Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 229

Tất cả mọi người lui ra theo lời của Tần Sinh, trong căn phòng họp lớn như thế này chỉ còn lại hắn và Trì Nhạc Thiên mặt đối mặt.

Mặc dù trong lòng Trì Nhạc Thiên không có một chút chuẩn bị nào, song vẻ mặt vẫn coi như là bình tĩnh, ngón tay đặt trên bàn nhịp nhịp, cười nhạt nói: “Jason, cậu có ý gì?”

“Thật ra mỗi câu mà ông chủ nói tôi đều khắc ghi trong lòng, tôi cảm thấy anh nói rất đúng,” Hai tay Tần Sinh lồng vào nhau, tư thế ngồi vẫn rất ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc, “Vị trí của anh không bao giờ có thể biến mất, cho dù không có anh thì cũng sẽ có người khác. Nếu đã thế, không bằng cứ để tôi nhận lấy, tôi đồng ý chấp nhận quản lý tầng trên.”

Nhạc Thiên hoàn toàn sững sờ, ngón tay đột nhiên siết chặt, ánh mắt lạnh tanh: “Thứ ăn cây táo, rào cây sung.”

Tần Sinh: “Câu đó dùng vậy không đúng, phải là…” Ánh mắt Tần Sinh sâu thẳm, thấp giọng nói: “Nhà cái hốt trọn.”

Nhạc Thiên: …mẹ nó, muốn ch1ch một phát với cậu ta ngay tức khắc.

Tần Sinh thấy nét mặt của Trì Nhạc Thiên dần dần không kiểm soát được nữa, vẻ mặt đã không còn chút ý trào phúng nào nữa. Trì Nhạc Thiên rất lắm thủ đoạn, có điều trên đời này không có kẻ vô địch, Trì Nhạc Thiên chưa từng nghĩ, Lâm Phác có thể chết, Chu Nguyên Quần có thể chết, người bên cạnh có thể đổi rồi lại đổi, vị trí của mình sẽ không thể thay thế sao?

“Ông chủ,” Tần Sinh chuyển tay đặt lên gối, một chân nhếch lên, thấp giọng nói, “Đừng quá tức giận, phong thủy luân chuyển, sông có khúc người có lúc, quy luật của thế giới này là như vậy đấy.”

Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng, “Cậu tưởng rằng cậu như thế đã chắc chắn thắng rồi?”

Tần Sinh gật đầu, “Anh có thể đưa Lâm Phác vào tù, thì tôi cũng có thể dùng cách thức giống vậy, ông chủ, đi theo anh tôi đã học được rất nhiều, tôi rất cảm ơn anh.”

Nhạc Thiên: …vậy thì cậu ngon thật.

Trì Nhạc Thiên không tranh chấp mồm miệng với hắn nữa, dứt khoát đứng lên, khi đi ngang qua người Tần Sinh thì cánh tay lại bị Tần Sinh kéo lại, Nhạc Thiên u ám hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ông chủ, ở trên cho tôi hai lựa chọn, một là bỏ tù anh, hai là thả anh đi luôn,” Tần Sinh chậm rãi nói, “Dù sao thì bên ngoài có rất nhiều người chờ cắn anh một cái.”

Mặt Nhạc Thiên không đổi: “Cậu muốn thế nào?”

Tần Sinh: “Ở lại đây đi, không phải chúng ta là đối tác rất hợp nhau sao?”

Nhạc Thiên: Nói hay thế.

Nhạc Thiên cụp mắt xuống, đưa một tay còn lại ra nắm lấy cà vạt của Tần Sinh, cúi người ghé tới gần: “Sao nào? Không nỡ?”

Tần Sinh bình tĩnh nói: “Ông chủ, tôi sợ anh chết.”

Tần Sinh nói không sai, nếu Trì Nhạc Thiên cứ như thế này rời đi, không tới ba ngày chắc chắn sẽ phơi xác ngoài đồng hoang. Trước đây cậu quá càn rỡ, không một chút nương tay, sống trong cái nghề này, bạn còn ở vị trí này thì còn là người, một khi mất quyền rồi, thì rất có thể đến cả chó cũng không bằng.

Giữa danh dự và mạng sống, Trì Nhạc Thiên quyết đoán lựa chọn giữ mạng. Quyết định của cậu mãi mãi nghiêng về nhiều lợi ích hơn cả.

Tần Sinh thấy Trì Nhạc Thiên đứng yên không di chuyển, trở tay nắm cà vạt của mình kéo cậu xuống, đôi mắt màu hổ phách nhạt vẫn trong suốt sạch sẽ, “Ông chủ biết nên chọn thế nào chưa?”

Nhạc Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay vỗ nhè nhẹ vào mặt Tần Sinh, “Tôi xem như dưỡng lão sớm.” Ưm ưm ưm~

Tần Sinh vẫn không tức giận, gật đầu nói: “Ông chủ có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn học với ông chủ.”

sắc mặt Nhạc Thiên lạnh lẽo, không nhịn được châm chọc nói: “Hay đi học ít kỹ năng giường chiếu đi.”

Tần Sinh không nói gì.

Nhạc Thiên chính thức bắt đầu cuộc sống mọt gạo chuẩn bị cho mỗi thế giới.

Không biết Tần Sinh bị cậu kháy nên tức giận hay sao, mà chừng mấy ngày không trở về Trì trạch, Lâm Y đi du học ở nước ngoài, Trì trạch vắng ngắt, Nhạc Thiên rảnh tới đau “bi”, ngày ngày nằm nhà vuốt lông chó, nhìn Bashung cãi cọ với nó.

Giờ Bashung đã là một thằng nhóc to xác mười bảy tuổi, vẫn hơi đen như ngày xưa, có điều không đen quá như lúc nhỏ, tiếng Trung đã rất trôi chảy. Tính tình cậu ta trời sinh hoạt bát, đi theo Trì Nhạc Thiên ba năm nhưng trông vẫn hồn nhiên vui vẻ.

Nhạc Thiên ngồi trên ghế mây, nhìn Bashung và Mạc Đức một người một chó đuổi theo theo đuổi, suýt nữa che mặt không biết nói gì.

Bashung bật nhảy lên, cưỡi trên người Mạc Đức vui vẻ nói: “Giá!”

Nhạc Thiên sầm mặt, “Bashung.”

Trì Nhạc Thiên đã bị tước quyền đuổi xuống sân rồi, nhưng Bashung vẫn rất sợ cậu, vừa bị Trì Nhạc Thiên kêu tên, lập tức phẫn nộ leo xuống lưng con chó. Mạc Đức tủi thân ngoắt ngoắt đuôi chạy đến bên cạnh Trì Nhạc Thiên nghẹn ngào hức hức.

“Mày bị ngu hả? Nó cưỡi mày, mày không biết cắn lại hả?” Nhạc Thiên nghiêm trang dạy chó.

Bashung nghe, mất hứng nói: “Ông chủ, tôi là người, nó là chó, nó cắn tôi, tôi sẽ bị bệnh.”

Nhạc Thiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, “Tôi thấy cậu đã bệnh không nhẹ sẵn rồi.”

Bashung xụ mặt xuống.

Tần Sinh biến mất chừng mấy ngày, Nhạc Thiên hỏi hệ thống Tần Sinh đi đâu, hệ thông vênh váo đáp lại một tiếng “đoán xem”. Sau đó Nhạc Thiên không thèm bám theo hỏi nó nữa, nhưng cũng không chịu hạ mình xuống hỏi Bashung, dục cầu bất mãn người ngợm cứ gai gai.

Nhạc Thiên vuốt đầu chó, nghĩ bụng, mẹ nó Tần Sinh bị chó hoang gậm đi rồi đúng không? Không có sinh hoạt tình d*c thì dưỡng lão với chờ chết có khác quái gì đâu.

Bashung thấy Nhạc Thiên sắc mặt nặng nề, con ngươi chuyển động, đề nghị: “Ông chủ, tôi chờ cờ tỷ phú với anh nhé.”

“Cờ tỷ phú?” Nhạc Thiên nheo mắt lại, định tát cho thằng nhóc da đen này một phát, “Một mình tôi không chơi được à? Còn cần đến cậu.”

Bashung nói: “Lúc ở Vân Nam, Tần Sinh chơi cờ tỷ phú với anh đó nên anh mới đánh giá cao anh ta.”

Nhạc Thiên: “…ai nói với cậu như vậy?”

Bashung: “Tần Sinh á.”

Nhạc Thiên: …không ngờ là Tần Sinh mày rậm mắt to mà còn nói biết nói bậy.

Nhạc Thiên không có chuyện gì để nói với thằng nhóc Bashung này, vỗ đầu chó của Mạc Đức một cái định đi lên lầu. Bashung lại kéo tay Nhạc Thiên, rung đùi đắc ý nói: “Ông chủ, tôi cũng có thể chơi cờ tỷ phú với anh, tôi chơi cờ tỷ phủ giỏi lắm.”

Nhạc Thiên bị cậu ta nhoi đau cả đầu, qua loa nói: “Được được được, chờ tôi đi lên ngủ một giấc rồi dậy chơi cờ tỷ phú với cậu.”

Lúc Tần Sinh trở lại, Bashung đang nằm sấp trong phòng khách xem cá mập, gót chân bị bất thình lình đá một cái, quay đầu lại vui vẻ nói: “Tần Sinh, anh về rồi!”

Giờ Tần Sinh mới là ông trùm thật sự, song Bashung vẫn quen gọi thẳng tên của hắn, Tần Sinh cũng tỏ ra không quan tâm.

Tần Sinh gật đầu, cởi ra cúc áo vest ra, “Ông chủ đâu?”

Bashung: “Ông chủ đang ngủ ở trên, chừng nào ông chủ thức sẽ chơi cờ tỷ phú với tôi.”

Tay cởi cúc của Tần Sinh khựng lại, con ngươi màu hổ phách di chuyển rất chậm, rơi vào Bashung, nhắc lại: “Cờ tỷ phú?”

Bashung gật đầu, “Là cờ tỷ phú mà anh với ông chủ hai người chơi ở Vân Nam ấy.”

Bashung mười bảy tuổi nhưng vóc dáng đã hơn một mét tám, suốt ngày tập luyện đấm đá, cơ bắp trên người đẹp đẽ, ngoại trừ màu da hơi ngăm đen một chút ra thì mặt mũi coi như là xinh xắn dễ thương. Ánh mắt Tần Sinh dời xuống nửa người dưới của Bashung.

Bashung vẫn chưa hiểu ý của Tần Sinh, bật nhảy cái như cá chép, trở mình lên vui vẻ nói: “Không thì, cả ba chúng ta cùng nhau chơi đi?”

Tần Sinh dứt khoát cho cậu ta một cú đá vào ức.

Bashung trong sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, trở mình một cái như diều hâu, còn rất vui, “Đánh một trận cho vui trước nhé?”

Tần Sinh cởi cúc áo vest, sầm giọng nói: “Cút.”

Bashung không hiểu gì cả, nhìn thấy Tần Sinh sải bước đi vào thang máy, gãi đầu một cái, tự hỏi: “Tự nhiên lại giận.”

Thang máy tới tầng cao nhất rất nhanh, sau khi cửa thang máy mở ra, Tần Sinh đi vào bên trong, Bashung không nói dối, quả nhiên trên chiếc giường rộng lớn có bóng người gầy gò đang nằm.

Tần Sinh đứng trước giường, đút tay vào túi quần đứng nhìn Trì Nhạc Thiên. Mấy năm nay, hắn từng nhìn Trì Nhạc Thiên ngủ không ít lần, thân phận của hắn phải cẩn thận từng phút từng giây, nên Trì Nhạc Thiên ngủ say rồi hắn mới được ngủ.

Trì Nhạc Thiên khi ngủ rất vô hại, hoặc nên nói là phần lớn thời gian người này đều rất vô hại.

Tần Sinh cúi người, khẽ ngửi mùi trên người Trì Nhạc Thiên, mùi thơm rất quen thuộc, không pha lẫn mùi của một ai khác.

Hơi thở ấm nóng phả vào bên gáy Nhạc Thiên, cần cổ Nhạc Thiên ngưa ngứa, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn bóng người Tần Sinh còn tưởng là mình đang nằm mơ, trở mình định ngủ tiếp. Nhưng nằm xong rồi cảm thấy có gì không đúng, bèn ngồi dậy quay mặt sang mở to hai mắt, cậu không đeo kính, nên nhìn người khác lại như là ngắm hoa trong sương, cộng thêm chưa tỉnh ngủ, mắt gần như không có tiêu cự, “Tần Sinh?”

“Ừm,” Tần Sinh ngồi xuống, thấp giọng nói, “Ông chủ tỉnh rồi?”

Một tay Nhạc Thiên che mặt, khi buông xuống thì mới tỉnh táo hoàn toàn, dứt khoát vén chăn lên định xuống giường, mới vừa vén lên thì tay đã bị Tần Sinh nắm được.

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Bỏ ra.”

Tần Sinh chậm rãi nói: “Bashung đã đi rồi.”

Nhạc Thiên: “Vậy thì sao.”

Tần Sinh im lặng một hồi mới thì thào nói: “Ông chủ, anh thèm khát đến thế hả? Bashung mới mười bảy tuổi.”

Nhạc Thiên: …chú em đang nói cái gì đấy.

Trì Nhạc Thiên biết hắn đang hiểu nhầm song không có ý muốn giải thích. Tần Sinh là cái thá gì chứ, Trì Nhạc Thiên khinh thường việc phải giải thích với hắn. Một chân Nhạc Thiên đạp lên bắp đùi rắn rỏi của hắn, nặng nề nói: “Nếu như tôi không thèm khát, thì sao có cậu ở đây?”

Tần Sinh ngẩng mặt lên: “Ông chủ, tôi ép anh từ chức không hề liên quan đến việc tôi lên giường với anh.”

Nhạc Thiên: …đúng thật.

Trì Nhạc Thiên không có lời nào để cãi lườm hắn một cái, dời chân đi định bước xuống giường, mắt cá chân lại bị Tần Sinh kéo lại.

Nhạc Thiên: “Làm gì vậy?” Nếu như Tần Sinh cho câu trả lời phủ định, cậu sẽ tặng hắn một đá ngay tức khắc.

Tần Sinh vô cùng hiểu chuyện, không hổ là người đi theo Trì Nhạc Thiên ngày ngày đêm đêm phỏng đoán suy nghĩ của cậu, biết lý biết lẽ biết điều nhất. Dứt khoát quật ngã Trì Nhạc Thiên đè cậu nằm ra giường.

Nhạc Thiên muốn vô cùng muốn nhưng vẫn phải làm bộ tặng cho hắn hai bàn tay mềm nhũn, ra vẻ như trinh tiết liệt phu, “Tần Sinh, cút con mẹ mày đi, định chơi ông đây nữa hả.”

Một tay một chân Tần Sinh đè cậu lại, một tay còn lại tháo thắt lưng của mình, thấp giọng nói, “Không phải lần nào ông chủ cũng chơi vui lắm sao? Vui đến mức chảy không biết bao nhiêu là nước.”

Nhạc Thiên: …chúc mừng Tiểu Tần mở khóa kỹ năng dirty talk nhé, bảo sao cậu cứ thấy trước đó thiếu thiếu cái gì, thì ra là cái này, Tần Sinh có kỹ năng trên giường thật nhưng mà im lặng quá.

Nhạc Thiên tức giận nói: “Vậy còn cậu? Hửm? Tôi thấy cậu làm vịt cho tôi cũng vui vẻ lắm mà.”

Tần Sinh khẽ cười một tiếng, kéo quần Nhạc Thiên ra, “Ông chủ xinh đẹp như vậy, tất nhiên là tôi vui rồi.”

Nhạc Thiên: Nếu như mấy người cứ khen tui như thế, chúng ta không thể tiếp tục cãi nhau được nữa đâu.

Tần Sinh thấy cậu nghe đỏ bừng cả mặt á khẩu không trả lời được, bèn cúi người li3m môi cậu, “Ông chủ không nhớ sao, lần đầu tiên là anh van xin tôi chơi anh mà…”

“Bớt nói nhảm đi, muốn làm thì làm.” Nhạc Thiên nói không lại, lạnh lùng nói.

Tần Sinh: “Ông chủ lúc nào cũng gấp gáp như vậy.”

Tần Sinh biến mất mấy ngày nay, Nhạc Thiên có lý do hợp lý để nghi ngờ hắn đã đi để tiến tu kỹ năng giường chiếu. Các thể loại trò mới mẻ phong phú chồng chồng chất chất, Nhạc Thiên vướng hình tượng nên hai năm qua gần như là chiếm vị trí chủ đạo trên giường, nhưng Tần Sinh thoắt cái trở mình làm chủ, lập tức cho Nhạc Thiên thấy được hắn có bao nhiêu cách trồng hoa, chỉ là trước đây không dám dùng đến thôi.

Nhạc Thiên sướng đến mức khóc thành tiếng, ch ảy nước mắt gọi “Jason”, lại bị Tần Sinh bóp gò má, đâm thẳng vào, Tần Sinh thong dong nói: “Ông chủ, tôi không thích cái tên Jason đó, gọi tôi Tần Sinh.”

Nhạc Thiên: …không có kêu được.

Sau đó Nhạc Thiên biến thành một con cá khô vô dụng, nằm lỳ trên giường hoàn toàn không động đậy nổi, nửa gương mặt chôn trên cơ bụng Tần Sinh. Tần Sinh bóc quả quýt ở cạnh giường đút cho cậu ăn, “Ông chủ, phải bổ sung thêm ít dinh dưỡng.”

Nhạc Thiên: …đây là lần đầu tiên tui ăn quýt sau khi ch1ch đấy.

Nhạc Thiên ngước mắt lên lạnh lùng nhìn hắn, Tần Sinh dùng ngón cái lau khóe mắt hoen đỏ của cậu, sâu xa nói: “Ông chủ mới vậy đã không chịu nổi, còn định để cho tôi và Bashung cùng nhau lên?”

Nhạc Thiên mấp máy môi mới định chửi, trong miệng đã bị Tần Sinh nhét một múi quýt vào, Tần Sinh bình tĩnh nói: “Ngọt lắm.”

Múi quýt quá mỏng, vừa vào miệng lập tức rách da, nước quýt ngọt ngào nổ tung trong vòm miệng Nhạc Thiên, đúng là ngon thật.

Tần Sinh cứ hết múi này đến múi kia đút cậu ăn hết quả quýt, vẻ mặt cũng dịu xuống, ôm Trì Nhạc Thiên nói: “Ông chủ, đừng giận nhé, tôi dưỡng già cho anh.”

Nhạc Thiên mới có 32 tuổi phát biểu: “Con mẹ mày!”
Bình Luận (0)
Comment