Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 247

Diêm Chức Vân che chở cho Minh Nhạc Thiên suốt quãng đường lên xe, đóng cửa khởi động xe liền một mạch, chạy ra ngoài được hai phút mới lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Đai an toàn.”

Nhạc Thiên yên lặng cài dây an toàn, trong lòng không mảy may hoảng loạn, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ. Tần suất sinh hoạt tình d*c như thế này là vừa phải, chủ yếu là tại anh Diêm mạnh quá, cần mẫn quá cậu không kham nổi.

Xe chạy thẳng đến bên dưới khu chung cư của Nhạc Thiên, khi dừng xe thì bánh xe bất ngờ thắng lại để vang lên một âm thanh chói tai.

Ngọn lửa trong lòng Diêm Chức Vân không nhanh không chậm bập bùng cháy, giọng nói khàn khàn: “Em có gì muốn nói không?”

Lần trước hắn cũng hỏi câu này trước khi đi.

Nhạc Thiên bình tĩnh quay mặt sang.

Diêm Chức Vân trông cũng rất bình tĩnh, bên sườn mặt góc cạnh rõ ràng, mắt nhìn thẳng vào kính chắn gió trước mặt, thoạt nhìn không có gì khác biệt, Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Tay bị sao vậy?”

Diêm Chức Vân quay sang, đã không kiểm soát được vẻ mặt, tia máu đã vằn vện trong mắt đến giật cả mình, hắn gằn giọng nói: “Em cho rằng đó… là chuyện quan tr ọng lúc này sao?”

“Sức khỏe đương nhiên là quan trọng nhất, anh Diêm, anh đã là người trưởng thành rồi, có tâm sự thì cũng không nên xả vào cơ thể mình.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, giọng điệu bình bình, cứ như là người khiến cho Diêm Chức Vân có tâm sự vốn chẳng phải cậu vậy.

Sắc mặt của Diêm Chức Vân lại càng tối hơn nữa, “Minh Nhạc Thiên, em còn định giả vờ với anh nữa sao?”

Nhạc Thiên không lên tiếng, cởi đai an toàn nhanh chóng bước xuống xe, nhưng bị Diêm Chức Vân kéo lại, Diêm Chức Vân dằn cơn tức giận, khó chịu nói: “Đây là ý định ban đầu của em đúng không? Dụ được vào tay rồi bỏ chạy? Sướng rồi là xong chuyện? Minh Nhạc Thiên, cuối cùng thì em có tim không!”

Hệ thống: Mẹ nó khai sáng giác ngộ (1) hỏi hay lắm! Để nó bước ra nói cho mà nghe nè…

“Không có.” Nét mặt Nhạc Thiên lạnh lùng, song ánh mắt lại vì lời chất vấn của Diêm Chức Vân mà từ từ trào lên một lớp hơi nước, môi run run, lại kiên quyết lặp lại một lần nữa, “Không có.”

Diêm Chức Vân nghiến chặt răng, các cơ trên mặt rung động kịch liệt, lúc này hắn đã tức đến cùng cực. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng tay, quay mặt sang quyết liệt nói: “Được, em đi đi.”

Nhạc Thiên đẩy cửa xe ra, một chân đã bước xuống rồi, nhưng bỗng chợt xoay người lại ôm chầm Diêm Chức Vân đang ngồi cứng tại chỗ, từng giọt nước mắt lộp độp rơi xuống gân xanh trên cổ đang gồ lên vì tức giận của Diêm Chức Vân, cậu nghẹn ngào nói: “Anh Diêm, em thích anh thật mà…”

Diêm Chức Vân nhắm mắt lại, biển gầm lũ gào trong lồ ng ngực đảo điên chỉ trong khoảnh khắc, ngồi bất động trên ghế để mặc cho Minh Nhạc Thiên ôm mình nhỏ giọng nức nở, giọng khàn khàn: “Minh Nhạc Thiên, thích của em quá ích kỷ.”

Nhạc Thiên nghẹn giọng nói: “Em biết, em biết… nhưng mà anh Diêm à, em vẫn thích anh, em thật sự rất thích anh, chuyện đó em không hề lừa anh một chút nào cả.”

Trái tim của Diêm Chức Vân như bị hai nguồn lực xé nát, cuối cùng hắn từ từ nâng tay lên, vỗ vỗ lên lưng Minh Nhạc Thiên, “Buông tay.”

“Em không chịu, anh Diêm anh đã nói rồi, chỉ cần em không đuổi anh đi, thì anh sẽ không bỏ em mà.” Nhạc Thiên ôm chặt cổ của Diêm Chức Vân.

Yết hầu Diêm Chức Vân lăn lăn, vẻ mặt vùng vẫy, “Minh Nhạc Thiên, em làm như thế là đang đẩy anh ra xa, anh cũng là con người, anh cũng có sự kiêu ngạo và tự tôn của mình.”

“Vậy anh muốn em phải làm sao?” Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt đã ngập tràn nước mắt, hàng mi ướt nhẹp, dày nặng đến mức gần như chắn hết con ngươi của cậu, “Anh nói trừ khi em giết người phóng hỏa, chỉ cần em còn thích anh, thì anh sẽ không bỏ mặc em.”

“Em chưa hiểu sao?” Diêm Chức Vân đau đến nỗi khoan tim buốt xương, chỉ vào lồ ng ngực của mình nói, “Rõ ràng em có cơ hội để nói cho anh biết sự thật nhưng em lại không nói, Minh Nhạc Thiên em làm như vậy là xé tim anh, anh nói cho em biết, mấy ngày nay anh còn khó chịu hơn chết nữa.”

Hai giọt nước mắt lăn xuống từ trong mắt của Nhạc Thiên, tay đã thoáng buông lỏng ra, cậu thấp giọng nói: “Em thích anh, sợ anh biết em có hôn thê rồi sẽ không thích em…”

“Nên mới muốn dùng chuyện l@m tình để trói chân anh hay là tính ngủ rồi bỏ chạy?” Diêm Chức Vân hỏi thẳng.

Vành môi Nhạc Thiên vênh lên thành độ cong như muốn khóc, mếu máo khóc nức nở nói: “Em lên giường với anh là vì em thích anh!” Nói đến đây, dường như cậu đã không chịu nổi nữa, buông tay rồi bỏ chạy ngay lập tức.

Diêm Chức Vân lập tức kéo mở cửa xe ra đuổi theo, bắt kịp cậu ngay trước cửa chung cư nhanh chóng ôm cậu vào lòng. Minh Nhạc Thiên gục đầu lên vai hắn gào khóc, nhón chân ôm hắn lại thật chặt.

Viền mắt Diêm Chức Vân cũng đỏ lên, đè sau gáy cậu, giọng nói căm tức: “Minh Nhạc Thiên, đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên chú ý đến em.” Nói dứt câu, khom người xuống hôn lên người trong lòng mình.

Hai người ôm hôn khó rời ngay trước cửa chung cư.

Hệ thống chứng kiến cảnh tình yêu ngang trái đầy máu chó mà muốn sống muốn chết… có ai đến cứu nó không? Hệ thống tuyệt vọng nghĩ.

Cửa nhà mở ra, Diêm Chức Vân nhìn khung cảnh bên trong căn hộ thoáng run run.

Trên bàn phòng khách chất đống túi đựng thức ăn ngoài, lon bia lăn trái ngã phải, còn có một lon bị bóp dẹp rơi ngay bên chân hai người.

Nhạc Thiên cúi đầu, nồng đậm giọng mũi, “Hơi lộn xộn.”

Diêm Chức Vân dừng một chốc, bất chợt sập cửa lại thật mạnh, dứt khoát ôm cậu vào trong ngực đẩy lên cửa, rồi đè ra hôn một cách mãnh liệt, hai tay dùng sức lột áo sơmi của Nhạc Thiên. Nhạc Thiên cũng đáp lại đầy nồng nhiệt, nhanh chóng cởi áo khoác của Diêm Chức Vân, Diêm Chức Vân nâng cậu lên vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.

Hai người quần áo xốc xếch ngã xuống giường, Diêm Chức Vân chống người lên, mắt đỏ bừng nói: “Có muốn không?”

“Muốn…” Lại một giọt nước mắt nữa lăn xuống từ trong mắt Nhạc Thiên, hai tay nắm vai Diêm Chức Vân rướn người lên cắn vào môi hắn, hàm răng bấm vào bờ môi Diêm Chức Vân, khó khăn nói: “Muốn, em muốn anh Diêm… chỉ cần anh thôi…”

Diêm Chức Vân cũng không kiềm được nữa, hắn nhớ Minh Nhạc Thiên nhớ muốn phát điên đến nơi, tất cả là nhờ mượn sức mạnh lý trí và tôn nghiêm của bản thân để nín nhịn. Nhưng bây giờ,… bây giờ hắn chỉ muốn l@m tình với người trước mặt mà thôi, làm đến nổi cậu muốn khóc cũng không khóc được.

Cả hai cắn xé nhau như thú hoang, Diêm Chức Vân vừa tức vừa hận, dốc hết sức làm cho Nhạc Thiên chỉ còn biết khóc nấc từng cơn.

Hai người làm từ trên giường lăn xuống tới dưới giường, rồi Nhạc Thiên lại bị hắn đè trên tường làm thêm một lần nữa từ đằng sau, một chân vắt vẻo trên cánh tay cường tráng của Diêm Chức Vân, cả người ngả nhoài trên mặt tường lạnh lẽo lắc mái tóc vàng, nghẹn ngào khóc.

Diêm Chức Vân không chút nương tay, làm đủ rồi vào phòng tắm tắm rửa. Ở trong phòng tắm lại muốn Nhạc Thiên một lần nữa, Nhạc Thiên nắm bồn rửa mặt, eo hông ghìm xuống thật sâu, đã hốt hoảng gần như muốn ngất đi rồi, ngoại trừ sự sung sướng mà Diêm Chức Vân mang đến cho mình thì không còn cảm nhận được gì nữa.

Khi lại được đứng dưới vòi hoa sen, Nhạc Thiên đã không còn đứng vững nổi, treo cả cơ thể mình lên người Diêm Chức Vân.

Dòng nước đổ xuống, Diêm Chức Vân vén mái tóc vàng ướt đẫm của cậu lên, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Nhạc Thiên khó khăn chớp mắt một cái giữa màn nước, nói giọng khàn khàn: “Anh Diêm, anh có đi nữa không?”

Diêm Chức Vân cúi đầu cắn phập vào môi cậu, “G iết chết em rồi mới đi.”

Khi hai người lên giường thì Nhạc Thiên đã chỉ còn đủ sức để nói chuyện, Diêm Chức Vân cũng vẫn rất bình tĩnh, ôm cậu thẩm vấn, “Giờ nói cho anh biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Thông gia trong gia tộc, em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”

Diêm Chức Vân cau mày, “Vậy tại sao không nói cho anh biết ngay từ đâu?”

Nhạc Thiên giương mắt mắt lên, tủi thân: “Em sợ anh giận, chia tay với em.”

“Em giấu anh, anh sẽ không giận sao?” Diêm Chức Vân nắm sau gáy cậu, trầm giọng nói, “Đã biết sai chưa?”

Nhạc Thiên hơi trề môi dưới ra, đáng thương nói: “Anh Diêm, em sai rồi, sau này em không dám vậy nữa.”

Diêm Chức Vân nhìn vào đôi mắt ướt nước của cậu, nét mặt vẫn không giãn ra, Không dám cái gì?”

Nhạc Thiên dịu giọng nói: “Không dám dối anh nữa.”

Vẻ mặt Diêm Chức Vân lúc này mới hơi thả lỏng ra, “Tốt nhất là em nên vậy, nếu như còn để anh bắt được lần nữa…” Sắc mặt Diêm Chức Vân tối xuống, trong khi Nhạc Thiên càng lúc càng co người lại, bèn liếc cậu một cái: “Anh sẽ cưới em ngay lập tức.”

Nhạc Thiên chợt trợn to mắt lên.

Diêm Chức Vân cười lạnh nói: “Nhìn gì? Biết sợ chưa.”

Nhạc Thiên tròn mắt nhìn, ôm chầm eo của hắn cọ cọ vào lồ ng ngực của hắn, “Anh Diêm, em không lừa anh nữa, anh có thể cân nhắc tìm cơ hội cưới em không?”

Diêm Chức Vân không mặn không nhạt nói: “Anh cưới em, vậy hôn thê của em thì sao?”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Cả em và Annie đều là những đứa con không quan trọng trong gia tộc, hôn ước đều bị gia tộc quyết định, trước giờ hai đứa em chưa từng đồng ý.”

Diêm Chức Vân nói: “Cho dù là như vậy thì cô ấy cũng thật sự là hôn thê của em.”

Nhạc Thiên đáp: “Em biết, em sẽ hủy hôn ước với cô ấy nhưng mà Annie cũng có nỗi khổ trong lòng. Nếu như không có hôn ước này, cha của cổ sẽ không chịu cho cổ tự do đi gây dựng sự nghiệp riêng, nên là…” Cậu nhìn Diêm Chức Vân xin xỏ, “Anh Diêm, em thật sự không có lừa anh, không tin thì em gọi điện cho cổ nói chuyện với anh, được không?”

Diêm Chức Vân cụp mắt xuống, không thấy chút giả dối vờ vịt nào trên mặt Minh Nhạc Thiên, hờ hững hỏi: “Vậy bọn em định khi nào mới kết thúc mối quan hệ trên danh nghĩa này, hay là tính được ngày nào hay ngày nấy?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Em thì lúc nào cũng được, nhưng Annie nói, chắc phải đến khi cổ có đủ năng lực để thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc mới được. Cô ấy là con gái, khó khăn hơn em nhiều, ở nước em, con gái mười tám tuổi là được kết hôn rồi, nếu như hai bọn em không có hôn ước thì bây giờ cổ đã bị cha mình ép gả cho quý tộc khác rồi.”

Diêm Chức Vân cau mày, không đồng tình nói: “Mười tám tuổi vẫn còn trẻ con.”

Nhạc Thiên gật đầu như giã tỏi, “Đúng đúng, giờ Annie mới hai mốt thôi, anh Diêm…” Nhạc Thiên chắp tay trước ngực, ngũ quan xinh đẹp chau lại, “Anh cứ xem như là làm việc thiện đi được không?”

Diêm Chức Vân vuốt v e mái tóc vàng của cậu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Anh không l@m tình nhân.”

Nhạc Thiên thấy thái độ hắn giãn ra, lập tức giơ tay tuyên thề, “Có đất làm chứng, giờ em gọi cho Annie ngay.”

Diêm Chức Vân không nói gì.

Eo Nhạc Thiên bủn rủn, đỡ hông khom lưng nhặt điện thoại trong cái quần đang nằm dưới đất. Diêm Chức Vân ôm cậu bóp bóp eo, im lặng không lên tiếng nhìn Nhạc Thiên mở wechat ra, thời gian trò chuyện hiện trên đó đã là nửa năm trước, trong lòng Diêm Chức Vân dễ chịu hơn chút. Nhạc Thiên ngửa đầu cẩn thận quan sát hắn từng chút một, “Anh Diêm, call video có được hay không?”

Đúng hợp với ý hắn, Diêm Chức Vân bình thản nói: “Tùy em.”

Nhạc Thiên bấm call video với Annie.

Annie nhận điện thoại rất nhanh, vì đã gần 11 giờ đêm nên cô chỉ mặt áo thun đen, không trang điểm, mái tóc đỏ túm thành một búi lộn xộn trên đầu, chẳng buồn nhìn màn hình lấy một cái mà chỉ tập trung gõ phím làm việc, “Có chuyện gì nói mau, tôi bận lắm đấy.”

Diêm Chức Vân thấy thái độ của Annie không được thân thiết lắm, vẻ mặt thoáng thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên nhìn thấy Annie ngoài đời, tuy không trang điểm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, không khỏi vô thức buông nhẹ giọng, “Annie…”

Vừa dứt lời, trên eo lập tức bị Diêm Chức Vân vuốt nhẹ một cái như cảnh cáo, Nhạc Thiên nhanh chóng cất cao giọng nói, nói thẳng: “Tôi có người yêu rồi!”

Annie vẫn còn đang gõ phím, chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “À, chúc mừng…” Sau khi nói xong mới quay mặt sang chính thức nhìn vào màn hình điện thoại, chau mày, nhìn thấy mặt mày Nhạc Thiên ửng đỏ, cần cổ trắng nõn và non nửa lồ ng ngực lộ ra thì giật mình hết hồn, “Đệt, chẳng lẽ cậu đang không mặc quần áo đó chứ?”

Nhạc Thiên: …tại sao nữ chính này trông giống trong công chúa cổ tích, mà lại nói tục dữ vậy.

Annie vẫy vẫy tay, nói: “Tôi ok chuyện cậu hẹn họ, nhưng mà trước khi kết hôn làm ơn làm phước cậu đừng nói cho cha mẹ cậu biết,” Rồi cũng chắp tay trước ngực làm động tác cầu xin tương tự như Minh Nhạc Thiên, “Xin nhờ xin nhờ đấy.”

“Anh Diêm, anh nói xem?” Nhạc Thiên nhướng mày nhìn về phía Diêm Chức Vân đã hoàn toàn bình tĩnh.

“Anh Diêm?” Annie chớp chớp mắt, với tay chộp lấy mắt kính kế bên mang lên, dí sát mặt vào màn hình, “Minh Nhạc Thiên, cậu tìm đàn ông à? Rất hợp với phong cách của cậu… có phải cậu đang nằm trên giường chung với anh ta không? Hai người lên giường…? Mau làm cho tôi xem thử với.”

Nhạc Thiên: …

“Anh Diêm, chào hỏi không?” Nhạc Thiên chớp mắt hỏi.

Diêm Chức Vân miễn cưỡng tới gần màn hình.

Annie đang hai mắt sáng rực ngóng chờ, bất ngờ trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Diêm Chức Vân, phút chốc la lên: “Diêm tiên sinh!”

Diêm Chức Vân gật gật đầu, nghiêng người tránh khỏi ống kính, bàn tay giấu trong chăn vuốt v e đường sống eo của Minh Nhạc Thiên qua lại, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Annie che miệng im lặng thét lên một tiếng, lập tức nói với Minh Nhạc Thiên vừa quay lại màn hình: “Đúng là khó tin mà, Minh Nhạc Thiên, sao cậu dụ được người đàn ông xuất sắc như Diêm tiên sinh vậy?!”

Nhạc Thiên tối mặt, “…bye bye, tôi với anh Diêm phải ngủ đây.” Nhạc Thiên tắt call video trong vẻ “cậu lời rồi” của Annie.

Diêm Chức Vân bật cười, ôm eo Nhạc Thiên, ghé đến gần trầm giọng nói: “Sao không nói nữa, nói xem em dụ anh thế nào.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Sợ anh ghen đó.”

Diêm Chức Vân khẽ cắn môi của cậu, “Nhóc con lừa đảo.”

Nhạc Thiên hơi cười, ôm chầm Diêm Chức Vân, thấp giọng nói: “Em thích anh không phải là gạt anh.”

Diêm Chức Vân khẽ vuốt lên lưng cậu, ôm cậu thật chặt, “Anh biết.”

__

(1) khai sáng giác ngộ: Gốc là 振聋发聩, chấn lung phát hội, tiếng kêu lớn đến mức người điếc cũng nghe được, ẩn dụ dùng ngôn từ và lời nói để thức tỉnh người mê muội.
Bình Luận (0)
Comment