Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?

Chương 57

- " wow, sang trọng thật ". Lâm Lộc bước vào phòng, cô choáng ngột với độ hoành tráng của nó.

Hoắc Hạo đứng một bên xem Lâm Lộc như con chuột túi chạy tựng tựng tò mò chỗ này, hiếu kì chỗ kia.

Sắp xếp đồ cho vào tủ xong, Lâm Lộc nhìn sang chiếc sofa bên cạnh, cô hơi chột dạ nhìn về phía Hoắc Hạo.

- " à, anh sẽ ngủ ở đây ". Cô chỉ tay về phía sofa.

Hoắc Hạo đứng gần cô, nghe cô phát biểu ý kiến, đôi mắt anh hơi nheo lại, cơ thể càng xích lại gần cô. Anh cao lớn, gần như muốn bao trùm lấy cô, mùi hương dày đặc của anh cứ theo chuyển động cơ thể của anh mà bao lấy cô.

Lâm Lộc có chút thất thần nhìn Hoắc Hạo. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái bóng của anh đổ xuống gần như muốn bao trùm cả cái bóng của cô. Ánh mắt anh cười như không cười làm cho lòng Lâm Lộc có chút xao động. Bàn tay Hoắc Hạo nhẹ nhàng vén một loạn tóc rơi xuống bã vai cô, nhẹ nhàng vén nó sau vành tai. Động tác của anh kèm theo giọng nói trầm ấm -" thời tiết bây giờ rất lạnh ".

Lâm Lộc thất thần cho đến khi giọng nói của anh cất lên, cô vội tránh né sang một bên, ấp úng nói.

- " vậy..... vậy làm...... sao bây giờ? ". Chỉ có một chiếc giường?

Anh cười.

- " không ngủ chung được à? Chỉ ngủ chung ". Hoắc Hạo hơi nhấn mạnh 3 từ cuối.

Lâm Lộc cũng có chút khó xử, để Hoắc Hạo ngủ sofa thì thiệt thòi cho anh quá, với lại chuyến đi Hàn Quốc lần này là anh bao thầu hết, còn nữa, thời tiết bây giờ rất lạnh, nhỡ ngày mai anh cảm mạo thì phải làm sao?

Hoắc Hạo cũng kiêng nhẫn nhìn ra sự chọn lựa trong mắt Lâm Lộc, anh cũng không cho cô có cơ hội từ chối. -" quyết định vậy đi, anh đi tắm trước ". Nói xong, anh xoa đầu cô một cái rồi mở vali lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm.

- " ơ, khoan.... ". Anh vào phòng tắm mất rồi.

- ----

Thời gian cũng trôi qua khá nhanh, bây giờ là hơn 8 giờ tối, thời tiết ở Seoul lạnh ghê gớm thật, chỉ may là bên ngoài không có tuyết. Lâm Lộc cầu mong trong lòng cho ngày mai nhiệt độ cao lên một tí để buổi concert của idol cô diễn ra tốt đẹp.

Lâm Lộc từ phòng tắm đi ra, cô có thói quen gọi đầu vào buổi tối, bởi công việc của cô vào buổi sáng rất bận, có khi không có thời gian để ăn nữa.

Cô cầm chiếc khăn xoa xoa mái tóc ướt đẫm của mình, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã chạm phải ánh mắt của Hoắc Hạo.

Anh đang sử dụng loptop, đang theo dõi số cổ phiếu trên thị trường, vừa ngẩn đầu lên thì gặp Lâm Lộc bước từ phòng tắm ra.

Mượn ánh mắt của Hoắc Hạo để miêu tả thì trong Lâm Lộc như một cô bé mười 17-18 tuổi. Cô mặc bộ đồ ngủ kitty màu hồng. Tóc xõa dày trên vai, có mấy loạn tóc ướt làm ướt vai áo.

Hoắc Hạo có chút thẩn thờ, lạ nhỉ, Lâm Lộc không có một thân hình bóc lửa như mấy cô gái khác, hay một gương mặt sắc sảo thu hút đàn ông. Nét đẹp của cô lại như sương gió, nhẹ nhàng thanh thoát.

- " sao lại gọi đầu vào giờ này? ". Hoắc Hạo hơi khó chịu nhìn Lâm Lộc, cô có biết bây giờ mấy giờ không, gọi đầu vào giờ này sẽ dễ bị cảm.

- " thói quen thôi, mặc kệ tôi đi ". Cô không quan tâm lắm câu hỏi của anh.

Hoắc Hạo có hơi bực mình, anh đóng loptop lại, đi đến phía cô.

Lâm Lộc nhìn thấy đôi mắt anh hơi tối sầm lại, cũng không biết bản thân đã chọc giận gì anh.

Hoắc Hạo đi đến vali, mở vali của mình ra, lấy chiếc máy sấy, anh bảo cô lại -" lại đây ".

Lâm Lộc theo phản xạ đi lại.

Chiếc máy sấy bật lên, âm thanh không quá ồn ào nhưng lại làm nền cho không khí căn thẳng im lặng. Bàn tay Hoắc Hạo chạm vào tóc Lâm Lộc, cơ thể cô theo có hơi tránh né, anh giữ vai cô lại -" đứng yên ".

Chất tóc của Lâm Lộc rất tốt, mềm mại và chắc khỏe, bàn tay xuyên qua loạn tóc chạm vào da đầu khiến cho Lâm Lộc có chút căn thẳng. Cô chưa từng được ai sấy tóc cho, và cô cũng không cho phép người khác chạm vào tóc của mình. Thế mà Hoắc Hạo lại ngoại lệ, động tác của anh không khiến cô phản cảm, ngược lại lại cảm thấy yên tâm.

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa xoa từng loạn tóc, cứ thế lập đi lập lại rất nhiều lần. Cho đến khi tiếng máy sấy tắt đi, cô... hơi hụt hẫng.

- " đừng gội đầu vào ban đêm nữa, không tốt cho sức khỏe ". Giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai, khiến cho đôi vai của Lâm Lộc có hơi run.

- " biết rồi ". Cô nói nhỏ.

- " ngủ đi, tối mai chẳng phải còn đi xem concert của idol em nữa sao? ". Hoắc Hạo lại xoa đầu cô, anh hơi mỉm cười.

Trên chiếc giường lớn. Lâm Lộc nằm bên trái, Hoắc Hạo nằm bên phải, ở chính giữa là chiếc gối ôm....

Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, không gian chìm trong tĩnh lặng cho tới giữa đêm. Hoắc Hạo giật mình tỉnh giấc.

Anh luôn tỉnh giấc vào đêm khuya thế này. Chỉ trừ cái bữa tối xảy ra quan hệ với Lâm Lộc, anh mới ngủ một giấc tới sáng.

Hoắc Hạo nhìn sang bên cạnh, Lâm Lộc ngủ say như chết, dáng ngủ của cô có chút buồn cười, cô ôm chặt lấy cái gối ôm như sợ người khác lấy đi vậy. Anh có chút thất thần nhìn cô.

Phải nói, từ lúc cô tới biệt thự, cô đã làm xáo trộn đi cuộc sống của anh rất nhiều. Nhưng anh lại không cách nào ghét cô được. Anh không thích hoa hồng, nhưng lại thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, anh lại mềm lòng.

Phải chăng, cô đã dần dần đóng cột ở trong lòng anh rồi sao. Anh nhận ra được mình đã không còn tình cảm với Băng Nghi nữa rồi, dùng từ phủ phàn là đã quên được nàng rồi. Anh cứ tưởng quên được Băng Nghi rồi sẽ không thể rung cảm với ai được nữa.

Thế mà cô bé Lâm Lộc này lại từng bước từng bước đi vào tim anh. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng anh như có bông hoa chớm nở. Anh thích nhìn cô cười. Không thích cô dùng vẻ mặt chán ghét nhìn anh. Anh cũng không thích cô kể về YS.

Lâm Lộc à, em đã đánh cắp trái tim của tôi mất rồi!
Bình Luận (0)
Comment