Mặc dù Nhạc Thiên rất muốn bày một chút ra cho Trịnh Nguyên Phong biết thế nào là ông đây bác học lắm kiến thức, cái gì cần hiểu thậm chí còn hiểu nhiều hơn nhóc nữa. Cơ mà vướng bởi hình tượng có hạn, nên chỉ có thể giả bộ ngây thơ làm gì cũng không hiểu.
Ngay trước khi nụ hôn thứ hai của Trịnh Nguyên Phong kịp đáp xuống, Nhạc Thiên ra sức giãy giụa muốn trèo lên trên, song đã bị một bàn tay của Trịnh Nguyên Phong thoắt cái kéo xuống, đè sau gáy cậu hôn sâu xuống.
Trong sự khống chế của Trịnh Nguyên Phong, Nhạc Thiên hoàn toàn không có sức vùng vẫy, tất cả phản kháng của cậu đối với Trịnh Nguyên Phong mà nói thì chẳng khác tăng thêm lạc thú.
Bất kể cậu đấm đá như thế nào, Trịnh Nguyên Phong vẫn bất động như núi, hôn đến mức Nhạc Thiên sắp ngạt thở đến nơi.
Trịnh Nguyên Phong mạnh tay véo vành tai cậu một cái, cơ thể Nhạc Thiên đột nhiên căng thẳng. Môi Trịnh Nguyên Phong mới buông cậu ra, hung dữ nói: “Còn nhúc nhích nữa, ta sẽ làm ngươi ngay trong bể nước này luôn.”
Nhạc Thiên run rẩy, từ ngữ trắng trợn của Trịnh Nguyên Phong dường như đã hoàn toàn khiến cậu sợ hãi, môi khẽ hé, con ngươi trắng đen rõ ràng mờ mịt nước mắt, cứng người nói:: “Điện, điện hạ…”
“Gọi ta A Man.” Trịnh Nguyên Phong li ếm liế m mắt cậu, đầu lưỡi ướt nhẹp lướt qua mi mắt mỏng manh của Nhạc Thiên, thoáng chốc có một giọt mắt rơi xuống, khe khẽ run nói: “A Man, ngài, ngài có thể buông, buông ta ra không…”
“Không thể.” Trịnh Nguyên Phong vô tình nói, hai mắt chăm chăm vào Nhạc Thiên, “Nếu như ngươi không nghe lời, ai là người chịu khổ, chắc ngươi biết nhỉ.”
Câu này nói này đâm trúng tử huyệt của Nhạc Thiên, làm cậu không có sức chống đối, chỉ đành chắp hai tay trước ngực mình, môi run run hơi mấp máy, thì ra dứt khoát quyết định đọc kinh.
Trịnh Nguyên Phong cười lạnh một tiếng, “Đọc kinh có tác dụng không?” Bàn tay đang đặt bên hông nương thế lần xuống dưới, ở trong nước kéo đôi chân dài mềm mại của người nào đó khoác lên hông mình, như cười như không nói: “Liên Nô, ngươi phải cẩn thận chút nhé, nếu như ngươi để chân nào tuột xuống thì ta sẽ chặt đứt cái chân đó của Trịnh Hằng.”
Ngay cả kinh Nhạc Thiên cũng không đọc nổi nữa, đáng thương nhìn Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ…”
Trịnh Nguyên Phong không hề khách khí cắn một cái lên môi cậu, “A Man.”
“A, A Man…” Trịnh Nguyên Phong vui giận thất thường, khi thì cho cậu gọi, khi lại không cho, Nhạc Thiên hơi luống cuống nói, “Cuối cùng là ngài muốn làm gì?”
Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, đè cậu vào ao, Nhạc Thiên thật sự sợ hắn sẽ chặt chân của Trịnh Hằng, hai chân siết chặt không dám lơi lỏng chút nào.
Trịnh Nguyên Phong cảm nhận được da thịt non mềm bóng loáng của Nhạc Thiên, không ngừng rung động, nửa người đè Nhạc Thiên ướt nhẹp lên bờ ao, ngón tay khe khẽ vuốt v e gò má đỏ thắm của cậu, thì thầm: “Hai tay ôm cổ ta đi.”
Nhạc Thiên chần chờ trong giây lát, lại nhớ đến lời uy hiếp của Trịnh Nguyên Phong, nên đành phải làm theo những gì hắn nói. Bây giờ nửa người trên của cậu ở trên bờ, nửa người dưới còn ngâm trong nước, nhưng toàn thân thì vẫn treo lên người Trịnh Nguyên Phong.
Hai tay Trịnh Nguyên Phong nắm đôi chân dài của Nhạc Thiên, nhìn Nhạc Thiên đang mê man, từ tốn ghé sát vào.
Thoạt đầu Nhạc Thiên bị hơi nước nổi lên trong nước hun nóng một chút, mặt mất tự nhiên đỏ lên, tròng mắt nhìn xuống, đập ngay vào mắt cơ bắp rắn rỏi mạnh mẽ hoàn toàn khác với mình của Trịnh Nguyên Phong. Mười ngón tay hơi co lại, nghiêng đầu nhìn qua mặt nước, ngay khi cậu chớp mắt, Trịnh Nguyên Phong chợt cử động.
Nhạc Thiên lập tức bị kéo vào luồng k1ch thích kỳ lạ, sóng nước ấm áp vỗ về da thịt mềm mại non nớt của cậu, nước mắt trong mắt rơi xuống, trong miệng cũng bật ra tiếng khóc nhỏ vụn. Những khi mất sức sắp rớt xuống ao nước thì lại được Trịnh Nguyên Phong ngang ngược ôm lên.
Thế nước hết con sóng này dập con sóng kia càng lúc càng mạnh, Nhạc Thiên chỉ có cảm giác như bay vọt ra khỏi mặt nước, trong cử chỉ không thể nói ra cũng không thể miêu tả được, dần dần chính Nhạc Thiên cũng đã có phản ứng.
Trịnh Nguyên Phong cảm nhận được cơ bắp của mình bị da thịt mịn màng của Nhạc Thiên cọ sát, là một sự k1ch thích khác biệt hoàn toàn. Ôm Nhạc Thiên hôn hít cậu kịch liệt, mùi hương hoa sen càng lúc càng nồng nặc, tiếng r3n rỉ kêu gào của Nhạc Thiên bị chặn trong miệng, rồi kết thúc trên cơ bắp rắn chắc của Trịnh Nguyên Phong.
Trịnh Nguyên Phong vẫn chưa đạt đến cực đỉnh, dứt khoát ôm Nhạc Thiên lên bờ, Nhạc Thiên liên tục tiết ra hai lần, đầu váng mắt hoa để Trịnh Nguyên Phong ném lên giường mềm bên cạnh bờ ao. Trịnh Nguyên Phong lại một lần nữa đặt lên.
Cung nhân ở ngoài điện loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu vọng ra từ bên trong mà muốn tê cả da đầu, đó là thánh tăng đấy…
Qua một hồi lâu, Trịnh Nguyên Phong mới bế Nhạc Thiên đã ngất xỉu đi ra, các cung nhân đã cụp mắt không ai dám nhìn, một mùi hương hoa sen rất nồng lướt qua mũi, không biết sao mà các cung nhân cũng đỏ mặt theo.
Lúc Nhạc Thiên thức dậy thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái của Trịnh Nguyên Phong, người vẫn không có tí sức, mặt từ từ nở một cười đầy hồi tưởng, “Tiểu Man… bự thật đó…”
Hệ thống: “…cậu có thể ra dáng của người xuất gia chút được không?”
Nhạc Thiên cây ngay không sợ chết đứng, “Tại sao tao không ra dáng của người xuất gia? Một người xuất gia yếu đuối chẳng phải nên có biểu hiện sao? Tiểu Man mạnh quá là lỗi tao à.”
Hệ thống: Không lỗi cậu thì lỗi ai hả! Nếu như không phải do con voi chết bầm này ngoan cố chọc ghẹo nam chính thì lấy đâu ra chuyện chứ?
Nhạc Thiên nằm trong chốc lát, hơi hơi lấy lại được sức, mới chân tay nhũn nhão bước xuống giường. Cung nhân vừa nghe thấy động tĩnh lập tức bước đến gần hầu hạ, đỏ mặt nói với Nhạc Thiên: “Xin thánh tăng chờ một chút, nô tỳ đi báo với thất điện hạ là ngài đã tỉnh.”
Mặt của Nhạc Thiên còn đỏ hơn cả cung nhân nữa, ngập ngừng nói: “Không cần, ta… ta muốn xuất cung…”
Sắc mặt cung nhân lập tức thay đổi, lắc đầu nói: “Thánh tăng, chuyện đó tuyệt đối không thể! Điện hạ đã dặn dò bọn ta, ngài vừa tỉnh là đi mời ngài ấy ngay, xin ngài hãy ở lại đây ạ.”
Nhạc Thiên bất đắc dĩ, đành phải ngồi yên trên giường, nhìn cung nhân đi mời người.
Nhạc Thiên: “Tiểu Man tốt quá, canh chừng bức bách như thế, chút cơ hội để lợi dụng sơ hở cũng không chừa cho tao nữa, ui ui.”
Hệ thống: …cứ như là lại một lần nữa nhìn thấy tương lai thảm thương của nam chính vậy.
Không qua bao lâu, cung nhân ngoài cửa đã đồng loạt hành lễ, bóng dáng cao lớn của Trịnh Nguyên Phong cũng đã xuất hiện ở cửa điện, khoác ánh nắng quanh co đẹp trai như thiên thần. Nhạc Thiên bị sự đẹp trai chọc mù mắt, trong đầu lại hồi vị bể nước play vừa rồi, nước bọt chảy dài mấy trăm thước.
Vốn Trịnh Nguyên Phong chỉ là bộc phát nhất thời, thật sự không thích điệu bộ trách trời thương người đó của Nhạc Thiên, chỉ muốn đánh bật cái vỏ bọc thánh tăng của Nhạc Thiên ra. Có điều sau khi bắt đầu rồi, tâm tùy ý động
(làm theo ý mình) lại thành muốn ngừng mà không được, thật sự sắp mất kiểm soát đến nơi, bây giờ chỉ mới bước vào trong điện, trông thấy Nhạc Thiên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, hắn lại không kiềm được cảm xúc dâng trào.
“Điện hạ…” Hai tay Nhạc Thiên nắm đệm mềm, hơi nhíu mày, đối mặt với Trịnh Nguyên Phong đang sải bước đi tới thì không nhịn được cúi đầu xuống.
Trịnh Nguyên Phong đi tới trước giường, thấy Nhạc Thiên như xấu hổ như sợ sệt cúi mặt xuống, rơi vào trong mắt hắn thì thật sự là phong tình và xinh đẹp không thể nói thành lời. Hắn duỗi tay khẽ nâng cằm Nhạc Thiên lên, hai mắt nặng nề nói: “Dậy rồi sao? Trong người có có chỗ nào không khỏe không?”
Tư thế của hai người lúc này quá mờ ám, Nhạc Thiên nghiêng đầu đi, chỉ dùng gò má đối diện với Trịnh Nguyên Phong, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ta đã đi được chưa?”
“Không phải chính ngươi cầu xin muốn vào cung sao?” Ngón tay Trịnh Nguyên Phong vẫn giữ nguyên, dần tiến gần đến má của Nhạc Thiên, lướt trên gương mặt mềm mại của cậu.
Nhạc Thiên run lên, thấp giọng nói: “Ta đến để cầu kiến thái tử.”
Tâm trạng của Trịnh Nguyên Phong chợt tệ đi hẳn, vừa nghe thấy Nhạc Thiên nhắc đến Trịnh Hằng là hắn lập tức cảm thấy tức tối. Một tay bóp cằm Nhạc Thiên, ép cậu quay đầu đối diện với hắn, trầm giọng nói: “Ngươi chỉ muốn vào để gặp hắn, chứ không hề nghĩ đến việc gặp ta sao? Luôn miệng nói muốn độ ta, độ của ngươi, là cứ hết lần này đến lần khác chọc giận ta?!”
Do cằm đang bị bóp mạnh, nên khuôn mặt bé nhỏ của Nhạc Thiên như lọt hẳn vào lòng bàn tay của Trịnh Nguyên Phong, có vẻ hơi đáng thương, cậu khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Ta ở Vạn Phật Tự, ngày nào cũng tụng kinh cầu phúc cho điện hạ.”
Hệ thống: …đứa nào tin đứa đó bị ngu.
Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong kinh ngạc, ngón tay đang nắm cằm của Nhạc Thiên thả lỏng, thấp giọng hỏi: “Vậy Trịnh Hằng thì sao? Có đọc kinh cho hắn không?”
Hệ thống: …không chỉ ngu, mà còn ghen chúa nữa.
Nhạc Thiên: “Tất nhiên là có.”
Quả nhiên! Lửa giận của Trịnh Nguyên Phong phút chốc dâng lên nữa, cúi người dùng sức hôn lên môi Nhạc Thiên, vốn dĩ Nhạc Thiên đã không còn bao nhiêu sức, Trịnh Nguyên Phong chỉ cần hơi đè một chút cậu đã đổ người về sau, cả hai cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Trịnh Nguyên Phong tứcb đỏ cả mắt lột tăng bào của Nhạc Thiên ra, Nhạc Thiên từ chối, song chút sức lực ấy thì chỉ như lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không đả động được Trịnh Nguyên Phong cao lớn oai hùng. Đến khi hai người tách ra thì Nhạc Thiên đã mềm nhũn người, trơ mắt nhìn Trịnh Nguyên Phong nhỏm người dậy c ởi đồ. Nhạc Thiên vừa ch ảy nước miếng với cơ bắp của Trịnh Nguyên Phong vừa ch ảy nước mắt cá sấu, nhỏ giọng nói: “Đừng mà…”
Trịnh Nguyên Phong cúi người nhẫn tâm nói: “Đừng cái gì, nếu như ngươi nói rõ ràng ra được, thì ta sẽ dừng tay.”
Môi Nhạc Thiên mấp máy, tiếng nói như muỗi kêu: “Điện hạ đừng chạm vào ta nữa.”
“Hửm?” Một tay Trịnh Nguyên Phong nắm cổ tay Nhạc Thiên, thấp giọng thì thầm, “Thế chỗ này có được chạm vào không?”
Nhạc Thiên chần chờ nhìn vào cổ tay đang bị Trịnh Nguyên Phong nắm chặt của mình, “Được, được…”
Trịnh Nguyên Phong cười khẽ một tiếng, kéo tay cậu đến vị trí nào đó của mình.
Nhạc Thiên lập tức kinh hoảng la: “Không được!”
“Ngươi mới vừa nói là được mà, người xuất gia mà lật lọng vậy à?”
Nhạc Thiên hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của hắn, ngậm đắng nuốt cay nhắm chặt mắt lại, nhắm mắt như thế đối với Trịnh Nguyên Phong mà nói thì gần như là một loại cổ vũ nào đó vậy. Trịnh Nguyên Phong không chút do dự vạch tăng bào của Nhạc Thiên đồng thời cũng tóm được Nhạc Thiên, Nhạc Thiên tức khắc rên khẽ lên một tiếng, mở mắt ra, khóe mắt ửng đỏ nói: “Không muốn…”
“Ngươi muốn.” Trịnh Nguyên Phong nhướng mày, chỉ đôi ba lần đã khiến cả người Nhạc Thiên run rẩy hai mắt đẫm lệ, hai người lại lăn vào trong giường, quả nhiên Nhạc Thiên đã không thể nói ra hai tiếng “không muốn” được nữa, chỉ còn lại tiếng r3n rỉ khe khẽ vụn vặt.
Trên giường, Trịnh Nguyên Phong ôm tấm thân ngọc đang tỏa hương hoa sen trong ngực mình, ghé vào cần cổ cậu hít nhẹ, làm Nhạc Thiên run lên. Trịnh Nguyên Phong thì thầm: “Kể từ hôm nay, ngươi ở lại trong cung của ta.”
Nhạc Thiên run run rẩy rẩy định nói rằng mình không chịu, nhưng lần nào nói “không” cũng chỉ đổi lấy sự đòi hỏi ngày một quá đáng hơn từ Trịnh Nguyên Phong. Thế là bèn hạ giọng cầu xin” “Điện hạ, ta muốn về chùa niệm kinh.”
Trịnh Nguyên Phong lạnh mặt nói: “Niệm kinh trong chùa với trong cung thì có gì khác?”
Bả vai thon gầy của Nhạc Thiên lọt thỏm trong lồ ng ngực Trịnh Nguyên Phong, trên làn da trắng như trứng gà bóc vẫn còn lưu dấu ấn xanh đỏ do Trịnh Nguyên Phong để lại. Cậu núp trong lòng Trịnh Nguyên Phong đáng thương ngước đầu nhìn lên hắn, dù chưa mở lời song ý muốn đã tỏ rõ.
Trịnh Nguyên Phong lại cúi đầu hôn chụt cái lên môi cậu, hờ hững nói: “Ngươi muốn đi, được thôi, thế thì chờ ta chặt hai chân của Trịnh Hằng rồi đi.”
Mặt Nhạc Thiên chợt tái đi, vẻ hốt hoảng thốt lên: “Không thể!”
Trong lòng Trịnh Nguyên Phong chua xót, sắc mặt tối hơn, “Vậy thì ở lại.”
Nhạc Thiên cúi đầu, nhẹ giọng khẽ nức nở, nhỏ giọng nói: “Vì sao điện hạ cứ nhất định phải làm như thế?”
Trịnh Nguyên Phong không trả lời, thầm nghĩ dù bây giờ ngươi vẫn chưa rõ ràng, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ dạy cho ngươi biết.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Nhạc Thiên đã bị Trịnh Nguyên Phong giam trong cung của hắn.
Đêm nọ, Nhạc Thiên đang ngồi niệm kinh ngoài điện, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng hành lễ của cung nhân, người cậu lập tức khẽ run, là Trịnh Nguyên Phong đã quay lại.
Trịnh Nguyên Phong sải bước đi sâu vào trong điện, trong tay ôm ngang một cái hộp gấm, trông thấy Nhạc Thiên đang khép mắt ngồi niệm kinh, hắn bèn đặt hộp gấm xuống đi tới nhanh chóng ôm Nhạc Thiên. Nhạc Thiên hoảng hốt mở mắt, nắm vai của Trịnh Nguyên Phong, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy.”
Trịnh Nguyên Phong mắt điếc tai ngơ, ôm Nhạc Thiên ngồi lên giường, hắn vừa đặt ai kia xuống, thì Nhạc Thiên đã vội vàng lui vào góc giường.
Biết rõ là vô dụng nhưng vẫn muốn phản kháng, Trịnh Nguyên Phong nghiến răng nghiến lợi: “Lại đây.”
Nhạc Thiên hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không qua?” Trịnh Nguyên Phong nửa nằm trên giường, nhướng mày nói, “Khí trời đang dần nóng lên, trời khô vật hanh, mấy nơi như Vạn Phật Tử chắc là dễ cháy lắm nhỉ.”
Nhạc Thiên run lên, chậm rãi bò sang, nghiêm chỉnh ngồi quỳ ngay trước mặt Trịnh Nguyên Phong.
Trịnh Nguyên Phong hỏi: “Ta bảo ngươi xem, ngươi đã xem chưa?”
Thứ mà hắn nói muốn cho Nhạc Thiên xem là một vài tập tranh xuân cung đồ long dương
(tranh s3x gay) mà Trịnh Nguyên Phong thu gom.
Nhạc Thiên: Không chỉ coi rồi mà còn bảo hệ thống lưu lại nữa.
Hệ thống: Đcm, sao mỗi thế giới lại có một kiểu tranh sếch khác nhau vậy hả?!
Nhạc Thiên từ từ lắc đầu, trên đầu trọc cũng đã bắt đầu ưng ửng hồng.
Trịnh Nguyên Phong thản nhiên nói: “Lấy ra đây.”
Nhạc Thiên chần chờ một chút, rồi chỉ chỉ phía sau Trịnh Nguyên Phong. Trịnh Nguyên Phong nghiêng mặt, quả nhiên mò được một chồng tập tranh được xếp ngay ngắn dưới cái gối mềm sau lưng mình. Trịnh Nguyên Phong mở tập tranh ra, hờ hững lên tiếng: “Qua đây.”
Nhạc Thiên ngập ngừng nói: “Ta không muốn xem.” Coi rồi, cảm ơn.
Trịnh Nguyên Phong bình thản hỏi: “Vạn Phật Tự?”
Nhạc Thiên cứ là thích cái tính hở tí ra là dọa dẫm người khác của Trịnh Nguyên Phong. Từ từ ngồi quỳ xuống ngay bên cạnh Trịnh Nguyên Phong, chấp tay hành lễ, đầu thấp đến mức sắp chạm cả đầu gối.
Trịnh Nguyên Phong thoắt cái kéo cậu sang, ôm cậu vào lòng, mắt không đổi sắc hôn một cái lên miệng nhỏ bởi vì giật mình nên hơi hé ra của cậu, “Giờ xem nào.”
Mặt Nhạc Thiên kề sát vào lồ ng ngực Trịnh Nguyên Phong, khóe mắt nhìn nghiêng qua, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã như là bị bỏng phải lập tức quay mặt đi.
Trịnh Nguyên Phong ung dung lên tiếng: “Nếu như ngươi còn không chịu tập trung xem nữa thì ta sẽ đến Đông cung móc mắt của Trịnh Hằng ra cho ngươi mượn ngay đấy.”
Nhạc Thiên buộc lòng phải quay mặt sang, tầm mắt rơi xuống tập tranh trong tay Trịnh Nguyên Phong.
“Thấy không?” Trịnh Nguyên Phong trỏ vào tập tranh, “Đến lúc đó ta sẽ dùng chỗ này của ngươi để tìm vui.”
Mặt mày Nhạc Thiên trắng bệch, nhẹ giọng kêu: “Điện…” Cậu mới ra được một chữ, Trịnh Nguyên Phong đã “hả?” một tiếng, Nhạc Thiên lập tức sửa lời: “A Man, thế là trái âm dương.”
“Ai bảo ngươi là hòa thượng chứ không phải là một ni cô xinh đẹp cơ chứ?” Trịnh Nguyên Phong ngả ngớn nựng cằm của Nhạc Thiên. Mặt Nhạc Thiên tức thì dần đỏ lên, “Ngài không được sỉ nhục tăng hữu như thế.”
Trịnh Nguyên Phong lạnh lùng liếc cậu một cái, lại lật qua một qua trang khác, nhất thời trên mặt nở một nụ cười xảo quyết, chỉ vào nam tử trong tranh nói: “Ngươi xem này, miệng cũng có thể dùng như vậy, miệng của nam và nữ có chia âm dương không?”
Sắc mặt Nhạc Thiên lúc đỏ lúc trắng, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ nhàn nhạt,, “Không, không được.”
Trịnh Nguyên Phong nói thẳng: “Tối nay dùng miệng.”
Nhạc Thiên chớp mắt một cái, trong con ngươi ánh lên chút nước mắt, quay đầu yếu ớt nói với Trịnh Nguyên Phong: “A Man, ta xin ngươi mà.”
Trịnh Nguyên Phong cúi mặt xuống, ngón trỏ lướt qua khóe mắt cậu, hạ giọng nói: “Chết còn không sợ, mới thế này đã sợ?”
“Chuyện này…” Nhạc Thiên khẽ cắn môi, “Chết là bước lên Tây phương cực lạc, cái, cái này là làm nhục…”
Ngón trỏ của Trịnh Nguyên Phong đã rơi xuống hạt ngọc giữa môi trên của cậu, ấn mạnh một cái, gằn giọng: “Làm nhục? Ngươi hoàn toàn không hiểu cái gì là làm nhục, vì một bữa ăn mà nằm dưới đất bắt chước chó sủa, đó mới gọi là làm nhục.”
Nhạc Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trịnh Nguyên Phong, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, véo nhẹ môi của cậu, “Mới nói xin lỗi rồi thì tối nay phải cẩn thận hầu hạ đấy.”
Sắc mặt Nhạc Thiên lại đỏ trắng đan xen, cúi đầu nói: “Ta có thể đọc kinh cầu phúc cho ngươi.”
“Nếu như ngươi thích thì sau này có thể đọc trên giường, làm ít được nhiều.” Trịnh Nguyên Phong nói.
Mặt Nhạc Thiên đã trắng bợt, người lảo đà lảo đảo, gần như muốn ngất xỉu.
Trịnh Nguyên Phong lại dẫn Nhạc Thiên đến bể, ép Nhạc Thiên quỳ bên bờ ao nước, một tay nắm cằm của cậu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Há miệng ra.”
Nhạc Thiên chậm rãi hé môi ra, mùi hương nồng nặc của Trịnh Nguyên Phong không ngừng truyền đến đầu mũi cậu. Chỉ mới quỳ thế này thôi mà nước mắt của cậu đã rơi, trong đôi mắt viết đầy cầu khẩn.
Trịnh Nguyên Phong không mảy may dao động, cười lạnh nói: “Liên Nô, có húp cháo thì cũng không thể há ra chút xíu đó được.” Ngón cái và ngón giữa dùng sức bóp gò má của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bị ép phải mở miệng ra.
“Giữ chặt hàm răng,” Trịnh Nguyên Phong hỏi nhỏ, “Sao miệng Liên Nô bé thế này? Nếu như chỗ kia cũng chặt như vậy thì đến lúc đó sẽ phải chịu đau mất.”
Sau đó Nhạc Thiên khóc đến mức mặt mũi tèm lem, nhưng đối với Trịnh Nguyên Phong mà nói, hắn hoàn toàn không thấy thỏa mãn nên chỉ cần nhìn thấy Nhạc Thiên vì hắn mà mặt đỏ ửng không ngừng khóc, thì đến cả nhịp thở hắn cũng không giữ cho đúng điệu được. Hương sen dần nồng lên theo vẻ mặt càng lúc càng mê mẩn của Nhạc Thiên, làm Trịnh Nguyên Phong say đến mê muội.
Vấy bẩn một vị thánh tăng, thật sự có thể khiến cho người ta chiếm được hưng phấn vô tận.
Cơn hứng của Trịnh Nguyên Phong không vơi. Hắn đè lên người Nhạc Thiên tìm tòi chỗ nào đó, quả nhiên đúng như dự đoán của hắn – chặt vô cùng. Những nơi khác thì Nhạc Thiên không sợ đau, song bên trong được chăm nom hết sức yêu kiều, Trịnh Nguyên Phong mới vói một đốt tay vào trong thôi mà Nhạc Thiên đã khóc lóc xin tha rồi.
Trịnh Nguyên Phong nằm nhoài trên người Nhạc Thiên đang khóc tức tưởi, thấp giọng hỏi: “Liên Nô đã cảm nhận được khổ đau của thế đạo chưa?”
Nhạc Thiên hít mũi một cái, run giọng nói: “A Di Đà Phật, phật tổ từ bi.”
Vẫn là dáng vẻ đó!
Trịnh Nguyên Phong hừm lạnh một tiếng. Ôm Nhạc Thiên trở về tẩm điện, lấy hộp gấm hắn mang về ta, mở ra ngay trước mặt Nhạc Thiên. Trong đó là thuốc ngọc có kích cỡ từ lớn đến nhỏ, nhỏ nhất chỉ bằng ngón tay, lớn nhất thì gần bằng với hàng của Trịnh Nguyên Phong. Nhạc Thiên ngẩn ngơ đứng hình tại chỗ, Tiểu Man, cưng đúng là biết chơi.
“Thích không?” Trịnh Nguyên Phong ghé đến bên tai Nhạc Thiên hỏi.
Vành tai Nhạc Thiên run lên, “Cái này… là sao…”
“Ngươi nhỏ quá, phải làm từ từ.” Bàn tay của Trịnh Nguyên Phong áp vào thắt eo của Nhạc Thiên, chầm chậm vuốt v e, liên tục đáp xuống vị trí khiến Nhạc Thiên phải nức nở trong cả hôm nay. Tức thì Nhạc Thiên run bắn người lên, yết hầu căng thẳng lăn lộn, “A, A Man, đừng, đừng như vậy…”
Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, vẻ mặt chợt lạnh, “Liên Nô, nói cho ta biết, ta còn là người lương thiện không?”
Nhạc Thiên: Cưng là người tốt nhất vương triều này.
Nhạc Thiên cúp mắt xuống, đôi tay từ từ khép lại, thấp giọng niệm một câu phật hiệu, khẽ run run nói: “Điện hạ bản tính lương thiện, cớ gì lại tự ti, nếu như thật sự có thể giúp điện hạ phát ti3t oán giận, thì với ta cũng là một việc tu hành.”
Hệ thống nghe mà muốn mửa đến nơi… con voi chết tiệt này sao giỏi giả bộ vậy… lại còn tu hành… ngứa miệng muốn chửi thề ghê.
Trịnh Nguyên Phong cũng không biết đến cùng là mình có muốn nhìn thấy tín ngưỡng của Nhạc Thiên bị phá tan không. Một mặt thì hắn muốn dùng hết toàn lực để làm cho Nhạc Thiên bỏ hết mọi suy nghĩ quá lý tưởng kia đi, một mặt thì trong lòng lại âm thầm hy vọng rằng Nhạc Thiên sẽ vẫn luôn là Nhạc Thiên.
Nhưng bất kể thế nào, có một vài thứ chung quy hắn có thể có được, đó là… dùng sắc dục triệt để, triệt để đốt cháy người này!