Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 211

Với tình hình trước mắt, nếu như trời cao cho Nhạc Thiên một cơ hội làm lại, cậu nhất định sẽ quyết định —— đến thăm Trịnh Hằng sớm hơn.

Nhạc Thiên lập tức rơi nước mắt, chẳng phải Trịnh Nguyên Phong nói rằng cậu như thế này sẽ làm đàn ông muốn yêu thương cậu nhất sao? Mong rằng Trịnh Nguyên Phong có thể hiểu được ám hiệu của cậu, ngao ngao.

Trịnh Nguyên Phong nhìn thấy Nhạc Thiên yên lặng rơi lệ, đôi môi đêm qua đã bị hắn cắn rách nay lại bị chủ nhân tàn phá tiếp. Từng dòng từng dòng máu li ti tràn ra từ bờ môi, dáng vẻ vốn nghiêm trang bỗng chốc bị ép nhuộm mùi máu, lòng dạ Trịnh Nguyên Phong râm ran, cúi người hôn lên môi Nhạc Thiên một cái, thì thầm: “Liên Nô, đừng chọc giận ta nữa.”

Nhạc Thiên: Hức hức hức?oh

Trịnh Nguyên Phong đè sau gáy Nhạc Thiên, trằn trọc hôn xuống, Nhạc Thiên ngoan ngoãn nhưng cứng ngắc. Khi hai người tách ra thì cục tức của Trịnh Nguyên Phong đã được cậu dằn xuống hơn nửa, lạnh mặt nói: “Sau này không cho ngươi trở lại gặp Trịnh Hằng nữa, để trừng phạt, hắn không được ăn ba ngày.”

Nhạc Thiên hoảng loạn đến biến sắc, nói là phạt tui cơ mà? Nói là ấy ấy tui cơ mà?

Trịnh Nguyên Phong thoáng liếc nhìn cậu, hờ hững nói: “Nếu như ngươi dám cầu xin, thì ta sẽ lập tức lôi hắn ra đánh ba mươi roi.”

Nhạc Thiên rưng rưng dõi theo Trịnh Nguyên Phong: …thật sự không thương lượng được sao? Cưng nhìn em bé cái đi… đừng chỉ chơi với Trịnh Hằng mãi.

Trịnh Nguyên Phong không tiếp thu được tín hiệu của Nhạc Thiên. Hai hôm nay mắt Nhạc Thiên đã khóc hơi nhiều, vừa đỏ vừa sưng, vốn chỉ là một cậu thiếu niên mười chín tuổi thì có thể trưởng thành được bao nhiêu chứ? Trông càng lúc càng đáng thương, hắn giơ tay đặt nhẹ lên mắt của Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Trở về.”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, thầm nghĩ Tiểu Man đây là lần đầu tiên anh thất vọng về cưng.

Trịnh Nguyên Phong kéo dài không đăng cơ là để xem kịch vui, triều chính và Nhạc Thiên được hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, ngày nào cũng vừa xử lý xong chuyện triều chính là về theo dõi Nhạc Thiên dùng thuốc ngọc.

Nhạc Thiên dùng thân mình để trải nghiệm cái gì gọi là từng bước làm to từng bước làm mạnh. Ban đầu chỉ chứa được thuốc ngọc to chừng ngón tay, mà bây giờ đã tiến hóa đến mức có thể chứa được cái có độ lớn không mấy chênh lệch với Trịnh Nguyên Phong. Song vẫn rất khó khăn vất vả, trước khi đến bước đó, nhất định phải dùng hết một lượt các cỡ từ nhỏ đến lớn, Nhạc Thiên bị chơi đùa đến mức tăng bào gần như ướt sũng.

Đến đêm, cuối cùng cũng dùng đến thuốc ngọc cuối cùng, Nhạc Thiên gục người trên giường nắm chăn mềm nhỏ giọng nghẹn ngào khóc. Trịnh Nguyên Phong chỉ nhẹ nhàng vuốt v e da thịt lành lạnh của cậu, cậu đã không kiềm được xoay người tránh né, nhưng động tác tránh né đó càng khiến thuốc ngọc đi sâu hơn, gia tăng k1ch thích, người cũng ra nhiều mồ hôi hơn.

Bàn tay Trịnh Nguyên Phong m ơn trớn, xòe lòng bàn tay ướt nhẹp trước mắt Nhạc Thiên, “Liên Nô, ngươi làm ướt rồi này.”

Đầu óc Nhạc Thiên như say xe, lẩm bẩm: “A Man, tha cho ta đi.”

Đó là câu nói mà Nhạc Thiên nói nhiều nhất với Trịnh Nguyên Phong trong mấy ngày nay, cho dù Trịnh Nguyên Phong không bỏ qua cho cậu dù chỉ một lần, thì cậu vẫn xin tha với Trịnh Nguyên Phong hết lần này đến lần khác.

Ngón tay Trịnh Nguyên Phong lướt qua gò má trắng men của cậu, thầm tự hỏi, ngươi cứ cố chấp cho rằng ta sẽ mềm lòng thế sao? Liên Nô, ngươi hiểu sai về ta rồi.

Trịnh Nguyên Phong ôm ngang bên hông Nhạc Thiên gần như sắp ướt đẫm đỡ cậu dậy, trong tiếng th ở dốc của Nhạc Thiên bế cậu đến Thiên điện. Cung điện của Trịnh Nguyên Phong nhỏ hẹp, Thiên điện không có gì nhiều ngoài một cái bàn nhỏ, hai cái ghế đẩu lục giác viền chỉ vàng. Ngày nào Trịnh Nguyên Phong đi về, đều có thể nhìn thấy Nhạc Thiên ngồi niệm kinh ở đây.

Đặt ai kia lên ghế, Nhạc Thiên vừa mới ngồi xuống lập tức hét lên một tiếng. Khi nằm sắp xuống còn đỡ, thuốc ngọc trong cơ thể cũng chỉ ở yên tại chỗ, bởi vì kích thước vừa vặn nên sẽ không di chuyển, chỉ là hơi căng khó chịu mà thôi. Bây giờ Trịnh Nguyên Phong đè cậu lên ghế, Nhạc Thiên lập tức không chịu nổi, vịn cánh tay Trịnh Nguyên Phong giãy dụa muốn đứng dậy.

Trịnh Nguyên Phong không chút lưu tình lại đè cậu ngồi xuống, cả người Nhạc Thiên run bắn lên, ngón tay đang níu tay áo cùa Trịnh Nguyên Phong đỏ bừng, “Đừng, đừng…”

“Liên Nô, ta đã nói từ sớm rồi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.” Trịnh Nguyên Phong đè Nhạc Thiên không cho cậu đứng dậy. Đến khi mặt cậu đã đỏ như sắp nhỏ máu, người không còn run kịch liệt nữa, rõ ràng là đã quen rồi, thì đột nhiên ôm eo cậu.

Nhạc Thiên lại kêu lên một tiếng.

Bởi vì động tác đột ngột của Trịnh Nguyên Phong vừa rồi nên thuốc ngọc cũng di chuyển theo.

Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi thích đọc kinh ở đây sao, giờ có thể đọc được.”

Nhạc Thiên sao còn đọc kinh nổi nữa, môi run rẩy, chỉ còn có tiếng th ở dốc tràn ra.

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, từ từ kéo Nhạc Thiên lên để c ậu nhỏm dậy rồi lại một lần nữa đè cậu xuống ghế. Qua nhiều lần như thế, cuối cùng Nhạc Thiên cũng không nhịn được nữa, hai tay ôm chặt cánh tay của Trịnh Nguyên Phong, quấn lấy hắn thật chắc, lắc đầu khóc nức nở: “Không muốn nữa không muốn nữa, thật sự không muốn nữa.”

Trịnh Nguyên Phong yêu thương vuốt v e gò má của cậu, nói nhỏ: “Ta đi giết Trịnh Hằng, có được không?”

Cánh tay Nhạc Thiên ôm Trịnh Nguyên Phong run rẩy, dưới sự chờ đợi nhẫn nhịn của Trịnh Nguyên Phong, ngẩng mặt lên môi run rẩy nói: “Cốt nhục tương tàn, sẽ bị trời phạt.”

Trịnh Nguyên Phong không nổi giận, khẽ nâng cằm của cậu, “Giờ ghế thái tử đang trống, bọn họ người tranh ta đoạt không tiếc hãm hại giết chóc độc chết huynh đệ ruột thịt, Liên Nô không muốn thử quan tâm đ ến sao?”

Nhạc Thiên: “Ai cũng có duyên phận của mình.”

Tâm trạng của Trịnh Nguyên Phong đã hơi dễ chịu hơn một chút, rồi hờ hững nói: “Duyên phận của ta là ngươi?”

Nhạc Thiên ngậm nước mắt gật đầu, “A Man, ngươi dừng tay đi.”

Tay Trịnh Nguyên Phong lướt qua mi tâm của Nhạc Thiên, vuốt v e từng nét trên khuôn mặt hay ra vẻ nghiêm trang đó, hắn thấp giọng nói: “Liên Nô, trên đời này, ta không còn gì cả.”

“Ta biết,” Nhạc Thiên khẩn thiết nói, “Nên ta đến độ ngươi.”

Tay Trịnh Nguyên Phong trượt từ cằm đến gáy của cậu, hiếm khi xuất hiện vẻ thương cảm trên mặt, “Liên Nô, ngươi không độ được ta đâu.”

Trịnh Nguyên Phong bỗng nhiên ôm cậu, Nhạc Thiên vô thức nắm lấy tay áo của hắn. Cậu được Trịnh Nguyên Phong nhẹ nhàng ném lên giường, vì thuốc ngọc nên cậu bất ngờ giật thót lên, đong đầy nước mắt quay mặt sang lại thấy Trịnh Nguyên Phong đang thoát xiêm y.

Con người Trịnh Nguyên Phong có chút nét hoang dã, tuy hắn là hoàng tử, sinh ra và lớn lên trong hoàng cung nhưng không có ai dạy dỗ lễ nghĩa cho hắn. Khí chất tôn quý có từ khi sinh ra chỉ mang đến cho hắn những tiếng chửi rủa và sự khinh thường, lâu dần, dung hợp lại thành một loại khí chất mâu thuẫn trên người hắn, như là con sói cao quý.

Cho dù động tác c ởi đồ ung dung thong thả, nhưng ánh hào quang tỏa ra từ sâu thẳm trong đôi mắt màu ngọc bích của hắn gần như muốn xé tan Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên run rẩy nhìn hắn cởi bỏ ngoại bào của mình, rồi nhanh chóng lột luôn cả trung y, để lộ một cơ thể cơ bắp mạnh mẽ hoang dã.

Nhạc Thiên nhìn mà choáng, suýt chút nữa đã ch ảy nước miếng.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy…” Nhạc Thiên hoang mang lắp bắp nói, nghĩ bụng, nhất định phải đúng như tui đang nghĩ nha!

Trịnh Nguyên Phong tuần tự tiến dần lâu như thế rồi, từ lâu đã không còn chờ nổi nữa, ngước mắt lên ung dung nói: “Tất nhiên là dắt Liên Nô đi tìm vui.”

Mặt Nhạc Thiên trắng bệch, dẫu cho ngày nào cũng phải dùng thuốc ngọc, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, song khi thật sự nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong nghênh ngang bước lên giường, vẫn sợ hãi muốn bỏ trốn. Cậu mới nhúc nhích, mắt cá chân mảnh khảnh đã bị Trịnh Nguyên Phong nắm trong tay ngay tức khắc.

Nhạc Thiên ngoảnh lại, cố hết sức lắc đầu với Trịnh Nguyên Phong.

Trịnh Nguyên Phong không hề dao động, nhẹ nhàng nhanh chóng kéo người nào đó vào lồ ng ngực, vuốt v e cơ thể đang phát run của Nhạc Thiên, trầm giọng hỏi: “Liên Nô không thích mấy cây thuốc ngọc đó đúng không?”

Nhạc Thiên rưng rưng nước mắt chậm rãi gật đầu.

Trịnh Nguyên Phong nhếch môi cười, “Vậy thì không xài nữa nhé.”

Thuốc ngọc bị lấy ra, phát ra một tiếng động rất nhỏ, Nhạc Thiên mềm nhũn người ngã xuống giường, đôi môi mấp máy bật ra tiếng thở hổn hển.

Trịnh Nguyên Phong nhìn thấy cả người Nhạc Thiên đã đỏ ửng mồ hôi ướt nhẹp, với tay lật người cậu lại, Nhạc Thiên sớm đã mất ý chí, ngay cả sức để nói chuyện cũng không còn.

Bất chợt, Nhạc Thiên đột nhiên thấy người tê rần, cậu kêu khẽ một tiếng, từ từ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong dùng đôi mắt nặng nề nhìn cậu, “Liên Nô, ta muốn vấy bẩn ngươi.”

Sau đó một thanh kiếm lớn hơn nóng hơn thuốc ngọc bổ đôi cơ thể mềm mại của cậu, Nhạc Thiên từ không biết đau đến khóc kêu thành tiếng, “Đau…”

Trịnh Nguyên Phong cũng chảy mồ hôi đầy trán, dù dùng thuốc ngọc nuôi dưỡng lâu như vậy rồi, tuy nhiên so với vật chết không thể giãn nở, đối với Nhạc Thiên mà nói thì suy cho cùng hắn vẫn là một gánh nặng quá mức chịu đựng.

Trịnh Nguyên Phong liếc nhìn thử, thấy không ra máu, yên lòng chậm rãi chuyển động.

Ban đầu Nhạc Thiên chỉ nhỏ giọng khóc lóc kêu đau, song sau khi quen với động tác dịu dàng của Trịnh Nguyên Phong, còn vì cảm giác tê dại dần dần xuất hiện mà giai điệu của tiếng khóc cũng phải thay đổi, trở nên du dương trầm bổng, yêu kiều e thẹn như tiếng chim oanh hót.

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, đỡ Nhạc Thiên ý thức dần trôi xa lên hôn thật sâu. Người trong lòng hôn đáp lại hắn theo bản năng, thậm chí còn vì cảm giác khô ran trong cổ họng mà cướp lấy ướt át trong miệng hắn.

Trịnh Nguyên Phong dịu dàng hỏi: “Sướng không?”

“Rất, rất sướng…” Rặng mây hồng giăng kín trên má Nhạc Thiên, đôi môi đỏ thắm trề ra thành dáng như đòi hôn, ngửa đầu cần cổ ưỡn thẳng, cơ thể như một thanh cung.

“Người xuất gia quả nhiên không nói dối…” Trịnh Nguyên Phong cúi người tỉ mẫn hôn lên phần gáy mềm mại non nớt của cậu, trầm giọng nói, “Sẽ còn sướng hơn nữa…”

Hắn vừa dứt tiếng, Nhạc Thiên lập tức bị cuốn vào làn sóng tranh đoạt càng cuồng nhiệt hơn nữa. Cả đời này cậu chưa từng kêu lớn đến vậy, đã hoàn toàn phát điên rồi. Trịnh Nguyên Phong vốn cho là mình có thể bảo vệ được lý trí thoạt trông như là tỉnh táo của mình, chỉ đến khu sa vào đó rồi mới đến ngay cả thánh nhân cũng chẳng làm được. Chiếc giường dong đưa kịch liệt, trong chớp nhoáng cả hai người đều đã quên mất đối phương là ai, chỉ còn biết dây dưa trong cảm xúc nguyên thủy nhất.

Trịnh Nguyên Phong gọi “Liên Nô”, Nhạc Thiên cũng đáp lại “A Man”, từng tiếng từng tiếng triền miên như có tình.

Các cung nhân kinh hồn bạt vía canh giữ ở ngoài điện từ lúc đêm đen đến khi trời sáng choang, mãi đến đến mặt trời lên cao mới thấy thất điện hạ ôm Liên Hoa Thánh tăng được trùm che kín kẽ bước ra, các cung nhân gần như là quỳ xuống đất theo bản năng.

Đó là Liên Hoa Thánh tăng… tăng nhân mà người ta đồn rằng sau này sẽ bước lên Tây Phương Cực Lạc thành Phật, hành động đó của thất điện hạ như là đang khinh nhờn thần phật.

Lúc Nhạc Thiên tỉnh lại, trên người đã sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nằm trên chiếc giường đã được thay chăn khăn trải giường gối đệm của Trịnh Nguyên Phong, tối hôm qua Trịnh Nguyên Phong thật sự quá mãnh liệt, gần như làm cho chăn ướt đẫm.

Nhạc Thiên thở dài một hơi, hét to một tiếng từ sâu trong lòng —— “Sướng!”

Sau đó cậu lập tức phát hiện ra mất tiếng… tối hôm qua làm dữ dội quá, nghỉ ngơi thôi, nhưng cũng may là cậu có thể dùng suy nghĩ để giao tiếp với hệ thống, “Máu người Hồ đúng là ghê gớm thiệt.”

Hệ thống: “…cậu không cần phải lần nào cũng thảo luận mấy cái chuyện đó với tôi đâu, tôi thật sự không muốn biết.”

Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Mày xem, tư tưởng của mày không đủ rộng mở, làm người lớn mà ngại nói về những vấn đề như thế này với con trẻ, đó là một loại quan niệm giáo dục sai lầm, sẽ khiến con trẻ lầm đường lạc lối!”

Hệ thống: “Thôi được rồi, kính thưa chuyên gia giáo dục, tôi muốn hỏi là, thằng con đã lầm đường lạc lối thì nên phân loại vào thùng rác nào?”

Nhạc Thiên: “…”

Nhạc Thiên đã có sinh hoạt tình d*c quyết định không so đo với tính toán hệ thống, trong đầu nhiều lần hồi tưởng lại phong thái hùng hổ của Trịnh Nguyên Phong ở trên giường hôm qua, bật ra một tiếng cười khúc khích.

Hệ thống: “…” Thật đáng sợ.

Nhạc Thiên: “Khà khà.”

Trịnh Nguyên Phong xử lý công chuyện xong lập tức chạy về trong điện xem Nhạc Thiên, chân vừa bước vào trong điện, đã nghe được tiếng cười thê lương của  Nhạc Thiên, chân của hắn lập tức dừng lại.

Nhạc Thiên nghe thấy tiếng bước chân đặc trưng của Trịnh Nguyên Phong tức khắc nín cười.

Trịnh Nguyên Phong chậm rãi đi vào trong điện, vén cẩm bảo lên ngồi xuống trước ngắm nhìn Nhạc Thiên. Mỹ nhân tỉnh giấc vệt đỏ phơn phớt trên mặt đã lui, khuôn mặt như tô như vẽ vương nét yêu kiều, Trịnh Nguyên Phong nhớ lại cảm giác của đêm qua, không khỏi cúi người hôn môi Nhạc Thiên một cái. Ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi: “Bây giờ Liên Nô còn cảm thấy ta là người lương thiện không?”

Nhạc Thiên từ từ mở miệng, nói giọng khàn khàn: “Điện hạ bớt giận chưa?”

Trịnh Nguyên Phong duỗi tay kéo tay cậu qua, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có hận ta không?”

Nhạc Thiên trầm tĩnh đáp: “Không hận.”

Trịnh Nguyên Phong cúi đầu vuốt ngón tay non nớt mềm mại của cậu, chính đôi tay này đêm qua đã nắm bờ vai hắn, quẹt ra từng đường từng đường máu, “Ta giam cầm ngươi, ép buộc ngươi, sỉ nhục ngươi, ngươi lại không hận?”

Nhạc Thiên: Đừng nói nữa người anh em à, tui cảm ơn mấy người còn không kịp.

Người trên giường rất lâu không lên tiếng. Đến khi Trịnh Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn, mới thấy Nhạc Thiên dùng vẻ mặt xót thương hắn đã quen để nhìn hắn, con ngươi vẫn trắng đen rõ ràng không nhiễm trần thế như trước, “A Man, ngươi dừng tay lại đi.”
Bình Luận (0)
Comment