Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 393

“Thái Tổ Cao Hoàng đế chiêu mộ anh hùng, bình định thiên hạ, phong thưởng cho rất nhiều thần tử. Dĩ nhiên không ít kẻ tham ô làm trái pháp luật đều bị cách chức xử tử. Luật pháp của quốc gia không thể dung túng, tuy nhiên ngoài pháp lý còn có nhân tình. Chuyện rằng: Thái Tổ Cao Hoàng đế được Thư Toàn quy thuận như hổ thêm cánh, cho nên thổi quét tứ phương nắm được thiên hạ. Sau đó bởi vì Thư Toàn phạm tội mà bị trừ tước phán tử, tộc nhân Thư thị phán lưu đày, một lần phản loạn nên bị pháp luật trừng phạt. Nay chuyện xưa qua lâu, trẫm đã đăng cơ, dựa vào di huấn của Thái Tổ Cao Hoàng đế và Thái Tông Văn Hoàng đế, thưởng công xá tội. Tộc nhân Thư thị còn sót lại bao gồm người già phụ nữ và trẻ em, toàn xá tội xưa, cho phép an cư ngay tại chỗ, tất cả ruộng đất tộc nhân Thư thị khai khẩn đều thuộc quyền sở hữu của họ.”

Khi cầm một đạo chiếu chỉ đã mong đợi suốt hai mươi năm ngàn dặm xa xôi đi đến Hồ Quảng, nhìn thấy tiểu thúc Thư Thiêm dẫn đầu tộc nhân còn sót lại toàn là người già, phụ nữ và trẻ em cực khổ sống qua ngày, Thư Điềm năm nay mới qua ba mươi mà hai bên tóc mai đã điểm bạc không nhịn được hai mắt đỏ hoe.

Mà Thư Thiêm năm xưa được ca tụng là  "Kim Lăng tuấn tú" thì hiện giờ tóc đã trắng xoá, tiếp nhận chiếu thư nặng trĩu kia, vẻ mặt kích động ửng hồng, thậm chí đôi tay cũng run nhè nhẹ. Cầm chiếu thư, Thư Thiêm trầm mặc hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Cuối cùng chờ được ngày này, không ngờ trước khi ta chết còn có thể chờ được ngày này!”

“Tiểu thúc, thúc còn trẻ mà, sao có thể nói như vậy? Ngô công công tiến đến tuyên chỉ đã mang theo chiếu thư đi qua quan phủ. Từ nay về sau sẽ không còn người quan phủ đến tra hỏi, ruộng đất mọi người khai khẩn đều thuộc quyền sở hữu của mình, cũng có thể tự cung tự cấp.”

“Năm xưa Đại ca nghĩ sai đã phá hủy hết thảy, khiến cho Thư gia vốn đang hưng thịnh rơi vào cảnh lưu đày đến Liêu Đông. Rồi sau đó Nhị ca nghĩ sai lại phá hủy hết thảy lần nữa, làm Thư gia còn sống sót suýt bị tiêu diệt toàn tộc. Nếu không nhờ cháu ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ hiện giờ cũng không thể bảo toàn những người này. Mấy năm nay cháu hối hả ngược xuôi tận tâm tận lực, thực sự vất vả cho cháu.”

Thấy tiểu thúc hướng về phía mình vái một cái thật sâu, Thư Điềm cuống quít giơ tay nâng dậy. Chạm vào tay mới phát hiện cánh tay Thư Thiêm rõ ràng gầy khô như khúc củi, lúc này Thư Điềm mới chú ý, bộ y phục rộng thùng thình với tay áo dài của tiểu thúc là vì che lấp thân hình gầy yếu, nhất thời tim đau như cắt, thành khẩn nói: “Cha và Nhị thúc tất nhiên có sai, nhưng còn cháu chẳng phải cũng đi rất nhiều đường vòng? Nếu không nhờ nhớ kỹ ơn cứu mạng tặng bạc năm xưa mà để lại cho chính mình một con đường lui, sau đó mặt dày tự tiến cử nhận được khoan dung tuyển dụng, vậy thì cháu cũng không có ngày hôm nay. Mấy năm nay cháu chưa thể chiếu cố trên dưới trong tộc, chính ra cháu nên cảm tạ tiểu thúc mới đúng.”

“Được rồi, tạ tới tạ lui, thúc cháu chúng ta  không nói mấy câu khách sáo đó nữa!” Nhìn vài nếp nhăn thật sâu trên trán chất nhi, Thư Thiêm trầm ngâm khuyên: “Nghe nói mấy năm nay cháu vẫn luôn cẩn trọng làm việc, ở trong Ngũ Thành Binh Mã tư đạt được thành tựu, nhưng lại chưa bao giờ từng suy xét lập gia thất. Tiểu Thất, Đại ca chỉ còn dư lại mỗi một nhi tử là cháu, cháu không thể cứ sống như vậy, phải lưu lại hậu duệ cho Đại ca chứ! Hiện giờ rốt cuộc có thể bảo toàn tộc nhân Thư thị, kinh thành gần như không ai biết cháu là nhi tử của Đại ca, chức vụ chỉ huy và quân hàm lục phẩm của cháu trong Ngũ Thành Binh Mã tư cũng đủ cưới một nữ tử đàng hoàng. Hãy sống cho thật tốt, sau này dạy dỗ con cái nên người. Chỉ khi nào cháu được vững chân ở kinh thành, vậy thì các tộc nhân nơi này mới có thể được một chỗ dựa kiên cố!”

Những lời này Thư Thiêm vẫn luôn định nói với chất nhi nhưng Thư Điềm quá bận rộn ở kinh thành, tuy thỉnh thoảng có gởi thư qua lại nhưng đều là lời ít mà ý nhiều. Thư Thiêm tự nghĩ mình vẫn là tội nhân nên không dám đề cập những vấn đề khác khi hồi âm. Hiện giờ nếu mục tiêu phấn đấu bao nhiêu năm có thể viên mãn, dĩ nhiên phải nhắc tới vấn đề kéo dài dòng giống. Tuy nhiên, Thư Thiêm không ngờ mình vừa nói ra chuyện này thì phản ứng của Thư Điềm lại rất kỳ quái, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, vẻ mặt dường như ngượng ngùng cũng dường như khó xử.

Lúc này, Thư Thiêm rốt cuộc không nhịn được nghiêm mặt, bày ra cái oai của thúc phụ trầm giọng mắng: “Sao nào, hiện giờ cháu làm quan, lại cứu mọi người, không thèm nghe lời trưởng bối nữa à?”

“Không phải đâu tiểu thúc... Chuyện này... Ôi chao, thúc nghe cháu giải thích đã!” Nghĩ đến nội thị kia đi theo mình một đường từ kinh thành đến nơi này truyền chỉ, đủ có thể thấy tân quân đặc xá Thư thị cũng không kiêng kị người ngoài đoán được. Nhưng lại nghĩ tới Trần Thiện Chiêu đăng cơ xong là tiến phong bảo mẫu và mấy nữ tử có công, trong lòng Thư Điềm không khỏi rối rắm, sau đó ngập ngừng nói: “Thật ra cháu có ái mộ một vị nữ tử, nhưng... nhưng...”

Thư Thiêm chỉ lớn hơn chất nhi mười tuổi, trước khi trong nhà gặp biến, Thư Thiêm thích nhất đứa cháu Thư Điềm này. Chứng kiến cháu mình từ một công tử thế gia cho tới bây giờ một mình đảm đương một phía, cũng không biết qua bao nhiêu năm không thấy vẻ mặt Thư Điềm lộ ra biểu cảm vi diệu như vậy, Thư Thiêm sửng sốt rồi tức khắc cười sang sảng: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đã có người trong lòng thì không còn gì tốt hơn! Hiện giờ cháu lại không phải chưa có công damh, lập tức tới cửa cầu hôn là được. Trừ khi tầm mắt cháu quá cao, nhìn trúng cô nương nhà công hầu bá gì đó, vậy thì cháu chỉ có thể lực bất tòng tâm!”

Đối mặt với loại trêu ghẹo này, Thư Điềm chỉ đành cười khổ: “Những thiên kim của huân thần quý thích làm sao cháu có thể gặp được? Cô nương này trước đây là thị nữ bên người Hoàng Hậu nương nương, tính tình cương liệt, lại có một thân võ nghệ rất cao...”

Lúc này Thư Điềm chưa nói xong đã bị Thư Thiêm ngắt lời: “Vậy không phải quá thích hợp rồi sao? Tình trạng Thư gia hiện giờ đâu xứng với hào môn thế gia dòng dõi thư hương. Về phần nữ tử nhà bần hàn, tương lai nếu biết tình hình nhà chúng ta, nếu không hoảng sợ chẳng chịu nổi một ngày thì chính là lắm mồm làm hỏng đại sự. Hoàng Hậu có ơn với cháu, cô nương kia lại có võ nghệ cao cường, đúng là xứng quá rồi. Cháu còn có tư cách gì bắt bẻ xuất thân của người ta?”

Thấy tiểu thúc hoàn toàn hiểu sai ý, Thư Điềm dở khóc dở cười, do dự một lát mới thở dài: “Tiểu thúc, sự tình không phải như thúc nghĩ. Cô ấy có công lớn, lúc trước khi phế Thái Tử đốt phủ Triệu Vương, cô ấy đã cùng một vị nữ quan khác bên người Hoàng Hậu lấy thân làm mồi dụ đi địch nhân, thế nên bàn tay phải bị chặt đứt, người đầy thương tích. Khi đó cháu vừa khéo cứu hai người họ, giữ họ ở điền trang chữa trị nhiều ngày. Lần này sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, lập tức luận công ban thưởng sách phong cô ấy là nhị phẩm Trang Liệt phu nhân. Tiểu thúc, cháu nào có tư cách bắt bẻ người ta, là cháu không xứng với cô ấy!”

Nghe xong lời này, quả nhiên Thư Thiêm lâm vào trầm mặc, một hồi lâu mới cười lặng lẽ: “Cái thằng nhóc này, lúc trước nghiến răng bám vào phế Thái Tử rồi đập nồi dìm thuyền đầu nhập vào đương kim Hoàng Thượng, sao không thấy cháu sợ đầu sợ đuôi như vậy? Nếu cha cháu còn sống, chắc chắn trực tiếp cho cháu một cái bạt tai đánh thức cháu rồi!”

“Chẳng lẽ cháu nên đi cầu Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu nương nương...”

“Thằng nhóc này, gặp đại sự thì rất sáng suốt nhưng đến chuyện của chính mình thì sao ngốc đến vậy? Cháu có thân phận gì, trước đây mỗi khi Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu nương nương có chuyện phân phó, chẳng lẽ đích thân tới gặp cháu?”

“Dĩ nhiên đều là cô ấy ở giữa liên lạc...” Thư Điềm theo bản năng đáp một câu, mới đập một cái thật mạnh vào trán, bừng tỉnh ngộ ra.

Mà Thư Thiêm hiểu rõ câu chuyện từ đầu đến cuối, tức khắc khẽ hừ một tiếng: “Hoàng Thượng nhân đức, nhớ năm xưa ngài cứu biết bao nhiêu người già phụ nữ và trẻ em trong tộc Thư thị, sau đó Nhị ca ở pháp trường trúng bẫy rập của người khác rống lên câu nói kia, ngài cũng chưa từng phá lệ thêm tội. Hiện giờ Hoàng Thượng đăng cơ, chuyện cũ bỏ qua đặc xá toàn tộc Thư thị, cháu không lo nhớ quân ân, còn dùng loại chuyện này đi quấy nhiễu, để người ta nhìn cháu thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, cứ gọn gàng dứt khoát đi cầu hôn là được! Nếu vị Trang Liệt phu nhân kia tính tình thật sự như cháu kể, còn xem trọng cháu, vậy sẽ không để ý vấn đề này. Hãy làm thử trước rồi nói, đừng để sau này phải hối hận, nam nữ có thể nhìn nhau vừa mắt thật không dễ tìm!”

Thư Điềm sửng sốt, trên vai bị đập một cái thật mạnh rồi thấy ánh mắt cổ vũ của tiểu thúc, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng dứt khoát gật đầu.

Mặc dù rất muốn ở thêm mấy ngày nữa với tiểu thúc và các tộc nhân Thư thị, nhưng trên người mang quân mệnh, Thư Điềm phải lập tức khởi hành cùng vị Ngô công công truyền chỉ hồi kinh. Chuyến trở về này, chẳng những tiểu thúc Thư Thiêm hung hăng bơm cho hắn tràn đầy dũng khí, ngay cả các trưởng bối ngang hàng cũng đều trong tối ngoài sáng xúi giục hắn. Cho nên sau khi hồi cung phục mệnh, hắn lập tức đến thẳng tòa phủ Trang Liệt phu nhân vừa xây không lâu. Tuy nhiên, hắn không thể ngờ được khi rời kinh thì tòa phủ đệ vừa xây xong trông có chút quạnh quẽ, hiện giờ lại là khách đến đầy nhà ngựa xe như nước! Mặc dù cổng lớn có vệ sĩ canh giữ chặt chẽ, nhưng vẫn có người tận hết sức lực đứng trước cửa năn nỉ cầu kiến. Quang cảnh kia thật giống như phủ đệ của vị đại thần hay cửu khanh nào đó.

Nếu không có ai thì hắn lập tức bái phỏng, nhưng hôm nay trước cửa náo nhiệt như thế, hắn do dự mãi rồi quay ngựa rời đi. Nhưng vừa mới đến giao lộ, những câu trêu chọc của các thân hữu lại nổi lên trong đầu không thể nào áp xuống. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí quay đầu ngựa trở lại phủ đệ kia. Thế nhưng hắn lại không đi đến cửa chính của phủ Trang Liệt phu nhân, mà lập tức chuyển hướng đi vào con hẻm bên cạnh. Tới chỗ sâu nhất trong hẻm, hắn liếc mắt xem xét tường vây không tính là cao, co chân đứng lên lưng ngựa lấy đà nhảy một cú rồi cứ thế bay qua đầu tường cao hơn một trượng.

Sau khi đáp xuống đất đứng vững vàng, hắn quan sát tứ phía, lúc này mới sực nhớ ra mình chưa từng đến tòa phủ mới xây này, căn bản không biết bố cục và sân viện của Phi Hoa ở nơi nào. Nhưng dù sao cũng đã tới rồi, hắn chỉ có thể lờ đi con tim nhát gan tiếp tục cẩn thận thâm nhập. Cũng may không biết sao lại thế này, phủ đệ nhìn như không nhỏ nhưng lại chẳng có mấy hạ nhân, một đường lén lút đi vào cũng chưa gặp phải người nào. Nhưng mấy ngôi viện năm gian bảy giá đẹp đẽ khí thế hắn đều ghé mắt nhìn qua, thế mà vẫn không tìm được hình bóng quen thuộc. Trong phủ trên dưới sơ sẩy và quạnh quẽ khiến hắn càng nóng nảy sốt ruột.

Bên ngoài náo nhiệt như vậy, trong phủ lại cẩu thả đến thế, lỡ thật có kẻ tặc lẻn vào thì làm sao? Đây chính là Nhị phẩm phu nhân do Thiên Tử lệnh phong, đâu thể nào sơ suất đến nông nỗi này?

Mang theo phẫn uất, vốn dĩ hắn còn rón ra rón rén thì bây giờ quang minh chính đại đi dò xét từng chỗ. Cũng không biết qua bao lâu, hắn xông vào một tiểu viện ở góc tường đặt mấy chậu hoa, thoạt nhìn đơn giản gọn gàng. Hắn đảo qua khắp nơi rồi gần như không cần suy nghĩ đi thẳng vào chính phòng. Nhưng vừa vén mành một chân vượt qua ngạch cửa vào nhà, hắn nghe một tiếng quát hung dữ.

“Kẻ tặc phương nào dám tự tiện xông vào?”

Thanh âm quen thuộc làm hắn sửng sốt, nhưng một cơn kình phong sướt qua mặt khiến hắn thất kinh, gần như theo bản năng lộn người né tránh rồi quát khẽ: “Là ta!”

“Hả?” Phi Hoa vừa ném trật váy đao, lập tức dùng tay trái hướng về bên hông định rút kiếm, vừa nghe giọng nói này bèn c**ng cứng tại chỗ. Thấy Thư Điềm có chút chật vật đứng dậy, nhìn lướt qua váy đao c ắm vào khung cửa, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ trước ngực, Phi Hoa tức khắc mắng: “Sao lại là huynh? Chẳng phải đi thăm người thân rồi à? Ngay cả người thông truyền cũng không có, huynh vào bằng cách nào?”

Đối mặt với mấy vấn đề nổ ra liên thanh như pháo, Thư Điềm trầm mặc một lát rồi bước tiến lên. Tới khi đến trước mặt Phi Hoa, hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng hồi lâu, dường như muốn khắc họa dung nhan quen thuộc vào tim. Mãi đến khi Phi Hoa tức giận trừng mắt lườm cho một cái, hắn mới khàn khàn lên tiếng: “Tuy Hoàng Thượng đặc xá tộc nhân Thư thị, nhưng ta rốt cuộc vẫn là hậu nhân của tội thần. Hơn nữa, Hoàng Thượng vẫn cần Ngũ Thành Binh Mã Tư, ta cũng không xa cầu lên chức gì cả, càng không thể đạt tới nhị phẩm. Nàng cũng biết tình trạng gia đình ta, cha mẹ đều không còn, thân thích đều ở xa mấy ngàn dặm bên ngoài, gia tài hoàn toàn không có...”

Mấy lời không đầu không đuôi này khiến Phi Hoa cau mày, nhưng thực mau nàng loáng thoáng hiểu ra ý nghĩa đằng sau, lập tức cứng người ngồi tại chỗ. Mãi đến khi Thư Điềm dường như nghẹn lời không nói được nữa, nàng mới nhướng mày bảo: “Đừng quanh co lòng vòng. Có chuyện nói thẳng!”

Dưới ánh mắt sắc bén kia, Thư Điềm hít một hơi thật sâu, ngập ngừng hỏi: “Nàng... Nàng có nguyện ý gả cho ta hay không?”

Lời này vừa nói ra, hắn cảm thấy cơ bắp cả người đều cứng đờ, điều duy nhất có thể làm là khẩn trương chú ý đến từng tia biến hóa trên gương mặt đối phương. Tuy nhiên, trước sự thất vọng của hắn, Phi Hoa thậm chí còn không chớp mắt như thể những gì hắn nói là chuyện quá bình thường, chỉ nhìn hắn chăm chú. Ngay khi hắn càng lúc càng chờ mong, càng lúc càng sốt ruột, muốn thổ lộ thêm vài câu từ đáy lòng, chợt thấy khóe miệng nàng giật giật, lộ ra một nụ cười cực kỳ hiếm hoi.

“Được!”

Một chữ vô cùng đơn giản làm Thư Điềm ngây ra như phỗng. Từ khi thiếu niên hắn tao ngộ đại biến cho nên hận đời, thậm chí không tiếc "bảo hổ lột da" làm chó săn cho người. Nếu không nhờ ơn cứu mạng năm đó, có lẽ hắn sẽ gây ra đại sai giống như phụ thân và Nhị thúc rồi rốt cuộc trả giá bằng tánh mạng của toàn tộc! Vì thế, hắn không hề nghĩ tới tương lai sẽ có thể thành thân. Mãi đến một lần cứu hai nữ tử ở phủ Triệu Vương, sau lại mặt dày đưa ra đề nghị cống hiến cho Đông Cung, mà Chương Hàm lại giao cho Phi Hoa nhiệm vụ làm liên lạc cho hai bên. Tận mắt chứng kiến nàng không có tay phải nhưng vẫn kiên cường tự lập, nhiều lần lập công tiến phong Trang Liệt phu nhân, hắn chợt cảm thấy người đầy bùn nhơ không xứng với nàng, cũng may tiểu thúc cho hắn dũng khí. Hắn thiết tưởng đủ loại phản ứng của nàng, nhưng không ngờ được đáp án làm người mừng rỡ như điên lại tới nhanh như vậy!

“Nàng...” Thư Điềm cố gắng kiềm nén nỗi xúc động, lắp bắp nói, “Nếu là vậy, ta... ta trở về lập tức tới cầu hôn!”

Nhìn anh chàng chỉ dẫn theo ba năm tâm phúc tiến vào Ngũ Thành Binh Mã Tư, trong vòng mười mấy năm đã chấn chỉnh một phủ nha chỉ dùng duy trì trị an biến thành quang cảnh như hiện giờ đột nhiên biến thành ngây ngốc. Phi Hoa không khỏi bật cười: “Chỉ cần ta đáp ứng rồi, vấn đề cầu hôn chỉ là đi ngang qua sân khấu. Tuy nhiên hiện tại huynh có thể nói rõ, hôm nay rốt cuộc huynh vào bằng cách nào?”

Tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống, Thư Điềm nói thẳng: “Trước phủ Trang Liệt phu nhân khách khứa đến đầy, quang cảnh quá dọa người. Ta là một kẻ hèn tiểu quan lục phẩm không quan trọng, dĩ nhiên trèo tường tiến vào.”

“Ta biết ngay mà!” Phi Hoa buồn cười lắc đầu, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi của Thư Điềm, rõ ràng phi ngựa không ngừng trở về bàn giao việc quan rồi chạy ngay tới chỗ mình, trong lòng nàng cảm động vô cùng. Quay người cầm lấy áo dài vừa ném xuống giường tre, nàng xoay lại ướm thẳng lên người Thư Điềm ngắm nghía tới lui. Gặp chàng ta lại lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, nàng mỉm cười nói: “Ta đã đề cập với Hoàng Hậu nương nương chuyện của chúng ta. Hoàng Hậu nương nương nói rằng, ngoại trừ huynh thật sự dám tự mình cầu hôn với ta, nếu không không cho phép ta nhường huynh! Hiện tại xem ra, áo dài này không uổng công ta làm!”

“...”

Nhìn chiếc áo dài vải bình thường, nghe những lời bông đùa của Phi Hoa, Thư Điềm chỉ cảm thấy con tim nóng bỏng. Từ khi có được cảm giác nhẹ nhàng khi tộc nhân nhận ân xá, bây giờ lại biến thành một niềm hy vọng chưa từng có -- đấy không phải cảm giác trong bóng tối chờ đợi một tia sáng, mà là niềm hy vọng đêm đen qua đi, mặt trời mọc lên tỏa sáng rực rỡ. Khi Phi Hoa cài nút thắt trên chiếc áo mới may, hắn thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình cười.

“Huynh phải nhớ kỹ, chúng ta có thể được ngày hôm nay đều nhờ ân đức của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương!”

“Ta biết... Nàng yên tâm, đời này ta nhất định cảm nhớ quân ân, kiệt lực đền đáp!”

“Huynh biết thì tốt rồi! Chức vị Phu nhân này Thu Vận kiên quyết từ chối, vốn dĩ ta cũng không chịu tiếp nhận, nhưng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương không đồng ý, ta đành phải cố mà làm dọn vào nơi này. Nhưng nếu sắp gả cho huynh làm vợ, dĩ nhiên phải phu xướng phụ tùy! Tòa nhà này ta sẽ dâng tấu xin Hoàng Thượng sửa lại thành Anh Liệt Từ, dùng để hiến tế những tướng sĩ hy sinh suốt thời gian qua! Hiện giờ ta hoàn toàn không có bất động sản, không có của hồi môn phong phú, trước mắt huynh cầu hôn, tương lai đừng oán trách!”

Thư Điềm nghe kiểu nói chuyện thẳng thắn quen thuộc của Phi Hoa, không khỏi thản nhiên cười, khẳng định một cách chém đinh chặt sắt: “Ta chỉ muốn mỗi nàng!”

Câu chuyện Trang Liệt phu nhân dâng trả dinh thự, xin phép đổi thành Anh Liệt Từ để hiến tế tướng sĩ hy sinh nhất thời loan truyền khắp nơi trong kinh thành được mọi người ca tụng. Ngược lại, việc cựu nữ anh hùng được Hoàng đế sắc phong kết hôn với Chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã Tư hoàn toàn không được công khai, cái gì mà yến tiệc linh đình thập lí hồng trang linh tinh phô trương đều không có. Tuy nhiên, vào ngày thành hôn, Hoàng Thái Tử Trần Hi và Trường Ninh Quận chúa Trần Kiểu lại cùng đến tham dự, mang theo bức tranh chữ tự tay đế hậu viết “Bạch đầu giai lão, đa tử đa phúc”. Mặc dù trên bức tự này không có lạc khoản hay ấn tỉ của đế hậu nhưng vẫn làm cho đôi tân hôn cảm động vô cùng.

Khi Thư Điềm tiễn Trần Hi và Trần Kiểu đã uống qua rượu mừng ra cửa, Trần Hi dừng bước nói với Thư Điềm: “Lúc ta tới đây, phụ hoàng cố ý dặn ta tiện thể mang theo một câu -- -- Người chết đã chết thật lâu, người sống vẫn phải tiếp tục. Tộc nhân Thư thị trải qua nhiều phen biến cố, hiện giờ rốt cuộc yên ổn, tương lai như thế nào thì phải xem chính các ngươi.”

“Thỉnh cầu Thái Tử điện hạ bẩm báo Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, quân ân không gì báo đáp, duy nhất tận tâm tận lực mà thôi!”
Bình Luận (0)
Comment