Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 201

Trên bàn cơm trở lại với yên tĩnh đã lâu không gặp.

Chu Nhạc Thiên rầu rĩ không vui xới cơm ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, Kha Tĩnh Sơn cũng biết cậu thấy không vui trong lòng, nhưng hắn còn đang suy nghĩ xem phải nên làm như thế nào, bởi vậy không thể tùy tiện an ủi cho qua được.

Chu Nhạc Thiên mới mười tám tuổi, cậu biết được gì chứ, hết lòng hết dạ chỉ biết có chuyện yêu đương ngọt ngào trước mắt, nhưng Kha Tĩnh Sơn đã không phải là trẻ con. Hắn ba mươi bốn tuổi rồi, hơn Chu Nhạc Thiên tới mười sáu tuổi, bản thân mức độ chênh lệch này đã là một loại khoảng cách rồi, càng đừng nói đến quan hệ giữa hắn và Chu Nhạc Thiên.

Nếu như chuyện tình yêu của hai người công khai dưới ánh sáng, thì sẽ gặp phải bao nhiêu phỏng đoán và tiếng chửi rủa?

Mới vỏn vẹn chỉ là Đồng Ngọc thôi, Kha Tĩnh Sơn đã không có tự tin là cô sẽ chấp nhận.

Nội tâm của hắn đủ mạnh để có thể tiếp nhận tất cả những điều đó, nhưng Chu Nhạc Thiên thì sao? Hắn không đành lòng để cho Chu Nhạc Thiên chìm trong những lời bàn tán dơ bẩn tàn nhẫn đó.

Chu Nhạc Thiên để đũa xuống gạt bát một cái, “Em ăn xong rồi.” Đứng dậy đẩy ghế ra, cánh tay bị Kha Tĩnh Sơn kéo lại, Kha Tĩnh Sơn nghiêng mặt sang bên, vẻ mặt dịu dàng nói: “Đừng vì chuyện giận dỗi mà bỏ ăn.”

“Em không ăn nổi.” Chu Nhạc Thiên thấp giọng đáp.

“Nghe lời anh,” Tay Kha Tĩnh Sơn hơi dùng sức, kéo cậu ngồi lên đùi mình, “Anh đút em ăn nhé?”

Chu Nhạc Thiên nghiêng mặt, “Đừng quậy nữa.”

Biểu cảm trên mặt Kha Tĩnh Sơn cứng lại, bàn tay đang níu Chu Nhạc Thiên vuốt v e nhè nhẹ, “Nhạc Thiên, trên đời này có một số loại tình cảm mà người ngoài không thể chấp nhận được, rất bất hạnh, chúng ta là một trong số đó.”

Chu Nhạc Thiên nhìn bàn tay to lớn của Kha Tĩnh Sơn, nhẹ giọng nói: “Vì sao?”

“Anh… già quá rồi, ” Kha Tĩnh Sơn nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”

Chu Nhạc Thiên nhếch môi, “Nhưng mà anh đâu có già đâu, anh đẹp trai thế này, ai nói anh già?”

“Heo ngốc.” Kha Tĩnh Sơn khẽ thở dài một hơi, “Trong mắt của người khác, em gần như là em ruột của anh vậy.”

Chu Nhạc Thiên: “Nếu như em nói, em không để ý cái nhìn của người khác thì sao?”

Kha Tĩnh Sơn: “Nếu như không để ý cái nhìn của người khác, cần gì phải công khai?”

“Chị Ngọc không giống vậy,” Nhạc Thiên hất tay Kha Tĩnh Sơn ra, không vừa ý nói, “Em chỉ nói cho chị Ngọc thôi cũng không được sao? Sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ biết.”

Kha Tĩnh Sơn lại rơi vào im lặng, Chu Nhạc Thiên thật sự quá ngây thơ rồi, trước giờ chỉ có người thân cận nhất mới có thể tổn thương người ta sâu sắc nhất.

Nhưng cậu nói không sai, sớm muộn Đồng Ngọc cũng sẽ biết.

Kha Tĩnh Sơn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Qua một thời gian nữa rồi hẳn nói, chị Ngọc của em đang chuẩn bị thi tiến sĩ, đừng làm em ấy phân tâm.”

Nhạc Thiên bất đắc dĩ đáp: “Thôi được rồi.”

“Đừng giận,” Kha Tĩnh Sơn ôm cả người cậu vào trong lòng mình, hôn một cái lên môi cậu, “Ăn thêm chút nữa, nhé?”

Nhạc Thiên liếc nhẹ hắn một cái, há mồm: “A…”

Kha Tĩnh Sơn bật cười, gắp một cọng cần tây bỏ vào miệng cậu, Nhạc Thiên vừa ăn vừa trừng hắn, “Em không thích cái mùi này.”

Kha Tĩnh Sơn lại cười nói: “Không thích thì nhả ra.”

“Không được đâu, đồ anh Tĩnh Sơn gắp cho em mà.” Nhạc Thiên ôm cổ Kha Tĩnh Sơn kiêu ngạo nói.

Trong lòng Kha Tĩnh Sơn hết sức dễ chịu, ôm cậu đè ra hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu, đúng là bé đậu ngọt của hắn mà.

Bây giờ Chu Nhạc Thiên đã mang hết đồ này nọ của mình chuyển vào phòng của Kha Tĩnh Sơn, cơm nước xong lên lầu, Kha Tĩnh Sơn đi tắm rửa, Chu Nhạc Thiên thế mà không đi theo cùng. Kha Tĩnh Sơn thầm nghĩ: Heo Con thật tức giận rồi sao?

Tắm rửa xong, Kha Tĩnh Sơn rất đê tiện chỉ quấn khăn tắm đi ra, ai bảo Chu Nhạc Thiên thích cơ ngực của hắn nhất cơ chứ.

Chu Nhạc Thiên đang ngồi trên giường, một cái gọng kính màu đen gác trên sóng mũi, tóc mái trước mặt bị túm lên thành một chỏm, hết sức tập trung gõ laptop trước mặt.

“Đang làm gì đó?” Kha Tĩnh Sơn đi tới khom lưng kiểm tra, thấy là một nhóm wechat, trong đó đang làm bài tập nhóm.

Nhạc Thiên không ngẩng đầu lên trả lời: “Số liệu trong bài tập có chút vấn đề, đang sửa lại.”

Hiếm khi Kha Tĩnh Sơn bán nhan sắc, không ngờ lại canh sai thời điểm, lắc đầu nói: “Sao anh thấy em lên đại học rồi còn bận hơn hồi cấp ba nữa.”

Nhạc Thiên ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện ra trên người Kha Tĩnh Sơn không mặc gì, mái tóc ướt nhỏ nước xuống uốn lượn chảy theo lồ ng ngực, ngập tràn cám dỗ.

Mắt cậu tức thì sáng rỡ lên, giả vờ như tùy ý nói: “Ồ, chủ tịch Kha gặp rắc rối gì sao? Cố tình lấy lòng em?

Kha Tĩnh Sơn bật cười, với tay khều chỏm tóc trên đỉnh đầu Nhạc Thiên, “Heo Con, làm bài tập của em đi.” Dứt lời, đứng dậy định đi.

“Nè…” Nhạc Thiên vội kêu ai kia lại, đặt laptop lên đầu giường, nhào lên lưng Kha Tĩnh Sơn,, cười hì hì nói, “Từ nhỏ em đã không thích làm bài tập rồi.”

Kha Tĩnh Sơn túm cậu, cười khẽ nói: “Vậy em thích cái gì?”

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn, khẽ cắn một cái lên vành tai hắn, “Thích cơ ngực bự hà~”

Kha Tĩnh Sơn nhướng mày, “Còn gì nữa không?”

Mặt Nhạc Thiên chợt đỏ ửng, “Còn cái kia nữa.”

“Cái nào?” Kha Tĩnh Sơn cố ý trêu.

Nhạc Thiên hét to một tiếng, “Ây da anh phiền quá đi!”

Cuối cùng Kha Tĩnh Sơn bật cười, trong tiếng thét chói tai của Chu Nhạc Thiên trở mình đ è xuống.

Ngày hôm sau, Tiền Đô vác quầng thâm mắt đen thui nhìn người bạn cùng bàn oan gia chai mặt của mình, “Chu Nhạc Thiên, hôm qua mới làm bài tập có phân nửa ông đã chạy đi đâu vậy?”

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Bận đi yêu đương.”

Tiền Đô: “…”

Cậu ta biết Chu Nhạc Thiên có người yêu, mà còn là một người yêu hết sức nhiệt tình, lúc nào cũng gặm đôi môi Chu Nhạc Thiên vừa đỏ vừa sưng.

Tiền Đô chua xót nói: “Đẹp trai đúng là tốt thật đấy.”

Nhạc Thiên nhớ gương mặt tuấn tú của Kha Tĩnh Sơn khi l3n đỉnh trên giường tối hôm qua, thật thà nói: “Đúng vậy.”

Đến Tết Đồng Ngọc quay lại, bây giờ cô đã là năm ba nghiên cứu sinh rồi, chuyên ngành tiến sĩ cũng đã chọn gần xong rồi, đồng thời cũng càng ngày càng bận rộn hơn. Vừa về nhà đã chọc ghẹo Chu Nhạc Thiên trước, “Lên đại học rồi vẫn chưa có người yêu à?”

Nhạc Thiên thoáng đảo mắt về phía nhà bếp, khẽ đáp: “Chưa có.”

“Nhóc quỷ ranh ma, không được giấu vợ của em,” Đồng Ngọc ôm cổ cậu, đe dọa, “Coi chừng chị không cho người ta vào cửa.”

Kha Tĩnh Sơn bưng đồ ăn đi ra, ho nhẹ một tiếng, “Ồn ào gì đó?”

Đồng Ngọc rất tôn trọng Kha Tĩnh Sơn, vội buông tay, “Đang giỡn với Chu Nhạc Thiên thôi.”

Kha Tĩnh Sơn bất động thanh sắc liếc Chu Nhạc Thiên một cái, “Đã là người lớn hết rồi, phải biết chừng mực.”

Đồng Ngọc ngượng ngùng sờ sờ mũi của mình, nào hay là chừng mực của anh Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên trước mặt mình sớm đã là số âm rồi.

Vì Đồng Ngọc đang ở nhà, nên Nhạc Thiên đành phải ngủ trong phòng của mình. Nửa đêm cậu âm thầm đến phòng của Kha Tĩnh Sơn, vừa leo lên giường đã bị Kha Tĩnh Sơn túm lấy mắt cá chân, Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói: “Nhóc con ăn trộm ở đâu đây?”

“Đừng nhúc nhích,” Nhạc Thiên nương thế đó nằm sấp trên người hắn, “Cướp sắc!”

Kha Tĩnh Sơn cúi đầu cười, “Đừng nghịch, chị Ngọc của em đang ở nhà, về phòng ngoan ngoãn ngủ đi.”

Nhạc Thiên đong đưa nói: “Chỉ một lần thôi, không làm ngủ không được.”

“Heo Con,” Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lưng cậu, “Lại đây nằm xuống.”

Sáng sớm hôm sau, Kha Tĩnh Sơn dậy rất sớm, đuổi Chu Nhạc Thiên về phòng của mình, Nhạc Thiên mơ mơ màng màng bị hắn ôm ra cửa, hắc xì một cái, “Mới có bảy giờ, còn sớm mà.”

“Chị Ngọc của em không phải là người thích ngủ nướng.” Kha Tĩnh Sơn mở cửa, Chu Nhạc Thiên trong lòng hắn xoay người ôm cổ hắn treo mình trên người hắn, nhắm tịt mắt ngẩng đầu lên nói: “Hôn cái đi rồi về.”

Kha Tĩnh Sơn bất đắc dĩ cúi đầu hôn chụt lên môi cậu.

Nhạc Thiên bất mãn lè lưỡi ra lay lay.

Kha Tĩnh Sơn nghiêng đầu liếc nhìn qua, thấy phòng của Đồng Ngọc vẫn còn đóng kín, cúi người cho Chu Nhạc Thiên một cái hôn sâu, “Ngoan, mau về đi.”

Nhạc Thiên buông tay ra, dụi dụi mắt, bước chân lảo đảo đi về phòng của mình.

Kha Tĩnh Sơn đóng cửa lại, bó tay lắc đầu, sao cứ như là trộm tình thế này.

Ăn sáng xong, Đồng Ngọc nhờ Chu Nhạc Thiên đi ra ngoài mua đồ, “Tới tháng rồi, mà quên mang băng vệ sinh về, đi nhanh đi.”

Nhạc Thiên mặt đỏ rần, “Chị Ngọc chị cũng thật là.” Song vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi.

Chờ cửa nhà đóng lại rồi, Đồng Ngọc tức khắc đổi sắc mặt, lạnh lùng nói với Kha Tĩnh Sơn: “Kha Tĩnh Sơn, tên cầm thú này, anh làm gì với Nhạc Thiên?!”

Đồng Ngọc có thói quen chạy bộ buổi sáng. Lúc sớm ra ngoài chạy bộ trở về tới đầu cầu thang nhìn thấy hình ảnh hai người thân thiết, tuy lúc đó cô đã tức giận đến cả người run, nhưng nghĩ tới Chu Nhạc Thiên tính cách hướng nội nên không bùng phát ngay tại chỗ, mới nhịn cho tới bây giờ.

Kha Tĩnh Sơn không nghĩ rằng hắn cẩn thận như vậy cuối cùng vẫn bị Đồng Ngọc phát hiện, bình tĩnh trả lời: “Quan hệ của anh và Nhạc Thiên bây giờ là người yêu.”

“Anh nói cái đéo gì đấy!” Đồng Ngọc dứt khoát đập cái bát trong tay, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang vọng trong phòng khách, kèm theo đó là tiếng quát ầm lên của Đồng Ngọc, “Anh lớn hơn thằng bé bao nhiêu tuổi hả, một tay anh nuôi lớn nó đó!”

Hình ảnh quả nhiên gần đúng với dự đoán của Kha Tĩnh Sơn, hắn cụp mắt xuống nhẫn nhịn nói: “Em bình tĩnh đã.”

“Kha Tĩnh Sơn, tôi còn tưởng con người anh tốt lành thế nào, không ngờ anh lại có lòng dạ như thế. Cái đồ ngụy quân tử, sói đội lốt cừu nhà anh! Cầm thú! Súc sinh!” Đồng Ngọc chỉ hận không thể gi ết chết Kha Tĩnh Sơn ngay lập tức, tay chộp lấy một cái bát sứ khác định đập.

“Dừng tay!”

Chu Nhạc Thiên ở ngoài cửa trở về lấy tiền thấy cảnh này, sợ đến mức vội vàng chạy đến đứng chắn trước mặt Kha Tĩnh Sơn, “Chị Ngọc, chị làm cái gì vậy!”

“Em tránh ra!”

Hai giọng nam nữ đồng loạt vang lên.

Đồng Ngọc hơi sững sờ, sau đó gào lên: “Nhạc Thiên, có phải anh ta bắt nạt em dụ dỗ em không? Em tránh ra, hôm nay cho dù chị Ngọc có liều cái mạng mình cũng phải bắt anh ta trả giá đắt!”

Kha Tĩnh Sơn nhanh chóng kéo Chu Nhạc Thiên, “Đây không phải chuyện của em, em lên lầu đi.”

Chu Nhạc Thiên xoay người lại ôm chầm Kha Tĩnh Sơn, hai mắt đẫm lệ nói với Đồng Ngọc: “Chị Ngọc, chị muốn đánh thì đánh em đi, là em dụ dỗ anh Tĩnh Sơn…”

“Nhạc Thiên!” Kha Tĩnh Sơn khẽ quát một tiếng, định ngăn cản Chu Nhạc Thiên đang tự hạ thấp mình.

Chu Nhạc Thiên không để ý tới, tiếp tục nói với Đồng Ngọc đang giận dữ: “Em lừa anh Tĩnh Sơn là em bị bệnh, nên anh ấy mới chịu theo em, tại em thích anh ấy, em dụ anh ấy, chị đánh em đi, đừng đánh anh Tĩnh Sơn mà…”

“Không phải như thế,” Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lên lưng Chu Nhạc Thiên, khẽ nói với cậu một câu đừng khóc, rồi mới nhìn Đồng Ngọc đang vô cùng kinh ngạc: “Đúng vậy, anh chăm sóc em ấy tám năm nay. Nói thật thì anh cũng không biết anh bắt đầu thích em ấy từ khi nào, anh chỉ biết là lúc em ấy nói ra, thì trong đầu anh ngoại trừ đồng ý với em ấy ra thì không còn một suy nghĩ nào khác nữa. Không chỉ là cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của em ấy lúc đó, cho dù lúc đó em ấy không gạt anh đi nữa, nếu em ấy nói thích rồi, thì anh cũng không nỡ để em ấy đau lòng. Đồng Ngọc, đây lỗi của cả hai người bọn anh, nhưng anh lớn tuổi hơn em ấy nhiều như vậy, anh phải chịu trách nhiệm cho sai lầm này.”

“Anh không sai!” Nhạc Thiên khóc lóc, “Em cũng không sai! Tại sao chúng ta yêu nhau là sai? Chúng ta không sai!”

“Được rồi, đừng khóc,” Kha Tĩnh Sơn yêu thương gạt nước mắt trên mặt Chu Nhạc Thiên, cụp mắt nói, “Không sao hết.”

Đồng Ngọc cứng người tại chỗ cũ, nhìn Kha Tĩnh Sơn dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên ôm hắn trong mắt đầy là ỷ lại.

Đồng Ngọc ngây ra hồi lâu mới một lần nữa tìm về lý trí của mình, đặt cái bát trong tay xuống, dịu giọng nói với Chu Nhạc Thiên đang khóc nức nở: “Nhạc Thiên, em qua đây, chị Ngọc có chuyện muốn nói với em.”

Kha Tĩnh Sơn ngước mắt lên, trong ánh mắt tản ra bức ép nhàn nhạt, Đồng Ngọc không hề khách sáo trừng ngược lại, kéo Chu Nhạc Thiên lên lầu, tới khúc quanh, Đồng Ngọc lên tiếng nói trước: “Nếu như em đã mở miệng nói một tiếng hai người không sai, quang minh chính đại thế rồi, thì tại sao phải gạt chị?”

Nhạc Thiên ngập ngừng trả lời: “Anh Tĩnh Sơn không cho nói.”

Đồng Ngọc xì một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầm thú.”

Nhạc Thiên vội la lên: “Chị Ngọc, chị đừng nói anh Tĩnh Sơn như vậy.”

Đồng Ngọc cả giận: “Tại sao chị không được nói anh ta? Em đừng có quên, theo lời mai mối của mẹ em cho em, thì chị mới là vợ chính thức của em đấy. Cho dù em có thích anh ta thật, anh ta cũng chỉ là bồ nhí thôi, như hồi xưa là anh ta còn phải dập đầu kính trà cho chị đó!”

Nhạc Thiên suýt chút nữa không kiềm được bật cười ra tiếng, tí thì không diễn tiếp được, nữ chính đúng là đáng gờm thật.

Đồng Ngọc thấy cậu không dám nói tiếp nữa, kéo cậu qua, cả hai người chau đầu vào nhau, Đồng Ngọc nhỏ tiếng nói: “Em nói thật cho chị nghe, em với anh ta có gì gì với nhau chưa? Chị cảnh cáo em đừng có giả bộ lơ tơ mơ với chị, hôm nay chị đã nhìn thấy em đi ra từ trong phòng của anh ta.”

Nhạc Thiên chậm rãi gật đầu.

Đồng Ngọc lại mắng một tiếng cầm thú, lập tức hỏi gấp hơn nữa: “Bắt đầu từ khi nào? Không phải…”

Nhạc Thiên vội vàng cắt ngang lời cô, “Sau khi thi đại học xong rồi mới bắt đầu.”

Đồng Ngọc mới hơi thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng mắng: “Tốt hơn cầm thú được một chút chút.”

Đồng Ngọc lại nói: “Em nói xem em thích anh ta chỗ nào? Nhạc Thiên, em đừng nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu, em ngốc lắm.”

“Em đâu có ngốc,” Nhạc Thiên nhỏ giọng thì thầm, “Em… đối tượng lần đầu tiên em tưởng tượng là anh Tĩnh Sơn.”

Đồng Ngọc chỉ hận ông trời sao không đánh cho hai tia sét xuống ngay bây giờ. Một tia đánh chết Kha Tĩnh Sơn, một tia đánh chết chính cô luôn cho rồi, sao cô không hay biết chút nào hết vậy?

Giữa Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên cuối cùng đã bắt đầu như thế nào phát triển ra sao, tám năm qua lại kết thành một món nợ xấu. Đồng Ngọc muốn gỡ cũng không gỡ ra được, buộc lòng đành nói: “Em mới mười tám thôi, đừng treo mình trên một cái cây, hiểu không? Dù sao thì anh ta chăm sóc em từ nhỏ, để lan truyền ra ngoài thì không hay lắm, lên đại học đi tìm trai đẹp đi, đá anh ta sớm sớm.” Đồng Ngọc trái lại không có y kiến gì với xu hướng tính dục của Chu Nhạc Thiên, chỉ có ý kiến rất to với con người Kha Tĩnh Sơn đó mà thôi.

Nhạc Thiên không dám phản bác, thầm nghĩ trong trường đại học không có cơ ngực bự được vậy.

Đồng Ngọc nói với cậu: “Ngoan ngoãn đứng đây chờ, chị đi xuống dưới nói chuyện với anh ta, dám đi theo xuống, chị cho em biết tay.”

Nhạc Thiên run lên, xác nhận mình không dám.

Đồng Ngọc nện bước nặng nề đi xuống lầu, bảo Kha Tĩnh Sơn đi ra vườn hoa nói chuyện với cô.

Kha Tĩnh Sơn im lặng chờ Đồng Ngọc mở miệng trước.

Đồng Ngọc lạnh lùng nói: “Những gì nên nói, em ấy đã nói với tôi hết rồi. Kha Tĩnh Sơn, tôi khuyên anh buông tay kịp lúc, Nhạc Thiên mới mười tám tuổi, em ấy mới gặp được bao nhiêu tên đàn ông đâu, đừng dùng loại tình cảm mơ hồ này cuỗm mất em ấy, không vẻ vang gì.”

Kha Tĩnh Sơn chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Anh không định trói buộc em ấy, em ấy đi hay ở gì cũng là tự do.”

“Đó là anh nói đấy,” Đồng Ngọc liếc hắn một cái, bình tĩnh quan sát thì đúng là Kha Tĩnh Sơn không giống ba mươi tư tuổi, là một người đàn ông rất anh tuấn rất nam tính. Song dù có đẹp trai hơn nữa thì Đồng Ngọc nhìn vẫn thấy dị ứng, cô nghiêng đầu qua chỗ khác nói, “Nếu như sau này Nhạc Thiên không thích anh nữa, thì tôi mong rằng anh thoải mái để em ấy đi, đừng dây dưa không rõ ràng.”

Kha Tĩnh Sơn lẳng lặng nói: “Anh hiểu rồi.”

Đồng Ngọc lại nói: “Quan hệ của hai người không được công khai, anh khiêm tốn chút đi.”

Chuyện này không hẹn mà nên trùng với suy nghĩ của Kha Tĩnh Sơn, hắn gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, Đồng Ngọc mặt đỏ tới mang tai nói: “Hai người bớt làm chuyện đó lại đi, anh giữ nết chút đi.”

Sáng sớm lúc Chu Nhạc Thiên đi ra khỏi phòng của Kha Tĩnh Sơn thì bước chân rõ ràng lảo đảo.

Cầm thú Kha Tĩnh Sơn vô liêm sĩ gánh vô số nỗi oan trên mình, ở nhà không chỉ bị Đồng Ngọc móc mỉa lườm nguýt, còn phải tiếp nhận tín hiệu cầu cứu oan ức của Chu Nhạc Thiên.

Đây thật sự là một cái Tết sứt đầu mẻ trán nhất mà hắn từng qua.

Ngày tiễn Đồng Ngọc đi, mặt Nhạc Thiên hớn ha hớn hở, Đồng Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thích anh ta đến vậy sao?”

Nhạc Thiên không dám nói thật, cúi thấp đầu vặn vẹo hai tay.

Đồng Ngọc tức muốn chết, nói với Nhạc Thiên: “Em cứ chờ mà xem, qua mấy năm nữa kiểu gì em cũng chê anh ta già thôi.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Để qua mấy năm đi rồi nói.” Dù sao thì cũng chẳng qua được bao nhiêu năm a hu hu (1).

Chờ cho Đồng Ngọc vừa đi, Nhạc Thiên lập tức không kịp chờ đợi lôi kéo Kha Tĩnh Sơn lăn lên giường, làm đến nỗi kiệt sức người ngợm rã ra hết cả mới chịu thôi, cậu ngẫm thấy mà sợ, nói: “Anh Tĩnh Sơn, vẫn là anh nói đúng, không nên nói cho chị Ngọc.”

Kha Tĩnh Sơn vuốt v e vầng trán thấm mồ hôi của cậu, “Heo ngốc, chị Ngọc của em biết rồi cũng tốt…” Sau này lúc chúng ta chia tay rồi, vẫn còn có người cùng em bước tiếp đoạn đường về sau.

Kha Tĩnh Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ có may mắn được trải qua những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời này cùng với Chu Nhạc Thiên.

Có một điểm mà Đồng Ngọc nói không sai, hắn lớn hơn Chu Nhạc Thiên mười sáu tuổi, tuy rằng bây giờ chênh lệch ở bề ngoài không quá rõ ràng. Nhưng qua mười năm, hai mươi năm, đến lúc đó hắn đã là một ông già rồi, Chu Nhạc Thiên lại đương độ chính trực tráng niên, sao hai người còn xứng đôi nữa đây?

Những suy tư đó Kha Tĩnh Sơn sẽ không chia sẻ cùng Chu Nhạc Thiên, nói những điều đó với cậu làm gì chứ, chỉ cần cậu còn bầu bạn với hắn một ngày đã là vui vẻ rồi, đã đủ lắm rồi. Chờ đến khi cậu thật sự muốn rời đi, Kha Tĩnh Sơn sẽ trao đủ hết lời chúc phúc và phong độ, lui về thân phận anh trai ngày xưa.

Song điều Kha Tĩnh Sơn không ngờ đến là mối quan hệ của hai người sẽ ngắn ngủi đến vậy, người ra đi trước thế mà lại là Chu Nhạc Thiên…

Đó là một buổi tối rất bình thường, hai người ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau tắm rửa đi ngủ, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, bình thường đến mức Kha Tĩnh Sơn bây giờ nghĩ lại vẫn sẽ rơi lệ.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, trên gương mặt trắng nõn của Chu Nhạc Thiên hơi hồng, tựa vào bả vai của hắn, nói rằng cả đời này cậu chỉ thích một mình Kha Tĩnh Sơn.

Cho dù Kha Tĩnh Sơn biết đây chẳng qua chỉ là lời yêu lan tràn quá trớn của thời niên thiếu mà thôi, nhưng cảm xúc trong hắn vẫn đong đầy, “Đời này, trong lòng anh Tĩnh Sơn cũng chỉ có một mình em mà thôi.”

Bất kể sau này em bay về phương nào, thì tim anh vẫn sẽ mãi mãi là chốn về cho em.

Nhưng cậu lại bay quá cao quá xa, Kha Tĩnh Sơn không giữ được…

Trong tang lễ, Đồng Ngọc khóc mấy lần ngã gục vào lòng bạn trai mình, “Bệnh tim, tại sao có thể có bệnh tim!” Cô quơ tay đánh vào Kha Tĩnh Sơn đang đứng lặng, gào khóc nói: “Anh trả lại em ấy cho tôi! Anh trả lại em ấy cho tôi, tên khốn kiếp này!”

Người Kha Tĩnh Sơn bị kéo đến loạng choà loạng choạng, đầu cúi thấp vẻ mặt hốt hoảng, ngỡ như bên tai có tiếng nói rất nhỏ vọng đến, có ai đang gọi hắn…

Thiếu niên đi chân trần giẫm trên đất đen, từ bộ dạng đen gầy từng bước một đi về phía trước, mỗi bước đi lại thay đổi một hình dạng, dần dần biến thành cậu thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo đi đến gần.

Kha Tĩnh Sơn hoảng hốt đưa tay, hắn muốn kêu lên đừng đi, Heo Con, em còn đi sẽ lớn thêm nữa mất, em… chờ anh Tĩnh Sơn một chút…

__

(1) a hu hu: gốc là 呜呼呼 – wū hū hū, nghe giống tiếng khóc.
Bình Luận (0)
Comment