Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 189

Đến kỳ nghỉ đông, Kha Tĩnh Sơn dẫn Nhạc Thiên đi lên trường cấp ba ở thị trấn kế bên đón Đồng Ngọc.

Đã lâu rồi Đồng Ngọc không gặp Chu Nhạc Thiên, trên đường đi tới: “Wow…, trắng, xinh.”

Chu Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “Không được nói con trai xinh.”

Đồng Ngọc cười khúc khích, “Được rồi, đẹp trai.” Trông điệu bộ thì hẳn là cuộc sống trường học không buồn không lo nửa năm nay đã san bằng nỗi đau buồn trước đó của cô.

Kha Tĩnh Sơn nói: “Đi thôi, về thăm nhà chút nào.”

Đồng Ngọc rất kinh ngạc khi thấy căn nhà trên trấn, tuy rằng lúc gọi điện thoại với Chu Nhạc Thiên thì cô đã biết đại khái tình hình trong nhà rồi, nhưng vẫn không khỏi khen: “Anh Tĩnh Sơn, anh giỏi ghê.”

Kha Tĩnh Sơn cười cười không để tâm, “Chỉ là thuê thôi.”

“Thuê cũng đủ đắt tiền rồi.” Đồng Ngọc đặt cặp sách xuống, xoay một vòng quanh nhà.

Nhạc Thiên nói: “Chị Ngọc, chị ngủ phòng nhỏ nha.”

Đồng Ngọc quay mặt sang, ngạc nhiên hỏi: “Có chuẩn bị cho chị nữa hả?”

Kha Tĩnh Sơn cũng ngại nói ra việc mình hoàn toàn không hề nghĩ đến Đồng Ngọc, song Đồng Ngọc đã như một chú chim nhỏ vui vẻ bay vút vào trong phòng, đập ngay vào mắt là một cái giường nho nhỏ màu xanh lam, trải một tấm chăn màu vàng nhạt, Đồng Ngọc không có chút rụt rè nào ngả người lên, hưng phấn nói: “Mềm thật.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ cơ ngực lớn mềm hơn.

Kha Tĩnh Sơn thấy cả hai đứa trẻ đều đang rất vui, vung tay lên, “Đi, tối nay đi xuống quán ăn.”

Ba người cùng nhau đi xuống dưới lầu ăn lẩu cù lao thịt dê, sung sung sướng sướng ăn một nồi lẩu dê. Đồng Ngọc vui vô cùng, vui đến mức rớt nước mắt, nói liên tục mấy tiếng cảm ơn với Kha Tĩnh Sơn, rồi lại ôm Chu Nhạc Thiên nói: “Nhạc Thiên, anh Tĩnh Sơn của em là ân nhân của hai chúng ta, em nhất định phải cố gắng báo đáp lại ảnh nhé.”

Kha Tĩnh Sơn cau mày nói: “Chưa từng nghe nói uống nước trái cây mà cũng say được, mau lo ăn đi, người nhà với nhau đừng nói những lời như thế.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Em biết rồi ạ.” Anh đây lấy thân báo đáp nhớ.

Dùng xong bữa tối, ba người ướt nhẹp mồ hôi, phải về nhà đi tắm, Đồng Ngọc là con gái nên cô được tắm trước, Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên ở trong phòng nói chuyện.

Nhạc Thiên lại ăn no rồi, nằm trên đùi Kha Tĩnh Sơn để hắn xoa bụng cho.

Một tay Kha Tĩnh Sơn xoa bụng cho cậu, một tay còn lại vuốt tóc, “Ngày mai ở nhà bắt đầu làm bài tập, bài nào không biết thì hỏi chị Ngọc của em.”

Nhạc Thiên bĩu môi, “Em biết làm hết, thi cuối kỳ em được 98 điểm đó.”

Hệ thống: …còn nói không biết ngại nữa, làm bài của lớp bốn được 98 điểm!

Ngón tay Kha Tĩnh Sơn vươn ra kẹp miệng cậu, lại cười nói: “Đừng tự cao, thắng không kiêu, bại không nản, biết không?”

Nhạc Thiên: “Em không có tự cao mà, em có phải hạng nhất đâu.”

Kha Tĩnh Sơn chọt nhẹ một cái lên mũi cậu, “Nhạc Thiên còn muốn giành hạng nhất?”

Nhạc Thiên gật đầu, thi cuối kỳ cậu sơ suất quá, thế mà lại đi làm sai một câu hỏi đánh vần! Khinh người quá sức, hệ thống còn không chịu sửa giúp cậu nữa, nếu không thì hạng nhất đã là của cậu rồi!

Hệ thống: …cậu xứng à?

Thần sắc Kha Tĩnh Sơn dịu dàng, khí phách nội liễm trên khuôn mặt trẻ tuổi, rụt rè nhưng không nhút nhát, “Muốn giành thì giành, không giành được cũng không sao cả.”

“Em biết, dù sao thì cũng có anh Tĩnh Sơn nuôi em.” Nhạc Thiên nở nụ cười tươi, quay đầu lại ôm chầm hông của Kha Tĩnh Sơn, hông của Kha Tĩnh Sơn cũng căng đầy cơ bắp, xảo quyệt hồ hởi sờ tới sờ lui.

Đồng Ngọc tắm xong rồi, giờ đến phiên hai người, Đồng Ngọc thấy hai người cùng đi vào phòng tắm còn cúi đầu khẽ cười, nhóc con dính người Chu Nhạc Thiên này.

Kha Tĩnh Sơn vẫn vậy, trước tiên là tắm rửa cho Chu Nhạc Thiên sạch sẽ thơm tho. Da Chu Nhạc Thiên đen là do ở trong thôn giăng nắng mà ra, sống trong thành phố non nửa năm nay đã trắng trẻo hơn nhiều, Kha Tĩnh Sơn rất có cảm giác thành tựu lau khô cho cậu, “Heo bùn thành heo trắng rồi.”

“Sao anh Tĩnh Sơn không trắng ạ?” Nhạc Thiên được Kha Tĩnh Sơn dùng khăn lau mặt kín kẽ không sót chỗ nào, tranh thủ sơ hở, hỏi.

“Đàn ông đen chút thì đẹp hơn.” Kha Tĩnh Sơn vỗ vỗ mông Chu Nhạc Thiên, “Được rồi, mặc quần áo đi ra ngoài đi.”

Chu Nhạc Thiên lấy quần áo vắt trên ghế nhỏ mặc vào, Kha Tĩnh Sơn đã quay lưng lại, đánh xà phòng thơm gội đầu cho mình.

Bọt trắng theo tấm lưng rộng lớn trượt xuống bờ m ông no đủ và bắp đùi rắn chắc của Kha Tĩnh Sơn, da thịt màu đồng cổ sáng ngời lên óng ánh dưới ánh đèn màu vàng nhạt trong phòng tắm.

Trong lòng Nhạc Thiên điên cuồng ch ảy nước miếng, hai mắt chỉ hận không thể rơi lệ, ngay cả qu@y tay… mà cậu cũng chưa đủ tuổi.

Hệ thống: Cảm thấy lòng mình thanh tịnh.

Nhạc Thiên phẫn nộ đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bị Đồng Ngọc tóm được ngay, Đồng Ngọc nghiêm mặt nói: “Tại sao em còn tắm ch ung với anh Tĩnh Sơn, đã bao nhiêu tuổi rồi, có biết xấu hổ không?”

Nhạc Thiên đỏ mặt thấp giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn muốn em tắm ch ung với ảnh, ảnh chà lưng cho em.”

Đồng Ngọc phì cười thành tiếng, “Chọc em thôi.”

Nhạc Thiên: …vợ, chị học hư rồi.

Đồng Ngọc kéo Chu Nhạc Thiên ra hỏi han, nghe thấy Chu Nhạc Thiên mặt nào cũng tốt thì trong lòng thư thả hơn không ít, xoa xoa mái tóc ướt của Chu Nhạc Thiên, “Lo học cho giỏi, mau chóng trưởng thành.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ tui cũng muốn nhanh lớn nữa, tốt nhất là qua tối nay trưởng thành luôn.

Mùa đông, trong chăn ấm, Nhạc Thiên bám chặt lấy cơ thể của Kha Tĩnh Sơn như bạch tuộc, Kha Tĩnh Sơn như một cái lò lửa, thân nhiệt còn cao hơn cả đứa trẻ như cậu. Kha Tĩnh Sơn cũng cảm thấy hơi nóng, chắc là do buổi tối ăn một ít thịt dê, trong người nóng đến hoảng, dỗ Chu Nhạc Thiên ngủ, Kha Tĩnh Sơn lặng lẽ dịch cậu ra đi xuống giường lách vào phòng tắm.

Kha Tĩnh Sơn chính trực tráng niên, thường ngày vừa phải giữ trẻ vừa chạy đông chạy tây lo làm ăn, vấn đề cá nhân vẫn luôn không được giải quyết, có nhu cầu chỉ có thể dựa vào đôi tay cần lao của mình. Phải dỗ cho đứa nhỏ ngủ rồi mới có thể chui vào trong phòng tắm khóa cửa âm thầm giải quyết một lần.

Trong lòng không có gì kích động, chỉ đơn thuần là phản ứng s1nh lý, Kha Tĩnh Sơn không biểu cảm, đứng trong phòng tắm lột quần là xử, đơn giản muốn tốc chiến tốc thắng.

Hắn nhắm mắt lại đắm chìm trong bàn tay đang hành nghề của mình, không hề nhận ra bóng người nhỏ bé núp rình ngoài cửa phòng tắm.

Dã thú thức tỉnh trong rừng rậm màu đen, nhảy lên trong ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn. Đối với hàng của mình, hiển nhiên là Kha Tĩnh Sơn không mấy là yêu quý, động tác thô lỗ tùy tiện, thế nhưng loại tùy tính đó trùng hợp là điểm hấp dẫn lớn nhất của hắn, toát lên một mùi vị đàn ông dửng dưng như không.

Nhạc Thiên nhìn mấy lần, tim thình thịch đập loạn lên, sắp chảy cả nước miếng đến nơi, nhanh chong chạy về giường trùm chăn, “Á á á á á,  hệ thống! Tại sao tao mới có mười tuổi!”

Hệ thống cười hì hì, “Đúng vậy, tại sao lại thế chứ?”

Nhạc Thiên: “…” Cậu nghi là hệ thống cố tình chơi mình.

Khi Kha Tĩnh Sơn một lần nữa trở về giường, ôm Chu Nhạc Thiên nho nhỏ nhắm mắt là ngủ ngay, lòng lăng như nước. Thương thay cho Chu Nhạc Thiên gồng gánh lớp vỏ mười tuổi chỉ có thể nằm gục trên cơ ngực to bự của hắn c hảy nước miếng.

Sau khi qua kỳ nghỉ đông, Đồng Ngọc về trường, Kha Tĩnh Sơn nói với cô, nếu như thấy ở trongc trường chán, thì tuần nào cũng có thể lên thị trấn chơi. Đồng Ngọc lại từ chối, “Em muốn tập trung học hành, chờ khi nào được nghỉ rồi tính.”

Bây giờ Chu Nhạc Thiên được Kha Tĩnh Sơn nuôi, nhưng Đồng Ngọc cũng không muốn để giao bé chồng của mình cho Kha Tĩnh Sơn cả đời. Chờ cô thi lên đại học rồi, tìm được một công việc tốt, cô sẽ đón Chu Nhạc Thiên đi tự mình nuôi.

Không thể không nói, mắt nhìn của bà Chu rất tốt, Kha Tĩnh Sơn và Đồng Ngọc đều là những con người ơn như giọt nước cũng đáp đền lại suối tuôn. Tuy bà đã không còn trên đời nữa, nhưng hai người họ đều suy nghĩ phải nuôi Chu Nhạc Thiên cả đời.



Chờ đến năm Nhạc Thiên lên lớp sáu, cuối cùng cũng lại đổi địa bàn nữa, Kha Tĩnh Sơn một phát dắt cậu vào nội thành, còn mua được một căn nhà. Lúc Nhạc Thiên nhìn thấy ngôi nhà thì ngỡ ngàng ngơ ngác, làm thế nào mà đổi thẳng từ hai phòng ngủ một phòng khách sang biệt thự vậy?

Trong hai năm nay, Chu Nhạc Thiên đã cao lên không ít, đã đến dưới lồ ng ngực của Kha Tĩnh Sơn. Trải qua hai năm cẩn thận nuôi dưỡng dạy dỗ, “heo bùn” trong miệng Kha Tĩnh Sơn lúc trước đã hơi có dáng dấp của mỹ thiếu niên, đôi mắt sáng ngời nhìn Kha Tĩnh Sơn, ngập tràn kinh ngạc.

“Thích không?” Kha Tĩnh Sơn cũng rất khác với hai năm trước, vẫn còn nét tùy tính, chỉ là thêm phần quý khí.

Nhạc Thiên thật sự không quan tâm cũng không biết hắn đang làm gì, nên lúc này không kiềm được tò mò hỏi hệ thống: “Mày đừng nói cho tao biết, hắn ta trúng số nên giàu nhất tỉnh nhé?”

Hệ thống: “…nói cái gì vậy, hắn chơi chứng khoán.”

Nhạc Thiên suýt chút nữa đã hít mạnh vào một hơi, chẳng trách lại phất nhanh như thế, thời đại này ai chơi chứng khoán đều sẽ giàu đến mức không tưởng nổi.

Kha Tĩnh Sơn kéo Chu Nhạc Thiên đang sững sờ đi vào biệt thự.

Phong cách trong biệt thự thế mà không phải kiểu đồng quê như nhà giàu mới nổi, thay vào đó là tông màu trắng xanh tươi mát Địa Trung Hải, Nhạc Thiên vừa nhìn là thích ngay.

Kha Tĩnh Sơn vừa thấy vẻ mặt của Chu Nhạc Thiên là biết ngay cậu thích rồi, nhìn thấy Chu Nhạc Thiên mãi không ngậm được mồm, xoa xoa đầu cậu, “Heo Con, lên lầu xem thử đi?”

Lúc này Nhạc Thiên mới bất ngờ cảm giác được nguy hiểm, vội hỏi: “Em ở chung phòng với anh.”

Kha Tĩnh Sơn nhẹ giọng nói: “Nhạc Thiên, đến khai giảng này em đã lên cấp hai rồi.”

“Vậy thì sao? Em chỉ muốn ngủ chung với anh thôi.” Nhạc Thiên sốt sắng nói.

Lần này Kha Tĩnh Sơn không hề bị dao động, trước đó là do không đủ điều kiện, Chu Nhạc Thiên vẫn còn nhỏ, bám lấy hắn cũng không sao, nhưng hắn không thể làm như là Chu Nhạc Thiên không trưởng thành được.

Nhạc Thiên thấy Kha Tĩnh Sơn lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt dịu dàng song không cho phép từ chối, đành phải cúi đầu ủ rũ đáp một tiếng vâng ạ. Thôi xong rồi, đến ngay cả cơ ngực bự cũng mất rồi, đời mình… thê lương quá…

Đổi địa bàn rồi, tức là đổi trường học luôn. Vốn Chu Nhạc Thiên phải vào trường trong thị trấn, mà chuyển lên thành phố rồi nên Kha Tĩnh Sơn bèn sắp xếp cho cậu vào Nhất Trung trong thành phố.

Năm nay Đồng Ngọc thi đại học trên thủ đô, Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên cùng đến tiễn cô đi, Đồng Ngọc còn hứa hẹn với Nhạc Thiên là sau này học chung trường đại học.

Nhạc Thiên đã cảm thấy lực bất tòng tâm với kiến thức của lớp sáu: …

Trong Nhất Trung, Nhạc Thiên lại chạm mặt với Tiền Đô, hai người vẫn là bạn cùng bàn.

Tiền Đô vẫn luôn rất quan tâm chăm cho người bạn học “mồ côi” này, nhìn thấy Chu Nhạc Thiên lập tức đút ăn theo phản xạ, “Ăn bánh quy không?”

Nhạc Thiên bình tĩnh nhận lấy, có fans đã vậy đó.

Kha Tĩnh Sơn cũng bắt đầu tiếp nhận giáo dục lại, vừa đi học vừa mở một công ty đầu tư.

Nhạc Thiên biết là một năm nữa hắn sẽ phất nhanh trở thành người giàu nhất thành phố này, nên hoàn toàn không hề lo lắng, bây giờ thứ mà cậu lo nhất đó là điểm vật lý của mình.

Nhạc Thiên: “Trời ơi là trời, tại sao vật lý lớp bảy thôi mà! Khó! Vậy!”

Hệ thống: “Đầu óc Chu Nhạc Thiên không có vấn đề, thế thì…”

Nhạc Thiên tiếp lời rất nhanh: “Thì là vật lý có vấn đề!”

Hệ thống: “…” Rõ ràng là người nào đó có vấn đề.

Tiền Đô trông thì lùn lùn béo béo mặt mũi thật thà, nhưng thành tích thì tốt muốn bay lên, làm Nhạc Thiên ganh đến mức chuyện đầu tiên làm khi đến trường là chép bài tập của Tiền Đô, ăn đồ ăn sáng của Tiền Đô.

“Chép sai rồi, thiếu một dấu trừ.” Tiền Đô gục xuống bàn cho chặn ánh sáng Chu Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên không vui nói: “Đã cố tình chép sai hai câu rồi, chép giống y chang, không sợ thầy cô nghi ngờ à?”

Tiền Đô bất ngờ ngộ ra, “Nhạc Thiên, cậu đúng là thông minh ghê.”

Hệ thống: …một đứa 97 điểm vật lý khen đứa 69 điểm vật lý thông minh, cả hai đứa chả đứa nào thông minh,

Thế nhưng cuối cùng vẫn bại lộ.

Thầy giáo cũng đâu bị ngốc, năng lực của Chu Nhạc Thiên đến đâu thầy lại không rõ quá sao, làm gì có chuyện mà bài tập về nhà có thể làm đúng gần hết, vừa đến lớp làm bài chỉ có đổi mấy chữ số thôi đã tắt đài?

Hơn nữa bạn cùng bàn của cậu là Tiền Đô lại học khá vật lý, chỉ hơi nghĩ một chút, là thầy giáo đã hiểu hết ngay.

Buổi tối, lúc Nhạc Thiên đeo cặp chạy về nhà đã nhìn thấy Kha Tĩnh Sơn đang đao to búa lúa ngồi ngay ngắn trong phòng khách dưới lầu, sắc mặt nặng nề nói: “Về rồi à.”

Kha Tĩnh Sơn mặc vest đen sơmi trắng, tháo một vài chiếc cúc áo sơmi. Gần đây hắn bận rộn chuyện đầu tư của công ty, đi khắp nơi kéo vốn, đang đàm phán với vòng thiên thần (1) được một nửa, thì nhận được cuộc gọi của thầy giáo. Lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra rằng mình đã gần hơn một tuần rồi không nói chuyện với Chu Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên xách cặp từ từ đi tới, thấp giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn.”

“Đưa cặp cho anh.” Kha Tĩnh Sơn nói.

Nhạc Thiên đưa cặp sách ra.

Kha Tĩnh Sơn kéo khóa kéo cặp ra, nhanh chóng lật tìm vở bài tập vật lý của cậu, bài tập mới của Chu Nhạc Thiên đã bị xếp một góc, trên mặt giấy trống rỗng.

Kha Tĩnh Sơn đóng vở lại, ánh mắt nhìn sang Chu Nhạc Thiên, gương mặt trắng bóc của thiếu niên bắt đầu từ từ đỏ lên, như là biết được đã có chuyện gì xảy ra.

Kha Tĩnh Sơn sầm giọng nói: “Muốn nói gì với anh không?”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt chảy dài, nhỏ xuống thảm trải sàn màu xanh lam.

Lòng dạ Kha Tĩnh Sơn thoắt cái mềm nhũn, bỏ quyển vở xuống nói: “Lại đây.”

Nhạc Thiên chậm rãi đi tới, được Kha Tĩnh Sơn ôm vào lòng, Kha Tĩnh Sơn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: “Dạo này anh bận bịu quá, không có thời gian quan tâm em, là lỗi của anh.”

Nhạc Thiên nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, anh, môn lý khó quá hà…”

Kha Tĩnh Sơn thở dài, “Khó thì có thể học, không phải hồi xưa em còn nói muốn giành hạng nhất sao, có nhớ không?”

Nhạc Thiên: …chuyện cũ không nên nhắc lại, thuở ấy là do em ngây thơ.

Chu Nhạc Thiên chỉ có khóc, đến cùng Kha Tĩnh Sơn vẫn không đành lòng, đối với Chu Nhạc Thiên thì hắn vẫn phần nhiều là chiều chuộng, dỗ dành cậu: “Không biết thì bỏ trống, sao chép bài bạn được? Đó là dối gạt thầy cô.”

Hệ thống: “…” Triết lý giáo dục siêu phàm thoát tục.

Chu Nhạc Thiên hít mũi thút tha thút thít nói: “Vậy thì sau này em không chép bài nữa, em bỏ trống.”

“Vậy là được rồi.” Kha Tĩnh Sơn xoa xoa cần cổ nho nhỏ của Chu Nhạc Thiên, “Đừng khóc nữa, đã học cấp hai rồi, còn khóc nhè nữa, coi chừng bị người ta cười.”

Chu Nhạc Thiên buông hắn ra, lau nước mắt nói: “Em sợ anh tức giận không cần em nữa.”

Vẻ mặt Kha Tĩnh Sơn lập tức trở nên nghiêm túc, “Chu Nhạc Thiên, anh chỉ nói lại cho em nghe một lần cuối cùng, anh sẽ không bao giờ không cần em, còn nhắc lại lần nào nữa, anh sẽ tức giận đấy.”

“Ừm.” Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu.

Kha Tĩnh Sơn lại cầm vở bài tập, cau mày nói: “Môn vật lý thật sự khó lắm sao?”

Nhạc Thiên gục đầu trên bả vai rộng của hắn vẫn còn lau nước mắt lắp bắp nói, “Cái lực đó em tính mãi không ra.”

Kha Tĩnh Sơn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Như vậy đi, nếu không thì anh mời gia sư dạy kèm ở nhà cho em?”

“Đừng mà đừng mà,” Nhạc Thiên gấp lên ôm cổ Kha Tĩnh Sơn, “Xin anh đó, làm ơn đừng mà.”

Kha Tĩnh Sơn dở khóc dở cười vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của cậu, “Biết rồi, tính ghìm chết anh hả?”

Qua nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng Kha Tĩnh Sơn bất ngờ nói: “Anh học chung với em luôn nhé, em thấy sao? Sau này buổi tối anh làm bài tập cùng với em, có được không nào?”

Nhạc Thiên trợn mắt lên, trong phút chốc lâm vào hai sự lựa chọn khó khăn giữa trai đẹp và vật lý, sau khi trải qua một hồi lâu day dứt dằn vặt, vẫn là trai đẹp chiếm được thế thượng phong, khó khăn gật đầu.

Kha Tĩnh Sơn bóp bóp mũi của cậu, “Bây giờ mới ngoan này.”

“Vậy tối nay thì sao? Em không biết làm.” Nhạc Thiên nhỏ giọng nói.

Kha Tĩnh Sơn nói: “Hôm nay học cái gì, em nói lại với anh đi, anh với em cùng thảo luận một chút.”

Nhạc Thiên nói: “Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”

Ánh mắt Kha Tĩnh Sơn dịu dàng, “Heo Con, anh đi làm là để chúng ta được sống một cuộc sống tốt, trong lòng anh, em luôn luôn ở vị trí đầu tiên.”

Nhạc Thiên nín khóc mỉm cười, ngọt ngào “dạ” một tiếng.

Hệ thống nhìn thấy hai người vui vẻ hòa thuận bắt đầu học lý, dường như đã loáng thoáng thấy được tương lai bi thảm của mình rồi…

__

(1) vòng thiên thần: gốc là 天使轮.

Nhà đầu tư thiên thần (tiếng Anh là angel investor) hay còn được gọi là nhà đầu tư hạt giống. Đây là một cá nhân hoặc tổ chức có giá trị tài sản lớn. Họ thường hỗ trợ tài chính cho các công ty start-up hoặc công ty nhỏ với mục đích đổi lấy vốn sở hữu của công ty.

Thuật ngữ “thiên thần” xuất phát từ nhà hát Broadway, khi các cá nhân giàu có bỏ tiền để thúc đẩy các tác phẩm sân khấu. Cụm từ “nhà đầu tư thiên thần” lần đầu tiên được sử dụng bởi William Wetzel. Ông là người sáng lập Trung tâm Nghiên cứu Đầu tư Mạo hiểm.

Thông thường, các nhà đầu tư thiên thần có bối cảnh gia đình hoặc mạng lưới quan hệ tốt. Đa số họ đều có xuất thân từ gia đình làm kinh doanh. Đầu tư thiên thần là một loại hình đầu tư vốn cổ phần tư nhân. Trong đó các nhà đầu tư có giá trị ròng cao cố gắng kiếm lợi nhuận lớn hơn bằng cách chấp nhận rủi ro nhiều hơn so với đầu tư vào thị trường đại chúng.
Bình Luận (0)
Comment