Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 61

Phá Linh sơn mạch, cách Phong Lôi thành một trăm dặm.

Lâm Thần cùng Lâm Vũ Nguyệt cuỗi lấy hắc mã bình thản di chuyển trong rừng. Lúc này sắc trời chẫm tối, từ bốn phía sương mù tụ tập, trải dài vô tận.

Phá Linh sơn mạch nổi tiếng hung hiểm vô cùng, người bình thường tùy ý đi vào chỗ này, tám mười phần là bị yêu thú giết chết. Tu sĩ tuy có thực lực vượt xa người thường, nhưng mà Phá Linh sơn mạch không thiếu yêu thú bá chủ, xui xẻo gặp phải một con thì ngay cả tu sĩ cũng phải tránh né mũi nhọn chọn đường khác mà đi.

Có điều trong Phá Linh sơn mạch, có một loại tồn tại còn nguy hiểm hơn cả yêu thú.

“Sớm đã nghe đồn nơi này rất hỗn loạn, không ngờ vừa đến đã được chứng kiến a”

Lâm Thần cười ha ha, trên gương mặt anh tuán hiện lên một vòng nghiền ngẫm.

Mà lúc này trước mặt của hai người, cũng xuất hiện mấy bóng người. Bọn người này toàn thân mắc hắc y, trên tay cầm lấy nhiều chủng binh khí. Trên người bọn họ, mơ hồ phát ra huyết khí nhợt nhạt, mà trên trán cũng là vẽ ra lấy một con huyết xà đỏ thẫm.

Linh quang.

“Không ngờ đều là Linh Động cảnh. Đám người này thật là muốn chơi lớn nha”

Lâm Vũ Nguyệt thè lưỡi nói. Cũng không có bởi vì trước mặt xuất hiện kẻ địch mà bày ra thái độ sợ hãi.

Lúc này, đám người hắc y lạnh lùng nhìn hai người Lâm Thần, Vũ Nguyệt. Đi đầu là một trung niên mặt chữ điền dáng người vô cùng cao lớn. Hắn lạnh lùng nhìn hai người, cười lạnh nói:

- Chắc các người cũng biết quy củ của Phá Linh sơn mạch rồi a. Trong người có thứ gì giá trị, mau lấy ra nộp cho bọn ta, bọn ta liền tha cho các ngươi một con đường sống.

Người này nguyên khí trên người phát ra màu đỏ nhạt, như có đựng lấy huyết hải trong người. Lâm Thần nhìn hắn, cau mày không nói. Mấy tên hắc y này rõ ràng chính là tu luyện một môn tà ma võ học, vì vậy mà trên người mới có huyết khí nồng đậm đậm đến như vậy.

Xem ra Phá Linh sơn mạch hỗn loạn, cũng không phải là hỗn loạn tầm thường.

Nghĩ nghĩ, hắn hướng đám người cười lớn, chợt trên tay xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, thân kiếm tản mác hỏa diễm, rõ ràng là một thanh Huyền phẩm vũ khí.

Nhìn đám hắc y cười lớn một cái, Lâm Thần cười lạnh nói:

- Một đám ô hợp, cũng dám chặn đường ta cướp đồ?

Nói xong, thân hình mãnh liệt bắn lên cao. Mà kiếm trong tay càng như sấm sét, vẽ lấy một đạo hỏa diễm chói mắt bắn ra.

Mà đám người hắc y cũng đồng loạt phóng tới, trên trung niên khinh miệt cười lớn, đại đao trên tay mạnh mẽ vung ra đối chọi lấy hỏa diễm:

- Chỉ là một tên Linh Động cảnh sơ kỳ thôi lại dám mạnh miệng như vậy. Đúng là không biết tự lượng sức haha.

...

Sở Dương ngạc nhiên nhìn hai phe giao đấu, trong lòng có chút bất ngờ.

“Không ngờ ngoài ta ra cũng có nhiều người có ý đồ với hai người kia thật a”

Bất quá tuy ngoài mặt ngạc nhiên, nhưng mà trong lòng hắn hiểu rõ. Dù sao quyển sách cũ kia quá mức dụ hoặc, lấy bản chất của mình tất nhiên đám cường giả trong Phá Linh sơn mạch sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

“Ngược lại đây lại là một chuyện tốt”

Hắn lẩm bẩm.

Bạch Ly khinh thường nhìn hắn, châm chọc nói:

- Vốn nghĩ cho ngươi một cơ hội rèn luyện tốt, không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.

Sở Dương buồn bực nhìn nàng, cũng không phản bác.

Bạch Ly bản thân vẫn muốn tìm cơ hội cho Sở Dương ăn chút đau khổ, cũng là vì muốn cho hắn càng sớm trở nên mạnh mẽ. Thời gian một ba năm, lấy thiên phú và ngộ tính của Sở Dương, tuy rất có thể sẽ có được thực lực giúp nàng tái tạo thân thể nhưng mà trong cổ đại ghi chép, rất nhiều thiên tài tuyệt thế, nửa đường tu hành gặp phải tai nạn chết non.

Nàng không hi vọng Sở Dương sẽ như đám thiên tài tuyệt thế đó, bị thiên đạo khinh thường, phủ phục tai ương, từ trên tu lộ, nửa đường chết non.

“Ta cũng không thể cùng lúc đấu lại nhiều cường giả Linh Động cảnh như vậy”

Bất quá lúc nàng suy nghĩ, Sở Dương chợt cười khẽ nói.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng:

- Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì. Yên tâm, rốt cuộc có một ngày, ta thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả ngươi.

- Một năm trước, ta không phải chỉ là một phàm nhân hay sao? Bây giờ thì thế nào? Ngươi lúc trước có hỏi ta có phải hay không tu luyện một năm đột phá Thông Mạch kỳ, ta cũng trả lời cho ngươi biết.

Hắn nhìn nàng thật sâu, nhếch miệng nói:

- Đúng, ta dùng một năm đột phá Thông Mạch kỳ, viễn siêu cổ kim chúng thiên tài tuyệt thế.

Bạch Ly ngạc nhiên nhìn hắn, cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, trên mặt vậy mà nổi lện một đám mây hồng. Nàng ho khan một tiếng, lạnh giọng nói:

- Như vậy thì đã sao? Ta cũng chỉ hi vọng ngươi có đủ thực lực bảo vệ bản thân, cũng không nhất thiết phải cần đến sự bảo vệ của ta.

Sở Dương quay đầu đi, nhìn hai phe giao chiến kịch liệt, cười nhẹ đáp:

- Được.

...

Đám người hắc y lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt, tuy nói thanh niên trước mặt thực lực chỉ là Linh Động cảnh sơ kỳ, nhưng mà sức chiến đấu lại mơ hồ tiếp cận Linh Động cảnh đỉnh phong. Đặc biệt là thanh nguyên binh trên tay hắn, rõ ràng chỉ là một thanh Huyền phẩm nguyên binh nhưng chỉ cần nó vừa ra chiêu, lập tức bọn họ phải hết sức vất vả mới có thể chống đỡ.

“Tên này rốt cuộc là người phương nào?”

Tên trung niên sắc mặt tái nhợt nghiến răng nói. Bọn họ tất cả đều là Linh Động cảnh trung kỳ, vậy mà đối phó một tên Linh Động cảnh sơ kỳ lại chật vật đến như vậy, cái này mà truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt tới mức nào chứ.

Bất quá Lâm Thần cũng không có cho hắn thời gian nghỉ ngơi, từ trên không trung hỏa diễm hóa thành vòi rồng cuốn đến trong chớp mắt phóng đến muốn phủ lấy đám người hắc y.

Vòi rồng hỏa diễm độ nóng vô cùng khủng bố, đám người hắc y chật vật tránh né, một tên không kịp né tránh tức thì bị hỏa diễm cuồng cuộng cuốn lấy. Trong nhất thời, chỉ nghe một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, sau đó liền im bặt.

“Cái gì. Chết rồi!”

Trung niên hoảng sợ nói. Nhìn hỏa diễm cuồng cuộng phóng đến, trung niên sắc mặt trắng bệch vội vã cầm đại đao chém ra một đường, bất quá vô dụng.

Hắn cắn răng, linh quang trên trán sáng lên. Từ trong người bò ra vô số huyết xà, mà trong lúc này thân thể của hắn xảy ra biến hóa to lớn. Nguyên lực của hắn, vốn đã tiêu hao không còn vậy mà trực tiếp hồi phục, hơn nữa còn có dấu hiệu gia tăng gấp bội.

“Tà ma võ học, lợi dụng ngoại lực nâng cao nguyên lực lực lượng. Không biết sống chết”

Lâm Thần đứng trong hỏa diễm cười lạnh, kiếm trong tay bộc phát ra cùng cực hỏa diễm.

“Địa phẩm võ học”

“Hỏa Bộc Phong Lôi”

Chỉ thấy kiếm trong tay hắn hóa thành lưu quang đỏ rực, trong sát na bắn ra phía trước. Hỏa diễm cuồng cuộng, bị một kiếm này chẻ ra làm đôi. Mà mục tiêu, chính là trung niên hắc y.

Trung niên gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, cảnh giới vậy mà trực tiếp đột phá Linh Động cảnh đỉnh phong.

Tuy chỉ là ngoại lực nhất thời, nhưng mà trong tức thì đối chiến, lại có tác dụng vô cùng lớn.

Thanh niên này thực lực vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, nếu không dùng hết toàn lực nhất định sẽ chịu thiệt thòi to lớn.

Nhìn hỏa kiếm bay tới, trung niên giận giữ chém ra một đạo đao phong vô cùng khủng bố. Đao phong có mang lấy huyết khí nồng đậm. Nếu bị một chiêu này của hắn chém phải, e là Linh Động cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị chém chết.

Bất quá lúc này đối chọi, chỉ là chiêu đối chiêu.

“Cái gì!”

Hỏa kiếm va chạm huyết khí va chạm, trong chớp mặt, huyết khí vậy mà bị đánh tan.

Còn Hỏa kiếm, như cũ dùng tốc độ khủng khiếp bắn tới người trung niên. Hắn hoảng sợ hét lên một tiếng, chỉ có thể mở to mắt nhìn hỏa kiếm phóng tới.

Nhưng mà trong lúc này, từ trên không trung một cánh tay giá nua chợt xuất hiện. Cánh tay này vừa xuất hiên, đã chém ra một đạo huyết khí, so sánh với huyết khí mà trung niên chém ra, lại nồng đậm hơn mấy phần.

Hỏa kiếm và huyết khí giao nhau, tức thì đều tan thành hư vô.

“Tiểu bối thực lực thật mạnh. Hay là để lão phu cùng ngươi so chiêu, đấu một vạn ngươi chết ta sống xem sao a!”

Từ trong không trung, một âm thanh trầm đục vang lên. Tiếng người này vừa ra, không gian như là có vô tận huyết khí phủ xuống, nháy mắt trở nên âm trầm đi. Lâm Thần nhìn người này xuất hiện, trên mặt hiện ra vẻ trầm trọng.
Bình Luận (0)
Comment