Kiếp sống trà xanh của Minh Nhạc Thiên phải quay ngược lại từ thời thơ ấu của cậu ta.
Cha của Minh Nhạc Thiên là công tước của một tiểu quốc, theo lý mà nói thì họ của cậu ta phải là Edmond, lý do vì sao lại có Minh thì là bởi vì mẹ của cậu ta là vợ thứ hai của công tước. Trên cậu ta còn có một người anh trai lớn hơn mười hai tuổi là người thừa kế của gia tộc, từ khi cậu ta vừa mới ra đời là đã bị ép theo họ mẹ, ai bảo người mẹ đã mất của anh trai cậu ta cũng là quý tộc, mà thế lực trong nhà lại còn không nhỏ nữa.
Tuy rằng Minh Nhạc Thiên bị ép bỏ cái họ Edmond đó, nhưng không có nghĩa là cha của cậu ta không thương cậu ta, ngoại hình của Minh Nhạc Thiên như thiên sứ nhỏ trong tranh, cha cậu ta có thể không thương cậu ta sao? Thế là lại khơi nên sự không vui của anh trai Minh Nhạc Thiên.
Lúc Minh Nhạc Thiên còn nhỏ, anh trai Andrew của cậu ta không ít lần véo cậu ta trêu cậu ta, thật ra ban đầu Andrew định bắt nạt Minh Nhạc Thiên, nhưng Minh Nhạc Thiên thật sự quá đáng yêu, thế là Andrew cũng rơi vào tay giặc. Rảnh không có việc gì làm là ôm Minh Nhạc Thiên hôn khuôn mặt nhỏ của cậu ta đầy nước miếng.
Minh Nhạc Thiên còn trẻ thơ âm thầm ghim trong lòng, đến năm sáu tuổi không ai dạy cũng biết đi tìm cha mình mách lẻo. Khóc lóc nói anh trai hay lén đánh mình, kể lể sinh động như thật chân thành vô cùng, trong lúc tức giận cha cậu ta lôi ông con cả treo lên quất cho một trận.
Từ đó về sau, Minh Nhạc Thiên bước lên con đường trà xanh thảo mai không lối về, sau mười lăm năm, chưa từng bại trận.
Khuôn mặt tươi cười Nhạc Thiên cứng ngắc trong thoáng chốc, thu hồi động tác dừng lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em hơi căng thẳng.”
Chỉ một câu nói thôi lập tức làm cho tình mẹ trong phòng chụp một lần nữa tăng cao, thậm chí không ít nhân viên nam còn thấy sục sôi nỗi kích động muốn làm mẹ, vô cùng muốn bước lên an ủi cậu nhóc đang tay chân luống cuống một lúc.
Diêm Chức Vân cầm máy ảnh hít sâu một hơi, “Cậu tưởng tượng ống kính là người cậu yêu nhất, làm lại một lần nữa.”
Nhạc Thiên: …xin lỗi, chưa yêu bao giờ.
Khuôn mặt tươi cười với độ cong khóe môi hoàn hảo song ánh mắt lại chẳng có nội dung gì cả lần thứ hai xuất hiện trên màn hình máy ảnh của Diêm Chức Vân. Hắn cau chặt mày, nhìn thấy khuôn mặt như thế này thật sự là tổn thương nặng nề đối với mắt nhìn của hắn, Diêm Chức Vân buông máy ảnh xuống, nói thẳng: “Thôi đừng cười nữa, tạo dáng tự nhiên nhất của cậu đi.”
Nhạc Thiên: Đừng làm khó tui nữa, dáng tự nhiên nhất là cái dáng mấy người mới thấy đó.
Diêm Chức Vân thấy cậu ngơ ra một lúc, bèn nói: “Cậu nhảy ở đây luôn đi, nhảy được không?”
Nhạc Thiên từ từ gật đầu, trong mắt óng ánh ánh nước.
Hơn phân nửa con gái trong phòng chụp ảnh lập tức quăng ánh mặt lên án sang cho Diêm Chức Vân. Trong lòng Diêm Chức Vân không nghĩ ngợi bất cứ điều gì khác, cầm máy ảnh bắt kịp động tác của Minh Nhạc Thiên. Sau khi Minh Nhạc Thiên nhảy được ba phút thì phẩy tay bảo dừng, cau mày lật xem ảnh chụp trong máy ảnh.
Động tác của Minh Nhạc Thiên rất đẹp, dáng người cũng rất đẹp, Diêm Chức Vân dám khẳng định đây là một trong những cơ thể đẹp nhất mà hắn từng được chụp trong mấy năm nay. Tiếc là chỉ cần vừa lộ mặt, Diêm Chức Vân lập tức cảm thấy khó chịu với biểu cảm như mang mặt nạ trên mặt của Minh Nhạc Thiên.
Ngón tay bực dọc ấn vào nút lật ảnh trên máy ảnh mấy lần, cuối cùng Diêm Chức Vân quyết định từ bỏ, ngẩng đầu nói với Minh Nhạc Thiên đang thấp thỏm đứng yên tại chỗ: “Lần này chụp giấu mặt được không?”
Nhạc Thiên kinh ngạc khẽ nhếch môi, vẻ mặt tỏa ra nét oan ức, “Em, em cũng không biết có được không nữa.” Nhảm nhí, đương nhiên là không được rồi, Minh Nhạc Thiên vắt óc tìm kế tranh vai chính này là để thể hiện khoe mẽ mình, bảo với cậu ta chụp ảnh tuyên truyền phải giấu mặt, thì còn khó chịu hơn cả giết cậu ta nữa.
Đây cũng là lầu đầu tiên Diêm Chức Vân gặp phải cảnh này, hắn giơ tay bảo mọi người nghỉ ngơi rồi vẫy vẫy tay với Minh Nhạc Thiên, “Vào văn phòng của tôi một lúc.”
Văn phòng của Diêm Chúc Vân nằm ở cuối lầu, phòng kính mờ, bên trong bày đầy bồn hoa xanh um tươi tốt, trên trường treo một bức ảnh chim bay rất lớn. Nhạc Thiên nhìn thoáng qua, cảm giác như con chim trong hình như sắp bay ra khỏi khung của bức ảnh vậy, tạo cảm giác liên tưởng rất mạnh.
Giữa văn phòng được cây xanh bao quanh có hai cái đệm cối, Diêm Chức Vân ngồi xuống một trong hai cái đệm đó, nói với Minh Nhạc Thiên còn đang quan sát xung quanh: “Qua đây ngồi.”
Nhạc Thiên như vừa chợt tỉnh giấc bước đến ngồi xuống đệm cối ngồi đối diện với Diêm Chức Vân, cậu ngồi với một tư thế “phong cách thiếu nam” hết sức tiêu chuẩn, hai chân đong đưa trước khung cửa kính sát dặt, chống hai tay hai bên, cúi đầu ra vẻ như là rụt rè không dám mở lời, “Ảnh Diêm tiên sinh chụp đẹp quá.”
Diêm Chức Vân đang châm trà, liếc mắt nhìn bức ảnh trên tường, tùy ý nói: “Cái đó là do công ty trang trí in, không phải tôi chụp.”
Nhạc Thiên: …sao mấy người không nói sớm?!
Nhạc Thiên đỏ mặt nói: “Ngại quá, em tưởng là Diêm tiên sinh chụp chứ, nhưng mà em nghĩ là Diêm tiên sinh chắc cũng là một nhiếp ảnh gia rất cừ.”
Diêm Chức Vân cười khẽ một tiếng bằng giọng mũi, hình như thấy lời nói của Minh Nhạc Thiên rất buồn cười, lại lắc đầu, “Uống trà không?”
Nhạc Thiên quay mặt sang, cẩn thận từng li từng tí nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, “Trà thơm quá.”
Diêm Chức Vân sắp cạn cả lời, hắn sống trong cái ngành này lâu như thế rồi, minh tinh là nhóm người hắn được tiếp xúc nhiều nhất. Có rất nhiều ngôi sao tính rất giả dối, song chưa từng thấy ai không có một câu nói thật như cậu nhóc trước mắt đây.
Diêm Chức Vân nhướng mày nói: “Cậu thích?”
Nhạc Thiên ngượng ngùng gật gật đầu, “Trước giờ em chưa từng được uống trà nào thơm như thế này.”
Diêm Chức Vân tiếp lời: “Lầu một siêu thị có bán, nếu như cậu thích thì trước khi đi nhớ mua một gói, mười lăm đồng thôi.”
Nhạc Thiên: …mẹ, một gói trà mười lăm đồng thôi mà mấy người cũng pha màu mè như vậy được nữa, rồi cả bộ ấm tách trông thôi đã thấy đắt tiền rồi nữa, khoan, không lẽ bộ ấm tách này cũng mua mười lăm đồng một bộ dưới siêu thị hả?
Nhạc Thiên đỏ mặt cười nhẹ, ngượng ngùng nói: “Em không hay uống trà Trung Quốc, nên không giỏi thưởng thức lắm.”
Hứ, ông đây là Tây nhé.
Diêm Chức Vân thấy hơi thú vị, rất hào hứng hỏi: “Tôi nghe nói Minh tiên sinh là múa chính cho vở diễn thường niên năm nay?”
Nhạc Thiên kiềm chế vẻ mặt kiêu ngạo, không nhẹ không nặng gật gật đầu.
Diêm Chức Vân nói: “Sao không phải Tề Tiêu?”
Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, “Diêm tiên sinh biết anh Tề?”
“Anh Tề…” Diêm Chức Vân đùa cợt hỏi, “Tề Tiêu là anh cậu?”
Nhạc Thiên: “Không phải, chỉ là anh Tề lớn hơn em hai tuổi.”
Diêm Chức Vân gật đầu tỏ ý hiểu rõ, nâng tách trà lên uống một hớp, “Lớn là gọi anh.”
Nhạc Thiên: Sao cậu ngửi được kháy đểu nhỉ?
Diêm Chức Vân đặt tách trà xuống, vỗ tay một cái nói: “Được rồi, thời gian nói chuyện phiếm thả lỏng kết thúc. Minh tiên sinh, lần chụp ảnh này, vũ đoàn của cậu giao cho tôi nhiệm vụ là chụp được vẻ đẹp chân thật nhất của người vũ công, nhưng ban nãy tôi không nhìn thấy được một chút chân thật nào trong cậu trên ống kính.”
Theo giọng nói của hắn, đầu Nhạc Thiên càng lúc càng cúi thấp, gần như sắp rủ tới ngực, cậu nh ỏ giọng nói: “Em không hiểu ạ.”
“Cậu thích múa không?” Diêm Chức Vân hỏi.
Nhạc Thiên gật đầu, mái tóc vàng mềm mại lắc lư như mây, nhỏ nhẹ trả lời: “Dạ thích.”
Diêm Chức Vân hỏi tiếp: “Tại sao thích?”
Nhạc Thiên: Bởi vì cậu ta có năng khiếu, lại còn thích hưởng thụ lời khen của người khác và hào quang thiên tài đội trên đầu.
Nhạc Thiên nhỏ tiếng đáp: “Từ trước đến nay nhảy múa luôn là ước mơ của em.”
“Trong mắt của cậu không có ước mơ.” Diêm Chức Vân nói thẳng.
Nhạc Thiên: Mấy người mới không có ước mơ á.
Diêm Chức Vân nhìn cậu nhóc tóc vàng vẫn luôn cúi đầu, nắm hai bàn tay lại, chân thành nói: “Thế này đi, tôi trả tiền lại cho vũ đoàn của cậu, các cậu tìm một studio chụp ảnh khác, được không?”
Vai Nhạc Thiên run lên, ngẩng mặt lên, khẽ nhíu mày, trong con ngươi màu nâu đã lóng lánh nước mắt, “Diêm tiên sinh, anh cho em thêm một cơ hội đi ạ.”
Những người khác nhìn thấy hình ảnh này của Minh Nhạc Thiên, ví dụ như Tề Tiêu, thì chắc chắn đã đầu hàng từ lâu. Nhưng Diêm Chức Vân lại không hề dao động, “Đó là vì tốt cho cả hai bên, nếu không thì có lãng phí thêm thời gian cũng không chụp được bức ảnh mà tất cả chúng ta mong muốn.”
Nhạc Thiên gia tăng thế tiến công của nước mắt, giọt nước mắt đã sắp lăn tới cạnh viền mắt “Em thật sự không muốn làm lỡ lần chụp này, Diêm tiên sinh, anh cho em thêm chút thời gian, được không ạ?”
Mặc dù Diêm Chức Vân biết Minh Nhạc Thiên giả vờ, song cũng không chịu được người khác khóc trước mặt mình, lại còn là con trai nữa. Người ta hay nói, đàn ông khó rơi lệ, Minh Nhạc Thiên này thì hay rồi, từ khi bước chân vào studio của hắn thì nước mắt trong mắt chưa có giây nào là ngừng. Diêm Chức Vân đau đầu nói: “Hôm nay tạm thời đừng chụp, cậu trở lại suy nghĩ thật kỹ xem cái gì là chân thật, cậu nghĩ kỹ đi, cuối tuần này tôi có thể làm thêm giờ chụp cho cậu, oke không?”
Nhạc Thiên gật đầu rất khẽ.
Nhạc Thiên từ văn phòng của Diêm Chức Vân đi ra, trông như hoa lê ngấm mưa, Diêm Chức Vân ngay lập tức hứng chịu sự tức giận của rất nhiều người. Nhạc Thiên đi rồi, lại bị liên minh của đám người quý mến Minh Nhạc Thiên lên án một cách mãnh liệt, “Boss Diêm, anh nói gì vậy, làm cho Tiểu Minh sắp khóc đến nơi rồi.”
Diêm Chức Vân cất máy ảnh, “Tôi nói gì chứ? Giao lưu công việc bình thường thôi.”
Tất cả mọi người đều từng được trải nghiệm thái độ nghiêm túc của Diêm Chức Vân đối với công việc. Lần trước có một ngôi sao lớn nổi tiếng đến chụp ảnh, cũng bị Diêm Chức Vân nói đến mức tức giận bỏ chạy.
Cô gái tiếp đón Minh Nhạc Thiên nói: “Tiểu Minh khác mà, em ấy vẫn còn nhỏ lắm.”
Diêm Chức Vân không biết nên khóc hay cười, lên tiếng xin khoan dung với nhóm nhân viên nữ trong studio. Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chui ra khỏi nhóm fan nữ đang phấn khích, vừa mới bước xuống dưới lầu đã nhận được điện thoại, cầm lên nhìn, trùng hợp là Tề Tiêu.
“A lô,” Diêm Chức Vân dở khóc dở cười nói, “Tề Tiêu, tôi nói cho cậu…” Hắn còn chưa kịp há mồm nói xong, đã bị Tề Tiêu tằng tằng mắng cho một trận liên thanh, nói vừa nãy Minh Nhạc Thiên mới gọi điện cho mình, trong điện thoại còn có tiếng nức nở, hỏi Tề Tiêu có quen biết với Diêm Chức Vân không, có thể giải thích giúp cậu một tiếng không.
Tề Tiêu tức giận nói: “Nhạc Thiên nhát lắm, sao cậu hung dữ với em ấy thế làm gì?”
Diêm Chức Vân liếc nhìn giờ trong đồng hồ trên cổ tay, vừa lắc đầu vừa đi về phía gara, “Cậu ta đổ thuốc mê gì cho mấy người vậy không biết nữa.”
Tề Tiêu và Diêm Chức Vân là bạn từ thời thơ ấu, hồi nhỏ sống chung trong một khu nhà, cũng ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá đáng, có lẽ do vừa mới cúp điện thoại của Minh Nhạc Thiên nên quá tức, Tề Tiêu bèn cố gắng dịu dàng nhã nhặn nói: “Cậu qua nhà tôi một chuyến đi, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cậu.”
Diêm Chức Vân nói: “Hôm nay không được, tôi còn có việc, có hẹn bàn công việc với người ta, cậu đừng nói với tôi nữa, tôi thật sự không có làm khó cậu ta.”
Tề Tiêu không thèm tin, nhấn mạnh: “Hôm nay không được vậy thì ngày mai.”
Diêm Chức Vân bất đắc dĩ nói: “Được thôi, buổi tối ngày mai tôi đến chỗ cậu ăn tối.”
Tề Tiêu đáp: “Được, tôi chờ cậu.”
Diêm Chức Vân cúp điện thoại, lại một lần nữa lắc đầu, trong lòng than thở: Yêu ma quỷ quái quá càn rỡ, tiếc là vẫn bị hoả nhãn kim tinh của mình đây phản đòn ngược lại.
Diêm Chức Vân có hẹn một nhiếp ảnh gia độc lập bàn chuyện hợp tác. Hai người hẹn gặp mặt trong một quán bar ở trung tâm thành phố, quán bar rất ồn ào, Diêm Chức Vân nói chuyện rất vất vả, nhưng khổ nỗi là đối phương cứ nhất định phải tới chỗ này, hắn cũng hết cách rồi. Lắc ly rượu, ngồi trên ghế dài cười khổ, nghĩ bụng đúng là chịu tình chịu tội, cơ mà ai bảo hắn chấm năng lực của người ta, nổi lên lòng muốn mời chào chứ.
Nhiếp ảnh gia độc lập cũng là người rất có cá tính, con người khá là tùy tính, cạo trọc đầu, không quá để bụng với một người rất có tiếng nói trong ngành như Diêm Chức Vân, cố tình muốn qua loa với Diêm Chức cho nên mới chọn một nơi như thế này, mong Diêm Chức Vân biết khó mà lui.
Diêm Chức Vân cũng nhìn ra rồi, song thái độ càng thành khẩn, nhiếp ảnh gia độc lập không nghĩ tới một người có tiếng tăm lớn như Diêm Chức Vân vậy mà không hề sĩ diện chút nào, trong lòng cũng rất ngạc nhiên. Nói chuyện một lúc trái lại thật sự bị Diêm Chức Vân thuyết phục, chủ động nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, cuối tuần tôi có rảnh sẽ đến studio của anh một chuyến trò chuyện tiếp a.”
Diêm Chức Vân cười gật đầu, nâng ly chén rượu lên hào phóng chạm ly với đối phương, thái độ đúng mực làm cho Mẫn Lượng hơi ngượng, ngẩng đầu nói sang chuyện khác: “Uây, anh xem, có người nam đang múa cột kìa, máu thật.”
Diêm Chức Vân theo tầm mắt của hắn nhìn sang. Trong sàn nhảy cao hơn ghế dài một thước rưỡi, có một người thân nhìn cao ráo mảnh khảnh đang dựa lưng vào ống thép hai chân giao nhau, eo hông dẻo dai cong thành một độ cong kinh người, trên mặt đeo một cái mặt nạ hình bướm màu đen, để lộ ra đôi môi đỏ yêu kiều ướt át, mái tóc ngắn màu vàng càng óng ánh rạng ngời hơn dưới ánh đèn, tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Bàn tay đang nâng ly của Diêm Chức Vân chợt ngứng, mắt lom lom nhìn người đang tung bay trên ống thép đằng kia.
Nhạc Thiên: Yo yo chếch ít ao
(check it out)! Tui là chú thiên nga trắng trong nhất ở đây!
Hệ thống: “…” Chưa từng thấy con thiên nga trắng nào múa cột cả.
Nhạc Thiên khóc hức hức mách lẻo với Tề Tiêu xong thì tức giận bỏ chạy đến đây nhảy disco. nguyên thân Minh Nhạc Thiên cũng rất thích đến nhảy disco, cậu ta thích hưởng thụ cảm giác những người xung quanh chết mê chết mệt vì cậu ta.
Mẫn Lượng nhìn thấy cậu trai tóc vàng đó nhẹ nhàng nhảy xuống sân khấu, than thở nói: “Nếu như có thể chụp cho cậu ta một bộ ảnh cơ thể, chắc chắn sẽ đẹp lắm!”
Bàn tay dừng lại của Diêm Chức Vân bắt đầu di chuyển, giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Chắc vậy.” Thế nên hắn đã nói rồi, không chụp mặt là được.