Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 17

"Thứ mà ngươi còn thiếu sót hiện tạ là một môn võ học thích hợp"

Quỷ lão xuất hiện trầm giọng nói.

"Khai Dương kiếm pháp, Khai Dương Phá tuy mạnh mẽ bất quá nếu gặp được cao thủ thật sự, ngươi nhất định thua thiệt. Dù sao yêu thú linh trí thấp, không giống như con người quỷ kế đa đoan, thủ đoạn đủ bề."

Sở Dương gật đầu, đúng như lời Quỷ lão nói, bây giờ thứ khiếm khuyết nhất trên người hắn chính là một môn võ học thích hợp.

"Bảo ngươi đi tới Phá Linh sơn mạch cũng là vì nguyên nhân này"

Quỷ lão nói.

"Thánh Kiếm tông có một tòa Tàng Kinh các, đến lúc thích hợp ngươi lại đi vào một phen"

Đối với hiểu biết của Quỷ lão Sở Dương cũng đã quen. Nghe lão nhắc đến Tàng Kinh các, hắn khẽ nhíu mày, cười khổ nói:

- Nhất định sẽ đến, bất quá mấy ngày này phải chịu khổ rồi.

Tàng Kinh các dù sao cũng là hạch tâm trọng yếu của Thánh Kiếm tông, chính là đại bảo tàng. Chỗ này, không phải cứ vào là vào, dù sao thì Tàng Kinh các là trao đổi võ học bằng điểm cống hiến mà điểm này chỉ có hai loại phương thức đạt được.

Thứ nhất tất nhiên là làm nhiệm vụ tông môn phát ra thông qua Nhiệm vụ đường. Còn cuối cùng, chỉ có thể dùng tài liệu quy đổi.

Quỷ lão nghe hắn nói, sắc mặt già hiện lên vẻ trêu chọc, nói:

- Vậy thì ngươi càng phải nỗ lực rồi.

Sở Dương xoa xoa trán, buồn bực trợn mắt lên. Nhìn thấy trời đã điểm khuya, bấc đắc dĩ hắn chỉ có thể lầu bầu mấy tiếng rồi tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.

...

Bầu không khí trong hắc ám cô tịch ngày càng lạnh lẽo, từ giữa trời đen, trong vòng vây nguyệt tinh sáng lạn bất ngờ lưu quang cắt đôi bầu trời. Giữa không trung, một đạo hắc mang gào thét phóng xuống một hồ nước sâu trong suốt.

"Ục ục"

Hắc mang xuyên qua tầng nước mỏng tạo nên một lớp sóng gợn nho nhỏ. Dần theo thời gian, ở dưới mặt nước lóe lên một điểm sáng lấp lánh, nương nhờ ánh trăng phát ra ánh sáng dụ hoặc thần bí.

Trong lòng hồ, bất ngờ xuất hiện một con Đại Hải Ngư khổng lồ kích thước như tòa nhà nhỏ. Nó chậm rãi bơi xuống đáy hồ, tiếp cận ánh sáng dụ hoặc.

Nhưng mà ngay tại lúc này, không biết vì nguyên nhân gì mà Đại Hải Ngư sợ hãi quẫy đuôi thân thể khổng lồ phát lực quay đầu. Chỉ là chậm một bước, một đạo hắc ám thon dài linh động phóng đến Đại Hải Ngư rồi giống như một sợi dây quấn chặt lấy nó.

"Ục"

Trầm đục một tiếng, Đại Hải Ngư vậy mà biến mất. Hắc ám thối lui, lần nữa để lộ ra ánh sáng dụ hoặc, trong đêm tối, phá lệ chói mắt. Bất quá, không khí nơi này ngày càng âm trầm, như cửu u hàng lâm xâm lấn thế giới.

...

Trong hang động, Quỷ lão đột nhiên hóa thành khói trắng. Lão hướng mắt nhìn ra ngoài, trong lòng nghi hoặc lẩm bẩm:

- Cao thủ Thoát Phàm cảnh xuất hiện? Còn có cỗ khí tức thâm trầm khủng bố? Là dị bảo xuất thế?

Thanh âm già nua của Quỷ lão trầm trọng.

Ngay lúc này, lão lại nghe được thanh âm quen thuộc.

"Quỷ lão, ngài cảm nhận được?"

Sở Dương thoát ly trạng thái nghỉ ngơi, nhìn về cửa động lo lắng nói.

Quỷ lão nhẹ gật đầu, nói:

- Dị vật hàng lâm. Cao thủ Thoát Phàm cảnh cũng đến. Trình độ bậc này tốt nhất là ngươi nên lựa chọn tránh mũi nhọn đi.

Lấy thực lực của Sở Dương, lão là lo cho an toàn của hắn. Dù sao Thoát Phàm cấp bậc này cường giả, một khi ra tay chính là thiên địa chấn động, sức mạnh hủy diệt khủng bố, xa xa không phải là nơi mà một tên Luyện Huyết đỉnh như Sở Dương có thể bừa bãi xông loạn.

Sở Dương trầm mặt, lắc đầu khẽ nói:

- Có thể hay không một bước lên mây, liền xem lúc này. Động tĩnh lần này, đệ tử nhất định phải tham gia a.

Hắn quật cường nói.

- Ngươi tiểu tử này lá gan thật lớn. Bất quá nếu ngươi đã muốn mạo hiểm, lão phu tự nhiên sẽ giúp ngươi một tay.

Quỷ lão ôn hòa nói, nhìn như trong lòng đối với náo động lần này vô cùng chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment