Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 197

Kế hoạch nuôi ông chồng heo con bé nhỏ của Đồng Ngọc vừa đề xuất đã lập tức bị phủ quyết, Chu Nhạc Thiên và Kha Tĩnh Sơn cùng nhất trí kiến nghị cô tập trung học hành, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Đồng Ngọc rất buồn bực trở về trường, đồng thời từ chối chuyến du lịch mừng tốt nghiệp cùng Chu Nhạc Thiên.

Thế là Nhạc Thiên vui vẻ bắt đầu bày hai người du lịch với Kha Tĩnh Sơn.

Nhạc Thiên ngượng ngùng nói với hệ thống: “Chưa cưới mà đã hưởng tuần trăng mật trước, có phải không tốt lắm không?”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy chưa cưới mà lên giường rồi thì càng tệ hơn nữa.”

Nhạc Thiên cười hì hì hỏi lại: “Tao hiểu rồi, ý máy ám chỉ cho tao với nam chính cưới sớm đi à?”

Hệ thống: …ý nó không phải thế!

Vì chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp cùng Chu Nhạc Thiên, Kha Tĩnh Sơn làm việc trong điên cuồng, đè nèn lượng công việc đến mức thư ký cũng phải thấy đầu váng mắt hoa. Cuối cùng vẫn hoàn thành tất cả kế hoạch trong thời gian quy định, bỏ ra được năm ngày để nghỉ ngơi.

Kha Tĩnh Sơn lo có nguy hiểm, nên sớm đã mua một hòn đảo tư nhân nho nhỏ ở đảo Fiji, dẫn Chu Nhạc Thiên ngồi máy bay riêng đến hải đảo nghỉ phép.

Nhạc Thiên thấy hơi không vui, ngồi trên máy bay chỉ vào bảng kế hoạch đã lập xong trong điện thoại: “Em lên lịch cho chuyến đi châu Âu xong hết rồi mà.”

Kha Tĩnh Sơn ôm vai cậu, dịu dàng nói: “Những nơi em nói anh đã xem hết rồi, chỗ đó gần đây đang có biểu tình, không an toàn.”

Trên mặt Nhạc Thiên có vẻ căng thẳng, chớp mắt hỏi: “Có thật không? Vì sao biểu tình? Có đánh nhau không?”

Thật ra thì chỉ có một nhóm công nhân đang biểu tình bãi công mà thôi, song Kha Tĩnh Sơn vẫn nhẹ nhàng thoải mái lừa gạt thiếu nhi, miêu tả cảnh xung đột bạo lực sinh động như thật.

Nhạc Thiên ôm cánh tay của hắn mặt đầy sợ hãi, thầm nghĩ, chém bừa mà cũng ra gì phết.

“Cũng may là không đi.” Nhạc Thiên phối hợp vỗ ngực một cái, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Kha Tĩnh Sơn âm thầm thoả mãn trong lòng, ôm Nhạc Thiên nói: “Yên tâm, anh đã sắp xếp xong hết cho em rồi.”

Sân bay trên đảo tư nhân ở Fiji đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, nhân viên mặt đất mặc đồng phục chờ hai người vừa xuống máy bay là đến tặng vòng hoa, “Chào mừng hai quý khách đã đến.

Nhạc Thiên móc vòng hoa đỏ tía trên cổ, ngửa đầu hỏi Kha Tĩnh Sơn: “Anh, sao hoa của anh và em khác màu nhau vậy?”

Kha Tĩnh Sơn lấy vòng hoa màu lam nhạt trên cổ xuống choàng luôn vào cổ Nhạc Thiên, lại cười đáp: “Em đeo hết luôn đi, em mang mới đẹp.

Nhạc Thiên nở một nụ cười xán lạn, Kha Tĩnh Sơn bóp nhẹ đỉnh đầu của cậu, nụ cười của thiếu niên mười tám tuổi còn rạng rỡ hơn hoa tươi trên đảo Fiji nữa.

Đảo được chia thành nhiều khu vực, có không ít đại gia đến đây để nghỉ ngơi thư giãn, Kha Tĩnh Sơn mua một khu trong đó. Biệt thự màu trắng nhà phong cách châu Âu vụt lên từ mặt đất, trước mặt là bãi cát vàng óng ánh biển rộng màu xanh lam, gió biển thổi mùi hoa bay vào, Nhạc Thiên vui vẻ nói: “Anh Tĩnh Sơn, em muốn đi bơi!”

“Đi đi.” Kha Tĩnh Sơn thả hành lý xuống, người hắn ra một ít mồ hồi, mồ hôi dọc theo đôi gò má tuấn tú chảy xuôi xuống.

Nhạc Thiên hơi suy nghĩ, rồi nắm cánh tay của Kha Tĩnh Sơn lắc qua lắc lại: “Anh Tĩnh Sơn, đi bơi chung với em đi.”

Kha Tĩnh Sơn bị cậu lắc sắp choáng cả đầu, “Dù sao cũng phải thay đồ đã rồi đi.”

“Thay làm gì chứ, mặc như vậy xuống nước cũng được mà, đi chơi không cần phải để ý nhiều vậy đâu.” Nhạc Thiên kéo Kha Tĩnh Sơn đi ra ngoài, Kha Tĩnh Sơn không từ chối cậu được, chỉ đành đi theo cậu đi ra bờ cát.

Nhạc Thiên nói trước: “Anh Tĩnh Sơn, cởi giày dép.” Mình thì nhanh chóng đạp đôi giày thể thao trên chân ra, mắt lấp lánh nhìn Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn vừa lắc đầu vừa bất đắc dĩ cởi đôi giày da trên chân ra.

Kha Tĩnh Sơn hơn ba mươi tuổi, chân còn mang tất đen nghiêm chỉnh, trên người lại mặc quần tây, Chu Nhạc Thiên thì không giống vậy, quần thường tất trắng, hơi thở tuổi trẻ không gì sánh được.

Nhạc Thiên cúi người xắn ống quần của mình lên, lộp bộp chạy về phía biển rộng.

Kha Tĩnh Sơn đút tay trong túi quần, ngắm nhìn bóng lưng nhảy cẫng lên của Nhạc Thiên, trong lòng chợt sinh ra cảm thán. Chu Nhạc Thiên đã lớn rồi, từ chú heo bùn ngồi trên vai hắn đến thiếu niên xinh đẹp như bây giờ, thời gian như thoi đưa, hắn đã ba mươi tư tuổi vào độ trung niên rồi, vẫn còn đang dốc sức trên con đường sự nghiệp. Giờ nhìn hình ảnh Chu Nhạc Thiên trưởng thành, hắn đột nhiên cảm thấy mình già rồi.

Nhạc Thiên đá mấy cái trong nước, quay đầu vẫy tay với Kha Tĩnh Sơn, “Anh Tĩnh Sơn, mau ra chơi đi!”

Kha Tĩnh Sơn giẫm lên hạt cát mềm mại từng bước một đi về phía Chu Nhạc Thiên, gió biển thổi bay áo sơ mi đen trên người, bồng bềnh phất phơ.

Nhạc Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Kha Tĩnh Sơn: “Anh Tĩnh Sơn, anh ngồi xuống.”

Kha Tĩnh Sơn không hiểu gì ngồi xuống theo.

Nhạc Thiên vốc một nắm nước hất vào mặt Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn theo bản năng nhắm mắt lại, nước biển đập hết vào mặt hắn, làm tóc mái được chải chuốt ngay ngắn của hắn ngổn ngang rối bời, Nhạc Thiên bật cười giòn tan, “Anh Tĩnh Sơn, anh ngốc quá.”

“Ồ? Thế à?” Kha Tĩnh Sơn bất động thanh sắc đưa tay lén lút vòng ra đằng sau Chu Nhạc Thiên, nhân lúc cậu không chú ý thoắt cái ôm lấy người cậu.

Chu Nhạc Thiên mãi chẳng cao lên thêm được tí nào, bây giờ miễn cưỡng cũng chỉ được một mét bảy, bị Kha Tĩnh Sơn ôm vào trong lòng nhỏ bé như là một chú thỏ con.

Kha Tĩnh Sơn làm bộ như tính quăng cậu vào trong biển.

Nhạc Thiên kinh ngạc reo lên một tiếng, ôm chặt cổ của Kha Tĩnh Sơn, mặt vẫn tươi cười hớn ha hớn hở.

Kha Tĩnh Sơn ngừng động tác vung lên không lại, đỡ cậu xuống, cúi người cười nói: “Gan to rồi, không thấy sợ nữa.”

“Em biết anh Tĩnh Sơn sẽ không quăng em đi đâu, nên em không sợ.” Nhạc Thiên híp mắt cười.

Kha Tĩnh Sơn cong môi cười, “Heo Con thông minh.” Rồi nhẹ nhàng thả Chu Nhạc Thiên xuống.

Nhạc Thiên bước hai bước đi vào trong biển, thử đi vào trong hải vực, biển ở đây rất nông, nước biển xanh lam lướt qua người, Nhạc Thiên vừa reo lên mát quá vừa chạy ùa vào.

Kha Tĩnh Sơn đứng trên bờ quan sát, chờ đến khi Chu Nhạc Thiên đi tới nước biển ngang hông mới lên tiêng: “Nhạc Thiên, cẩn thận một chút, đừng đi sâu hơn nữa.”

Nhạc Thiên mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, dưới trời xanh mây trắng, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên tựa như đang phát sáng, cậu lớn tiếng nói: “Không sao đâu! Anh Tĩnh Sơn, nước mát dễ chịu lắm, anh cũng xuống đi!”

Kha Tĩnh Sơn lo cậu nghịch ngợm làm bậy, đành phải xuống nước chạy theo.

Nhạc Thiên vừa đi tới chỗ nước biển ngang ngực là đã bị Kha Tĩnh Sơn kéo lại, Kha Tĩnh Sơn vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chỉ được chơi ở đây thôi, không được sâu hơn nữa.”

“Thôi được rồi.” Nhạc Thiên bĩu môi.

Quần bị thấm nước biển nặng như đeo gông xiềng, Nhạc Thiên loạt xoạt loạt xoạt lột quần ra ngày trong nước, sau đó giơ cái quần ướt nhẹp vắt lên cánh tay Kha Tĩnh Sơn, cười đùa nói: “Anh Tĩnh Sơn, em muốn bơi.”

“Được.” Kha Tĩnh Sơn dịu giọng đáp, ánh mắt ôn hòa nhìn Chu Nhạc Thiên ngụp lên ngụp xuống xung quanh mình như một chú cá nhỏ vui vẻ. Thi thoảng Chu Nhạc Thiên lại nghịch ngợm gãi hắn một cái, Kha Tĩnh Sơn đứng yên như một ngọn núi, để cậu muốn làm gì thì làm.

Nhạc Thiên chơi mệt rồi, nói với Kha Tĩnh Sơn: “Bơi mệt rồi, đi về đi thôi.”

“Đi về ăn ít gì đi, rồi nghỉ ngơi một lúc, hôm nay ngủ một giấc cho ngon, mai dẫn em đi lặn.” Kha Tĩnh Sơn vuốt sau gáy Chu Nhạc Thiên vừa đi vừa nói.

Trong mắt Nhạc Thiên đầy những hưng phấn, “Được đó, em vẫn chưa đi lặn bao giờ, anh Tĩnh Sơn, lặn có vui không?”

Kha Tĩnh Sơn nhướng mày nói: “Mai thử là biết ngay.

Kha Tĩnh Sơn tay cầm giày của hai người rồi cả quần và tất của Chu Nhạc Thiên đi đằng sau cậu từ từ bước về phía trước, ánh mắt một cách tự nhiên rơi lên người của Chu Nhạc Thiên. Đôi chân dài thẳng tắp của Chu Nhạc Thiên trắng bóc trong veo như tuyết, qu@n lót màu vàng nhạt bao lấy cặp mông mẩy cũng bị ướt áp sát vào da thịt mềm mại, hình như tâm trạng của cậu đang rất tốt, hai tay phe phẩy khi ẩn khi hiện để lộ vòng eo trắng như bông bưởi.

Kha Tĩnh Sơn hơi nhíu nhíu mày, để ý xung quanh một chút, tuy vùng biển này thuộc sở hữu cá nhân của hắn, nhưng trên cả đảo vẫn còn rất nhiều đại gia khác mua, hắn không thể chắc chắn rằng không còn ai khác.

Nhóc con lại lớn lên nữa rồi, cũng càng ngày càng xinh đẹp, hai năm qua Kha Tĩnh Sơn cũng gấp gáp trông coi cậu không ít lần.

Vừa vào nhà, Kha Tĩnh Sơn đã vội giục cậu đi tắm rửa thay quần áo.

Nhạc Thiên đáp dạ.

Quần áo Kha Tĩnh Sơn cũng ướt cả rồi, nhanh chóng tắm, đổi sang quần short áo ba lỗ cho mùa hè. Mấy năm nay hắn bị đóng thùng trong đồ Tây, đã sắp quên mất cảm giác khi ăn mặc như thế này rồi.

Kha Tĩnh Sơn nhìn bản thân gần như không có gì khác biệt so với sáu năm trước trong gương, cánh tay hơi gồng nhẹ lên, cơ bắp to ụ lập tức nhô lên, hắn hài lòng gật đầu, phía sau chợt vang lên tiếng cười “hí hí”.

Kha Tĩnh Sơn quay đầu lại nhìn, Chu Nhạc Thiên mặc một cái áo tay lỡ, quần short màu trắng, trên mặt đầy ý cười trêu chọc, “Anh Tĩnh Sơn, anh tự luyến quá đi.”

Mặt Kha Tĩnh Sơn hơi đỏ lên, ngượng ngùng sờ sờ mũi, tiến lên trước một bước xoa xoa đầu Chu Nhạc Thiên, vỗ mông của cậu một cái, “Heo Con thối, còn cười anh của em nữa.”

Nhạc Thiên thét lên một tiếng, cười càng tươi hơn nữa.

Trên đảo có nhà hàng riêng, Kha Tĩnh Sơn dẫn Chu Nhạc Thiên đến đó dùng bữa. Một vài bàn ăn trong nhà hàng đã có khách, Kha Tĩnh Sơn không để ý lắm, để Chu Nhạc Thiên gọi đồ ăn, trong lúc chờ đồ ăn lên, hai người thảo luận về buổi lặn ngày mai.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn, em muốn đi vệ sinh.”

Kha Tĩnh Sơn gật đầu, gọi một nhân viên phục vụ hiểu tiếng Trung, để cô ta dẫn Chu Nhạc Thiên đi toilet.

Chu Nhạc Thiên vừa đi không được bao lâu, lưng Kha Tĩnh Sơn bỗng nhiên bị vỗ một cái. Hắn quay mặt sang, thấy đó là một người đàn ông trung niên có vẻ giống con lai, bên cạnh ông ta là một cậu nhóc mặt mũi xinh xắn đang cười với hắn.

Người đàn ông trung niên mở miệng trước, dùng tiếng Trung không quá lưu loát, “Xin chào, người Trung Quốc?”

Kha Tĩnh Sơn gật đầu, “Xin chào, có chuyện gì không?”

Người đàn ông trung niên vừa nghe có thể giao tiếp được, lập tức cười như hoa nở, đưa danh thiếp của mình lên, thì ra ông ta là CEO của một công ty ô tô nào đó. Kha Tĩnh Sơn đi chơi nên không nghĩ đến chuyện làm ăn, không mang danh thiếp theo bên mình, nói xin lỗi với ông ta.

Người đàn ông đó khoát tay áo một cái, nói: “Không sao không sao,” Đẩy cậu thiếu niên bên cạnh một cái, nhiệt tình nói: “Em, em trai, của, tôi.”

Kha Tĩnh Sơn qua loa gật đầu.

Người đàn ông đó thấy hắn gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, “Của, của, cậu?” Chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn không mặn không nhạt đáp: “Đi vệ sinh.”

Ông ta giơ ngón tay cái, “Xinh đẹp.”

Kha Tĩnh Sơn hơi cau mày, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nói ra được là  không đúng chỗ nào, chỉ thật là lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

Ông ta cúi người, một tay che miệng mình, thần bí nói: “Đổi không?”

Mày Kha Tĩnh Sơn càng lúc càng cau chặt, “Đổi?”

Ông ta đã hơi gấp, “Đổi, exchange.”

Kha Tĩnh Sơn liếc ông một cái, lại liếc sang cậu nhóc bên cạnh ông ta một cái. Cậu nhóc đó rõ ràng là con lai, vẫn luôn cười với hắn, bên trong ý cười ẩn chứa một chút quyến rũ lấy lòng, thấy Kha Tĩnh Sơn nhìn mình, bèn lè lưỡi li3m môi trên của mình một vòng với Kha Tĩnh Sơn, ý ám chỉ trăm phần trăm.

Kha Tĩnh Sơn hiểu được, lửa giận trong lòng nhất thời tăng vọt, ném tấm danh thiếp trong tay vào mặt người đàn ông trước mặt,  lạnh lùng nói: “Cút.”

Người đàn ông đó bị danh thiếp đập vào mặt, giật mình hết hồn, cũng có hơi tức giận, dùng thức tiếng nước ngoài mà Kha Tĩnh Sơn nghe không hiểu mắng vài câu, rồi kéo cậu nhóc bên cạnh đi mất.

Lúc Nhạc Thiên quay lại thấy mặt Kha Tĩnh Sơn tối sầm, ngờ vực hỏi: “Có chuyện gì vậy, anh Tĩnh Sơn?”

Kha Tĩnh Sơn bưng ly lên uống một hớp, “Không có gì.” Tên Tây lông (1) có mắt không tròng, ô tô HG đúng không? Hắn nhớ rồi.

Nhạc Thiên không hiểu chuyện gì, hôm nay chơi gì cũng vui, cậu còn thấy rất hài lòng nữa.

Cũng may là sau đó thái độ của Kha Tĩnh Sơn cũng dần trở lại bình thường, hai người cơm nước xong thì vẻ mặt Kha Tĩnh Sơn đã khôi phục lại như lúc ban đầu, trả tiền, kéo Chu Nhạc Thiên đi dạo trong hoàng hôn trên đảo.

Trên đảo trải rộng cây nhiệt đới cao to, hoa tươi nở rộ xán lạn, Nhạc Thiên tiện tay hái một nụ hoa hồng, nói với Kha Tĩnh Sơn: “Anh Tĩnh Sơn, anh cúi đầu đi.”

Kha Tĩnh Sơn biết cậu muốn làm cái gì, song vẫn cúi đầu, để cậu cài bông hoa đỏ tươi như lửa vào bên tai mình.

Nhạc Thiên nhìn người đàn ông anh tuấn khôi ngô, bên gương mặt màu đồng cổ cài một nụ hoa hồng, không hề chút gì là buồn cười, mà trái lại còn làm nổi bật lên vẻ phóng khoáng của hắn, vui vẻ nói: “Anh Tĩnh Sơn, anh đẹp trai quá.”

Kha Tĩnh Sơn cười tự giễu một cái, “Già cả rồi, còn đẹp trai gì nữa.”

“Bậy bạ, trước khi ra cửa anh còn soi gương mà,” Nhạc Thiên bắt chước tư thế của hắn gồng cánh tay lên, làm bộ nói, “Cơ bắp của mình đẹp quá đi.”

Kha Tĩnh Sơn bị cậu trêu, với tay qua nhanh chóng chọc lét Chu Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bật cười há há, vội xin tha: “Đừng chọc lét đừng chọc lét mà, em ăn no quá rồi, ói ra mất.”

“Ai bảo em ăn nhiều như vậy?” Kha Tĩnh Sơn vừa la vừa đưa tay bóp bụng cho Chu Nhạc Thiên, “Đâu phải là hết bữa này không còn bữa nào nữa đâu, con Heo Con tham ăn này.”

Trong lúc hai người vui vẻ cười đùa thì lại không phát hiện trong trạm nghỉ nhỏ lợp lá cách đó không xa, người đàn ông trung niên đang giơ kính viễn vọng tham lam nhìn ngó Chu Nhạc Thiên cười tươi như hoa.

__

(1) Tây lông: gốc là 洋鬼子 – dương quỷ tử, từ chỉ người nước ngoài nhưng có ý miệt thị.
Bình Luận (0)
Comment