Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 194

Kha Tĩnh Sơn cảm thấy dạo gần đây Chu Nhạc Thiên có gì đó không ổn, có lúc hắn về sớm, ăn cơm chung với Chu Nhạc Thiên, nhưng mà cứ trông thấy Chu Nhạc Thiên có vẻ nuốt không trôi. Hỏi cậu có phải có chuyện gì không vui trong trường không, cậu lại lảng tránh bảo không có.

Bằng mắt trần vẫn có thể thấy được thiếu niên đang dần dần khép mình, lúc nào cũng cúi đầu, ở nhà mà như là du hồn bé nhỏ, đến cả nhìn cũng rất ít khi nhìn Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn có hơi lo lằng không biết có phải là áp lực học hành lúc này lớn quá, nên hiếm khi cuối tuần hắn dành ra thời gian định dẫn Chu Nhạc Thiên ra ngoài chơi, Chu Nhạc Thiên lại cúi đầu lảng tránh nói: “Em không đi đâu, có bạn học hẹn em ra thư viện làm bài tập.”

Trước giờ Chu Nhạc Thiên chưa từng có lòng nhiệt tình gì quá đặc biệt với chuyện học, lý do đến thư viện làm bài tập với bạn vừa nghe đã thấy rất kỳ cục. Huống chi Chu Nhạc Thiên vẫn luôn là kiểu hướng nội không có quá nhiều bạn bè.

Kha Tĩnh Sơn dịu dàng hỏi: “Đi với Tiền Đô?”

Nhạc Thiên cúi đầu, điệu bộ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ giọng “dạ”, thái độ lập lờ nước đôi, rõ ràng là có việc gì lạ.

Trong lòng Kha Tĩnh Sơn lập tức cảm thấy Chu Nhạc Thiên đang có chuyện giấu hắn.

Chân trước Chu Nhạc Thiên ra ngoài, chân sau Kha Tĩnh Sơn đã đi theo.

Chu Nhạc Thiên không đi xe nhà, mà là đi ra ngoài khu dân cư rồi mới đón xe.

Kha Tĩnh Sơn chạy xe nhà mở ra trong nhà xe theo sát phía sau xe Chu Nhạc Thiên.

Chiếc xe taxi trước mặt thật sự dừng lại trước cổng thư viện thành phố, Kha Tĩnh Sơn hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là do hắn cả nghĩ quá rồi? Chu Nhạc Thiên thật sự chỉ đến làm bài tập với Tiền Đô mà thôi?

Kha Tĩnh Sơn hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Chu Nhạc Thiên mang cặp xuống xe, một thằng nhóc cao hơn Chu Nhạc Thiên gần nửa cái đầu lập tức bước đến đón.

Kha Tĩnh Sơn chưa từng nhìn thấy thằng nhóc đó.

Chu Nhạc Thiên cúi đầu, Kha Tĩnh Sơn không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu, chỉ nhìn thấy thằng nhóc đứng đối diện Chu Nhạc Thiên. Trên mặt nở nụ cười lưu manh, nét mặt như có mưu đồ gì đó với Chu Nhạc Thiên, làm cho Kha Tĩnh Sơn vừa nhìn là thấy khó chịu ngay. Thằng nhóc đó giơ tay túm cặp sách của Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên không giành nổi với nó, giãy dụa hai lần mới đưa cặp sách cho nó.

Kha Tĩnh Sơn dừng mắt chỗ hai người, tròng mắt đen sâu bị phủ dưới bóng sáng. Chẳng biết thằng nhóc đó thì thầm gì, mà Chu Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, sắc mặt hơi đỏ lên, trông có vẻ vừa thẹn vừa giận, Kha Tĩnh Sơn nhìn chằm chằm vào thằng nhóc xa lạ đó, cuối cùng cũng đọc được chữ từ khẩu hình của nó.

Nó gọi —— “cục cưng”.

Con ngươi Kha Tĩnh Sơn đột nhiên co lại.

Ngay sau đó, thằng nhóc đó duỗi tay ra hình như tính ôm Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên nhanh nhẹn tránh đi. Nó bèn lùi lại đổi sang thứ khác, kéo cánh tay Chu Nhạc Thiên.

Kha Tĩnh Sơn nổi trận lôi đình trong lòng, lập tức xuống xe, khẽ quát một tiếng: “Chu Nhạc Thiên!”

Nhạc Thiên đã sớm biết Kha Tĩnh Sơn đi theo sau mình, nên cố tình gây sự với Lưu Đình ngay cổng ra vào. Lúc này cậu nghe thấy tiếng, bèn giả bộ sợ chết khiếp quay đầu lại, “Anh, anh Tĩnh Sơn.”

Lưu Đình nhìn thấy Kha Tĩnh Sơn trái lại rất bình tĩnh, “Chu Nhạc Thiên, đây là anh trai em à?”

Nhạc Thiên hốt hoảng hất tay Lưu Đình ra, đỏ cả mặt, “Anh Tĩnh Sơn, sao anh lại tới đây?”

“Em nói đi làm bài tập với Tiền Đô, nó là Tiền Đô?” Vẻ mặt Kha Tĩnh Sơn như nổi mưa nổi bão. Vóc dáng hắn cao lớn khôi ngô, đứng ngay trước mặt hai đứa nhóc như là một ngọn núi sừng sững, mi tâm không giận tự uy. Lưu Đình đã thấy hơi rén, vội giải thích: “Em là Lưu Đình, Tiền Đô có chút việc, nên em ra đón Nhạc Thiên làm bài tập.”

Kha Tĩnh Sơn chẳng muốn liếc hắn nhiều một cái, nói với Chu Nhạc Thiên: “Về nhà.”

Nhạc Thiên cúi đầu, rập khuôn từng bước đi đến bên cạnh Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn lạnh lùng nhìn Lưu Đình, “Cặp.”

Lưu Đình nhanh chóng dâng cặp lên.

Kha Tĩnh Sơn lấy cặp, dứt khoát kéo Nhạc Thiên lên xe.

Trong xe chìm hẳn vào yên lặng, chính Kha Tĩnh Sơn cũng không nói ra được nguyên nhân, theo bản năng cảm thấy bực tức, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Chu Nhạc Thiên lôi lôi kéo kéo với người khác ở ngay cổng. Mới nghiêng đầu qua định la cậu, thì phát hiện ra Chu Nhạc Thiên đang cúi đầu khóc, nước mắt không một tiếng động từng giọt rơi xuống quần dài nhạt màu, nở bung ra thành từng đóa hoa nước mắt.

Kha Tĩnh Sơn cứng rắn nói: “Khóc gì mà khóc, anh có mắng em đâu.”

Chu Nhạc Thiên cảm thấy đau lòng đơn giản là vì xấu hổ. Cho dù Kha Tĩnh Sơn không có mắng mình, nhưng cậu chạy ra gặp Lưu Đình, để Kha Tĩnh Sơn phát hiện ra mình Lưu Đình dùng câu từ bông đùa, đã đủ làm cho cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Kha Tĩnh Sơn gằn giọng: “Em bao nhiêu tuổi rồi?! Không được khóc!”

Đầu của Nhạc Thiên sắp gục đến lồ ng ngực, cố gắng để mình không phát ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi hết giọt này đến giọt khác.

Lòng dạ Kha Tĩnh Sơn rối như tơ vò, hàng lông mày rậm nhíu chặt, bây giờ thì chuyện mà hắn muốn làm nhất là xả cục tức trong lòng.

Đỗ xe vào trong gara, Kha Tĩnh Sơn lạnh giọng nói: “Xuống xe.”

Nhạc Thiên leo xuống xe như con ốc sên bò, đi theo phía sau Kha Tĩnh Sơn đang nổi trận lôi đình đi vào trong nhà. Kha Tĩnh Sơn đi lòng vòng mấy bước trong phòng, rồi quay đầu lại nói với Chu Nhạc Thiên còn đang ôm cặp rớt nước mắt: “Thằng đó là ai?”

Nhạc Thiên thút tha thút thít nói: “Bạn học.”

“Tại sao nói dối anh?” Kha Tĩnh Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhạc Thiên không trả lời, nhỏ giọng nức nở.

Kha Tĩnh Sơn có rất nhiều lời muốn hỏi cậu, lại không thể nào hỏi được. Chu Nhạc Thiên khóc thành như vậy rồi, hắn sợ sẽ làm Chu Nhạc Thiên hoảng đến ngơ ngác, đành phải miễn cưỡng dằn cơn tức của mình xuống, nói: “Sau này không được nói dối nữa.”

Nhạc Thiên khóc lóc gật đầu.

Kha Tĩnh Sơn cứng rắn nói: “Đi lên lầu.”

Nhạc Thiên ôm cặp trước ngực chậm rãi đi lên lầu, mới vừa đi tới lầu hai, đã nghe thấy dưới lầu vang lên một tiếng rơi đồ rất lớn.

Ú òa, Kha Tĩnh Sơn tức rồi.

Kha Tĩnh Sơn đâu chỉ là tức giận, thực sự là sắp ọc máu đến nơi rồi. Hắn đã ba mươi hai tuổi rồi, chìm nổi trong thương trường cũng được sáu năm, có thứ yêu ma quỷ quái gì chưa từng thấy đâu, thằng nhóc kia có ý định với Chu Nhạc Thiên, hắn liếc mắt cái là thấy ngay.

Nhưng mà vấn đề hiện tại đó là Chu Nhạc Thiên nói dối hắn, chủ động đi gặp người khác.

Tính cách Chu Nhạc Thiên hướng nội, Kha Tĩnh Sơn lại không thể hỏi quá trực tiếp. Nên sau khi đập phá phòng khách gần như tan nát xong, tương đối đỡ tức rồi, Kha Tĩnh Sơn mới đi gọi điện thoại cho người đi thăm dò, “Nhất Trung của thành phố, tên Lưu Đình, cao chừng mét tám, đúng, điều tra đi, tra hết.”

Cúp điện thoại rồi, Kha Tĩnh Sơn đi thẳng lên lầu, gõ gõ cửa phòng Chu Nhạc Thiên, không ai đáp, đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Chu Nhạc Thiên đang nằm bò trên giường khóc lóc.

Kha Tĩnh Sơn vừa nổi giận vừa đau lòng, đi trước giường cậu ngồi xuống, thấp giọng hỏi:: “Khóc cái gì?”

Nhạc Thiên vẫn vùi đầu trong cánh tay, khóc càng lớn tiếng hơn.

“Đừng khóc, ban nãy là anh sai, anh hung dữ quá.” Kha Tĩnh Sơn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng bé nhỏ nhà mình, biết hôm nay đã dọa Chu Nhạc Thiên sợ quá rồi. Nhưng mà hắn thật sự không nhịn nổi, trầm giọng nói: “Trước đây em chưa từng nói dối anh.”

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt, con mắt đã sưng như hạnh nhân, “Anh Tĩnh Sơn…” Trong tiếng nói còn ẩn chứa tủi thân vô hạn, song vẫn không chịu nói.

Suy cho cùng thì đau lòng vẫn giành được thế, Kha Tĩnh Sơn từ từ mở rộng vòng tay với Chu Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ngã vào lồ ng ngực của Kha Tĩnh Sơn, bật khóc nức nở, trong tiếng khóc là đầy những tủi thân và đau lòng. Kha Tĩnh Sơn vừa nghe là thấy đau lòng, nghĩ bụng chắc chắn là thằng nhóc đó ép cậu, nghĩ đến đây lửa giận càng dâng cao.

Khó khăn lắm mới dỗ được bé con nhà mình xong, Kha Tĩnh Sơn đỡ Chu Nhạc Thiên đã ngủ say sau khi mệt vì khóc lóc, đứng dậy đi xuống phòng khách lộn xộn dưới lầu nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, một thằng nhóc, điều tra rất đơn giản, “Giám đốc Kha, những gì anh cần tôi đã tra hết rồi, vừa gom vào một tệp tài liệu gửi vào mail của anh.”

Kha Tĩnh Sơn đáp một tiếng, “Vất vả rồi.”

Bộ phận quan hệ công chúng tra rất đúng chỗ, bắt đầu liệt kê từ Lưu Đình lúc đẻ nặng mấy cân, Kha Tĩnh Sơn bỏ qua các thông tin cơ bản, lật thẳng đến các mối quan hệ xung quanh.

Cha mẹ Lưu Đình là chuyên gia vấn cho công ty chi nhánh của bọn họ, lương một năm chắc khoảng trên dưới sáu bảy chữ số, cũng coi như là gia đình khá giả, chỉ có một mình Lưu Đình.

Kha Tĩnh Sơn mặt không đổi sắc lăn chuột, không dừng tại thành tích học tập trong trường của Lưu Đình quá lâu, mãi cho đến chỗ được đánh dấu đỏ, tay hắn mới dừng lại.

Bộ phận quan hệ công chúng nói rất thẳng, xu hướng tình d*c của Lưu Đình là nam, thường dùng các thủ đoạn như lừa gạt, đe dọa để bắt ép không ít thiếu niên phát sinh quan hệ tình d*c với mình.

Chỉ một hàng chữ ngắn ngủi thôi mà khiến tay Kha Tĩnh Sơn đã bắt đầu run kịch liệt.

Bộ phận quan hệ công chúng đã liệt kê ra từng chuyện trai gái của Lưu Đình ra phân vào mỗi tệp riêng để trong thư mục đính kèm. Song ngay cả dũng khí để click vào Kha Tĩnh Sơn cũng không có, ngả người tựa lưng vào ghế ngồi đằng sau, hít sâu mấy hơi như bị thiếu dưỡng khí. Pháo đủ thứ loại màu sắc nổ tung trong đầu, bên tai vang lên tiếng ong ong, như sắp phát điên đến nơi.

Chu Nhạc Thiên càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính cách từ nhỏ đến lớn vẫn không có gì thay đổi, là một đứa trẻ ở nhà lúc nào cũng cởi mở, ra đường lại rất xấu hổ. Kha Tĩnh Sơn cố gắng dẫn cậu đi ra ngoài chơi, có điều hiệu quả vẫn không quá rõ ràng, lúc nào cũng nhút nhát trốn phía sau hắn.

Một đứa trẻ như thế… còn nhỏ như vậy…

Kha Tĩnh Sơn phẫn nộ đập hết tất cả mọi thứ trên bàn ngoại trừ máy tính.

Nhìn đống ngổn ngang dưới đất, Kha Tĩnh Sơn thở hồng hộc, tự nói với bản thân: “Nhạc Thiên không có, chắc chắn Nhạc Thiên không có đâu.”

Mang theo lời tự ám chỉ mãnh liệt như vậy, Kha Tĩnh Sơn một lần nữa đứng trước máy tính, run run rẩy rẩy đưa tay ra đặt tay lên chuột chậm rãi trượt xuống, số liệu thật dài như là giây phút đọc bản tuyên án phạt vậy.

Tài liệu đính kèm có đến sáu mục, Kha Tĩnh Sơn lướt qua từng cái từng cái một, không phải Chu Nhạc Thiên, cái này cũng không phải… sáu tệp tài liệu hoàn toàn không có tên của Chu Nhạc Thiên, Kha Tĩnh Sơn thở dài một hơi.

Ngoại trừ vui mừng, Kha Tĩnh Sơn cũng nhanh chóng nhớ lại hình ảnh Chu Nhạc Thiên và Lưu Đình dây dưa không rõ ngay trước cổng thư viện, lập tức biết được Chu Nhạc Thiên là mục tiêu mới của Lưu ĐÌnh.

Tiện tay mở ra một xấp văn kiện ra, hình chụp của thiếu niên bên trong cũng có vẻ trắng trẻo sạch sẽ, gần như là cùng một phong cách với Chu Nhạc Thiên.

Kha Tĩnh Sơn cố nén cảm giác khó chịu, xem hết cả quá trình tương đối là riêng tư. Lưu Đình thích ngủ với những cậu con trai xinh đẹp, sau khi ngủ cong còn ghi lại một ít làm kỷ niệm, dùng hình thức nặc danh để đăng trên một vài diễn đàn nào đó nhằm khoe khoang bản thân.

Thủ đoạn của Lưu Đình rất đơn giản.

Đầu tiên là lựa chọn một vài thiếu nam xinh đẹp nhưng hướng nội, dụ dỗ người ta bộc lộ xu hướng tình d*c, hoặc là lợi dụng quan hệ nam nam với nhau để dụ dỗ đối phương. Khi đối phương có biểu hiện hứng thú là lập tức lọt vào bẫy của Lưu Đình, Lưu Đình sẽ dùng việc công khai xu hướng ra để uy hiếp, tiến lên một bước ép buộc các thiếu nam xảy ra quan hệ thân mật hơn với mình.

Tất cả kinh nghiệm này được hắn miêu tả trong những hàng chữ hết sức là vênh váo ngạo mạn.

Bài đăng mới nhất của Lưu Đình là phát sóng trực tiếp, đang nói về việc hắn lần thứ hai tấn công một thiếu niên xinh đẹp.

“Ha ha, hôm nay hẹn cậu ta đến thư viện, tưởng là đến thư viện thì tôi không làm gì được cậu ta, ngây thơ quá đi, tôi đã chuẩn bị kỹ để tối nay cậu ta li3m cho tôi, đến lúc đó sẽ chia sẻ cho các cậu sau~”

Một ngọn lửa xông thẳng lên trán Kha Tĩnh Sơn, hắn thẳng tay đập luôn cả máy tính.

Lúc Nhạc Thiên thức dậy, Kha Tĩnh Sơn đang ngồi trước giường cậu, mặt mũi đen sì sì chẳng khác nào đáy nồi, đáy mắt hằn tia máu đỏ, Nhạc Thiên giật mình hết hồn, sợ sệt kêu: “Anh Tĩnh Sơn…”

“Nó có sàm sỡ em không?” Kha Tĩnh Sơn nặng nề hỏi.

Nhạc Thiên tức thì hoảng loạn, ngay trước khi cậu sắp rơi nước mắt, Kha Tĩnh Sơn lạnh giọng quát: “Không được khóc, em mà khóc, anh sẽ không cần em nữa.

Nhạc Thiên cả kinh trợn tròn hai mắt, mạnh mẽ nuốt nước mắt đang đọng trong hốc mắt vào, dùng giọng mũi rất đậm kêu: “Anh Tĩnh Sơn…”

Kha Tĩnh Sơn lạnh mặt nói: “Anh hỏi em một lần nữa, em với nó đến mức nào rồi.”

Yết hầu Nhạc Thiên lăn lăn, mũi hít mạnh một cái, chậm rãi nói: “Em với anh ta không có gì cả.”

Kha Tĩnh Sơn lạnh lùng hỏi: “Có nắm tay em không?”

Nhạc Thiên cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: “có”

Kha Tĩnh Sơn đập giường mạnh một cái, Nhạc Thiên sợ đến run lên, không dám nói câu nào.

Kha Tĩnh Sơn tiếp tục rặn từng chữ từ trong hàm răng ra, “Ôm?”

“Không, không có, anh ta muốn ôm em, em tránh, tránh đi…”

“Có hôn em chưa?”

“Không có, thật sự không có!” Dường như Nhạc Thiên không chịu nổi nữa, không kìm được òa khóc lên, nhào tới Kha Tĩnh Sơn, ôm chầm bờ vai rộng của hắn, khó to lên, “Anh Tĩnh Sơn, em không dám, em không dám nữa, anh đừng bỏ em mà.”

Kha Tĩnh Sơn vẫn ngồi như trước, chưa ôm lại đứa trẻ mà hắn đã luôn nhất mực yêu thương, mặt mày sa sầm nói: “Nhạc Thiên, anh bảo vệ em tốt quá, cho nên em không nhìn ra  cái gì là tốt cái gì là xấu.”

Nhạc Thiên khóc thút thít, vừa khóc vừa nói: “Em biết anh ta là người xấu, em không dám, em sợ Anh Tĩnh Sơn ghét em.”

Kha Tĩnh Sơn trầm giọng nói: “Sợ cái gì? Sợ anh biết em thích đàn ông à?”

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn mãnh liệt lắc đầu, “Không, không phải…”

Động tác lắc đầu Nhạc Thiên dừng lại, cậu buông cái cổ ra Kha Tĩnh Sơn, nhút nhát nói: “Không, không phải…”

Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói: “Từ ngày mai trở đi, tạm thời em nghỉ học.”

“Nghe lời, ” Kha Tĩnh Sơn vuốt v e mái tóc ngắn mềm mại của Chu Nhạc Thiên, ánh mắt sâu thẳm, “Chờ anh xử lý sạch sẽ rồi tính.”
Bình Luận (0)
Comment