Tường ngoài viện mồ côi trắng tinh, bên trên vẽ trời xanh mây trắng đáng yêu, hẳn là đã nhiều năm rồi, dưới giội rửa của mưa to gió lớn bức tường loang loang lổ lổ, nước sơn đã lem nhem hết cả.
Nhạc Thiên che dù bình tĩnh đứng trước cửa viện mồ côi.
Tháng nào Quan Nhạc Thiên cũng sẽ tới viện mồ côi một lần, không có lý do gì đặc biệt, là để xây dựng hình tượng, một đứa trẻ mồ côi biết ơn cô nhi viện, khi tuổi trẻ tài cao rồi đương nhiên không chuyện để làm thì sẽ đến dâng hiến con tim rồi.
Nhạc Thiên rất bình tĩnh thong dong cụp mi mắt xuống, nói với hệ thống: “Hạ Quân đang theo dõi tao.”
Hệ thống: “Đúng.”
Nhạc Thiên: “Đàn ông đúng là không có thằng nào tốt.”
Hệ thống: “…” Thật, thật à?
Năm Quan Nhạc Thiên ba tuổi bởi vì một trận động đất đột ngột xuất hiện mất đi tất cả người thân được đưa vào viện mồ côi.
Ban đầu K không có chọn hắn.
Quan Nhạc Thiên ở viện mồ côi vô cùng ngoan ngoãn, không khóc không ồn ào, bảo hắn làm gì thì hắn lám nấy, cộng thêm vẻ bề ngoài xinh xắn, ngoại trừ tính cách hơi quái lạ không thích giao lưu với người ngoài ra, thì không nghi ngờ gì là một đứa trẻ hoàn hảo.
Quan Nhạc Thiên từng được nhận nuôi ba lần, cả ba lần đều bị trả về.
Ngày mà K đến viện mồ côi đó, trùng hợp là gia đình nhận nuôi thứ ba đến “trả” Quan Nhạc Thiên lại.
“Tôi thật sự không thể nhận đứa trẻ này,” Mẹ nuôi kéo Quan Nhạc Thiên từ trong xe xuống, vẻ mặt phẫn nộ nói, “Trông thì ngoan ngoãn lanh lợi, mà bụng dạ thì xấu quá, em trai té ngã, nó không thèm đỡ một cái, đứng nhìn em trai khóc, còn mình thì lo ăn socola.”
K đang mở cửa xe bước lên, nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện “đứa trẻ hư” trong miệng của người phụ nữ da dẻ trắng nõn mềm mại, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt trống rỗng. Bị mẹ nuôi chỉ vào mũi mắng mà vẫn không có phản ứng, như một con búp bê vô hồn.
Viện trưởng không ngừng nói xin lỗi với người phụ nữ, vỗ nhẹ vào Quan Nhạc Thiên, nói: “Mau xin lỗi mẹ đi, xin mẹ dẫn con về.”
Quan Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, trẻ con năm tuổi mồm miệng đã ăn nói rất rõ ràng, lặp lại: “Xin lỗi, xin mẹ dẫn con về.”
Mẹ nuôi nhìn thấy điệu bộ như con rối đó của hắn đã nổi da gà, không hề do dự bỏ lên xe rời đi.
Viện trưởng nhìn đằng sau đuôi xe chạy đi thở dài thở ngắn, Quan Nhạc Thiên rất ngoan, sao cứ hết lần này đến lần khác bị người ta trả về chứ?
“Cậu bạn nhỏ.”
Viện trưởng quay mặt sang, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn vừa mới nhận nuôi hai đứa trẻ ngồi khụy xuống, nhanh chóng khẽ cười, cúi người nói với Quan Nhạc Thiên: “Thưa chú đi.”
Quan Nhạc Thiên quay mặt sang, nói với K: “Thưa chú.”
Trong mắt K từ từ phát ra ánh sáng, hỏi viện trưởng: “Tôi có thể tâm sự riêng với bạn nhỏ này không?”
Người đàn ông này vừa có học thức cao vừa giàu có, hoàn cảnh gia đình lại rất đầy đủ, cho là nhận nuôi ba đứa trẻ cũng không thành vấn đề, viện trưởng vội đáp: “Được được, Nhạc Thiên nghe lời lắm,” Rồi lại cúi đầu nói với Quan Nhạc Thiên: “Mạnh tiên sinh là người tốt, con nói chuyện với chú đàng hoàng nhé.”
Quan Nhạc Thiên gật gật đầu.
Chờ bóng người viện trưởng khuất vào trong viện, K duỗi tay ra siết chặt vai Quan Nhạc Thiên, mỉm cười nói: “Vì sao không đỡ em trai?”
Quan Nhạc Thiên lẳng lặng trả lời: “Không muốn đỡ.”
K nói: “Em trai ngã đau đang khóc, cũng không muốn đỡ?”
Quan Nhạc Thiên nói: “Không muốn đỡ.”
K nói: “Tại sao?”
Quan Nhạc Thiên nói như ông cụ non: “Con đang ăn đồ ăn, không có tay.”
K nhìn Quan Nhạc Thiên đàng hoàng trịnh trọng, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng lớn, dụ dỗ thêm: “Vậy em trai ngã xuống đất chảy máu thì sao, vẫn không muốn đỡ?”
Quan Nhạc Thiên nói: “Không đỡ.”
K nói: “Bởi vì phải ăn đồ ăn xong trước?”
Quan Nhạc Thiên gật đầu.
K đưa tay ra dịu dàng vuốt v e đỉnh đầu Quan Nhạc Thiên, nở nụ cười ấm áp hỏi: “Bé ngoan, đồng ý theo chú về nhà không?”
Quan Nhạc Thiên nói thẳng: “Đồng ý.”
K nói: “Dễ dàng đồng ý như vậy, không sợ chú là người xấu sao?”
Quan Nhạc Thiên nói: “Như nhau cả.”
K mỉm cười nói: “Chú lừa con thôi.”
Vẻ mặt của Quan Nhạc Thiên vẫn không có gì thay đổi như trước, vừa không mất mát vừa không khó chịu, “Dạ.”
K không dẫn Quan Nhạc Thiên đi, Quan Nhạc Thiên là sát thủ trời sinh, hắn cần có một bối cảnh cực kỳ sạch sẽ. K bỏ ra rất nhiều tâm tư, trong âm thầm bồi dưỡng Quan Nhạc Thiên thành một cỗ máy giết người đúng với ý của mình, bình tĩnh tự tin không có d*c vọng dư thừa.
K rất hài lòng với Quan Nhạc Thiên, chỉ là loại hài lòng này theo độ tuổi ngày một tăng lên của K lại biến thành một loại e dè. Quan Nhạc Thiên không có d*c vọng, người không có d*c vọng quá khó để khống chế.
Viện mồ côi đã được đổi mới hơn rất nhiều so với hai mươi năm trước, được nới rộng ra không chỉ gấp đôi, viện trưởng cũng đổi người, viện trưởng mới rất thân với Quan Nhạc Thiên. Từ mấy năm trước Quan Nhạc Thiên đã mỗi tháng đến là tình nguyện viên một lần, còn cố định quyên góp tiền. Đối với một người thanh niên nhã nhặn tuấn tú biết ơn biết nghĩa như thế, tất nhiên viện trưởng rất có hảo cảm.
“Vậy cậu ở đây chơi với tụi nhỏ nhé.” Viện trưởng cười cười vui vẻ nói, yên lòng đi ra phòng chơi, vừa rẽ sang bên, đã nhìn thấy một thanh niên đẹp trai phong độ mặc áo khoác màu đen đứng ở cuối hành lang.
Hạ Quân khẽ mỉm cười, “Chào viện trưởng.”
Bên trong phòng làm việc của viện trưởng, Hạ Quân ngồi trên ghế sa lon, dăm ba câu đã lừa được viện trưởng đưa tài liệu hồi xưa ra.
“Người bạn đó của cậu có đặc điểm ngoại hình gì đặc biệt không?” Viện trưởng quan tâm hỏi.
Hạ Quân bịa ra một câu chuyện tìm con cho một ông cụ già đã qua đời mà còn mất đi đứa con duy nhất của mình, lừa viện trưởng rớt cả nước mặt, còn tiện tay móc thẻ cảnh sát của Chu Việt ra tăng độ đáng tin cho mình.
Hạ Quân đau xót nói: “Cũng bởi vì quá bình thường, nên mãi vẫn không tìm được.” Một tay lật giở đống tài liệu đó.
Rất nhiều tài liệu năm đó không được nhập vào hồ sơ điện tử, Hạ Quân tra trên mạng chỉ có thể tra ra Quan Nhạc Thiên là cô nhi, thậm chí viện mồ côi của cậu ở đâu cũng lấp lửng mập mờ.
Điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng vang lên, bà nhận điện thoại, nói với Hạ Quân: “Hạ tiên sinh, cậu cứ xem từ từ nhé, tôi đi xử lý chút chuyện.”
“Được rồi, viện trưởng đi đi ạ.” Hạ Quân ngẩng đầu nói.
Chờ viện trưởng đi rồi, hắn nhanh chóng lục lọi tư liệu, hai mắt nhìn chằm chằm vào tệp tài liệu trên tay, lật xào xào như gió, sau đó đột ngột rút một túi văn kiện trong đó ra.
Trên túi giấy ghi ba chữ “Quan Nhạc Thiên”.
Hạ Quân mở văn kiện ra, vài tờ giấy thật mỏng ở trong rơi ra.
Trên tờ giấy đầu tiên dán hình của Quan Nhạc Thiên, độ khoảng hơn ba tuổi, ánh mắt mơ mơ màng màng, hai má phúng phính, mang cảm giác mũm mĩm đáng yêu của trẻ con. Hạ Quân nhìn lướt qua, nhìn xuống chữ nghĩa trong tài liệu ghi lại Quan Nhạc Thiên được nhận nuôi ba lần, ba lần bị trả lời, nhưng không viết nguyên nhân.
Sau khi lần thứ ba bị trả lại, thì không còn ai nhận nuôi cậu nữa.
Kế tiếp là đi học đến trường, mãi đến khi thành niên, Quan Nhạc Thiên mới ra khỏi viện mồ côi.
Quan Nhạc Thiên lớn lên trong viện mồ côi? Chuyện này không thể nào.
Hạ Quân hơi cau màu, lấy điện thoại chụp hết tất cả các giấy tờ mỏng manh, một lần nữa nhét tài liệu vào tệp hồ sơ, khi đang quấn dây lại thì chợt dừng, một lần nữa mở túi giấy ra, lột ảnh Quan Nhạc Thiên ra đút vào trong túi.
Lúc Hạ Quân đi ra ngoài thì viện trưởng vẫn chưa về, hắn nhìn như tùy ý thực chất vô cùng cẩn thận dùng mắt mình ghi chép lại bố cục của viện mồ côi. Nếu như hắn đoán không sai, thì chắc chắn viện mồ côi này giấu có một mật thất.
Đi hết toàn bộ viện mồ côi đó xong, Hạ Quân một lần nữa trở về hành lang ngoài phòng chơi, dựa vào hàng hiên quan sát Quan Nhạc Thiên đang ngồi trong phòng chơi.
Điều kiện trong viện mồ côi không tệ, trong phòng chơi còn có một bể bóng nhựa rất lớn, trong bể có một cây cầu trượt. Bọn nhỏ đang đứng xếp hàng nhốn nháo từ bên trên trượt xuống, Quan Nhạc Thiên ngồi trên cái ghế nhỏ hình thỏ trắng cạnh đó lẳng lặng nhìn. Có một đứa bé mập đang xếp hàng bị bạn mình đẩy một cái, òa khóc lên chạy đến, chúi đầu ngã vào lòng Quan Nhạc Thiên, lau hết nước mắt nước mũi lên áo sơmi trắng của Quan Nhạc Thiên.
Quan Nhạc Thiên cúi mặt, duỗi tay ra vuốt v e đầu thằng bé một cách rất máy móc, cậu bé túm tay Quan Nhạc Thiên khóc trong chốc lát, lại chạy về đi chơi.
Trong phòng đầy rẫy tiếng ồn ào la hét của đám nhóc, mà vẻ mặt của người đó vẫn cứ lạnh nhạt, không nói một lời ngồi nhìn.
Hạ Quân cũng lẳng lặng nhìn Quan Nhạc Thiên giống như thế. Hắn cảm nhận được sự cô độc thấu xương từ trong Quan Nhạc Thiên không chỉ một lần, dường như trên cõi đời này không có một ai đồng hành cùng cậu.
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, tao cũng muốn chơi cầu trượt.”
Hệ thống: “…cậu mấy tuổi rồi?”
Nhạc Thiên: “Hừ, người ta mãi mãi là cục cưng của mama.”
Hệ thống: “…tôi lặp lại lần nữa, cậu mồ côi.”
Quan Nhạc Thiên ngồi đủ thời gian rồi đứng dậy, xoay người nhìn thấy Hạ Quân ngoài cửa cũng không có cảm xúc gì là bất ngờ, đi ra cửa hỏi: “Có chạy xe không?”
Khóe môi Hạ Quân hơi nhếch lên, “Thầy Quan bắt đầu sai khiến tôi rồi, tôi có nên ăn mừng không?”
Quan Nhạc Thiên yên lặng nhìn hắn, nụ cười trên mặt Hạ Quân vừa thu lại, khóe mắt nhìn sang cậu nhóc phía sau Quan Nhạc Thiên đang tò mò nhìn hai người họ, rất dứt khoát đè sau gáy Quan Nhạc Thiên, hôn cậu.
Quan Nhạc Thiên theo bản năng hơi khước từ một chút, Hạ Quân cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm là tách ra ngay, dựng ngón tay lên “suỵt” một tiếng với bạn nhỏ đang ngẩn ngơ đằng sau.
Nhóc mập thét to: “Hai anh trai mới hun nhau kìa!” Trong phòng chơi tức thì nhốn nháo ầm ĩ.
Nụ cười trên mặt Hạ Quân càng mang nét đùa xợt, câu vai Quan Nhạc Thiên nói: “Thầy Quan, đi thôi.”
Quan Nhạc Thiên đi ra chào hỏi với viện trưởng, viện trưởng thấy người đứng bên cạnh cậu là Hạ Quân, kinh ngạc nói: “Hạ tiên sinh…”
“Tìm ra rồi,“ Hạ Quân mỉm cười giả lả, “Thật đúng trùng hợp, người tôi muốn tìm chính là anh ta.”
Viện trưởng phải thốt lên duyên phận đúng là khó mà tin được.
Nét cười trên mặt Hạ Quân đậm hơn, ôm cổ Quan Nhạc Thiên nói: “Đúng vậy, quá có duyên luôn.”
Quan Nhạc Thiên lại ngồi lên xe Hạ Quân, cậu vừa liếc mắt đã lập tức nhìn thấy một túi giấy trong suốt bị nhét vào chỗ để nước trên xe. Là túi giấy đựng sandwich còn sót lại từ buổi sáng của cậu, hơi giật mình.
“Thầy Quan, thầy vẫn luôn lớn lên trong viện mồ côi?” Hạ Quân khởi động xe, thong thả ung dung hỏi.
Quan Nhạc Thiên nói: “Ừm.”
Hạ Quân liếc cậu một cái, “Không giống.”
Quan Nhạc Thiên không nói lời nào.
Hạ Quân đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Tôi mua một ít mà có lẽ thầy Quan sẽ thích đó, mở hộp đựng găng tay ra xem thử.”
Quan Nhạc Thiên theo lời mở ra, trong hộp đựng găng tay lại có một cái hộp màu đen.
Hạ Quân tiếp tục nói: “Mở ra nhìn xem có thích không.”
Quan Nhạc Thiên mở hộp ra, bên trong là một cái roi tinh xảo, đen nhánh, chỗ xoắn thừng có điểm xuyết một miếng kim loại màu bạc.
Vẻ mặt Quan Nhạc Thiên không thay đổi: “Có ý gì?”
Hạ Quân nói: “Thầy Quan không phải thích đau sao?”
Quan Nhạc Thiên khép hộp lại, hạ cửa kính xe xuống, thẳng tay ném cái hộp ra ngoài, mưa bụi theo cơn gió thoáng chốc văng vào bên trong xe, khi cửa sổ xe đóng lại thì tóc Quan Nhạc Thiên đã rối.
Nụ cười trên mặt Hạ Quân tươi hơn, “Thì ra thầy Quan không thích đau.”
Quan Nhạc Thiên liếc hắn một cái, cười cười dịu dàng, “Hạ tiên sinh, làm bất cứ chuyện gì thì cũng nên có chừng có mực.”
Hạ Quân cảm nhận được từng chút từng chút sát khí tỏa ra từ người Quan Nhạc Thiên, cười đến độ bàn tay đang nắm vô lăng cũng đang run lên. Tiếng cười của hắn vang vọng trong xe, đan xen với tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài.
“Thôi được rồi, thầy Quan đừng giận nhé, thật ra tôi cũng không có cái sở thích đặc biệt đấy đâu.” Hạ Quân ngậm đầy ý cười nhìn thoáng sang Quan Nhạc Thiên. Thấy cậu vẫn yên nhìn mình chăm chăm, dáng vẻ nhưng đang tính toán xem có nên giết mình hay không, bèn nhân lúc đèn đỏ duỗi một tay ra xoa xoa tóc của Quan Nhạc Thiên, “Đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ không chịu nổi.”
Hạ Quân ngừng xe, kéo Quan Nhạc Thiên vào trong thang máy đã không kịp chờ đợi nhào lên hôn. Ngay khoảnh khắc Quan Nhạc Thiên tỏa sát khí với mình, hắn đã hưng phấn không kiềm được.
Camera trong thang máy quay lại hình ảnh hai người đàn ông tuấn tú ôm hôn nhau một cách rõ nét. Hạ Quân không quan tâm, Quan Nhạc Thiên lại càng khỏi phải nói.
Hai người ôm nhau ngã xuống ghế salon trong phòng khách Hạ Quân. Hạ Quân thấp giọng nói: “Thầy Quan, tôi sẽ dịu dàng một chút…”
__
Kẻ đang cười to là kẻ tương lai khóc ẻ