Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 163


Chuyện của Đới Đãng Vân gây nên một cơn sóng lớn trong cộng đồng fan hâm mộ.
Tuy bức ảnh đã được báo xóa trên toàn mạng rồi, nhưng mạng lưới tự nhiên có trí nhớ của riêng mình, các fan vẫn đang nháo nhào âm thầm lan truyền.
Fandom của Đới Đãng Vân thì càng là đất rung núi chuyển, trong lúc mọi chuyện còn chưa công khai đã có rất nhiều fan unstan, thậm chí trở thành anti.
Có fan còn dùng ảnh chụp khi còn nhỏ của Đới Đãng Vân ra đối chiếu, mức độ tương tự đến 99%, ngay cả một chút không gian cho fan ảo tưởng cũng không còn.
“Người mà tôi yêu quý là thiên tài ADC trên trời trên rơi xuống, chứ không phải tên hèn làm to bụng con gái nhà người ta rồi để đồng đội mình gánh nồi.” Vị fan lớn này unstan được đẩy lên top weibo, có mấy ngàn lượt chuyển tiếp.
Doãn Nhạc Thiên ở bên kia vụ việc vẫn luôn im lặng không hồi đáp.

Do cậu không có tài khoản weibo nên rất nhiều fan đến tìm weibo của KW yêu cầu Doãn Nhạc Thiên đi ra cho lời giải thích.
Đồng thời, cũng có một nhóm fan khác đứng ra —— “Anh ấy cứu Doãn Nhạc Thiên, Doãn Nhạc Thiên không nên nuôi con cho anh ấy sao?” “Người chết cũng chết rồi, mấy người bảo người ta đứng ra lên tiếng nhận con kiểu gì? Vả lại hình như là Doãn Nhạc Thiên tự nói đó là con của anh ta mà?”
Dù sao thì fan ai cũng có lập trường riêng của mình, thoáng cái đã xé nhau tối tăm trời đất.
Đối với những chuyện lộn xộn đó, Nhạc Thiên vẫn trước sau như một quyết định không xem đến.

Esport nói chuyện bằng thực lực, tin tức bên lề thì mãi mãi chỉ là tin tức bên lề mà thôi, Phương Chẩm Lưu ra mặt xóa hình giúp cậu, ít ra thì có thể làm cho làn sóng này hạ xuống ở mức độ thấp nhất, là cậu đã hài lòng lắm rồi.
Đêm trước khi bắt đầu thi đầu, bên ban tổ chức có mở tiết mục dự đoán xếp hạng giải đấu trong nước năm nay, và bất ngờ là KW xếp hạng thứ ba.
“KW lúc này thật sự rất mạnh mẽ, có lẽ các quý khán thính giả sẽ không hiểu rõ lắm, nhưng bọn tôi thông tin riêng, nghe nói bây giờ KW thi đấu huấn luyện khá là mạnh đấy, tỷ lệ cao giật mình.”
Phân cảnh này trong chương trình đã được cắt riêng ra, đăng lên một bài post dài trên diễn đàn, phân tích tình thế của KW, trong đó có một đoạn suy đoán hết sức là thuyết âm mưu dành cho Doãn Nhạc Thiên.
“Tôi biết rồi, Doãn Nhạc Thiên sắp chơi một ván lớn rồi, trải qua một đợt chịu nhục tám năm trời, sau đó thêm một lượt tẩy trắng hút thật nhiều fan, cuối cùng thì mượn một tay KW rũ bùn đứng dậy sáng lòa, ghê gớm, quá là ghê gớm.”
—— “Nghĩ kỹ mới thấy sợ.”
—— “KW vốn không phải là kém, Đi rừng của bọn họ rất mạnh, năm nay ký với Đường trên mới rất bất ngờ, Doãn Nhạc Thiên lại được ôm cái đùi khác nữa rồi.”
—— “Có sao nói vậy, tên ung thư đó lúc nào cũng nằm không mà thắng.”
—— “Đầu độc Đới Đãng Vân, giờ bán thảm.”
—— “Cao thủ, đúng là cao thủ, người bình thường không thể nào mà chơi lại được.”
Phương Chẩm Lưu nằm trên giường nhìn thấy topic đó, lập tức mở wechat chuyển tiếp cho người khóa lại.
Nhạc Thiên tắm rửa sạch sẽ đi ra, chưa kịp đứng cho vững người đã bị Phương Chẩm Lưu ôm chầm lấy, cậu cau mày hỏi: “Làm gì vậy?”
“Huấn luyện viên, hôm nay em lấy được hai cái MVP, có phải nên hôn một cái không?” Phương Chẩm Lưu nghiêm túc nói.
Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Ai đồng ý với cậu, đi ra.”
“Ngày mai là phải thi đấu rồi, em ngủ không được.” Phương Chẩm Lưu nhìn Nhạc Thiên, trong tròng mắt đen láy còn mang chút uất ức.
Nhạc Thiên đẩy hắn ra, “Ngủ không được thì mình vào phòng tắm đi.” Nghiêng người sang hòng muốn đi, nhưng lại bị Phương Chẩm Lưu từ phía sau lưng dứt khoát ôm chầm lấy, “Chỉ một lần, một lần thôi.”
“Cậu thần kinhg à.” Nhạc Thiên tức giận nói, cuối cùng thì vẫn do quá gầy, nên dễ dàng bị lột quần ngủ đẩy lên giường.

Nhạc Thiên cũng hết cách với Phương Chẩm Lưu rồi, cứ như kẹo da trâu rồi, bám lấy cậu dính sát vào nhau.

Lồ ng ngực rắn chắc nóng bỏng kề vào lưng cậu, Nhạc Thiên khẽ thở ra một hơi, dưới sự áp chế của Phương Chẩm Lưu đã từ từ có cảm giác, giọng run run nói: “Chẳng phải nói chỉ cần hôn một cái sao?”
“Tất nhiên là phải hôn.” Phương Chẩm Lưu thấp giọng cười, nghiêng mặt sang tìm kiếm đôi môi mỏng của Doãn Nhạc Thiên.

Hai bờ môi càng lúc càng quen thuộc nhau, Phương Chẩm Lưu mạnh mẽ ép hôn Doãn Nhạc Thiên, đầu óc Doãn Nhạc Thiên lại bắt đầu mơ màng chậm chạp.
Cứ là thích nhìn khuôn mặt trắng nhợt này vì hắn mà nhuộm lên sắc màu đỏ ửng, nét u buồn trên mặt bị hắn phá nát, thay vào đó là mê man chìm đắm, mà tất cả những điều là bởi hắn mà ra.

Phương Chẩm Lưu ôm chặt lấy Doãn Nhạc Thiên gầy yếu, từ môi của cậu chầm chậm lướt xuống.
Nhân lúc Doãn Nhạc Thiên ngây ngây ngơ ngơ đó, lặng lẽ di chuyển xuống dưới.
Nhạc Thiên khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể phải đón nhận k1ch thích rất lớn, một tay nắm lấy mái tóc ngắn của Phương Chẩm Lưu, giọng vỡ vụn: “Đừng như vậy…”
Phương Chẩm Lưu mắt điếc tai ngơ, hết sức tập trung làm chuyện của chính mình.
Doãn Nhạc Thiên nhìn thì gầy, nhưng mông cũng vẫn rất có thịt.
Tấm thân không có quá nhiều kinh nghiệm này chỉ mất chừng giây lát đã đầu hàng trước trải nghiệm k1ch thích như thế này.

Doãn Nhạc Thiện đã không thể nói ra bất cứ lời từ chối nào nữa, thậm chí còn từ từ khom người nắm lấy mái tóc ngắn của Phương Chẩm Lưu nghênh đón, thuận theo.
Mấy phút sau, Doãn Nhạc Thiên há miệng thở hổn hển một lần nữa nằm xuống.
Phương Chẩm Lưu đứng dậy nhổ thứ gì đó trong miệng mình ra, cúi người nắm chiếc cằm gầy của Doãn Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Huấn luyện viên cũng giúp em như vậy được không?”
Doãn Nhạc Thiên vẫn còn đang trong dư vị của kích tình tất nhiên không thể nào trả lời hắn được, Phương Chẩm Lưu cũng biết điều đó, hắn cố tình mà.
Doãn Nhạc Thiên dùng ánh mắt tan rã nhìn Phương Chẩm Lưu chậm rãi di chuyển đến bên môi mình.

Tròng mắt cậu đột ngột co lại, há miệng định nói gì đó nhưng không nói được, lại bị Phương Chẩm Lưu bắt lấy thời cơ, siết chặt hai bên gò má, đâm thẳng vào.
“Huấn luyện viên, cái này là trả lễ, không có quá đáng nha.” Phương Chẩm Lưu xảo quyệt âm thầm đánh tráo khái niệm.

Cuối cùng thì đêm trước khi thi đấu hắn cũng đã hoàn thành được việc mà hắn đã mơ thấy vô số lần.
Từ đêm đứng phát ti3t với băng ghế trong phòng tắm ấy, Phương Chẩm Lưu đã hiểu, người đàn ông u buồn nhưng nghiêm túc này kích động tâm trí hắn.
Sau khi được tiếp xúc thân mật rồi, Phương Chẩm Lưu lại tiến thêm một bước xác nhận được lòng mình.

Muốn chiếm được người này, muốn làm chuyện còn quá đáng hơn nữa với anh ta, muốn anh ta cười vì mình, khóc cũng vì mình.
Đôi môi mỏng vốn đỏ tươi bị kéo căng ra, do bị Phương Chẩm Lưu hôn nên trở nên ướt át, màu sắc cũng càng đỏ hơn càng thêm sức hấp dẫn hơn, phần lông đen từng sợi từng sợi đâm vào khuôn mặt trắng bệch đó, sự tương phản giữa ba sắc đen đỏ trắng thêm phần rõ ràng.

Phương Chẩm Lưu cúi đầu thưởng thức bức tranh đó, kích động đến thiếu chút nữa đã b ắn ra ngoài ngay lập tức rồi.
Doãn Nhạc Thiên có một thoáng trúc trắc.

Trong mũi miệng ngập tràn mùi vị của Phương Chẩm Lưu, sau khi cảm giác khó thở qua đi thì lại trở về với mê man chuếch choáng, để Phương Chẩm Lưu tùy ý nâng mặt mình từ từ ra vào.
“Huấn luyện viên, đúng, đúng như thế đó, rất tuyệt…” Phương Chẩm Lưu vừa di chuyển vừa thấp giọng hướng dẫn cho Doãn Nhạc Thiên đang rất yếu đuối ngay lúc này, “Cử động cả lưỡi nữa…”
Doãn Nhạc Thiên như bị đầu độc vậy, làm theo đúng ý của Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu sắp phát điên rồi.

Cái người đàn ông ban đầu lạnh mặt mắng hắn ngu ngốc đó bây giờ lại nghe lời như thế, hắn thật sự rất thích, thích đến mức muốn phá hỏng con người này.
Thô bạo hơi chiếm thượng phong trong lòng, Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, kiên nhẫn một chút.”
Lời của hắn vừa dứt, hơi thở của Doãn Nhiên bỗng chốc trở nên khó khăn hơn hẳn, do động tác ra vào nhanh chóng mà sắp nôn khan.

Song đôi gò má bị đối phương đỡ lấy nên không có cách nào bỏ trốn được, chỉ có thể dựa vào bản năng hấp thu từng chút không khí thở thông qua kẽ hở, thế nhưng cậu làm như vậy càng tạo điều kiện cho sự hung hăng của Phương Chẩm Lưu.
Lâu đến tưởng chừng như vừa qua một thế kỷ, cuối cùng thì Doãn Nhạc Thiên cũng cảm giác được thứ gì đó âm ấm truyền đến từ sâu trong yết hầu.
Phương Chẩm Lưu thở ra một hơi dài, lệ khí tích tụ trong lồ ng ngực tan hết, nhanh chóng vỗ lên vai Doãn Nhạc Thiên đang nằm nhoài bên giường ho khan, nhỏ giọng nói: “Em đi múc nước cho anh súc miệng.”
Doãn Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên,  đuôi mắt ửng hồng nốt ruồi son tươi bậu, hung dữ liếc Phương Chẩm Lưu một cái, giọng nói khàn khàn: “Chơi vui chưa?”
Phương Chẩm Lưu không nhịn được ghé đến gần hôn một cái lên nốt ruồi của cậu, “Huấn luyện viên, em thích anh.” Thích anh ngoài mặt lạnh lùng nhưng lòng dạ lại rất mềm mại, thích anh một lời nói thẳng chỉ ra những sai lầm của mình trong game, thích anh nhẫn nhịn chấp nhận trả giá tất cả vì đồng đội, thích sự u buồn sự yếu đuối sự mờ mịt của anh, thích ngón tay nốt ruồi môi miệng của anh.

Thích quá nhiều điểm thế là thành ra không thể nói rõ được.
Nên chỉ có thể dùng ba chữ “em thích anh” đó để hình dung.
Doãn Nhạc Thiên đẩy nhẹ hắn ra, trốn khỏi tầm mắt của hắn nói: “Nước.”
Phương Chẩm Lưu rất nghe lời đi bưng một ly nước ấm cho Doãn Nhạc Thiên, lại cầm một ly không, “Phun vào trong này.”
Doãn Nhạc Thiên lại hung dữ trừng hắn một cái.
Phương Chẩm Lưu nhìn Doãn Nhạc Thiên súc miệng, hai cánh môi mỏng đó sau khi thấm nước càng thêm tươi đẹp hơn, nước súc miệng phun ra mang theo vệt trắng đục, làm hắn lại thấy muốn nữa.
Doãn Nhạc Thiên súc miệng xong, lau đi, cảm thấy khóe môi mình ran rát, lại lườm Phương Chẩm Lưu cái nữa.

Phát hiện trong đôi mắt sâu thẳm của Phương Chẩm Lưu lần nữa hiện lên ánh sáng thường thấy trong mấy ngày nay, nhanh chóng lạnh lùng nói: “Đi ngủ liền, nếu như ngày mai thi đấu có lỗi gì thì cậu cút ngay cho tôi.”
“Em ngủ, nhưng mà em muốn ngủ cùng với anh, nếu không thì em sợ mình không được.” Phương Chẩm Lưu vừa nói vừa vén chăn lên chui vào nằm xuống, “Ngủ đi.”

“Cậu đi xuống ngay.” Doãn Nhạc Thiên tức giận nói.
Phương Chẩm Lưu dứt khoát vòng tay ôm hông Doãn Nhạc Thiên kéo cậu nằm xuống, “Đi ngủ nào, đừng la nữa, còn la nữa thì ngày mai thi đấu gật gà gật gù thật đấy.”
Doãn Nhạc Thiên bị hắn trả treo như thế thật sự rất muốn thẳng chân đạp hắn xuống giường, nhưng cũng sợ như lời hắn nói, dây dưa mãi thì tối nay khỏi ngủ luôn, nên đành phải nuốt giận vào bụng nhắm mắt lại.
Phương Chẩm Lưu ôm chặt vòng eo của Doãn Nhạc Thiên, dùng gò má mình cọ cọ vào mặt Doãn Nhạc Thiên như một con chó bự, thì thầm: “Huấn luyện viên, ngày mai em cầm hai cái MVP, chúng ta lại làm một lần nữa, có được không?”
“Câm miệng.” Doãn Nhạc Thiên lầm rầm nói.
Ngày hôm sau, các thành viên tập trung lên xe đi thi đấu, Phương Chẩm Lưu là người cuối cùng lên xe, nhìn thấy Trần Tuyết Thanh đang ngồi cạnh Doãn Nhạc Thiên, bèn đi thẳng đến đó vỗ vai hắn, “Tôi ngồi cùng với huấn luyện viên.”
Trần Tuyết Thanh ngẩn người, cười nói: “Được thôi, pro nói cái gì là cái nấy.”
Doãn Nhạc Thiên mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Chẩm Lưu ngồi bên cạnh cậu không có táy máy tay chân gì cả, ôm ba lô ngả người vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bên người yên tĩnh rất không bình thường, Doãn Nhạc Thiên quay mặt sang nhìn hắn.
Mười chín tuổi, lằn ranh giữa thiếu niên và đàn ông, cả hai đặc điểm đặc biệt là ngây ngô và chững chạc cùng đồng thời tụ hợp trên người hắn.

Tuy nhắm mắt, nhưng ngũ quan anh tuấn vẫn đang lan tỏa hormone nam tính nồng đậm, nếu như mở mắt rồi, thì đôi con người sâu thẳm sẽ lập tức bùng tính xâm lược mạnh mẽ vượt qua độ tuổi của hắn.
Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên mở mắt ra, đối diện với Doãn Nhạc Thiên đang hơi hốt hoảng, quay mặt sang dùng khẩu hình nói với cậu: “Đừng nhìn, nhìn nữa là cứng đấy.
Phương Chẩm Lưu kéo dài hình miệng chữ “cứng” đó, tạo thành một nụ cười như dã thú trên khuôn mặt hắn.
Doãn Nhạc Thiên đỏ mặt xoay qua chỗ khác, một tay che nửa mặt để che giấu tâm trạng của mình.

Phương Chẩm Lưu chầm chậm khép mắt, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không.
Trận đấu hôm nay của bọn họ là trận đầu, sau khi xe chạy vào trong sân đấu đã nhìn thấy hai bên đường đi có rất nhiều fan đến cổ vũ.

Doãn Nhạc Thiên nhìn thoáng qua thông qua cửa sổ xe, ánh mắt xa xăm, Phương Chẩm Lưu đã mở mắt ra, theo tầm mắt của Doãn Nhạc Thiên nhìn sang, “Nói không chừng cũng có cả fan của anh.”
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Fan của tôi vốn không nhiều.”
Hậu trường sân đầu, năm thành viên ngồi ăn sandwich bổ sung thể lực, Nhạc Thiên đứng bên cạnh nhiều lần căn dặn hôm nay bọn họ nên tuân theo chiến thuật, còn giúp cả nhóm thả lỏng tâm trạng và cổ vũ.
Phương Chẩm Lưu chân dài tay dài đứng ngay cửa ra vào, nhìn Doãn Nhạc Thiên đang rất nghiêm túc, bỗng nhiên nói: “Hôm nay mà thắng, huấn luyện viên đãi nha.”
Dư Phi Tường lập tức hùa theo: “Tôi đồng ý!”
Ba người còn lại cũng lập tức nhao nhao theo, đòi Doãn Nhạc Thiên đãi.
Nhạc Thiên lạnh mặt nói: “Không lo thi đấu chỉ biết lo đòi mấy cái đó?”
“Cần phải có động lực chứ,” Phương Chẩm Lưu là người đầu tiên đưa ra lời đề nghị đứng tựa bên cạnh cửa, ngoẹo cổ cười khẽ, nói: “Mời em ăn đi, huấn luyện viên.” Hắn nhấn mạnh chữ “ăn”, dưới ánh nhìn đó mặt Doãn Nhạc Thiên không khỏi hơi ửng hồng lên.
“Đúng đó, huấn luyện viên đừng hẹp hòi mà.” Tống Hòa cũng lên tiếng ủng hộ.
Nhạc Thiên cúi đầu lảng tránh: “Thắng đi rồi nói.”
Lúc các thành viên lên sân thì bên dưới bật lên tiếng gào thét chói tai, hơn một nửa là gọi tên Phương Chẩm Lưu.

Tuy có rất nhiều fan nói là mang tiếng là fan KW muốn chuyển thành anti, nhưng fandom của Phương Chẩm Lưu thì sừng sững không đổ, Trùm Đi rừng cao giàu đẹp trai ai mà chẳng yêu?
“Phương Phương cố lên! Mama yêu cưng!”

Các thành viên còn lại và Doãn Nhạc Thiên suýt nữa đã cười thành tiếng, quay mặt sang thấy Thường Văn Nguyệt ỏn à ỏn ẻn bắt chước theo, “Phương Phương, mama yêu cưng đó, hôm nay carry~”
Phương Chẩm Lưu liếc xéo hắn một cái, “Papa cũng yêu cưng.”
Năm người kéo ghế ngồi ra ngồi xuống, đeo tai ghe lên bắt đầu kiểm tra game.
Trần Tuyết Thanh nói: “Hơn một tháng không ngồi vào chỗ này, tôi thấy hơi hồi hộp, các cậu thì sao?”
Tống Hòa nói: “Em, em, em không hồi hộp.”
Cả team nhất thời cùng cười, Tống Hòa là chuyên gia điều hòa bầu không khí, trong một đội ngũ thi đấu có tồn tại chất keo dính là rất quan trọng.
“Đừng căng thẳng, huấn luyện viên của chúng ta còn mẹ nó tám năm không được đứng ở đây kìa, sợ cái đếch.” Dư Phi Tường lôi cả Doãn Nhạc Thiên ra đùa.
Doãn Nhạc Thiên mỉm cười, “Tôi đứng, các cậu ngồi, các cậu có biết ý muốn lớn nhất trong lòng tôi là không?”
Phương Chẩm Lưu lặng lẽ nói: “Là gì?”
“Là gì hả?” Doãn Nhạc Thiên vung vẩy sổ của huấn luyện viên trong tay, “Muốn cầm cái này đập bẹp đầu chó của mấy cậu đấy.”
Trong team lại bật cười.

Hiện tại thì tất cả mọi người đã ngày một quen với phong cách của Doãn Nhạc Thiên rồi, bởi đây là một người mà khi huấn luyện thì chửi đến mức bạn hận không thể nhảy lầu, khi huấn luyện xong thì dịu dàng như nước vậy.
Đối thủ chính là FDS từng bọn họ hành hung trong lần huấn luyện thi đấu trước đó.
Do trận tập huấn lơ tơ mơ trước mà FDS cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Huấn luyện viên nói với họ: “Có thể là KW sẽ chọn 3 lane sát thủ hoặc là đấu sĩ bash (1), nhất là top của bên đó, Jungle chắc chắn sẽ lên tiếp Đường trên sớm.”
Tất cả các thành viên cùng nhao nhao bảo đã hiểu.
Lúc chọn tướng, nhìn thấy KW chọn một Tank (tướng đỡ đòn).
“Cấm hết mấy tướng sát thủ đi.”
Sau đó… “Đậu má, tại sao lane hai cũng chọn Tank nữa.” “Lane ba cũng là Tank…”
FDS lần nữa đần thối cả mặt.
Nhạc Thiên bình tĩnh chỉ huy: “Giờ thì bốn bảo vệ một, tất cả bảo vệ Thường Văn Nguyệt.”
“Rõ.” Các thành viên cùng lên tiếng đáp.
Chiến thuật chưa từng có sai lầm, bốn bảo vệ một có thể thắng, ba người cũng có thể thắng, chơi một mình cũng thắng được luôn, chỉ cần biết vận dụng linh hoạt là được, đồng thời còn phải thành viên đồng ý bỏ công  hy sinh.

Nhạc Thiên và huấn luyện viên đội đối thủ bắt tay nhau đi xuống, nụ cười trên mặt khe khẽ, trận đấu này, bọn họ thắng chắc!
__
(1) bash: gốc là 冲脸, đọc trên baidu không hiểu gì, đi hỏi thì có người bảo là “bash – phát đánh làm choáng đối phương”.

Trên baidu để từ này xuất phát từ dota2.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment