng tu luyện.

Hai người trước dùng đan dược công pháp để đột phá, còn Vũ Văn Thiên dựa vào chính mình tăng lên.

Đan dược công pháp tuy giúp bớt nhiều thời gian, nhưng muốn mài hợp hoàn toàn, cũng cần phải có thời gian.

Tự mình tăng lên thì không có vấn đề như vậy, có thể phát huy uy lực của công pháp tầng này đến mười thành.

Vận chuyển Kim Cương Huyền Công tầng thứ tám, lực lượng thân thể của Vũ Văn Thiên toàn diện bạo phát, toàn thân toát ra một cổ khí tức thiết huyết, đây chính là khí tức của lực lượng thân thể.

- Bại đi!

Vũ Văn Thiên hét lớn một tiếng, Chân khí màu kim nhạt trên mộc kiếm bành trướng, chém một kiếm vào Lý Phù Trần.

Một kiếm này, hắn muốn Lý Phù Trần rơi xuống đấu đài, không cho đối phương cơ hội nào.

- Tới thật đúng lúc.

Hầu như ngay khi Vũ Văn Thiên xuất thủ, Lý Phù Trần cũng bạo phát khí thế.

Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ tám.

Cùng lúc đó, thân thể của Lý Phù Trần hơi phồng lên một vòng, chân trái bước ra, dùng kiếm nghênh đón Vũ Văn Thiên.

Ầm!

Lần giao thủ này giống như thiên lôi dẫn địa hỏa.

Mộc kiếm trong tay hai người không chịu được lực đạo kinh khủng như thế, trong nháy mắt nổ tung nát vụng, hướng bốn phương tám hướng bay ra, giống như từng cái ám khí bắn nhanh.

- Cái gì?

Một đòn của hai người đem mọi người hù không nhẹ.

Nhất là biểu hiện của Lý Phù Trần, càng làm người khác khiếp sợ.

- Tốt.

Ánh mắt của Đại trưởng lão Ngoại Tông sáng lên, lên tiếng khen ngợi.

Đối với cao tầng của tông môn mà nói, "nhất chi độc tứ" vĩnh viễn không đẹp bằng "lưỡng hổ tranh phong", dù sao ai ghét tông môn mình nhiều thiên tài.

- Ở trước mặt ta, ngươi dám ẩn dấu thực lực.

Vũ Văn Thiên nổi giận.

Lý Phù Trần lạnh nhạt nói:

- Như nhau.

- Tiếp kiếm.

Tiêu Trường Phong không biết từ nơi này lấy ra hai thanh kiếm thật, vung tay lên, hòa thành hai đạo lưu quang bắn về phía Lý Phù Trần cùng Vũ Văn Thiên.

- Đừng tưởng tiếp kiếm.

Vũ Văn Thiên tay trần điên cuồng tấn công Lý Phù Trần, không cho đối phương có cơ hội tiếp kiếm, đồng thời bản thân chuẩn bị tùy thời tiếp lấy.
Bình Luận (0)
Comment