Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 119


Lúc Đỗ Vân Đường trở lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy giữa phòng khách đặt hai cái rương da lớn, Trình Lê ôm Bé Mèo Con dương dương đắc ý đứng một bên, dùng ánh mắt xem thường nhìn Đỗ Vân Đường, ý cười trên mặt gần như sắp nở hoa đến nơi rồi, Bé Mèo Con “meo” một tiếng với Đỗ Vân Đường, vào trong tai Đỗ Vân Đường, chỉ cảm thấy con mèo đang ỷ thế hiếp người đó đúng là quá đáng.
Trình Nhạc Thiên ngồi thẳng lưng trên ghế salon, vẻ mặt đầy xa cách lạnh nhạt nói với Đỗ Vân Đường: “Hành lý của anh.”
Khi Đỗ Vân Đường đến thì trên người không mang gì cả, nên mấy thứ quần áo giày dép và một ít đồ linh tinh khác này toàn là do Nhạc Thiên mua cho hắn, Trình Nhạc Thiên đã thu gom hết cho hắn.
Mặc dù sắp bị đuổi ra khỏi biệt thự rồi, nhưng Đỗ Vân Đường vẫn không thấy hoảng, ung dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Trình Nhạc Thiên, duỗi tay sang kéo tay Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên giật ra, tránh hắn, liếc mắt thờ ơ nói: “Anh về nhà đi.”
Đỗ Vân Đường dứt khoác dang cánh tay dài của mình ra ôm vai Trình Nhạc Thiên, nửa kéo người cậu ôm vào lòng.

Bởi vì Trình Lê đang nhìn, nên Nhạc Thiên không đẩy hắn ra, tránh để thành ra lằng nhà lằng nhằng không dễ coi, chỉ hơi hơi nhíu mày, “Anh đừng như vậy.”
“Tôi làm sao nào? Mười lăm năm nay tôi ôm em còn ít sao?” Đỗ Vân Đường cười trêu nói, trên mặt không có gì là tức giận, thái độ cử chỉ vẫn giống y như từ trước.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: “Nếu như Đỗ lão gia tử không tức giận, thì anh mau về nhà đi, sắp hết năm rồi.”
“Đến Tết rồi tính, ” Đỗ Vân Đường lấy một cái hộp nhung màu đen trong túi áo đặt vào tay Nhạc Thiên, trông mong hỏi, “Mở ra xem đi?”
Nhạc Thiên: “Mới nhanh như vậy đã cầu hôn tao rồi rồi? Trai zin dễ lừa thật đấy.”
Hệ thống: “…cầm thú.”
Trình Nhạc Thiên từ từ mở cái hộp tinh xảo ra, bên trong là một cái đồng hồ sáng óng ánh Trình Nhạc Thiên không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là thấy mất mát, “Cái này tính là gì? Tôi phục vụ tốt, nên cậu Ba thưởng cho tôi sao?”
Nghe thấy cậu nói lời tự hạ thấp mình như vậy, rốt cuộc thì Đỗ Vân Đường xạm mặt lại, nhẹ giọng nói khẽ: “Nói linh tinh gì đó, tấm lòng của tôi dành cho em, em không hiểu?”
“Đúng là tôi không hiểu được, giữa hai người đàn ông thì có thể có tấm lòng gì chứ.” Nhạc Thiên đóng hộp lại, quăng trả lại cho Đỗ Vân Đường, đẩy cánh tay của hắn ra đứng dậy đi đến bên cạnh Trình Lê, bế Bé Mèo Con trong lòng Trình Lê, lạnh nhạt nói: “Anh đi đi.”
Đỗ Vân Đường ngồi trên ghế salon, sắc mặt tối sầm, “Nhạc Thiên, em nhất thiết phải như vậy với tôi sao?”
“Trình ca ca bảo anh đi đó, anh không hiểu sao?!” Trình Lê hung hăng trợn mắt với Đỗ Vân Đường, bây giờ cô đã có Trình Nhạc Thiên làm chỗ dựa, không thèm sợ hắn đâu!
Cho dù Đỗ Vân Đường có vô lại hơn nữa, thì cũng là quý công tử của thế gia, nào có chuyện để người khác để mặt mũi của hắn xuống đất tùy ý giẫm đạp như vậy được.

Đột ngột đứng dậy, bước chân nhanh như gió đi lướt ngang qua hai người kia, đi đến cửa rồi lại dừng lại, quay đầu nói: “Trình Nhạc Thiên, nếu như em dám đụng vào con ranh nhà quê đó một cái, tôi sẽ làm thịt nó!”
Trình Lê sợ đến cả người run lên, Nhạc Thiên trái lại rất bình tĩnh, bước lên phía trước một bước che chở cho Trình Lê, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không hại A Lê.”
Đuổi Đỗ Vân Đường ra ngoài rồi, Nhạc Thiên chẳng có cảm giác gì mấy, khoảng thời gian này cậu chơi quá thành hư, dặn dò Trình Lê làm đồ ăn bồi bổ cho mình, đợi cậu Ba họ Đỗ về tái chiến tiếp.


Ăn đồ bổ vuốt mèo qua ngày, chớp mắt đã đến năm mới.
Trình Lê trổ tài, chuẩn bị trước sau hết ba ngày, làm một bàn Mãn Hán toàn tịch nho nhỏ trong đêm giao thừa, Nhạc Thiên hạnh phúc muốn xỉu, hai mắt cứ dính chặt vào bàn ăn, hoàn toàn không khống chế được nước miếng của mình.
“A Lê, em nhọc lòng.” Nhạc Thiên như mộng du ngồi xuống bàn ăn, hạnh phúc trước mắt là thật sao? Cậu yêu thế giới này chết mất thôi! “Hệ thống, tao quỳ xuống van xin mày, thế giới sau cũng xếp cho tao một nữ chính có bàn tay vàng là nấu ăn đi.”
Hệ thống: “Được thôi, đổi lấy bằng một nam chính chim dài mười phân.”
Nhạc Thiên: “…một hệ thống nghiêm chỉnh như mày sao có thể treo chim ngay mép được?”
Hệ thống: “Đổi hay không?”
Nhạc Thiên suy tư một chút, đưa ra một quyết định khó khăn, “…thôi không đổi đâu.”
Hệ thống: “Há, đùa với cậu thôi, không đổi được.”
Nhạc Thiên: “…” Quá đáng lắm luôn á, làm người ta mắc công bối rối hà!
Trình Lê múc canh cho Nhạc Thiên, híp mắt cười nói: “Cho nấu cơm cho Trình ca ca, không mệt chút nào hết, em thấy vui lắm.”
Lúc ở dưới quê, một ngày Trình Lê phải làm không biết bao nhiêu là chuyện lặt vặt, còn bị mấy bà thím quơ tay múa chân soi mói nói này nói nọ.

Nhưng ở Miên thành, mỗi ngày ngoại trừ làm mấy bữa cơm, đút đút mèo, làm một ít việc nhà ra, thì không cần phải làm chuyện gì nữa, tự do biết bao nhiêu.

Hơn nữa Trình Nhạc Thiên còn dịu dàng như vậy, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô bao giờ, Trình Lê thật sự muốn ở lại căn biệt thự này cả đời.
Nhạc Thiên lại cảm động muốn rớt nước mắt, “Con gái ngoan, con gái ngoan của papa, papa trao trái tim nhỏ bé này cho con hu hu hu.”
Dùng xong bữa cơm tất niên, hai người cùng đứng trong sân đốt pháo.

Trình Lê mới mười sáu, Nhạc Thiên coi cô như là con gái nuôi, mua pháo hoa và que pháo hoa cho cô chơi.

Pháo hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc nổ “đùng đùng” trên trời cao, một tay Trình Lê cầm một que pháo chạy tới chạy lui chơi đùa với Bé Mèo Con trong sân, Nhạc Thiên đứng dưới ánh đèn trước cửa, khẽ lặng im mỉm cười.
Đỗ Vân Đường đứng bên ngoài biệt thự, ngắm nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Trình Nhạc Thiên, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát.


Xem ra Trình Nhạc Thiên không có hắn ở bên, Trình Nhạc Thiên vẫn sống vui vẻ như bình thường, nhưng hắn sống ở dinh thự Đỗ gia, tâm trạng ngày nào cũng là tồi tệ.
Que pháo trong tay Trình Lê đã cháy hết, cô vứt cây đó đi, lại nhặt hai que khác đốt, có gió thổi đến, quẹt diêm mấy lần mà vẫn không cháy được, chép miệng sốt ruột nói: “Trình ca ca, làm sao bây giờ?”
“Dùng cái này.” Đỗ Vân Đường đẩy cửa tiến đến, lấy bật lửa trong túi của mình ra ném cho Trình Lê, Trình Lê theo bản năng giơ tay đón được, rồi nhìn sang phía Trình Nhạc Thiên.
Sắc mặt Nhạc Thiên không thay đổi, nói với Trình Lê: “Em đi lên lầu chơi đi.”
Trình Lê nhỏ giọng đáp lại một tiếng, ôm Bé Mèo Con, nhặt một đống que pháo dưới đất lên, lịch bà lịch bịch lên lầu.
Pháo hoa dưới đất vẫn còn còn đang cháy, xanh xanh đỏ đỏ thắp sáng cả bầu trời đêm.
Trình Nhạc Thiên khoác một cái áo khoác màu nâu, đã lạnh đến mắt mũi hơi ửng hồng, dáng vẻ vẫn xinh đẹp trong trẻo như vậy.

Áo khoác của Đỗ Vân Đường là màu đen, cao ráo phóng khoáng trước sau như một, chỉ là hốc mắt có vẻ càng thêm sâu, trông có vẻ anh tuấn thâm sâu.
Một chân Đỗ Vân Đường đạp lên bậc thang Trình Nhạc Thiên đang đứng, một bàn tay duỗi ra đè cổ Trình Nhạc Thiên xuống, làm cậu phải hơi cúi đầu, hai người hôn nhau giữa màn pháo hoa xán lạn.
Hương vị của Đỗ Vân Đường mạnh mẽ ăn mòn khoang miệng lành lạnh của Trình Nhạc Thiên.

Theo môi hôn càng lúc càng nồng nhiệt, cơ thể Nhạc Thiên cũng từ từ ngã hẳn vào trong lồ ng ngực của Đỗ Vân Đường, Đỗ Vân Đường tha cho môi của cậu, áp trán mình lên Trình Nhạc Thiên, làn hơi ấm áp trộn lẫn hơi thở của hai người phả vào chóp mũi Nhạc Thiên.

Hắn thấp giọng nói: “Nhớ tôi không?”
“Không.” Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp lời.
Đỗ Vân Đường nhếch miệng cười, “Thật là nhẫn tâm.”
Nhạc Thiên mím môi môi không nói lời nào.
Đỗ Vân Đường lấy hộp nhung quen thuộc trong túi ra, nắp mở ra vẫn là cái đồng hồ nổi tiếng giá trị không nhỏ nọ.

Hắn kéo tay Nhạc Thiên qua, đeo đồng hồ lên cổ tay trái cho cậu, “Đừng chê, năm đó tôi mua bằng tháng lương đầu tiên của mình đấy, rất có giá trị kỷ niệm.”

Trên mặt Nhạc Thiên vẫn nhàn nhạt, “Tôi không có gì có thể đưa cho anh cả.”
“Em đã cho tôi điều tốt nhất rồi.” Đỗ Vân Đường ngẩng đầu lên lại hôn Nhạc Thiên một cái nữa, “Hôm nay là giao thừa, đừng nói những lời tôi không thích nghe, có được không?”
Thế là Nhạc Thiên ngậm miệng lại.
Đỗ Vân Đường đi lên bậc thang, sóng vai đứng cùng Nhạc Thiên, nhét tay Nhạc Thiên vào túi áo mình, “Tay lạnh như vậy, con nhóc đó cũng không biết chuẩn bị lò sưởi tay cho em.”
“A Lê không phải là người hầu của tôi.” Nhạc Thiên cúi đầu nói.
Đỗ Vân Đường khẽ cười một tiếng, “Nó là vợ của em, chẳng lẽ không nên chăm sóc cho em?”
Nhạc Thiên lại không nói.
Đỗ Vân Đường bóp bóp tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Em chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, em có tính là vợ của tôi hay không?”
Vừa nghe thấy lời đó, Nhạc Thiên lập tức làm dáng như muốn rút tay về, Đỗ Vân Đường vội vàng đè vào trong túi, “Được rồi, không nói nữa, không phải trước đây cũng hay gọi em là vợ đó sao? Em chẳng phải không thèm để ý.”
Nhạc Thiên nhếch môi, khuôn mặt trắng như men sứ giữa pháo hoa sáng rực lên như bạch ngọc, cậu nhẹ giọng nói: “Đó là trước đây.”
Con tim Đỗ Vân Đường đột nhiên đau xót, ý của Trình Nhạc Thiên là hai người đã không thể trở về như trước đây được nữa.
Đỗ Vân Đường nói với mình: Chẳng sao cả, vì dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn trở lại như xưa.
Vỏ bọc ngụy trang của Đỗ Vân Đường hoàn toàn tróc hẳn sau khi kéo Trình Nhạc Thiên vào phòng, hắn vội vàng nâng mặt của Trình Nhạc Thiên lên hôn, từ cửa phòng mải mê hôn đến khi ngã lên giường.
Giường nệm mềm mại, Trình Nhạc Thiên đáp xuống hơi nảy nhẹ, hàng mi phe phẩy như cánh bướm, “Vân Đường, anh đến tìm tôi, là vì làm chuyện này?”
Đỗ Vân Đường tàn nhẫn cắn môi của cậu một cái, “Phí lời! Đừng nói những lời khó nghe như vậy, tôi thích em!”
“Tôi thích em” ngỡ như là một lý do nào đó ghê gớm lắm, làm Trình Nhạc Thiên bắt buộc phải phục tùng bắt buộc phải chấp nhận, bởi vì người này là Đỗ Vân Đường, là cậu Ba Đỗ gia đã nâng đỡ cậu mười lăm năm.
Hai cái khoác dài giao nhau dưới sàn nhà, không khác gì với chủ nhân của bọn nó, quấn quýt lấy nhau dưới chăn.
Đỗ Vân Đường nhịn chừng mấy ngày, hận không thể nuốt trọn cả người Trình Nhạc Thiên vào bụng mình.

Bước đầu chuẩn bị thôi cũng đã làm giường lắc lư kêu lên kẽo ca kẽo kẹt, chờ cho Trình Nhạc Thiên tiết một lần rồi, cơ thể đã mềm xuống rồi, hắn trở người Trình Nhạc Thiên lại, li3m sạch sẽ Trình Nhạc Thiên giống cái cách khi còn bé ăn kẹo mạch nha vậy.
Nhạc Thiên cắn mu bàn tay run run, thừa nhận sự xâm lấn của Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường làm chầm chậm, ôm lấy Trình Nhạc Thiên, thấp giọng nói một ít lời th ô tục, hơi thở ngập tràn hormone nam tính không ngừng thổi vù vù vào cần cổ ửng hồng của Nhạc Thiên.
“Đừng nói nữa… a…” Nhạc Thiên nghe được mấy lời yêu mà hắn nói, cả người ửng đỏ lên, miệng không thể kiềm tiếng t hở dốc, xấu hổ đến nỗi không nhịn được khóc thành tiếng.
Đỗ Vân Đường cấm dục nhiều ngày như vậy, Trình Nhạc Thiên cũng không khác gì, đột nhiên trở về tiết tấu cũ, Trình Nhạc Thiên có phần tình khó nén nên tiếng rên rất động lòng.

Đỗ Vân Đường thấy vui lắm, hắn biết Trình Nhạc Thiên đã có cảm giác, nên càng thêm ra sức.

Trong căn phòng yên tĩnh ngập tràn âm thanh “bạch bạch bạch” và tiếng giường gỗ kêu “kẽo kẹt”.
“Vân, Vân Đường… Chậm một chút, chậm một chút…” Trình Nhạc Thiên vừa khóc vừa vụn vỡ xin tha.
Đỗ Vân Đường không chỉ nhịn trên cơ thể, mà trong lòng cũng kiềm đến phát hoảng, gương mặt thờ ơ của Trình Nhạc Thiên khi đuổi hắn đi lúc nào cũng hiện lên trước mặt hắn, khiến lòng dạ hắn khó chịu muốn chết, dồn hết lửa tích tụ mấy ngày nay phát hết lên người Trình Nhạc Thiên.
Thời khắc chuyển giao sang năm mới đã đến rồi, bên ngoài pháo hoa nở rộ rực rỡ khắp trời, Đỗ Vân Đường vừa không nhanh không chậm làm Trình Nhạc Thiên vừa ghé đến thì thầm bên vành tai đo đỏ của Trình Nhạc Thiên: “Nhạc Thiên, chúc mừng năm mới.”
Môi miệng Trình Nhạc Thiên do tiếng r3n rỉ mà không thở nổi, thút thít khóc, “Đừng mà, Vân Đường, không cần nữa.”
Đỗ Vân Đường mắt điếc tai ngơ, phá tiết một hồi, lại kéo Trình Nhạc Thiên lên, chơi cậu trên ghế sofa trong phòng ngủ, sofa nhỏ chật hẹp, bình thường chỉ đủ cho một người nằm mà thôi.

Đỗ Vân Đường đè Trình Nhạc Thiên, “Ôm chặt, đừng để ngã xuống.”
Trình Nhạc Thiên làm gì còn sức đâu, lúc nào cũng như muốn rơi xuống.

Người cậu đổ xuống sàn nhà, Đỗ Vân Đường cũng ngã người theo, Trình Nhạc Thiên gần như muốn bị đâm xuyên, khóc nấc lên ôm cổ Đỗ Vân Đường, “Vân Đường, tha cho tôi đi, Vân Đường.”
Đỗ Vân Đường hài lòng ôm cậu, hắn ngồi dứt khoát hẳn hoi lên ghế salon, làm cho Trình Nhạc Thiên ngồi trên người hắn.

Đây đã là lần thứ ba rồi, nên Đỗ Vân Đường không gấp không vội, “Nhạc Thiên, dùng đồng tử công của em đi, em hát hí khúc không phải chỉ có chút sức như vậy.”
Trong lúc Trình Nhạc Thiên ý thức mơ hồ nghe thấy lời v3 vãn ngả ngớn như vậy của Đỗ Vân Đường, bật khóc nức nở một tiếng, từ từ ngồi xuống, ôm vai Đỗ Vân Đường tự sa ngã mà buông thả mình.
Những kiến thức cơ bản đã luyện tập mười mấy hai mươi năm, vào thời khắc này lại được dùng như thế này, Trình Nhạc Thiên vừa khóc vừa đong đưa vòng eo qua lại.

Trong khoảnh khắc cả hai cùng tiết ra đó, Trình Nhạc Thiên khẽ khàng nói một câu trong lòng —— sư phụ, xin lỗi.
Đỗ Vân Đường thoả mãn, ăn xong lau sạch tắm rửa sạch sẽ thoải mái, ôm Trình Nhạc Thiên đã ngất xỉu đi qua phòng khách nghỉ ngơi, hắn đá văng cửa phòng ra, Trình Lê đang ôm mèo đứng ngay cửa ra vào bất thình lình nhìn thấy hắn cùng Trình Nhạc Thiên.
Trình Lê sâu xa nói: “Anh là nhân tình của Trình ca ca sao?” Cô đứng trên lầu nhìn thấy hai người hôn nhau trong sân.
Đỗ Vân Đường lạnh lùng liếc cô một cái, “Tôi là người đàn ông của em ấy.”
Trình Lê ôm mèo tránh ra , nhìn hai người đi vào phòng khách, nói lầm bầm với Bé Mèo Con: “Dữ cái gì không biết, tưởng đặc biệt lắm hả? Mấy người là người đàn ông của Trình ca ca, chứ tui còn là vợ anh ấy đây này, hứm.”
Bé Mèo Con nhẹ nhàng “meo” một tiếng, nó hoàn toàn không thèm quan tâm đ ến yêu hận tình thù của loài người, nó chỉ là một con mèo làm việc và nghỉ ngơi như con người thôi, bây giờ là nửa đêm, nó buồn ngủ lắm rồi, nên nhắm mắt lại bắt đầu ngáy lên.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment