Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 171

Ánh nắng sớm xuyên qua cửa số sát đất trải vào trong phòng, trên sàn nhà màu xám khói có đôi bàn chân đàn ông để trần gầy gò bước đi, gân xanh hơi nổi lên trên mu bàn chân trắng như trứng gà bóc, không nhanh không chậm đi tới trước tủ lạnh.

Hạ Quân ngồi trước màn hình máy tính uống cà phê hứng thú quan sát Quan Nhạc Thiên, nhướng mày, tự nhủ: “Sáng sớm ăn sandwich để qua đêm không phải là thói quen tốt.”

Ngũ quan của Quan Nhạc Thiên cho dù là tách ra riêng hay là ráp vào chung với nhau thì nhìn cũng đều hết sức hài hòa. Hạ Quân thả lỏng người tựa vào lưng ghế, thong thả thưởng thức hình ảnh Quan Nhạc Thiên ăn sáng.

Trong mắt của người bình thường, thì mỗi một phân cảnh của người đàn ông đang nhã nhặn dùng bữa trên màn hình đều nằm cái tầm bìa tạp chí. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi hé, cắn một miếng sandwich, yết hầu khóe léo lên xuống, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.

Hạ Quân uống một hớp cà phê, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào miếng bánh cuối cùng Quan Nhạc Thiên ăn, khẳng định suy nghĩ của chính mình, mỗi một miếng bánh mà người này cắn đều có cùng một phân lượng.

Nếu như một miếng hai miếng thì còn là trùng hợp, nhưng từ đầu đến cuối ăn hết cả một cái sandwich mãi đến miếng cuối cùng mà độ cong khi môi mở ra vẫn không có gì thay đổi, thì không thể là trùng hợp được nữa.

Người đàn ông này như cái máy vậy.

Hạ Quân càng lúc càng cảm thấy hứng thú với người hàng xóm này của mình.

Bằng một ý nghĩa nào đó, có thể gọi là —— “vừa gặp đã yêu”.

Quan Nhạc Thiên bẩm sinh là một người có thiếu hụt tâm lý. Hắn không có cảm xúc như bình thường với tất cả mọi sinh vật, trong mắt hắn vật sống và vật chết không ranh giới. Vì để ẩn mình trong xã hội này, hắn phải trải qua vô số quan sát và huấn luyện, mới có thể ngụy trang mình được tốt nhất.

Nhạc Thiên: “…còn tao thì phải giả bộ làm bi3n thái đang giả bộ theo style của người bình thường.”

Hệ thống: “…” Hơi chóng mặt đấy.

Hai cánh cửa mở cùng một lúc, Hạ Quân dò hỏi Quan Nhạc Thiên: “Khéo thật, Quan tiên sinh đi làm sao?”

“Vâng, chào buổi sáng Hạ tiên sinh.” Nhạc Thiên nở một nụ cười giả dối, bụng thầm chửi, khéo cái đầu mấy người á, đồ bi3n thái chết tiệt.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Hôm nay Hạ Quân vẫn mặc áo khoác màu đen, dáng người như ngọc, phong độ ngất ngây. Hắn quan sát Quan Nhạc Thiên một lượt, phát hiện ra màu sắc quần áo của cậu cơ bản chỉ có hệ ba màu trắng xám đen, kiểu màu vô cơ như thế này càng làm nổi bật lên khí chất nhã nhặn tuấn tú của cậu.

“Quan tiên sinh làm công việc gì vậy?” Hạ Quân bắt chuyện.

Quan Nhạc Thiên quay mặt sang, ánh mắt đối diện với Hạ Quân, đôi mắt phượng hẹp dài của cậu không có vẻ sắc bén, đằng sau tròng kính càng có vẻ dịu dàng hơn, “Tôi là giáo sư ở trường đại học.”

Hạ Quân hiểu rõ, “Bảo sao, tôi hỏi không biết sao trên người Quan tiên sinh cứ tỏa ra khí chất của người tri thức, anh dạy gì vậy?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Văn học cổ đại.”

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi ra khỏi thang máy, Hạ Quân tiếp tục hỏi: “Trường anh dạy có gần đây không? Quan tiên sinh có xe không? Tôi đang định đi ra ngoài, tiện đường thì đưa anh luôn?”

Nếu như là người bình thường sớm đã bị mớ câu hỏi nhiệt tình đến quá đáng do Hạ Quân đặt ra làm phiền rồi, nhưng Quan Nhạc Thiên không có loại cảm xúc như thế, cậu mỉm cười ôn hòa, đáp: “Cảm ơn anh, trường cách nơi này rất gần, tôi đi bộ đến là được rồi, xem như là rèn luyện cơ thể một chút.”

“Được, vậy lần sau có cơ hội trò chuyện tiếp.” Hạ Quân gật gật đầu với cậu, dứt khoát đi đến chỗ xe mình.

Hạ Quân ngồi trong xe, hạ cửa kính xe xuống, ngắm nhìn bóng lưng Quan Nhạc Thiên, áo sơmi trắng, quần tây đen, áo vest màu xám, tay cắp một cái túi công văn, trang phục chuyên cần rất tiêu chuẩn. Song lại khiến Hạ Quân thấy điều gì đó kỳ lạ mà không thể nói ra được.

Chỗ nào có vấn đề nhỉ?

Hạ Quân khởi động xe, từ chạy theo hướng của Quan Nhạc Thiên, rời đi được một khoảng thì ánh mắt lóe lên bỗng dưng đạp xuống chân ga lướt sát qua người Quan Nhạc Thiên một cái thật nhanh, rồi đột ngột đạp xuống phanh, quay đầu lại nói: “Quan tiên sinh, xin lỗi, không làm anh giật mình chứ?”

Nhạc Thiên sợ đến muốn rớt tim ra ngoài, suýt chút nữa đã gào mồm lên chửi đổng luôn rồi, song cơ thể của Quan Nhạc Thiên thật sự đã ra sức, mặc dù trong ý thức thì Nhạc Thiên đúng là giật bắn mình thật, nhưng Nhạc Thiên vẫn có thể cảm giác được hơi thở và nhịp của mình đều vô cùng ổn định. Cậu chậm rãi lắc lắc đầu.

Thật sự không bị giật mình à.

Hạ Quân quay mặt sang, trên mặt hiện lên một nụ cười như có như không.

Trong sở trinh sát, Chu Việt đã đến trước, vừa thấy Hạ Quân xuất hiện, vội vàng đứng dậy nói: “Thần thám đến rồi.”

Hạ Quân liếc hắn một cái, cởi áo khoác ra, lộ ta áo sơmi màu đen bên trong, dửng dưng hỏi: “Vụ của Tiền Chí Huy phá được rồi?”

“Sao cậu biết?” Chu Việt trợn mắt lên hỏi ngược lại, nửa đêm qua hung thủ sa lưới, cảnh sát còn chưa kịp mở họp báo, hôm nay hắn đặc biệt đi gấp để cười nhạo Hạ Quân một tiếng.

Hạ Quân cởi cúc chỗ tay áo, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, hé ra cánh tay rắn chắc, ngồi xuống trước máy tính khởi động máy, “Biểu cảm của cậu thật sự không thể giấu được bất cứ chuyện gì.”

“Không phỉa là tôi không giấu được gì, rõ ràng là tại ánh mắt của cậu quá sắc, có điều là tôi phải nói với cậu, lần này cậu nhìn nhầm thật rồi,” Chú Việt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân, vỗ đùi nói, “Là giết người vì tình thật đấy, tình nhân của Tiền Chí Huy là một người đàn ông! Không ngờ luôn ấy. Tôi bảo sao quan hệ với người khác giới của tên đó sạch sẽ như thế, thì ra phải là quan hệ đồng tình à.”

Hạ Quân đã biết xu hướng tính dục của Tiền Chí Huy từ sớm, cũng biết chắc chắn không phải là giết người vì tình, nhưng hắn lại chẳng muốn nói với Chu Việt. Có bắt được thủ phạm hay không thì có liên quan gì đến hắn, hắn chả phải là cục trưởng cục cảnh sát.

Chu Việt rất đắc ý muốn nhìn hình ảnh Hạ Quân bị vả mặt, nhưng mà chỉ thấy vừa nhìn vào màn hình máy tính đã tập trung hết sức không quan tâm đ ến thứ gì khác nữa. Chu Việt không khỏi quay sang nhìn màn hình, chỉ thấy mấy hàng số liệu nhanh chóng lướt qua, đau đầu hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tra một người.” Hạ Quân nhấn phím enter.

Trên màn hình máy tính lập tức hiện lên một khuôn mặt đàn ông sạch sẽ.

Chu Việt sáng mắt lên,”Anh đẹp trai.”

“Đẹp trai không?” Hạ Quân cười như không cười liếc hắn một cái, “Đẹp trai hơn cả tôi à?”

Chu Việt cười chê: “Đẹp trai hơn cậu.” Hắn lại tập trung nhìn lại, bên cạnh bức hình lít nhít hiện lên tư liệu về cả cuộc đời của người này, lập tức bất đắc dĩ nói: “Anh Hạ ơi là anh Hạ, anh lại làm mưa làm gió bên bờ phạm pháp nữa hả?”

Hạ Quân hơi ngả người ra sa, lười biếng đáp: “Kẻ hèn này luôn luôn luôn tuân thủ luật pháp, ngay cả đèn đỏ còn chưa vượt lần nào, mong rằng vị nhân viên chính phủ đừng nên tùy tiện phỉ báng người công dân lương thiện của xã hội.”

Chu Việt: …công dân lương thiện mà tùy tiện lục lọi tư liệu của người khác, thiếu điều muốn lột đến cái qu@n lót cũng không chừa.

Hạ Quân nhìn bức ảnh trên màn hình nói: “Cậu đoán xem người này làm công việc gì.”

Chu Việt liếc mắt nhìn, không chút nghĩ ngợi nói: “Thầy giáo.”

Hạ Quân quay mặt sang, con ngươi sâu thẳm nhìn vào hắn,”Vậy tôi thì sao? Nhìn như nghề nghiệp gì?”

Chu Việt: …đồ quỷ bi3n thái giết người.

Chu Việt suy nghĩ hồi lâu, nói: “Không nói rõ được, thoạt nhìn thì cảm giác như là một tên nhà giàu cao ráo đẹp trai.”

“Thế thì tại sao lại cho rằng anh ta là thầy giáo?” Hạ Quân tiếp tục hỏi.

Chu Việt liếc nhìn bức ảnh trên màn hình, “Cậu xem anh ta trông nhã nhặn, mang kính, biểu cảm khí chất rất là giống với những giáo viên mà tôi gặp khi đi học, mà còn là kiểu tính tình không tệ, dạng thầy cô không quá làm khó học sinh ấy. Nhất định là người rất được lòng học sinh, hay được mấy cô học trò theo đuổi.”

Nhớ lại thời đi học của mình, Chu Việt không khỏi bật cười, “Lúc cậu học đại học hình không được cô nào theo nhỉ, dù đẹp trai như vậy.”

Hạ Quân không có rảnh rỗi thư thả hồi tưởng tháng năm thanh xuân với Chu Việt, gật đầu nói: “Anh ta đúng là giáo sư đại học.”

Chu Việt lớn tiếng bật cười, mặt mày hớn hở nói: “Đi theo Hạ đại thần thám, năng lực quan sát của tôi cũng tăng lên không ít nhỉ.”

Hạ Quân thầm nghĩ không phải là năng lực quan sát của cậu tốt, mà là người này vận dụng hết mọi khả năng để đắp nặn cho bản thân một vỏ bọc như thế. Làm cho người ngoài vào vừa nhìn vào anh ta sẽ lập tức sinh ra một ấn tượng đầu tiên hết sức nông cạn.

Tất nhiên là, ấn tưởng đó chắc chắn là tích cực.

Cuối cùng thì Hạ Quân cũng biết được cảm giác không ổn mà Quan Nhạc Thiên mang đến cho mình nằm ở đâu. Người này như được một cái lồ ng trong suốt bao phủ, cái lồ ng này làm bằng kính, anh ta chỉ phản chiếu lại dáng vẻ mà anh ta muốn cho người khác thấy.

Hạ Quân nhìn tên trường đại học hiện trên màn hình, “Tôi đi đây, cậu muốn làm gì thì làm đi.”

“Hả? Mới đi làm đã nghỉ rồi? Cho dù cậu là tướng không binh (2) đi nữa thì cũng tùy ý quá rồi đó.” Chu Việt đứng dậy, hôm nay hắn phải đi ra ngoài làm việc, nên thật ra lúc này cũng phải đi rồi.

Hạ Quân kéo áo khoác xuống nói: “Hai mươi bốn tiếng tôi đều đang làm việc.”

Trong trường đại học, hàng cây ngô đồng hai bên đường xanh rì, xe đạp chạy lướt qua như bay, tiếng cười nói của nhóm sinh viên ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Nhạc Thiên vui vẻ nói: “Ui, tao lên đại học nữa này.”

Hệ thống: “…” Đau lòng cho tụi sinh viên này quá.

Nhạc Thiên mang theo tâm trạng rất tốt đi vào văn phòng, phát hiện trên bàn mình chất đầy socola và hoa, còn cả đủ loại túi quà.

Nhạc Thiên: Ồ, chuyện gì thế này?

Đồng nghiệp đã bước lên trêu chọc, “Học trò bây giờ đúng, ngày 20 tháng 5 cũng bày trò nữa, lại còn đi bày tỏ với giảng viên, gan to thật đấy.”

Trong mắt của bất cứ một ai thì Quan Nhạc Thiên cũng là một quý ông lịch thiệp, cậu mỉm cười nói: “Học trò mà.” Giọng điệu khoan dung, nhưng khi liếc sang những thứ trên bàn, thì ánh mắt chẳng mang chút cảm xúc nào.

Nhạc Thiên cất hết quà trên bàn vào một túi to, rồi mang hoa chia cho đồng nghiệp.

Đồng nghiệp nữ nhận một bó hoa hồng trắng mà cậu đưa, ngượng ngùng nói: “Thầy Quan được hoan nghênh như vậy, bạn gái của thầy may mắn thật, có bạn trai tốt như thầy.”

Nhạc Thiên: …cũng không được tốt như cô nghĩ đâu.

Môn văn học cổ đại của Nhạc Thiên là học phần chung của tất cả các khoa, một phòng học mấy trăm học sinh.

Năng lực giảng dạy của Quan Nhạc Thiên không tệ, nội dung bài giảng sâu sắc, lời dẫn dễ hiểu lại còn rất hài hước, cộng thêm vóc dáng cao ráo đẹp trai tính tình ôn hòa. Nên lớp của cậu không chỉ sinh viên chuyên ngành đến nghe, mà sinh viên các khoa khác cũng sẽ nghe tiếng mà đến xem người thầy nổi tiếng đẹp trai nhất trường.

Sau giờ học, Nhạc Thiên lại bị một đám nữ sinh vây kín, tặng hoa tặng quà cho cậu, thầy Quan ngắn thầy Quan dài.

Nhạc Thiên: “Hu hu, tao hạnh phúc quá, tụi nhỏ đáng yêu quá.”

Hệ thống: “Nếu như mấy bé này biết thầy của mình là một tên sát thủ…”

Nhạc Thiên: “…vẫn là không nên tổn thương tâm hồn yếu đuối của tụi nhỏ…”

Càng khoa trương hơn là còn có cả nam sinh tặng quà cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhận hết.

Khó khăn lắm mới từ trong vòng vây của đám sinh viên đi ra, Nhạc Thiên phát hiện ra Hạ Quân sáng sớm mới chào hỏi đang đứng dựa ngoài cửa lớp nhìn cậu.

Nhạc Thiên giật hết cả mình, trên mặt nở nụ cười không được thuần khiết cho lắm, “Hạ tiên sinh, sao lại là anh?”

Hạ Quân nói: “Đến trường cũ làm ít chuyện, vừa khéo đi ngang qua lớp học, nhìn thấy thầy Quan đang lên lớp, nghe mê mẩn.”

Nhạc Thiên mỉm cười, nhẹ gật đầu một cái muốn đi, lúc đi sượt qua người thì bị Hạ Quân kéo tay.

Hạ Quân cảm nhận cơ bắp trên cánh tay thon gầy bên dưới cứng lại trong thoáng chốc, mỉm cười nói: “Hoài niệm căn tin trường quá, thầy Quan mời tôi đi ăn nhé?”

Quan Nhạc Thiên không có từ chối, đó là cách hắn đối đãi với người ngoài, ôn hòa, dễ nói chuyện, không quen từ chối. Trước tiên là dẫn Hạ Quân theo cất quà tặng của sinh viên vào văn phòng, các đồng nghiệp nhìn thấy Hạ Quân đều phải giật mình.

“Thầy Quan, đây là bạn của thầy sao? Đẹp trai như thầy vậy.”

Nhạc Thiên cười cười, không phủ nhận.

Hai người cùng đi căn tin.

Một đen một trắng đôi bóng người cao ráo đi trên con đường ngô đồng rất thu hút ánh mắt của người khác.

Hạ Quân chủ động nói: “Thầy Quan, thầy được yêu thích quá ha.”

Nhạc Thiên nói: “Các sinh viên đều rất tôn trọng thầy cô.”

Hạ Quân nói: “Lúc tôi đi học, bên cạnh cũng thường có thầy trò yêu nhau.”

Nhạc Thiên nói: “Tôi có bạn gái rồi.”

Hạ Quân hơi run run, nghiêng mặt sang bên, ánh mắt liếc qua vỏ bọc xinh đẹp của Nhạc Thiên, “Thầy Quan có bạn gái rồi?” Câu này của hắn là câu hỏi, nhưng không đơn thuần là hỏi Quan Nhạc Thiên, mà cũng là đang hỏi mình.

Nhạc Thiên gật đầu, “Hẹn hò được mấy năm.”

Hạ Quân có hơi hoài nghi phán đoán của mình. Dưới cái nhìn của hắn, khắp toàn thân Quan Nhạc Thiên đều đang phát tán ra hơi thở độc thân, tại sao lại có bạn gái? Càng không nói đến là hẹn hò được mấy năm như lời của Quan Nhạc Thiên.

Cảm giác bất ổn mà Hạ Quân cảm nhận được từ trên người Quan Nhạc Thiên càng lúc càng nặng hơn. Hưng phấn đến ngón tay run run như bởi lâu rồi không ngửi được mùi của con mồi, hắn cúi mặt che giấu ý cười phóng túng trên mặt mình, nhẹ giòng nói: “Thế thì tiếc thật đấy.”

__

(1) tướng không binh: 光杆司令, quang can tư lệnh. Cấp quản lý mà không có nhân viên.
Bình Luận (0)
Comment