Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 135


Một bóng người đỏ thẫm từ không trung lảo đảo rơi xuống, tử quang vây kín cơ thể,  tia sáng từ sấm sét lập lòe chưa kịp tản đi, tất cả các đệ tử ngây người vì sợ hãi, mạnh như Huyền Kỳ mà vẫn không vượt qua được thiên kiếp!
Hai chân Văn Chiêu Dương mềm nhũn, không dám chắc rằng Huyền Kỳ đã ngã xuống hay chưa.
Đỉnh núi nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng mọi người hút không khí và tiếng sét đánh xẹt xẹt.
Nhạc Thiên thấy thời gian gần đủ rồi, khoác pháp bào bước ra, Văn Chiêu Dương nhìn thấy Nhạc Thiên đầu tiên là vui vẻ, “Bách…” Sau đó nhìn thấy đôi tai hồ ly xù lông của cậu thì cả kinh, hồ yêu?
Nhạc Thiên không nói một lời đi về phía Huyền Kỳ, thở phào nhẹ nhõm, may là mặt mũi vẫn còn nguyên, cúi người ôm phần thân trên của Huyền Kỳ, xoay mặt sang nói với Văn Chiêu Dương: “Văn sư huynh, phiền huynh giúp ta một tay.”
“Văn sư huynh, đó là kẻ nào?!”
Có đệ tử đã lên tiếng kinh hô, tại sao trong Quy Nhất tông lại giấu một yêu quái?!
Văn Chiêu Dương phút chốc cũng dao động không chắc, cau mày hỏi: “Ngươi là Bách sư đệ?”
“Coi như thế đi, nửa người nửa yêu, huynh có thể tôn gọi ta một tiếng nhân yêu.” Nhạc Thiên bình tĩnh nói.
Văn Chiêu Dương sửng sốt, trong lúc hắn ngẩn ngơ thì Nhạc Thiên đã kéo hai cánh tay dài của Huyền Kỳ khoác lên người mình, trên người Huyền Kỳ vẫn còn mang tia sét, điện giật đến độ lông tơ trên tai Nhạc Thiên dựng hết cả lên.
“Văn sư huynh không giúp được?” Nhạc Thiên vừa nhìn vẻ mặt của hắn và đệ tử Quy Nhất tông đã biết được đại khái tình huống, giới tu chân hẳn là vẫn rất kiêng kỵ yêu quái, không thì Huyền Kỳ cũng sẽ không cố ý thêm cấm chế trên đỉnh núi.
“Tại sao trong tông môn có thể có yêu quái…”
“Nửa người nửa yêu?”
“Bách Nhạc Thiên không phải là gì đó của Mục sư tỷ…”
Tiếng bàn luận không ngừng truyền đến, Nhạc Thiên không giải thích nhiều với họ, cõng Huyền Kỳ trên lưng, nói với Văn Chiêu Dương: “Ta dẫn hắn đi.”
Văn Chiêu Dương vẫn còn sững sờ, thấy Nhạc Thiên cõng Huyền Kỳ thật sự muốn rời khỏi mới đưa tay ngăn cản, “Bách sư đệ, đệ làm gì vậy?”
“Hắn không thể rời bỏ ta, Quy Nhất tông lại không chứa ta, cho nên ta mang hắn xuống núi, đâu có vấn đề gì đâu.” Sau khi Nhạc Thiên làm yêu quái rồi, thể lực tăng nhanh như gió, vác một Huyền Kỳ cũng không mất sức.
Văn Chiêu Dương bây giờ tương đương với chưởng môn nhân chân chính của Quy Nhất tông, hắn yên lặng đứng đó không ngăn cản, những đệ tử còn lại cũng chỉ đứng nhìn Nhạc Thiên cõng Huyền Kỳ không biết sống chết thế nào chậm rãi bước ra khỏi đám người.
Theo thang mây đi xuống, Nhạc Thiên liên miên cằn nhằn quở trách Huyền Kỳ đang hôn mê, “Bảo mấy người đừng bay, đừng bay, mà không tin tà, giờ thì hay rồi, điện giật đã chưa?”
Đầu Huyền Kỳ gục trên vai Nhạc Thiên không có chút phản ứng nào.
Nhạc Thiên thở dài xa xôi, hất vai lên, đầu Huyền Kỳ lệch sang, mái tóc đen lạnh lẽo lướt qua gáy Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Ta chạy đấy, ngươi cẩn thận, ngã xuống ta cũng mặc kệ ngươi.”
Huyền Kỳ vẫn không có phản ứng.
Nhạc Thiên cõng hắn rề ra chạy xuống, chạy được một nửa phát hiện có người đang từ thang mây đi lên, hai bên đối mặt nhau, Nhạc Thiên mới nhận ra đó là Đỗ Cửu Trọng, “Là ngươi?”
Đỗ Cửu Trọng ngày nào cũng trèo lên thang mây mà mãi không lên được, không ngờ lần này leo thang mây lại tình cờ đụng trúng Bách Nhạc Thiên ngày nhớ đêm mong, kích động đến mặt đỏ rần, “Bách Nhạc Thiên!”
Tin Huyền Kỳ độ kiếp thất bại chẳng biết đã đi đâu đang lan truyền khắp giới tu chân, Quy Nhất tông như rắn mất đầu, Huyền Đa biến mất hơn nửa năm lại xuất hiện, hắn vẫn luôn trốn tránh Huyền Kỳ, nghe nói Huyền Kỳ độ kiếp thất bại mới chạy ra.


Về Quy Nhất tông tuyên bố sau này mình sẽ nắm quyền quản.
Huyền Đa thậm chí còn không phải kiếm tu, đệ tử Quy Nhất tông nào có phục, Huyền Đa lại nhất định đòi phải làm tông chủ, kiếm thuật của hắn không được, nhưng có rất nhiều phù chú, bắt đầu đấu pháp với các đệ tử.

Bạch Thương môn hơn nửa năm trước chịu thiệt từ Huyền Kỳ trên trấn, pháp bảo của mấy đệ tử trong môn bị hủy, vẫn luôn ghi thù trong lòng, hay tin Quy Nhất tông có chuyện, bèn quyết định nhân dịp mi loạn đến đòi mạng mi, không khách khí mang người lên núi đòi nói chuyện.
Quy Nhất tông ngang dọc trăm năm chưa từng loạn thế này.
Nhạc Thiên trái lại rất thoải mái, sau khi gặp Đỗ Cửu Trọng rồi, Đỗ Cửu Trọng dẫn cậu và Huyền Kỳ nơi dừng chân của hắn, ở ngay dưới chân núi Quy Nhất tông, Đỗ Cửu Trọng ngại ngùng bày tỏ với Nhạc Thiên về sự yêu thương dành cho nhan sắc của cậu.
Nhạc Thiên: “Yêu ta thì bắt tiên thú cho ta.”
Mọi người cùng là tool man với nhau, đừng ai coi ai là thật.
Huyền Kỳ vẫn còn đang hôn mê.
Đỗ Cửu Trọng dõi theo Nhạc Thiên gặm đùi gà, lặng lẽ đưa tay ra.
“Sờ tai ta ta đập ngươi ngay.” Nhạc Thiên còn chả buồn ngước mặt lên.
Đỗ Cửu Trọng ngượng ngùng rút tay về, “Ta thấy trên vành tai ngươi dính vụn cỏ.”
Nhạc Thiên ăn xong li3m li3m tay, no nê rồi ợ một tiếng, ăn no uống đủ nằm trong sân tắm nắng, sắc mặt còn có vẻ rất thư thả.
Đỗ Cửu Trọng ngồi bên cạnh cậu, hỏi: “Sao ngươi lại biến thành yêu quái ?”
“Cứu hắn thôi.” Nhạc Thiên tùy ý đáp.
Vẻ mặt Đỗ Cửu Trọng có chút ước ao, “Ngươi thích hắn?”
“Thế thì không có, ta thích Mục Sở Ngọc mà.” Nhạc Thiên bị ánh nắng chiếu phải híp híp mắt, hai tai cụp xuống làm bịt mắt.
Đỗ Cửu Trọng cầm kiếm, quẹt quẹt trên đất, thấp giọng hỏi: “Ngươi không thích mà cũng song tu với hắn?”
“Song tu thì nhất định phải thích sao?” Nhạc Thiên ngờ vực hỏi ngược lại.
“Vậy ngươi song tu với ta đi.” Đỗ Cửu Trọng đánh rắn tùy gậy, hai mắt sáng lên, nói.
Nhạc Thiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy lần, “Đỗ Cửu Trọng, ta thấy ngươi không phải loại người như vậy.”
Đỗ Cửu Trọng rất không biết xấu hổ nói: “Kỳ thực ta chính là loại người như vậy.”
Nhạc Thiên: “…”
Nhạc Thiên: “Thôi được rồi, nhìn ngươi không có cảm giác.”
Đỗ Cửu Trọng cuống lên, “Vì sao chứ?”
Nhạc Thiên bình chân như vại trả lời: “Không vì sao cả, ngươi không đẹp trai được như hắn.”

Đỗ Cửu Trọng không phục nói: “Không phải ngươi thích Mục Sở Ngọc sao?” Còn quan tâm người song tu cùng mình có đẹp trai hay không?
Nhạc Thiên nhìn hắn như nhìn một tên đần, “Ta thích Mục Sở Ngọc, với chuyện ta yêu cầu đối tượng song tu đẹp trai thì có liên quan gì sao?”
Đỗ Cửu Trọng hơi nhụt chí, “Hắn chết rồi ngươi làm sao bây giờ?”
“Hắn chết, ta cũng chết thôi.” Nhạc Thiên khách quan nói, Huyền Kỳ mà treo máy, thì thế giới này cũng sập.
Đỗ Cửu Trọng cảm giác trong lòng mình rất khó chịu, “Vậy Mục Sở Ngọc và hắn ai quan trọng hơn?”
Nhạc Thiên nhếch chân, lắc lắc nói: “Dù sao thì ai cũng quan trọng hơn ngươi.”
Nhan cẩu Đỗ Cửu Trọng trúng bạo kích, vác kiếm đi vào rừng phát ti3t.
Nhạc Thiên lại thở dài.
Huyền Kỳ đang hôn mê trong phòng thật ra sớm đã có ý thức, chỉ là không cách nào khống chế được thân thể của mình, trong khoảnh khắc đón nhận thiên lôi kiếp đó, dường như hắn nghe thấy được một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, chỉ nói hai câu, hắn lại nhớ tinh tường.
“Làm nhạt tình cảm của em ấy.”
“Tôi không muốn em ấy yêu tôi.”
Sau hắn lảo đảo rơi xuống đất, khi hắn có ý thức trở lại thì nghe thấy Bách Nhạc Thiên nói “ta dẫn hắn đi:, hắn nằm nhoài trên lưng Bách Nhạc Thiên, nghe Bách Nhạc Thiên không ngừng quở trách hắn, sau đó thì gặp lại Đỗ Cửu Trọng.
Nhĩ lực của tu sĩ không bởi trọng thương mà suy giảm, mỗi một câu nói của Bách Nhạc Thiên và Đỗ Cửu Trọng ở bên ngoài đang nói hắn đều nghe thấy rất rõ ràng.

Khi Đỗ Cửu Trọng đề nghị muốn cùng Bách Nhạc Thiên song tu, thì nội tâm Huyền Kỳ đột nhiên bùng ra một luồng phẫn nộ mãnh liệt, may mà Bách Nhạc Thiên từ chối.
Giữ lúc ngơ ngơ ngác ngác, Huyền Kỳ thấy trên trán mình man mát, là tay Bách Nhạc Thiên đang vuốt v e khuôn mặt hắn.
“Ngươi còn phải ngủ bao lâu nữa?”
Ta cũng không biết.
“Có đau không?”
Đau.
“Aizz, lần sau còn bay nữa không?”

Huyền Kỳ cũng không biết, hắn phi thăng thất bại, chịu tổn thương rất nặng, nhưng thiên đạo khó cầu, nếu chỉ bởi một lần thất bại mà từ bỏ, vậy còn tu đạo cái gì? Hắn rất muốn nói ra, lại không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả con ngươi cũng không thể chuyển động.
Nhạc Thiên nhìn mỹ nhân Huyền Kỳ say ngủ, một ý nghĩ bất chợt nảy ra, hỏi: “Huyền Kỳ, bây giờ ngươi còn cứng nổi không?”

Huyền Kỳ:…
Nhạc Thiên vừa lô đỉnh thuần khiết lại vừa có nội đan Tuyết Xà, đã quen với việc ngày ngày song tu với Huyền Kỳ, đột nhiên bỏ đã lâu nên thấy vô cùng trống vắng.

Đỗ Cửu Trọng cậu lại không lọt mắt, Huyền Kỳ chỉ là bên trong chín bảy phần, bên ngoài vẫn còn cứng mà.
Nhạc Thiên nặn nặn cơ ngực Huyền Kỳ, phát hiện xúc cảm vẫn giống như cũ.
Nhạc Thiên nói: “Chúng ta đã ngủ nhiều lần như vậy rồi, tuy rằng ngươi không tỉnh, nhưng ta tin là ngươi vẫn đồng ý ngủ với ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
Huyền Kỳ: …
Nhạc Thiên tự nhiên vừa cởi áo bào Huyền Kỳ, vừa đưa tay chậm rãi xoa một cái.

Nhạc Thiên vốn chỉ mang tinh thần hiếu học thử xem sao thôi, không ngờ chỉ sau hai ba lần Huyền Kỳ thật sự có phản ứng, phản ứng còn không nhỏ.
Nhạc Thiên hết sức ngạc nhiên, Huyền Kỳ chín bảy phần! Bắt đầu cứng như trước! Hơn nữa còn hùng phong không giảm!
Bởi vì chênh lệch thực lực, nên khi hai người song tu căn bản là Huyền Kỳ chiếm chủ đạo, Nhạc Thiên không nghĩ là Huyền Kỳ phi thăng thất bại cậu còn được hưởng phúc lợi thế này, hạnh phúc đế quá nhanh, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải xử Huyền Kỳ như thế nào thì mới coi như là vật tẫn kỳ dụng.
Nhạc Thiên chân thành thâm tình nhìn Huyền Kỳ, thầm nói: Nào sư tôn, ngài cũng có hôm nay, cho ngài nếm thử cảm giác làm tool man nhé.
Ban đêm Đỗ Cửu Trọng không ở nhà, bảo là sợ không giữ được mình nhào đến tu với Bách Nhạc Thiên, nên đến đêm là đi ra ngoài tu luyện.
Nhạc Thiên yên lòng cởi y phục mình ra, mở rộng sương sương, đối mặt với Huyền Kỳ chậm rãi ngồi xuống, thân thể đã mấy ngày khó nhịn có phần giảm bớt, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi nằm nhoài trên người Huyền Kỳ, vuốt v e cơ bắp kiên cố của hắn, “Sư tôn, ngài đẹp trái quá nha~ ”
Mặc dù Huyền Kỳ không thể khống chế được cơ thể của mình, ý thức lại rất tỉnh táo, đắm chìm trong cảm giác ấm áp quen thuộc, hắn chỉ hận không thể lập tức trở mình mà lên, lên một trận đàng hoàng dứt khoát, đáng tiếc là hắn không làm gì được, đành mặc cho Nhạc Thiên chậm rãi di động theo tiết tấu của cậu.
Bình thường Huyền Kỳ như gió giật mưa sa, Nhạc Thiên sướng thì sướng thật, nhưng vẫn không có loại cảm giác khống chế như lúc ngồi trên thế này.

Cũng hay bị Huyền Kỳ đâm chọt đến chỉ có thể rít gào, bây giờ đã được tự mình điều chỉnh nhịp độ, cậu chợt nhanh chợt chậm, chợt cao chợt thấp, mệt thì ngã xuống lắc mông lượn vòng, hôn lên cơ bắp của Huyền Kỳ.
“Sư tôn, ngài tuyệt quá…”
Nhạc Thiên tự mình chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, nói cả một rổ lời dâm, Huyền Kỳ nghe mà ý thức muốn bùng cháy, nhưng ngặt nỗi không thể động đậy, người đã hoàn toàn như khúc gỗ, mặc người khác điều khiển.
Kêu nhỏ hai tiếng, Nhạc Thiên sướng xong, chậm rãi đứng dậy, lại nâng gương mặt tuấn tú của Huyền Kỳ lên hôn hai cái, kéo tay Huyền Kỳ ôm mình, Nhạc Thiên thoải mái nằm trong ngực hắn, nói: “Sư tôn, ngài như vậy cũng rất tốt.”
Huyền Kỳ vẫn chưa được phát ti3t ra ngoài: …
Hệ thống phát hiện ra cho dù Nhạc Thiên sống trong tình cảnh nào đi nữa thì vẫn rất có thể tự sướng, ăn ở do tool man Đỗ Cửu Trọng sắp xếp, sinh hoạt tình d*c do tool man Huyền Kỳ giải quyết.

Ngày nào cũng hết ăn rồi ngủ ngủ rồi lại như trước, nhất là Huyền Kỳ gần như sắp bị cậu chơi hỏng.

Mỗi lần hệ thống từ che đậy đi ra đều có thể nhìn thấy từ phần eo Huyền Kỳ trở xuống có một cột gạch men dài mảnh dựng đứng lên.
Hệ thống: “… cậu không sợ sau khi Huyền Kỳ tỉnh lại rồi sẽ không khách khí với cậu sao?”
Nhạc Thiên đã giải tỏa xong rồi, cuộn mình trong lồ ng ngực ấm áp của Huyền Kỳ, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không khách khí với tao kiểu gì? Gi ết chết tao hả? Tao ok.”

Hệ thống: …
Huyền Kỳ không biết năm tháng trôi qua, chỉ cảm thấy mình ngày nào cũng đầu tiên là cực lạc, sau lại là cực giày vò, không có một hôm được phát ti3t.

Trước đó trong đầu toàn là suy tư xem sau khi tỉnh lại thì nên làm như thế nào để xung kích phi thăng lần thứ hai, còn bây giờ thì chỉ còn là sau khi tỉnh lại nên làm sao để thoải mái song tu một trận trước đã.
Đỗ Cửu Trọng bắt được một con ngỗng tiên nấu canh, Nhạc Thiên nhìn mà ch ảy nước miếng.
Đỗ Cửu Trọng xé ra cái chân cho cậu ăn trước đỡ thèm, sau khi Nhạc Thiên yêu hóa rồi, tướng ăn cũng ngày càng giống như động vật nhỏ, cũng không sợ nóng, cắn ngập răng nhanh chóng gặm nhấm.
Đỗ Cửu Trọng vừa nhìn vừa cười, “Quy Nhất tông đổi chưởng môn.”
Nhạc Thiên xé nhỏ thịt, hỏi: “Ai vậy? Văn Chiêu Dương?”
Đỗ Cửu Trọng lắc đầu, “Mục Sở Ngọc của ngươi.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ không hổ là nữ chính, húp nước súp từ xương, “Thêm cái nữa.”
Đỗ Cửu Trọng lại xé một cái chân khác đưa cho cậu, “Ngươi không đi tìm Mục Sở Ngọc sao? Ngươi và cô ta vẫn còn hẹn hợp tịch đó.”
“Không đi, hắn còn chưa tỉnh mà.” Nhạc Thiên cũng không ngẩng đầu lên nói, Đỗ Cửu Trọng biết “hắn” là chỉ Huyền Kỳ, cũng đã phát hiện ra chuyện Bách Nhạc Thiên thân mật với Huyền Kỳ mỗi đêm, không khỏi hỏi: “Ngươi thật sự không mến mộ Huyền Kỳ sao?”
Huyền Kỳ lẳng lặng nghe, thầm tự hỏi mến mộ gì gì.
Nhạc Thiên tùy ý đáp: “Không có.”
Đỗ Cửu Trọng bỗng nhiên cúi người hôn một cái thật nhanh lên mặt cậu, Nhạc Thiên giật mìn hết hồn, thẳng tay tát cho Đỗ Cửu Trọng một cái, “Ngươi làm gì đấy?!” Đừng tưởng rằng ăn của cưng hai con gà, anh đã thành người của cưng, ít nhất phải thêm mấy con heo nữa.
Đỗ Cửu Trọng bị cậu đánh một cái mà không tức giận, dù sao cũng không đau, hắn nói: “Ta hôn ngươi có một cái, ngươi đã không chịu, hắn chỉ là một cái xác chết di động, mà tối nào ngươi cũng ngủ với hắn, vì sao chứ? Ta là người sống, ta cũng có thể.”
“Ngươi không thể.” Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi nói, cậu chẳng muốn tranh cãi với Đỗ Cửu Trọng nữa, “Ngươi đoán đúng rồi, ta yêu hắn, nên ngươi thì không được, nếu ngươi không vui, ta có thể dẫn hắn đi.”
Đỗ Cửu Trọng sờ sờ mặt, vô cùng buồn bực quay đầu đi tiếp tục nấu canh, “Các ngươi ở lại, ta đi.”
“Tùy ngươi.” Nhạc Thiên hoàn toàn không thèm để ý, lau mặt, bưng canh đi đút Huyền Kỳ, cậu ngậm một hớp, đút cho Huyền Kỳ một nửa.

Huyền Kỳ vô thức nuốt xuống, thầm tự hỏi yêu là gì? Ta yêu ngươi, là khẩu quyết song tu, nhưng khẩu quyết đó có ý nghĩa gì, hắn lại chưa từng nghĩ.
Đỗ Cửu Trọng nấu xong một nồi canh cuối cùng, đi sang nói lời từ biệt với Nhạc Thiên đang ngồi ở đầu giường Huyền Kỳ, “Bách Nhạc Thiên, dù ta yêu ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự không yêu ta, vậy thì chúng ta từ biệt từ đây.”
Nhạc Thiên vẫy vẫy tay, “Bái bai, thuận buồm xuôi gió.”
Đỗ Cửu Trọng vẫn còn hơi không phục, “Ngươi yêu Huyền Kỳ, là vì dung mạo của hắn anh tuấn hơn ta?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ mấy người thích tui không phải tại tui đẹp à, chúng ta đừng có tiêu chuẩn kép thế được không?
“Không có lý do gì cả, ngươi đừng mãi vướng mắc chuyện yêu hay không yêu đấy làm gì, ngươi rất tốt, có tinh thần trọng nghĩa, kiếm thuật cũng không tệ, ” Nhạc Thiên tiếp tục nói, “Nói thật Huyền Kỳ cũng rác rưởi lắm, ngoại trừ đẹp trai làm tốt ra, thì cơ bản chỉ là tên ngốc thôi, ta yêu hắn chỉ đơn giản là do ông trời sắp xếp, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
Huyền Kỳ: …
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment