Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 207

Dạng câu hỏi như thế này đơn giản chỉ là câu hỏi cho điểm, Nhạc Thiên không nghĩ ngợi nắm bàn tay Trịnh Nguyên Phong đang đặt trên bả vai mình, lo lắng nói: “Điện hạ, huynh đệ tương tàn…”

“Sẽ bị trời phạt,” Trịnh Nguyên Phong bình tĩnh nối tiếp, “Ta đã hiểu.”

Nhạc Thiên cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào, những lời để khuyên Trịnh Nguyên Phong cậu đã nói vô số rồi, thế là đôi mắt đầy khẩn cầu nhìn Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ, đừng như vậy.”

“Đúng là hắn đối xử với ngươi không tệ.” Bàn tay Trịnh Nguyên Phong nhẹ nhàng x0a nắn vuốt v e bả vai mượt mà của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nỗi lòng ngổn ngang, không có để ý, hai tay chắp vào nhau niệm phật một tiếng, gấp đến mức sắp bật khóc, “Điện hạ, ngài đừng để mình phạm vào lỗi lầm lớn.”

“Ta phạm sai lầm, ta bị trời phạt, ngươi gấp gì chứ?” Trịnh Nguyên Phong nựng nhẹ vào gò má da thịt non nớt mềm mịn của Nhạc Thiên, vẻ mặt giọng điệu vẫn hững hờ.

Nhạc Thiên sốt ruột nói: “Thật không dám giấu giếm, mệnh cách điện hạ quý trọng, có liên quan đến hưng vong của thiên hạ, thứ mà ngài phải gánh chịu là vui buồn âu lo của muôn dân bách tính, vận mệnh không phải chỉ của riêng một mình ngài.”

Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong thản nhiên, nghe thấy Nhạc Thiên nói mệnh cách mình quý trọng vẫn không hề dao động. Nhưng khi Nhạc Thiên nói đến có liên quan đến thiên hạ thì hắn mới đổi sắc mặt, ánh mắt trong phút chốc từ bả vai trắng trẻo dời lên mặt của Nhạc Thiên, giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Ngươi đuổi theo ta muốn độ ta, là vì chuyện đó sao?”

Nhạc Thiên ngây ra nhìn hắn, dường như không hiểu mình đã nói sai điều gì, “Sư phụ nói trong số mệnh của ta có một kiếp này.”

Lửa giận trong Trịnh Nguyên Phong càng sâu, “Ý của ngươi là ta là kiếp số của ngươi?!”

Tâm tư Nhạc Thiên trong suốt song không ngốc, thấy Trịnh Nguyên Phong có vẻ như giận dữ không thôi, vội ngậm miệng, chỉ chấp tay trước ngực hành lễ bái lạy thật sâu với Trịnh Nguyên Phong.

Trong bể nước lượn lờ sương mờ, dáng người ngọc ngà gầy gò như một đóa hoa sen hoàn mỹ, vốn không có một phần, một nơi nào vấy bụi trần. Ngươi tưởng rằng người này có lòng với mình, thực ra tất cả là tưởng bở.

Trịnh Nguyên Phong chắp tay đứng dậy, giận dữ cười, “Hay cho thánh tăng vì dân vì nước.”

Nhạc Thiên ngước mặt lên, hai mắt nhẹ chớp, ngờ vực nói: “Điện hạ…”

Trong con mắt màu ngọc bích của Trịnh Nguyên Phong sắp bốc lên ánh lửa.

Nhạc Thiên nhanh chóng sửa lời thử thăm dò kêu: “A Man…”

“Câm miệng!” Trịnh Nguyên Phong giơ tay hất tăng bào đã được người chuẩn bị sẵn trên bàn trà bên cạnh rơi xuống đất, “Không cho phép ngươi gọi ta như vậy!”

Nhạc Thiên nghẹn lời, “Điện hạ, ngài…”

“Cút!” Trịnh Nguyên Phong nổi giận quát, “Lập tức cút về Vạn Phật Tự của ngươi đi!”

Đối diện với Trịnh Nguyên Phong trở mặt trong giây lát đó, Nhạc Thiên cúi đầu không nói, giữ nguyên mình ướt nhẹp bước ra từ trong bể tắm, đầu gối của cậu bị ngâm nước, màu đỏ tím đã nhuộm lan ra hết, dường như hai chân sắp bị bẻ gãy.

Trịnh Nguyên Phong đưa mắt sang bên không buồn nhìn cậu, hai bàn tay đang thả lỏng sau lưng siết chặt lại, dằn cơn kích động muốn bóp cậu chết xuống.

“Vậy thì, điện hạ, ta cáo từ.” Nhạc Thiên mặc y phục xong rồi, thi lễ với Trịnh Nguyên Phong, nhanh chóng đi lướt qua bên người hắn.

Mùi hương hoa sen nhàn nhạt thoáng qua đầu mũi, rất nhanh đã đi xa, Trịnh Nguyên Phong chậm rãi nhắm mắt lại, đồ lừa đảo, tất cả đều là tên lừa đảo.

Trở về Vạn Phật Tự rồi, Tuệ Tâm không hề kinh ngạc chút nào, nói với Nhạc Thiên: “Nghỉ đi, cuối cùng thì vẫn có thể đi về.”

Nhạc Thiên: Sư phụ, chỉ có người là hiểu con.

Chức thái tử trong triều của Trịnh Hằng bị phế, giam trong Đông cung, đồng thời cũng không có một tin lập thái tử mới nào được truyền ra, dù hoàng đế bị bệnh nặng, song vẫn luôn một mực kéo dài.

Trịnh Hằng vừa tròn tuổi đã được phong làm thái tử, qua thời gian dài địa vị vững chắc không thể rung chuyển, lại đột nhiên bị phế bỏ, tất cả các hoàng tử bên dưới vốn đang an phận lập tức mặc giáp trụ ra trận, bát tiên quá hải các hiển thần thông (1), ngươi tới ta đi đánh đến mức không còn biết trời đâu đất đâu.

Nhạc Thiên đoán rằng Trịnh Nguyên Phong không gấp lên ngôi, chắc là vì muốn xem cả hoàng thất đấu đá một mất một còn giống như bây giờ.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, trước sau đã có hai vị hoàng tử xảy ra chuyện, tam hoàng tử ngã ngựa đổ máu tại chỗ, cửu hoàng tử trúng kịch độc, tuy rằng nhặt về một cái mạng, nhưng bại liệt toàn thân nằm trên giường sống qua ngày.

Tranh đấu giữa các hoàng tử ngày một gay cấn quyết liệt, song Nhạc Thiên vẫn không nghe được một chút hành động nào có liên quan đến Trịnh Nguyên Phong, hệ thống cũng nói rằng Trịnh Nguyên Phong đang tập trung xem kịch.

Nhạc Thiên: Thế chẳng phải có cùng một đam mê với tao sao? Đúng là càng ngày càng thích Tiểu Man mà.

Hệ thống: …

Nhạc Thiên không ngừng dâng tấu chương cầu xin được vấn an phế thái tử, có điều là các tấu chương vào cung rồi đều như đá chìm biển lớn. Cậu biết bây giờ trong cung thực chất đã do Trịnh Nguyên Phong kiểm soát, đang cố tình đưa cho Trịnh Nguyên Phong xem.

Hai tháng liên tục, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Nhạc Thiên: Chắc chọc cho Tiểu Man nhà mình tức chết rồi nhỉ ^_^.

Hệ thống: …súc sinh…

Trong chính điện, Nhạc Thiên đang lần phật châu đọc kinh, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Nhạc Thiên cụp mắt khép hờ, giả vờ không nghe thấy.

Đã hai tháng rồi Trịnh Nguyên Phong chưa thấy Nhạc Thiên.

Tăng bào trắng tinh phủ trên thân thể gầy gò, đoạn gáy lộ ra từ cổ áo khiêm nhường cung kính hơi cúi xuống, chỉ mới là một bóng lưng thôi đã tỏa ra phong thái xuất trần tuyệt thế, vẫn luôn khiến cho người ta vừa gặp đã không thể quên được.

Nhạc Thiên đọc kinh một lúc, cất phật châu, xoay người trông thấy Trịnh Nguyên Phong, làm bộ giật mình như hết sức bất ngờ, “Thất điện hạ, sao ngài lại tới đây?”

Khí thế Trịnh Nguyên Phong ép người, vẻ lạnh lùng nói: “Thánh tăng không muốn gặp lại ta lắm sao?”

“Tất nhiên là không phải rồi,” Nhạc Thiên khẽ niệm phật một tiếng, “Điện hạ chưa phạm vào sai lầm lớn, trong lòng ta vô cùng cảm niệm.”

Mặc dù Trịnh Hằng đã bị phế bỏ, nhưng đúng là vẫn sống rất tốt, Trịnh Nguyên Phong không giết hắn.

Trịnh Nguyên Phong cười lạnh nói: “Ngươi rất muốn gặp Trịnh Hằng?”

Liên tục hai tháng, ỷ vào thân phận thánh tăng, không ngừng dâng tấu chương vào trong cung cầu được gặp thái tử. Trịnh Hằng vừa bị phế, lập tức như cây đổ bầy khỉ tan, tất cả những người trước đây từng thân thiết có mối quan hệ tốt với Trịnh Hằng đến ngay cả nhắc cũng không dám nhắc đến người tên Trịnh Hằng nữa là. Dù sao thì Trịnh Hằng bị phế vì tội danh yếm thắng (2) nguyền rủa hoàng đế, nếu như có liên quan chắc chắn sẽ là tội lớn mất đầu.

Chỉ riêng có người trước mắt này… Trịnh Nguyên Phong nói mà lời lẽ lạnh lẽo rét buốt: “Ngươi có thể không sợ chết vì bất cứ ai sao?” Có thể liều mạng tới cứu hắn, cũng có thể liều mạng muốn gặp Trịnh Hằng, thật đúng là… trên án kỷ của Trịnh Nguyên Phong chất đầy những tấu chương đó, từng câu từng chữ ngôn từ khẩn thiết, cầu xin hoàng thượng đặc xá cho thái tử. Nếu như là hoàng đế thật nhìn thấy, e rằng cũng phải đổi sắc, tiếc rằng tất cả tấu chương đều rơi hết vào trong tay Trịnh Nguyên Phong. Trịnh Nguyên Phong đọc được những câu chữ đó, chỉ cảm thấy cơn giận không ngừng bùng lên trong lòng.

Thực sự không thể nhịn được nữa, Trịnh Nguyên Phong mới đến Vạn Phật Tự để gặp Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lặng im đứng thẳng, dưới ánh nến trong điện, tượng Phật soi bóng loang lổ trên tăng bào của cậu, cậu bình tĩnh nói: “Thái tử là bạn chí thân của ta.”

“Ha.” Trịnh Nguyên Phong cực kỳ tức giận, Nhạc Thiên vốn là đóa phật liên có thể giúp hắn bình tâm tĩnh khí, bây giờ chỉ cần hắn vừa nhìn thấy Nhạc Thiên, vừa nghe cậu nói chuyện, ngọn lửa trong lòng lập tức cháy lan ra đồng cỏ.

Trịnh Nguyên Phong khẽ gật đầu, nhếch môi cười: “Nếu ngươi muốn gặp, thì ta sẽ tác thành cho ngươi.”

Nhạc Thiên ngồi lên chiếc xe ngựa vào cung, chung với Trịnh Nguyên Phong, vẻ mặt cậu an ổn, trên tay lần một chuỗi phật châu môi mấp máy nhè nhẹ.

Trịnh Nguyên Phong quan sát cậu, đột ngột hỏi: “Chuỗi phật châu này ở đâu ra?”

Nhạc Thiên bình tĩnh đáp: “Thái tử tặng cho.”

Trịnh Nguyên Phong: …tại sao hắn lại hỏi làm gì?!

Trịnh Nguyên Phong sắp tức chết đến nơi, lục phủ ngũ tạng đều đang phình ra nở to đùng đùng dưới nhiệt độ rất cao, chỉ hận không thể lôi Nhạc Thiên ra sức đánh một trận mới thôi.

Trong khi xe ngựa đong đưa, Nhạc Thiên vẫn trước sau vững như núi Thái Sơn, ngay cả bàn tay cũng chưa từng lệch một lần.

Cách rất gần, Trịnh Nguyên Phong mới phát hiện ra hình như Nhạc Thiên thoạt trông gầy hơn trước đó một chút, “Đầu gối của ngươi thế nào?”

Nhạc Thiên mỉm cười trả lời: “Đa tạ điện hạ quan tâm, đã khỏe rồi.”

Trịnh Nguyên Phong xì một tiếng, “Không được cười.”

Nhạc Thiên: “Xin điện hạ thứ tội, sư phụ nói ta bẩm sinh đã có một khuôn mặt tươi cười.”

Trịnh Nguyên Phong quái gở nói: “Thánh tăng cũng lắm thứ bẩm sinh quá nhỉ.”

Nhạc Thiên: “…” Đúng rồi đó, mấy người ganh tị hay gì?

Trịnh Hằng bị giam lỏng trong Đông cung, cánh cửa Đông cung vốn sáng ngời rực rỡ bởi vì nhiều ngày vắng người lau dọn quét tước mà trở nên đìu hiu ảm đạm, Nhạc Thiên ngửa đầu nhìn lên tấm biển đỏ thắm có khắc hai chữ “Đông cung”, nét mặt hiu quạnh.

Trịnh Nguyên Phong thấy dáng vẻ thương xót đó của cậu, trên mặt nở nụ cười gằn, “Đi thôi, thánh tăng.”

Trịnh Nguyên Phong không dẫn cậu đi thăm trực tiếp Trịnh Hằng, mà là đi vào trong Thiên điện. Trong Thiên điện có một mặt kính thủy ngân trên cái bệ bằng pha lê, có thể phản chiếu Trịnh Hằng đang bị giam trong điện chính một cách rõ ràng.

Nhạc Thiên: Òa, camera theo dõi xịn xò quá vậy.

Trịnh Hằng trong gương mặt mày hóp háp dường như đã gầy đi một nửa, sắc mặt uể oải hai mắt đăm đăm, trên người mặc áo tang bằng vải thô, bàn ăn bày canh thừa thịt nguội, đảo mắt nhìn lập tức biết được chỉ là canh suông nước lã cơm cà cháo hoa.

Nhạc Thiên: …nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.

Nhạc Thiên lẳng lặng ngắm nhìn Trịnh Hằng trong gương, quay mặt sang nhìn về phía Trịnh Nguyên Phong, vẻ mặt nhu hòa song đau thương, “Điện hạ, không nên khắt khe với thái tử như thế.”

“Ta không giết hắn, đã là nhân từ lắm rồi.” Trịnh Nguyên Phong cong môi khẽ cười nói, “Thánh tăng đừng có được voi đòi tiên.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Ngài dằn vặt ngài ấy như vậy, chẳng phải như sống không bằng chết?”

Trịnh Nguyên Phong như cười như không nói: “Vậy thì ta giết hắn?”

Nhạc Thiên lặng im không nói nữa, nhìn sâu vào Trịnh Nguyên Phong, trong con ngươi trắng đen rõ ràng toàn là bất đắc dĩ và khuyên răn.

Trịnh Nguyên Phong hờ hững nói: “Ngươi muốn ta tha cho hắn?”

Nhạc Thiên bình tĩnh đáp: “Đúng.”

Trịnh Nguyên Phong hỏi: “Vì sao?”

Nhạc Thiên: “Tha cho thái tử cũng là tha cho chính điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong nhướng mày nhìn Trịnh Hằng đã đờ đẫn chết lặng cử chỉ rề rà trong gương, nhẹ giọng nói: “Ta được nhìn thấy hắn trở thành dáng vẻ như tù nhân đấy, cảm thấy rất thoải mái trong lòng, tha cho hắn đó mới là không tha cho ta.”

“Lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình, đấy không phải là việc thiện.” Nhạc Thiên lắc đầu nói.

Trịnh Nguyên Phong nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn cậu. “Ta không phải người lương thiện.”

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Vậy thì phải làm thế nào điện hạ mới chịu buông tha cho thái tử?”

Trên mặt Trịnh Nguyên Phong lại hiện lên một nụ cười, đôi mắt màu xanh biếc tiềm tàng ác ý, “Vậy thì phải xem thánh tăng nguyện hi sinh bao nhiêu vì bạn tốt.”

Khi Nhạc Thiên tưởng rằng cuối cùng thì mình cũng được tận hưởng cuộc sống tình d*c rồi thì Trịnh Nguyên Phong bưng lên cho cậu một bàn ngự thiện sắc hương vị đầy đủ. Nhạc Thiên đứng đờ tại chỗ, ánh mắt chấn động.

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười nói: “Còn nhớ lúc đó trong bát của thánh tăng chẳng qua chỉ dính một chút thức ăn mặn đã không chịu ăn nữa rồi. Chẳng biết hôm này có thể vì bạn tốt, phá giới hay không?”

Nhạc Thiên ẩn ý sâu xa liếc nhìn hắn một cái, thật lòng không dám giấu giếm, giới kiểu này, cậu có thể phá đến căng cả bụng mới thôi!

Trịnh Nguyên Phong hòng muốn nhìn thấy được cảm xúc nào khác ngoài thương xót trong đôi mắt đó, cho dù là phẫn nộ với hắn cũng được. Nhưng không, Nhạc Thiên chỉ ung dung niệm một câu phật hiệu, duỗi tay cầm đũa ngọc trên bàn từ tốn hướng đến miếng thịt mà mình thèm thuồng nhất, được chiên trong veo vàng óng ánh mặt thịt còn được rắc muối tiêu lên.

Tim của Trịnh Nguyên Phong đi theo động tác của Nhạc Thiên.

Miếng thịt vàng óng ánh chầm chậm tiến vào hai cánh môi mỏng đỏ, Nhạc Thiên buông đũa ngọc xuống, nhắm mắt lại nhai nuốt chậm rãi, hưởng thụ miếng thịt ba rọi đã lâu không gặp đó, thơm, thơm quá! Đã mấy tháng rồi không được ăn thịt hu hu hu! Tiểu Man tui yêu mấy người!

Trịnh Nguyên Phong nhìn thấy Nhạc Thiên nhai một cách gian nan, hai loại cảm giác mềm lòng và tức giận đồng loạt đan xen, cả giận nói: “Nếu như ngươi dám nôn ra, hắn sẽ không được ăn cơm ba ngày!”

Nhạc Thiên không chút do dự nuốt xuống, mở mắt nói: “Đã được chưa?”

Trịnh Nguyên Phong thấy Nhạc Thiên lại có thể sẵn sàng hi sinh phá giới vì Trịnh Hằng, trong lòng nổi giận muốn phát điên. Chỉ trong giây lát đã một lần nữa muốn thẳng tay bóp ch3t Nhạc Thiên luôn cho rồi, tức thời lại không làm được, bèn thúc ép: “Không đủ, ngươi ăn bao nhiêu, hắn sẽ được ăn bấy nhiêu.”

Nhạc Thiên: Vậy thì chắc chắn Trịnh Hằng sẽ ăn no căng.

Mấy tháng rồi không được gặp đồ ăn mặn, thật sự Nhạc Thiên đã thèm muốn chảy cả dãi. Cả một bàn đầy ắp đồ ăn cậu từ từ ăn sạch hết, đến lúc ăn không vô nữa mới chịu ngừng đũa, chứ còn ăn nữa là cậu sẽ ợ ra mất, vậy thì mất lịch sự lắm.

“A Di Đà Phật.” Nhạc Thiên làm bộ niệm câu phật hiệu, thầm nghĩ còn muốn có lần sau nữa.

Trịnh Nguyên Phong thấy mặt cậu không biến sắc, trong lòng chua xót, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, “Ngươi nói chỉ độ ta, vì sao nguyện phá giới vì hắn?”

Nhạc Thiên từ bi nhìn hắn, mỉm cười nói: “Điện hạ, từ đầu đến cuối ta chỉ phá giới vì ngài.”

__

(1) bát tiên quá hải các hiển thần thông: 八仙过海各显神通. Bát tiên đi qua biển, mỗi người đều trổ phép thần thông.

Câu này dùng để ví mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng. Bát tiên quá hải cũng như “đồng chu cộng tế” 同舟共济, mọi người cùng ngồi chung một thuyền. Bát tiên náo loạn biển đông biểu thị không sợ cường quyền.

(2) yếm thắng: 厌胜.

Yếm thắng còn được hiểu là trấn yểm (giản thể: 镇魇; phồn thể: 鎮魘; bính âm: Zhèn yǎn hoặc trấn yếm giản thể: 镇厌; phồn thể: 鎮厭; bính âm: Zhèn yàn)[4] trong đó “trấn”[5] nghĩa đen là đ è xuống và nghĩa rộng là áp chế, đàn áp, áp phục, canh giữ; “yểm”[6] là giấu đi đồng nghĩa với ếm, ém, nghĩa đen là làm cho một đối tượng bị ếm, ém, yểm không phát triển được. Đây là một thuật ngữ trong phong thủy mô tả một phương pháp làm cho cái xấu, hoặc tốt không phát huy được.[7] Tuy nhiên, “trấn” và “yểm” là hai khái niệm khác nhau. Trấn là đặt các vật khí phong thủy hiện hữu trên mặt đất và nhìn thấy được còn yểm là các vật đó được đem chôn dưới đất, được gói bọc kín.
Bình Luận (0)
Comment