Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 61

Trương Diệu Bằng ngồi trên sô pha, một người giúp việc cung kính đứng bên cạnh. Thấy chúng tôi đi vào, ông buông chén trà trong tay, “Nga, hai người đến đây”. Giọng nói không chút độ ấm, tôi lạnh xương sống

– “Ba, thân thể thế nào rồi?”. Trương Khải Huy đến hỏi han trước mặt cha hắn. Tôi cẩn thận quan sát lão nhân thất thập cổ lai hi này, thân thể gầy yếu mà tinh thần vẫn quắc thước như trước, nhưng lần bệnh nặng trước vẫn lưu lại một ít dấu vết trên mặt. Tuy ở Hoàn Á ngây người nhiều năm nhưng tôi chỉ gặp qua ông một lần, đó là trong bữa tiệc mừng 4 năm trước, nhìn ông đứng ở xa xa nói vài câu với toàn thể nhân viên. Hôm này gặp ông tại đây tôi lại cảm thấy một cảm giác áp bách không nói nên lời

– “Vương Hân, tay làm sao vậy?”. Câu hỏi của Trương Diệu Bằng đánh gảy suy nghĩ của tôi

Tôi liếc mắt nhìn Trương Khải Huy một cái, sau đó lại đối diện với ánh mắt lợi hại của Trương Diệu Bằng, “Nga, không cẩn thận bị thủy tinh cắt một chút thôi”. Nói xong lại liếc mắt nhìn Trương Khải Huy lần nữa, hắn không biết nghĩ gì mà nhíu nhíu mày khi nghe câu nói của tôi

– “Đến, ngồi xuống”. Trương Diệu Bằng vỗ vỗ sô pha bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi không biết phải làm thế nào lại nhìn chằm chằm Trương Khải Huy, hắn cũng liếc mắt nhìn tôi ám chỉ cứ ngồi xuống

Tôi ngồi xuống bên cạnh Trương Diệu Bằng, cúi đầu đến lợi hại, “Cảm ơn”. Tôi không biết nên nói gì. Di động của Trương Khải Huy lỗi thời vang lên, hắn đi sang một bên, “Uy?…. Hảo….. Tôi lập tức đến ngay”. Cắt điện thoại xong hắn cung kính nói với phụ thân, “Ba, con rời đi một chút”. Sau đó liền tôi một cái rồi đi ra. Gặp quỷ! Tôi mắng thầm trong lòng. Nhìn bóng dáng hắn rời xa, tôi toát mồ hôi lạnh

– “Lui xuống đi”. Trương Diệu Bằng nói một câu. Tôi nghĩ ngay— rốt cuộc được giải phóng. Nhưng hi vọng lập tức bị thất bại, Trương Diệu Bằng là nói với người giúp việc kia

Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi trấn tĩnh, hiên ngang lẫm liệt, lâm nguy không sợ, thấy chết không sờn ngồi lại bên cạnh ông

– “Vương Hân, ta rất rõ ràng chuyện của cậu và A Huy”. Không hỗ là tổng tài, nói chuyện cũng nhất châm kiến huyết như vậy. “Làm phụ thân, ta phản đối”. Ông ngừng lại, phỏng chừng là quan sát phản ứng của tôi. Tôi rất bình tĩnh, dù sao tôi cũng sớm biết được như vậy, hiện tại chỉ có thể đợi ông tiếp tục mở miệng

– “A Huy nhiều lần nói về cậu với tôi, thậm chí cũng nói những dự định tương lai của hai người…”. Lòng lạc! Khoan đã, cái gì? Dự định tương lai? Tôi và hắn căn bản chưa bao giờ nói đến chuyện này. “Cứ việc ta thực hi vọng con mình có thể có một cuộc sống bình thường, lấy vợ sinh con, sống an bình đến chết. Nhưng là— ép buộc không được, ta ép nó rời cậu, nó lại chạy đến Hàn Quốc; ta ép nó kết hôn, kết quả lại li hôn àm ĩ dư luận….”. Ngẩng đầu nhìn đại nhân vật uy phong một cõi, đôi mày trói chặt của ông làm tôi cũng hiểu nỗi lòng chua xót của người cha

– “…. Nếu nó lựa chọn cậu, ta cũng không phản đối. Ta cũng không nghĩ con cháu đầy đàn, chỉ muốn A Huy hạnh phúc cả đời. Nó là đứa con duy nhất của ta, cũng là kho báu duy nhất của ta. Ta có điều lại bảo thủ, vẫn cho rằng tình yêu nam nữ mới thiên kinh địa nghĩa, hạnh phúc mĩ mãn. Hiện tại xem ra…. ai!”. Ông thở dài, “Ta già rồi, cũng không muốn can thiệp gì. A Huy có rất nhiều việc cần làm, ta chỉ hy vọng— cậu sẽ không ràng buộc nó, hi vọng hảo hảo làm bạn, an ủi nó. Vương Hân, ta biết cậu ở Hoàn Á từng có nhiều công trạng, cũng giúp Hoàn Á không ít lần, cũng biết cậu hiện tại không có ý định chém giết thương trường. Nhưng A Huy còn cần tấm lòng của cậu, mặc kệ là phương diện nào. Nói thật, ta hiện tại— vẫn là không thể nhận hai người…. Hi vọng cậu có thể hiểu được”. Ánh mắt ông nóng cháy chăm chú nhìn tôi, tôi gật gật đầu

– “Tôi nghĩ để A Huy trở lại HongKong tiếp tục công việc, cũng muốn cậu ở lại đây, cậu xem thế nào?”. Khẩu khí ông như trưng cầu ý kiến, vừa lại giống mệnh lệnh. Tôi vuốt vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý. Hiện tại ở đâu với tôi cũng giống nhau. “Vậy thì tốt, cứ xem như đây là nhà mình đi”. Trương Diệu Bằng vỗ vỗ vai tôi

– “Vết thương của cậu còn đau không?”. Ông vươn tay khẽ vuốt băng gạc thô ráp

– “Không đau”. Lòng bắt đầu hòa tan, hết thảy băn khoăn tan thành mây khói, bây giờ tôi mới hiểu được ‘cầu vồng sau cơn mưa’ là thế nào. Tôi đỡ ông đi xuống lầu, vừa lúc Trương Khải Huy về đến, hắn nhìn chúng tôi sửng sốt ba giây, tiếp theo lại tươi cười sáng lạn

Buổi tối nằm trên giường, chúng tôi chưa bao giờ thoải mái như thế. Trương Khải Huy úp sấp trên người tôi, bí ẩn nói, “Biết không? Làm cho anh quyết tâm li hôn mang em trở về không phải là câu nói kia, mà là nhìn thấy em yếu ớt khóc lóc dựa vào anh, khi đó anh liền nói với chính mình, em mới là người anh phải chiếu cố”

Tôi cười, “Ít nói, em trong tưởng tượng của anh lại yếu ớt vậy sao, đừng nghĩ em là nữ nhân!”. Tôi thử đẩy hắn ra nhưng không thành công. Tay trái bị cố định chặt chẽ trên giường, tay phải căn bản là để trưng bày

– “Vương Hân”. Hắn nghiêm trang hỏi tôi, “Nếu người chết là anh, em có thương tâm khóc lóc như vậy không?”. Lòng căng thẳng, nửa ngày nói không ra lời, yết hầu như bị dị vật ngăn chặn

Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, tôi mới đánh vỡ cục diện bế tắc, cười tươi, “Sẽ không”

Hắn giữ thật chặt tay trái của tôi, cau mày, “Tại sao? Chẳng lẽ em không thương….”

– “Không phải”. Tôi đánh gảy ngờ vực không đầu không đuôi vô căn cứ của hắn, “Anh cứ như vậy—-“, tôi liếc mắt nhìn thiết trảo của hắn, “Dù sao em cũng chết sớm hơn anh. Nhớ kĩ— người chết không có nước mắt”

Một chiếc hôn phủ lấy môi tôi…

—— TOÀN VĂN HOÀN ——
Bình Luận (0)
Comment