Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 11

Mạc Siêu Phàm thu hồi Kim Hoàng thương, liếc nhìn người đang đến, cười nhạt:

- Chu Phàm, ngươi đến thật đúng lúc a.

Chỉ thấy tầng tầng kiếm ảnh tiêu tán, một thanh niên diện mạo tầm thường xuất hiện. Người này dáng người cao lớn, khí độ trầm ổn, tuổi chừng 30, tự nhiên chính là Chu Phàm.

Chu Phàm hừ lạnh nói:

- Mạc Siêu Phàm, đừng tưởng có Kim Ưng tông che chở thì ta không dám làm gì ngươi.

Mạc Siêu Phàm khinh thường nhìn Chu Phàm, chế giễu nói:

- Haha, Chu huynh đùa, thế giới này cường giả làm vua, thực lực ta mạnh hơn, tất nhiên có quyền chèn ép kẻ khác.

Chu Phàm chợt vung kiếm chém ra một đường, Mạc Siêu Phàm nhướng mày nâng thương phòng ngự.

"Đang"

Chỉ thấy Kim Hoàng Thương run lên mãnh liệt, Mạc Siêu Phàm kinh lui chục bước, hiển nhiên một kiếm vừa rồi của Chu Phàm hoàn toàn mang tính nghiền ép.

"Thông Mạch kỳ đỉnh phong"

Mạc Siêu Phàm trong lòng vừa giận vừa thẹn, hắn nghiến răng nói:

- Đã ngươi muốn nhúng tay, ta hôm nay coi như bỏ qua cho bọn chúng, bất quá món nợ này một năm sau Tông môn đại chiến, ta nhất định lấy lại gấp bội.

- Cáo từ.

Hắn nói xong, hai chân phát lực đại triển cước bộ rời đi.

"Chu sư huynh, đừng để hắn chạy"

Lâm Dĩnh nhìn Mạc Siêu Phàm thong dong rời khỏi, không nhịn được nói.

"Không cần"

Chu Phàm thở dài. Mạc Siêu Phàm bối cảnh sau lưng chính là Kim Ưng Tông, tông môn thực lực không kém gì Thánh Kiếm Tông, thậm chí xét về thanh thế còn an ổn vượt qua Thánh Kiếm Tông.

Mạc Siêu Phàm tên này địa vị ở Kim Ưng Tông rất lớn, muốn Chu Phàm hắn đem tên này giữ lại, chính là không thể nào.

Lâm Dĩnh tức giận dậm chân, bầu ngực kịch liệt phập phồng.

Chu Phàm lúc này bỗng dưng quay đầu nhìn Sở Dương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Sở sư đệ, đã lâu không gặp.

Sở Dương mỉm cười gật gật đầu. Chu Phàm người này hắn tự nhiên quen thuộc, trong lòng cũng có không ít hảo cảm. Lúc trước khi hắn mới tiến vào Ngoại tông, gặp người này không ít lần, so với Mộ Vũ đã lâu không gặp, hắn đối với Chu Phàm có ấn tượng khá tốt. Hơn nữa Chu Phàm danh chấn Ngoại tông, chính là Ngoại tông chấp sự trẻ tuổi nhất, là hàng thật giá thập tiếp cận Linh Động kỳ.

- Chu sư huynh khỏe.

Sở Dương lúc này đồng dạng nghi hoặc, hắn nhíu mày hỏi:

- Chu sư huynh, vì sao lại để hắn rời đi?

Chu Phàm cười khổ đáp:

- Hai người các ngươi tốt nhất đừng nghĩ làm bậy. Tên vừa rồi, chính là Ngoại tông Kim Ưng Tông một trong ba đệ tử đứng đầu Mạc Siêu Phàm, thực lực Thông Mạch trung kỳ.

- Bất quá thực lực của hắn không quan trọng, trọng yếu là bối cảnh sau lưng hắn, ta nghe nói trong cao tầng Kim Ưng Tông, ca ca Mạc Siêu Phàm chính là nắm ba phần quyền lực.

Chu Phàm kiêng kỵ nói.

Sở Dương âm thầm chấn kinh. Kim Ưng tông thanh thế không kém Thánh Kiếm tông là mấy, nắm được mấy phần quyền lực của nó tựa hồ chính là đã có thể đối địch cả một quốc gia.

- Thì ra là như vậy a!

Lâm Dĩnh sau khi nghe Chu Phàm giải thích liền âm thầm lè lưỡi, nàng lén lút liếc nhìn Sở Dương, ánh mắt lấp lóe. Nàng bỗng nhiên trầm giọng lo lắng nói:

- Chu sư huynh, Sở Dương hắn vừa nảy bị tên kia đả thương, hay là để muội đưa hắn về chữa trị trước.

Nàng trong lòng không muốn ở lại đây thêm chút nào.

Sở Dương xoa trán, nhìn Lâm Dĩnh, trong lòng cũng không muốn nán ở lại đây. Còn việc nàng lấy hắn ra làm cái cớ, hắn hoàn toàn không phản đối, dù sao cũng không việc gì.

"À?"

Chu Phàm bất ngờ nhìn Lâm Dĩnh, nàng xưa nay tính tình nóng lạnh, vô cùng ít tiếp xúc với nam nhân khác, thái độ của nàng hôm nay tựa hồ đã có chuyển biến mạnh mẽ. Trong lòng tuy nghi hoặc, bất quá hắn vẫn hướng nàng gật đầu:

- Vậy muội và Sở sư đệ về trước đi, ta sẽ theo sau.

- Sở Dương, đi thôi.

Lâm Dĩnh khẽ nói, thân hình mềm mại lao đi. Sở Dương nhìn nàng đi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bám theo nàng.

Chu Phàm bấc đắc dĩ nhìn bóng lưng hai người, nở một nụ cười khổ cũng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment