Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 199

Cửa gỗ giữa bức tường đã cũ nát không còn gì nữa, chỉ cần lấy tay đụng nhẹ vào, đã giòn tan đến mức vỡ ra thành từng mảnh. Kha Tĩnh Sơn nhìn cửa gỗ rơi rụng đầy đất cảm giác như mình đang trong cơn mơ, hóa ra tám năm là một thời gian dài đến thế sao? Vì sao hắn hoàn toàn không nhận ra được?

Đỡ Chu Nhạc Thiên ngồi xuống cổng vườn, Kha Tĩnh Sơn nói với Chu Nhạc Thiên đang đờ đờ đẫn đẫn: “Nhạc Thiên, em có nhớ không? Lúc em còn nhỏ anh tắm cho em trong sân đó, em sợ đau, kêu réo trốn tới trốn lui.”

Ánh mắt Chu Nhạc Thiên bình tĩnh nhìn về hướng nào đó trên bầu trời, không có bất cứ lời hồi đáp nào.

Kha Tĩnh Sơn nhìn tròng mắt thất thần của Chu Nhạc Thiên, trong lòng nhói đau, thấp giọng gọi: “Heo Con, Heo Con…”

Chu Nhạc Thiên đang ngồi bỗng từ từ cuộn người lại thành một cục, hoàn toàn không muốn để ý đến Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn mở cửa, sàn đất của căn nhà cũ kỹ đóng cửa tám năm cỏ dại mọc tây một lùm đông lùm, trên xà nhà cũng giăng đầy mạng nhện, mùi mốc nhàn nhạt từ bên trong tỏa ra phả vào mặt.

Kha Tĩnh Sơn vừa dọn dẹp nhà cửa vừa phải phân tâm quan sát tình hình của Chu Nhạc Thiên. Chu Nhạc Thiên vẫn giữ nguyên như cũ, co ro bất động, bóng lưng gầy gò mỏng manh như một tờ giấy, yên lặng không nhúc nhích.

Trước đây Kha Tĩnh Sơn đã từng vô số lần vui vẻ khen Chu Nhạc Thiên ngoan ngoãn, giờ thì hắn lại thấy hối hận, vì sao hắn không sớm phát hiện ra Chu Nhạc Thiên đang đè nén bản thân mình dưới một vỏ bọc ngoan ngoãn.

Thích đàn ông thì làm sao? Tại sao phải ép cậu chứ?

Kha Tĩnh Sơn vừa hơi mất tập trung, tay đã bị dăm gỗ vụn dưới đất đâm một lỗ, tia máu chảy ra từ trong vết thương, Kha Tĩnh Sơn ngắm nhìn vết thương trên tay nở một nụ cười khổ. Vết thương trên người mắt trần có thể nhìn thấy, song vết thương trong lòng Chu Nhạc Thiên đã âm thầm chảy bao nhiêu máu, thì sao hắn biết được?

Căn nhà mở toang cửa đến tối, may là bầu không khí trong thôn trong lành mát mẻ, ngôi nhà cũ của Kha Tĩnh Sơn cũng thoáng đãng, mở cửa thông gió một ngày, mùi trong nhà chỉ còn lại rất nhạt.

Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên đang yên lặng ngồi ngoài cổng đi vào trong nhà, “Giờ vẫn còn rất nóng, mai chúng ta lên chợ mua chiếu nhé, còn nữa, em dễ hút muỗi, phải mua thêm ít nhang muỗi mới được, mùng chống muỗi, em nhớ nhắc anh nha, lỡ đâu anh quên mất, để em bị đốt.”

Chu Nhạc Thiên tựa vào vai hắn, mắt chầm chậm chớp, như là không nghe thấy gì cả.

Bữa tối, Kha Tĩnh Sơn lấy lương khô và nước ra để hai người dùng cho qua bữa. Hai người nằm trên phản, đến khi nằm xuống Kha Tĩnh Sơn mới phát hiện ra nóc nhà đã bị thủng một lỗ, bật cười nói: “Nhạc Thiên, chúng ta có thể nằm ngắm sao… đã bao nhiêu năm rồi không được thấy nhiều sao như vậy.”

Dù rằng Chu Nhạc Thiên không đáp lại một chữ nào, Kha Tĩnh Sơn vẫn thao thao bất tuyệt nói không ngừng.

Mãi cho đến khi Chu Nhạc Thiên nằm nhoài trên bả vai hắn nhắm hai mắt lại, Kha Tĩnh Sơn mới ngậm miệng. Hắn đưa tay khẽ vuốt mái tóc ngắn của Chu Nhạc Thiên, thầm nghĩ: Nhạc Thiên, cuối cùng thì em muốn anh phải thế nào đây?”

Kha Tĩnh Sơn nằm bên cạnh Chu Nhạc Thiên nhưng từ đầu đến cuối vẫn khó có thể ngủ được, cứ mở to mắt xuất thần nhìn lỗ hỏng loang lổ trên nóc nhà.

“Ưm…” Chu Nhạc Thiên trong lòng bỗng nhiên phát ra âm thanh, Kha Tĩnh Sơn vội vàng xoay mặt qua, “Sao vậy Nhạc Thiên?” Trong giọng nói dè dặt đầy những kinh ngạc, vui vẻ.

Nhạc Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói năng rất rõ ràng: “Anh Tĩnh Sơn, muỗi cắn em.”

Kha Tĩnh Sơn suýt chút nữa đã mừng đến phát khóc, rốt cuộc thì Chu Nhạc Thiên cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi. Hắn vội vàng đứng dậy nói, “Anh đuổi muỗi cho em nhé, em ngủ đi.” Bàn tay phất qua phất lại quạt gió phía trên Chu Nhạc Thiên, nơi lụi tàn trong tim bỗng chốc lóe lên tia sáng, Chu Nhạc Thiên vẫn còn biết hắn, còn gọi hắn là anh Tĩnh Sơn.

Rồi sẽ tốt thôi, tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.

Nhưng sang hôm sau lúc Chu Nhạc Thiên thức dậy, vẫn chứng nào tật nấy, hoàn toàn không quan tâm đ ến Kha Tĩnh Sơn.

Có một chút đáp lại của Chu Nhạc Thiên đêm qua rồi nên Kha Tĩnh Sơn cũng không gấp gáp, tự nhủ: Từ từ, rồi sẽ tốt đẹp.

Kha Tĩnh Sơn kéo Chu Nhạc Thiên đi chợ mua vài thứ cần mua, đồ ăn thức uống. Trên chợ vẫn còn bán một số loại đồ ăn vặt hoàn toàn không thể tìm được trên thành phố, Kha Tĩnh Sơn cũng mua cho Chu Nhạc Thiên một ít, rồi lại mua thêm mấy bộ quần áo cho hai người. Trong chợ toàn là những khuôn mặt có phần xa lạ, không ai đến chào hỏi với hai người.

Tám năm qua, rất nhiều thanh niên trong thôn đã sớm đi khỏi thôn, có cụ ông cụ bà thấy Kha Tĩnh Sơn quen mắt, nhưng thấy khí thế trên người hắn lại không dám đến nhận.

Kha Tĩnh Sơn mang theo Chu Nhạc Thiên trở về nhà, lại thu dọn trong nhà ngoài nhà một lượt nữa, sau khi thu dọn xong xuôi, hắn ra một người mồ hôi, bèn dứt khoát đứng trong sân cởi áo ra, múc nước giếng tắm rửa. Mới xối được một nửa, thì hắn phát hiện hình như phía sau có người đang nhìn, quay đầu lại trông thấy nửa người Chu Nhạc Thiên đang ngả vào cửa, đối diện với ánh mắt của hắn thì hốt hoảng rụt về.

Kha Tĩnh Sơn quay mặt sang, đặt gầu nước mới mua xuống, nhanh chóng xoa xoa nước trên mặt, đi vào trong phòng, nói với Chu Nhạc Thiên đang trốn bên cửa: “Muốn tắm luôn không?”

Chu Nhạc Thiên bám lấy cửa không nói lời nào.

Kha Tĩnh Sơn duỗi bàn tay ướt nhẹp ra vuốt vuốt tai cậu, “Heo Con.” Rồi xoay người trở ra ngoài sân tiếp tục tắm rửa, quả nhiên một lát sau tầm mắt của Chu Nhạc Thiên sáp đến, Kha Tĩnh Sơn không hỏi đến nữa, giả vờ không nhìn thấy, tắm rửa xong rồi, lấy áo ba lỗ bên cạnh mặc vào.

Chờ hắn lại đi vào phòng thì Chu Nhạc Thiên không còn trốn tránh hắn nữa, ánh mắt dõi theo lồ ng ngực của hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Ngực của anh lớn quá.”

Kha Tĩnh Sơn hơi run run, cúi đầu nhìn lồ ng ngực to lớn của mình, hắn cảm thấy cuộc nói chuyện lúc này giống như đã từng xảy ra.

Nhạc Thiên thấy Kha Tĩnh Sơn không nói lời nào, lại rụt rè hỏi: “Em chạm vào được không?”

Kha Tĩnh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nhạc Thiên, thấy đôi mắt cậu sáng rực lên tràn đầy khát vọng, thấp giọng đáp: “Em chạm vào đi.”

Lòng bàn tay mềm mại trắng như trứng gà bóc kề sát lên lồ ng ngực với cơ bắp màu đồng chập trùng. Nhạc Thiên tham lam vuốt v e lên cơ bắp Kha Tĩnh Sơn, ca ngợi: “Tuyệt thật đấy.”

Kha Tĩnh Sơn chịu đựng xúc cảm dị dạng truyền đến cơ thể mình, “Em cũng muốn?”

Nhạc Thiên không trả lời, đặt cả hai tay lên, qua lại x0a nắn cơ bắp rắn chắc của Kha Tĩnh Sơn, cậu như vừa chiếm được món đồ chơi mà mình khao khát đã lâu, yêu thích không nỡ rời tay.

Mặc dù Kha Tĩnh Sơn biết là không nên, nhưng trong cái độ tuổi như sói như hổ thì có một số việc hắn không thể khống chế được. Phần thì hắn muốn kéo tay Chu Nhạc Thiên ra, phần thì không nỡ bỏ cơ hội giao lưu với Chu Nhạc Thiên mà khó lắm mới có được. Hắn gằn giọng xuống hỏi: “Tạm thời buông tay nhé, lần sau chơi tiếp có được không?”

Nhạc Thiên mắt điếc tai ngơ, tay vẫn còn đặt ở trên lồ ng ngực của hắn, ánh mắt đã chuyển xuống phía dưới, lại lẩm bẩm nói: “Lớn quá.”

Kha Tĩnh Sơn theo ánh mắt của cậu nhìn xuống, nhất thời phần không biết làm sao, chỉ lo Nhạc Thiên cũng muốn sờ, vội nói: “Nhạc Thiên…”

Hắn còn chưa nói hết lời, Chu Nhạc Thiên đã thả tay ra, thoắt cái bước lùi về mấy bước, mặt mày trắng bệnh liều mạng lắc đầu, “Mình không thích, mình không thích, anh sẽ tức giận.”

Kha Tĩnh Sơn nhất thời như bị sét đánh.

Trần Ý nói thương tích trong lòng Chu Nhạc Thiên là bởi vết thương cũ chưa lành, hắn còn bán tín bán nghi, bây giờ thấy bộ dạng này Chu Nhạc Thiên rồi, thì hắn còn gì không hiểu nữa? Tất cả là do hắn đã làm cho Chu Nhạc Thiên không dám nói mình thích đàn ông nữa.

Kha Tĩnh Sơn tiến lên trước, kéo Chu Nhạc Thiên còn đang lắc đầu, gấp gáp hỏi: “Không sao, thật sự không sao cả, Nhạc Thiên, em được thích, anh Tĩnh Sơn không giận, cho dù em có làm gì đi nữa, anh Tĩnh Sơn cũng không tức giận.”

Chu Nhạc Thiên vẫn lắc đầu, hai tay từ từ ôm đầu của mình, phát ra từng tiếng gào thét như thú non giãy dụa. Lòng dạ Kha Tĩnh Sơn đau quặn lên, dang tay ôm chầm Chu Nhạc Thiên, nhỏ giọng lặp lại: “Anh Tĩnh Sơn không giận, anh Tĩnh Sơn sẽ không tức giận với Nhạc Thiên…”

Hệ thống: …coi nam chính tự dằn vặt làm cho nó khó chịu thật sự.

Nhạc Thiên quậy một trận xong, lại bắt đầu vào vai nhi đồng tự kỷ, Kha Tĩnh Sơn có bắt chuyện với cậu kiểu gì cũng không ngó ngàng đến. Kha Tĩnh Sơn biết mình nóng lòng cũng chẳng làm được gì, song vẫn không kiềm được Có bệnh thì vái tứ phương, hỏi: “Có muốn sờ ngực của anh không?”

Nhạc Thiên: …không có dao động tí nào luôn á.

Tối, Kha Tĩnh Sơn đốt nhang muỗi, giăng mùng, rồi tìm đập muỗi trong mùng.

Nhạc Thiên nằm trên phán ngước nhìn Kha Tĩnh Sơn. Cuộc sống trong thành phố không mài phẳng được khí chất ngang ngược trên người Kha Tĩnh Sơn, chỉ là bị áo vest bọc kín lại, chứ thật ra Kha Tĩnh Sơn áo ba lỗ quần cụt mới là Kha Tĩnh Sơn có sức hấp dẫn nhất, hắn như một ngọn núi hóa thành, cao lớn nguy nga.

Kha Tĩnh Sơn xác nhận trong mùng không còn muỗi, xoay mặt sang nhìn thấy Chu Nhạc Thiên đang dùng đôi mắt phát sáng nhìn mình, bèn hạ giọng hỏi: “Sao vậy? Muốn sờ sao?”

Nhạc Thiên chậm rãi gật đầu.

Kha Tĩnh Sơn quay qua, kéo tay Nhạc Thiên đặt lên trên lồ ng ngực nóng bỏng của mình.

Vẻ mặt Nhạc Thiên ngơ ngác, ngón tay từ từ lướt qua lồ ng ngực Kha Tĩnh Sơn, trên bụng của Kha Tĩnh Sơn có một ít lông thô cứng màu đen, Nhạc Thiên khẽ chạm một cái, rồi lại sợ sệt ngửa đầu nhìn lên Kha Tĩnh Sơn. Kha Tĩnh Sơn nửa ngồi, một tay chống trên phản, như một pho tượng kiện mỹ, vẻ mặt dịu dàng, khẽ nói với Chu Nhạc Thiên: “Không sao hết.”

Nhạc Thiên yên lòng cụp mắt xuống, tiếp tục lần dần xuống dưới, khi sắp đến chỗ kia của Kha Tĩnh Sơn thì cậu ngừng tay lại, sắc mặt bắt đầu trắng đi, có vẻ như sắp bắt đầu hoảng sợ. Kha Tĩnh Sơn quyết đã làm thì làm cho tới, thẳng tay nắm bàn tay của Chu Nhạc Thiên ấn lên, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, đừng sợ, anh không mắng em.”

Cách một lớp quần, Kha Tĩnh Sơn có thể cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Chu Nhạc Thiên tò mò vuốt v e qua lại, hắn có cảm giác rất nhanh, song lần này hắn không dám nói dừng, chỉ để yên cho Chu Nhạc Thiên sờ.

“Em muốn thấy xem.” Chu Nhạc Thiên giương mắt lên, cẩn thận nói.

Kha Tĩnh Sơn khàn giọng nói: “Muốn xem thì tự mình lấy ra xem.”

Nhạc Thiên nghe vậy kéo dây lưng Kha Tĩnh Sơn buộc chặt ra, dứt khoát móc ra.

Nhạc Thiên mắt lom lom  nhìn chằm chằm xuống, lẩm bẩm nói: “Lớn quá.”

Kha Tĩnh Sơn im lặng không nói, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình ổn định nhất có thể, tự nói với mình: Nhạc Thiên tò mò muốn tìm hiểu cứ để em ấy tìm hiểu, không được làm em ấy sợ.

Nhạc Thiên nhẹ nhàng vuốt lên, nhỏ giọng thì thầm: “Cảm giác không giống với của em.”

Kha Tĩnh Sơn rên lên một tiếng, không chịu được k1ch thích, nghẹn đỏ cả mặt.

Nhạc Thiên bỗng nhiên hỏi nhỏ: “Em ăn được không?”

Suýt chút nữa là Kha Tĩnh Sơn đã kết bài luốn ngay trong câu hỏi đó rồi, hắn cúi đầu nhìn Chu Nhạc Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc đầy hào hứng, đôi môi đỏ hé mở, có vẻ như đã nóng lòng muốn thử.

Từ chối hay là đồng ý? Kha Tĩnh Sơn chìm vào trận giao tranh giữa thiên thần và ác quỷ, còn Chu Nhạc Thiên dù ở trong tình huống như vậy mà rõ ràng vẫn nghe lời hắn, Kha Tĩnh Sơn vẫn chưa gật đầu, nên cậu chỉ từ tốn vuốt v e.

Kha Tĩnh Sơn trầm giọng nói: “Nhạc Thiên, em biết anh là ai không?”

Nhạc Thiên hơi nghiêng đầu, giọng giòn tan: “Anh là anh Tĩnh Sơn, em thích anh Tĩnh Sơn nhất.”

Trong lòng Kha Tĩnh Sơn vừa chua xót vừa đau đớn, duỗi tay xoa khuôn mặt be bé của Chu Nhạc Thiên, từ từ nói: “Em muốn làm gì cũng được, anh Tĩnh Sơn sẽ không nổi giận với em.”

Trên mặt Chu Nhạc Thiên loáng thoáng hiện nụ cười, dưới ánh nhìn chăm chú của Kha Tĩnh Sơn cúi đầu.

Thoạt tiên chỉ mang tính thăm dò li3m li3m mấy cái, sau khi phát hiện ra món đồ to bự trước mặt có vị không tệ, Chu Nhạc Thiên bèn nuốt trọn luôn, chậm rãi như đang cầm que kem thưởng thức vừa rút ra lại m út vào.

Kha Tĩnh Sơn thật là đã sắp phát nổ đến nơi, lúc mới bắt đầu còn có thể giữ được một chút lý trí. Lòng thầm rủ rỉ đây là Chu Nhạc Thiên, đứa trẻ hắn nuôi tám năm nay. Đến khi cuối cùng cũng được lọt vào miệng cậu thì hắn đã sững cả người.

Nhạc Thiên nửa mặt lên, li3m li3m khóe miệng, trên mặt mang theo một ý cười thoả mãn nói: “Em thật sự rất thích, rất thích anh Tĩnh Sơn.”

Câu nói đã từng nghe hàng trăm hàng ngàn lần bỗng nhiên khơi lên cơn sóng khác thường trong lòng. Không một dấu hiệu nào, Kha Tĩnh Sơn chợt rơi nước mắt, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, phải nhờ Chu Nhạc Thiên lau nước mắt cho hắn, ngờ vực hỏi: “Anh Tĩnh Sơn, sao anh khóc?”

Kha Tĩnh Sơn đưa tay lau thứ dính bên khóe môi Nhạc Thiên, bình tĩnh hỏi: “Nhạc Thiên, em thích anh, vẫn luôn thích anh, có thật không?” Những cảm giác như có như không kia cuối cùng cũng nối thành một đường, lòng dạ Kha Tĩnh Sơn đột nhiên sáng suốt hơn bao giờ hết.

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, nói như đương nhiên: “Tất nhiên là em thích anh Tĩnh Sơn, anh Tĩnh Sơn đừng cưới chị dâu, anh chỉ cần em thôi được không?”

Kha Tĩnh Sơn cúi thấp đầu, một tay che mặt, nước mắt chảy xuống từ giữa kẽ tay, cuối cùng thì hắn đã làm gì với Chu Nhạc Thiên luôn thích mình thế này?

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn, dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc mà, em thích anh, cho dù anh không quan tâm em nữa, em cũng sẽ không tức giận.”

Kha Tĩnh Sơn đau đớn khóc thành tiếng, ôm chặt Chu Nhạc Thiên, “Anh rất hối hận,  anh sẽ không bỏ em đâu, không đâu.”

__

Tầng 108 cũng không dám chứa
Bình Luận (0)
Comment