Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 21


Đông hán là cơ cấu tình báo, ghi lại hết tất cả lai lịch quá khứ của các đại thần trong triều, thậm chí cả thông tin bí mật.

Nhạc Thiên loạt xoạt lật mấy trang giấy, trong một đám các mãnh nam bỗng nhiên thoáng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Hàn Tề, lối vẽ của họa sĩ Đông hán thiên về tỉ mỉ tả thực, lột tả khí chất lạnh lùng mày kiếm mắt sao của Hàn Tề vô cùng tài tình.

Tim gan Nhạc Thiên lại run lên một cái.

Hồ sơ của Hàn Tề đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, cùng là xuất thân bần hàn mà con đường của hắn và Lâm Nhạc Thiên hoàn toàn khác nhau.

Nhờ vào quân công từ núi thây biển máu trên chiến trường, Hàn Tề hồi triều quyên chút bạc mà mình lấy mạng đổi được, mới được lên tới chức Bách hộ Cẩm Y vệ, trên hồ sơ có ghi là Hàn Tề từng giết 471 tên địch.

Nhạc Thiên: “Wow, đúng là một kẻ tàn nhẫn.


Hệ thống: “Cậu còn không biết ngại nói người khác tàn nhẫn được hả?”
Để nâng đỡ Tông Diễn lên ngôi vị duy nhất đó, mạng người trên tay Lâm Nhạc Thiên chắc chắn còn nhiều Hàn Tề, hơn nữa chất lượng còn rất cao, rất nhiều hoàng tử phi tần đã chết trong tay hắn.

Nhạc Thiên khép hồ sơ lại, thần sắc đăm chiêu, “Tao cảm thấy tên Hàn Tề đó không đơn giản.


Hệ thống chấn động, không ngờ là Nhạc Thiên cũng có chút tài năng, nó đã cố ý che giấu thân phận Hàn Tề, vậy mà Nhạc Thiên vẫn có thể phát hiện ra điểm không đúng.

Hệ thống còn đang do dự định nói ra chân tướng, Nhạc Thiên đã nói như chém đinh chặt sắt: “Đẹp trai cỡ đó, sao lại gia nhập loại tổ chức gian ác như Đông hán này được, nhìn là biết có vấn đề ngay.


Hệ thống: “…” Được rồi.

Tông Diễn đăng cơ đã hơn một năm, Lâm Nhạc Thiên có dã tâm muốn nắm giữ triều chính, đương nhiên là muốn nuôi cho Tông Diễn thành phế vật, không nói đến chuyện Tông Diễn không quyền không thế, an bài cung nữ thái giám bên cạnh Tông Diễn cũng đều có ý dung túng để Tông Diễn buông thả hưởng lạc.


Bỗng dưng cho hai vị Thái phó là Dương Khiêm Ích và Ngạc Thái đến, làm gì có chuyện Tông Diễn chịu ngoan ngoãn nghe lời, không nói hai lời đã muốn đuổi hai người ra ngoài.

Ngạc Thái là võ tướng, vóc dáng cao to uy mãnh để râu rất đẹp, khổ nỗi không giỏi ăn nói, không giải thích được, chắp tay lập tức muốn ra khỏi điện, ông vốn cũng không có ý định nhận việc này, chỉ là dưới sự bức ép quyền thế của hoạn quan, đành phải làm.

Dương Khiêm Ích lùi về sau một bước cản đường Ngạc Thái, Ngạc Thái trợn mắt trừng ông ta, ông ta khẽ phẩy phẩy ta, ra hiệu cho Ngạc Thái bình tĩnh đừng nóng, không chút hoang mang hành lễ với Tông Diễn, dịu giọng nói: “Bệ hạ cớ gì phải như thế?”
Tông Diễn vẻ mặt không kiên nhẫn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là phản cảm, “Trẫm là hoàng đế, mà phải chịu để đám thần tử các ngươi quơ tay múa chân với trẫm à? Cút ra ngoài!”
Ngạc Thái nghe mà tức, nghẹn đỏ cả mặt, xoay người thi lễ với Tông Diễn một cái, lớn giọng nói: “Thần xin cáo lui!” Rồi nhanh chóng phất tay áo rời đi.

Dương Khiêm Ích bất đắc dĩ, “Bệ hạ, nghe thần nói một lời…”
“Trẫm không nghe!” Tông Diễn sừng sộ cắt ngang, nhấc chân đi ngay, trong cung của cậu ta có một tòa cung chuyên để chơi, bên trong chứa đầy đủ các thứ kì kỹ dâm xảo (kỹ nghệ và tác phẩm mới lạ) mà Lâm Nhạc Thiên cho người sưu tầm, có tác dụng làm hao mòn tâm trí con người.

Tin hai vị Thái phó vừa vào cung đã bị đuổi về lập tức truyền đến tai Nhạc Thiên đang ở Đông hán, khi đó Nhạc Thiên đang vùi đầu khổ công phê duyệt tấu chương, sau khi nghe xong không khỏi tức giận.

Papa còng lưng đi làm, con cái ở nhà không lo học hành, còn dám đuổi thầy đi nữa.

Dòng thứ con cái bất hiếu!
“Đã biết, xuống đi.

” Nhạc Thiên bất động thanh sắc cho tiểu thái giám tới báo tin lui ra.

Chỉ chốc lát sau, tấu chương của Ngạc Thái đã đưa tới, tính tình ông cứng rắn, cả tờ sớ chỉ một câu “Thần không gánh nổi nhiệm vụ này”, nói toạc ra là ông đây mặc kệ.

Nhạc Thiên xé nát tấu chương của Ngạc Thái, tức đến mức sắp suýt phát bệnh tim, “To gan, dám cãi lệnh của bản thiên tuế!” Ngọn lửa gian thần đang cháy hừng hực trong cơ thể sắp không nhịn được nữa rồi.

Hệ thống: “Đã bảo là kế hoạch nuôi thành minh quân, mà Ngạc Thái là tướng tài khó kiếm.


Nhạc Thiên: “Được, ổng không làm, thì có rất nhiều người khác chịu làm.



“Người đâu, ” Nhạc Thiên kêu nhẹ một tiếng, bên ngoài lập tức có người đáp, “Thiên tuế gia, ngài cứ phân phó.


“Cho truyền Hàn Tề đến.


Hệ thống: “…” Phắc, lại bất cẩn.

Hàn Tề đang ở bên ngoài thì bị người hầu gọi về, đến nơi thì phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai không đỡ nổi.

Nhạc Thiên lại suýt chút nữa ch ảy nước miếng, ngắm nghía Hàn Tề không dời mắt nổi, vỏ bọc Lâm Nhạc Thiên này tuy cũng đẹp mắt, nhưng lại quá nữ tính, phỏng chừng mặc đồ nữ cũng không có gì là không ổn, mà Hàn Tề thì chỉ vỏn vẹn trong hai chữ anh tuấn, sát khí nội liễm khắp người và khí chất lãnh tĩnh kiếm chế tuy mâu thuẫn lại dung hợp hài hòa, tạo thành sức hấp dẫn trí mạng.

Hệ thống nhịn không được, “Đừng thèm thuồng nữa, thuyết phục hắn đi.


Nhạc Thiên giấu đầu hở đuôi “khụ” một tiếng trước, “Hàn Tề, ở Đông hán có quen chưa?”
Trong lòng Hàn Tề căng thẳng, đáp: “Thần tận hết khả năng, để được báo đáp cho thiên tuế.


Vuốt mông ngựa mà cũng đẹp trai như vậy, Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Ta định đổi cho ngươi một việc khác.


Đáy lòng Hàn Tề lại càng căng chặt, chẳng lẽ tên hoạn quan này đã phát hiện ra chuyện gì rồi? Tú Xuân Đao bên hông vừa vấy máu, lưỡi đao còn nóng, bàn tay đang rũ xuống của Hàn Tề yên lặng siết chặt chuôi đao, thấp giọng nói: “Tùy thiên tuế gia phân phó.



“Tuổi bệ hạ không còn nhỏ nữa, mà thân thể vẫn gầy yếu, ta nghe nói công phu của ngươi không tệ, vào cung dạy bệ hạ tập võ đi.


Hàn Tề ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhạc Thiên, lại thấy đôi mắt phượng sáng rực của Lâm Nhạc Thiên đang không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ như đầm nước lạnh lẽo, Hàn Tề lập tức cúi đầu, đè nén kích động trong nội tâm, “Thuộc hạ tuân mệnh.


“Tối nay theo ta hồi cung, đi chỉnh lý cho sạch sẽ,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Toàn là mùi máu.


Hàn Tề vâng lời lui ra.

Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”
Nhạc Thiên: “Mày đừng có nghĩ bậy nữa được không, sao tao có thể ra tay với gia sư của con trai mình được chứ? Tao là con người như thế sao?”
Hệ thống: “Tôi thấy cậu chính là con người như vậy.


Nhạc Thiên: “Bây bề, bọn mình mới ở chung có bao lâu đâu, mà cưng đã hiểu anh đến thế, chẳng lẽ đây chính là soulmate trong truyền thuyết?”
Hệ thống: “… cậu tốt nhất là đừng có đụng vào Hàn Tề.


Cuối cùng thì Nhạc Thiên cũng nghe ra được chút gì đó, điên cuồng tra hỏi Hàn Tề có vấn đề gì, hệ thống không trả lời, chỉ là nhiều lần cảnh cáo cậu đừng đụng vào Hàn Tề.

Nhạc Thiên thấy hệ thống miệng kín như bưng, cũng chẳng muốn hỏi lại, cậu cũng không có ý định động vào Hàn Tề, đùa, chuyện này có liên quan đến hỏng hình tượng làm vỡ thế giới đấy, quá lắm thì ngắm chút cho đỡ ghiền thôi.

Sau một ngày bận rộn mệt mỏi ở Đông hán, Nhạc Thiên âm thầm đưa mấy tên gian thần dâng tấu với mấy lý do như “hắn vô lễ bất kính với ta”, “hắn không phục Cửu thiên tuế”, “ta thấy kẻ này có vấn đề” hoặc đại loại như vậy bí mật xử lý hết.

Bởi vì Lâm Nhạc Thiên vốn tính đã hỉ nộ vô thường vừa đa nghi lại còn nham hiểm, lúc kết bè kết cánh, lúc thì trở mặt coi như không quen vẫn thường hay xảy ra, nên đám thuộc hạ cũng không thấy hoài nghi.

Sắc trời đã tối, Đông xưởng đã thắp đèn, cánh cửa to lớn màu đỏ thắm như miệng của một con thú khổng lồ, sợi tua rua trân châu từ ngọn đèn lồ ng vàng rũ xuống, khẽ đung đưa theo gió đêm.

Một chiếc đèn lồ ng lung linh tinh xảo được một người nâng trong tay, ngón tay người đó thon dài khớp xương rõ ràng, hơi lộ gân xanh, dáng đứng như tùng như bách, vai chỉ hơi hạ xuống, chính là Hàn Tề đã “chỉnh lý sách sẽ” đang đứng ngoài cổng chờ Lâm Nhạc Thiên.


Từ phía xa, một đám người đông đúc bước đến, trước sau chen nhau vây quanh Cửu thiên tuế.

“Thiên tuế gia.

” Hàn Tề hơi cúi thấp đầu.

Mắt Nhạc Thiên nhìn thẳng, sống lưng thẳng tắp cất bước về phía trước, kết quả bước lớn quá, chân đạp hụt, người thoáng chao đảo một cái, sắp ngã ngã chổng vó đến nơi, Hàn Tề tay mắt lanh lẹ, duỗi bàn tay cầm đèn lồ ng chọt vào ngay eo Lâm Nhạc Thiên, giúp Nhạc Thiên đứng vững lại.

“A!” Nhạc Thiên hét một tiếng thảm thương, cậu mệt mỏi cả ngày, âm thanh nhỏ xíu, còn không lớn bằng tiếng mèo kêu.

Đám thái giám đứng xung quanh kinh hãi đến biên sắc, muốn xông lên ngay, “Thiên tuế gia!”
Nhạc Thiên đột nhiên phất tay, bốn phía lặng thinh, cậu nghiêng đầu kháy Hàn Tề một câu, “Ngươi thật là to gan.


Hàn Tề cũng biết là nguy rồi, chỉ là ban nãy hắn theo bản năng không muốn chạm vào tên hoạn quan đó, nên cơ thể mới làm ra phản ứng tự nhiên nhất.

“Thiên tuế gia thiên kim quý thể (con người quý giá) thuộc hạ không dám đụng vào, trong lúc cấp bách nhất thời lỡ tay, mong thiên tuế gia thứ tội.

” Hàn Tề hơi cong lưng, giải thích.

Ngọn đèn sáng loáng đong đưa dưới mi mắt Nhạc Thiên, hoa ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu mũi cao ngất của Hàn Tề, Nhạc Thiên thầm nghĩ: Mấy người đẹp trai mấy người đúng, hôm nay tha cho đó.

Nhạc Thiên không nói nào ngoắt một tiểu thái giám, tiểu thái giám đỡ cậu lên kiệu, Nhạc Thiên da mỏng thịt mềm, chỉ cảm thấy bên eo vô cùng đau.

“Tiên sư nó, cái tên Hàn Tề đó chắc chắn có vấn đề!” Nhạc Thiên căm giận nói, thấy mình mém ngã không đỡ thì thôi đi, còn mạnh tay như vậy nữa.

Hệ thống không đành lòng nhìn cậu làm trò con bò nữa, “Hàn Tề trước đây là Thất điện hạ, Thất ca của Tông Diễn, suýt chút nữa bị cậu làm thịt đấy.


 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment