Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 250

Ánh trăng sáng trong, tiếng gió yên lặng, một bóng đen nhanh nhẹn trên mái hiên hơi rụt người như mèo con, hai chân khép lại thân thể khẽ khom, chóp tai nhòn nhọn run run, tiếng xé gió từ đằng xa không ngừng truyền đến.

Nhạc Thiên: “…tao cảm thấy mình đang rất nguy hiểm.”

Hệ thống dịu dàng hỏi: “Vậy sao?”

Lông trên cánh tay dựng đứng hết lên, theo bản năng nhẹ nhàng nhảy một cái bay  vút lên trời, vầng trăng sáng như cái mâm tròn chiếu sáng, lên xuống như một cơn gió táp, nhảy vọt qua từ nóc nhà như đạp tuyết vô ngân (đạp lên tuyết mà không để lại dấu).

Nhạc Thiên vừa chạy vừa chửi, “Cái này là biết con mẹ nó bay mà mày nói đó hả?”

Hệ thống: “Không phải cậu đang bay quá trời bay đó sao?”

Mạnh Nhạc Thiên, giang hồ gọi là Phi Đạo, bay lên trời chui xuống đất không gì làm không được. Không có gì là hắn không trộm được, ngoại trừ hắn ra thì đám đạo chích bên ngoài đều là kẻ cắp, không ai có tư cách ngang hàng với hắn.

Nhạc Thiên: …chẳng thấy vinh dự lắm nhỉ.

Ngũ giác của Mạnh Nhạc Thiên cực kỳ nhạy bén, người truy đuổi đang cách ít nhất là hơn mười dặm mà Nhạc Thiên đã cảm nhận được áp lực, chính là loại áp lực này đã khiến cậu hoàn toàn không thể ngừng lại được. Hít một hơi lên lập tức nhảy vọt lên mấy chục mét, đến cả cậu còn phải sợ hãi trước bản thân, khinh công của Mạnh Nhạc Thiên đúng là mạnh thật sự, cứ chạy như thế khoảng chừng nửa nén hương, Nhạc Thiên mới cảm thấy nguy hiểm sau lưng đã cách xa.

Đến khi cậu thở phào nhẹ nhõm được rồi thì mới phát hiện ra mình đã lao vọt đến một vùng hoang tàn, dưới chân hơi gồ lên, cậu lùi về sau, nhìn thấy một tấm ván gỗ bên trên có mấy hàng chữ viết nghệch ngoạc, nhưng hoàn toàn không thấy rõ chữ viết trên đó.

Nhạc Thiên giật thót mình, thì ra trước mặt là bia mộ của ai đó.

Cho dù có đơn sơ hết sức thì bên dưới rõ ràng là đang chôn một người chết.

Nhạc Thiên không bình tĩnh nổi, lập tức nhảy bật về sau, do bản năng mà cậu nhảy một phát ra xa mấy mét.

“Không ngờ thì ra Phi Dạo thế mà lại sợ người chết.”

Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn, tiếng nói của hắn như là ăn trúng hạt sạn thô sần quá mức mà chưa nuốt xong, khiến cho người ta thấy khó chịu vô cùng.

Nhạc Thiên đột nhiên cảnh giác, với sự nhạy bén của Mạnh Nhạc Thiên thế mà không cảm nhận được có người ở gần mình, người này chắc chắn là cao thủ.

Dưới ánh trăng, một bóng người cao gầy bước ra từ trong rừng, hắn rất gầy, chẳng khá khẩm gì hơn cái cây khô bên cạnh hắn, sắc mặt của hắn hiện lên vẻ xanh trắng chết chóc kỳ dị dưới ánh trăng. Cộng với việc Nhạc Thiên vừa mới đạp lên nấm mồ đằng kia, khiến cậu phải ngờ vực cho rằng người trước mặt bò ra từ dưới mộ.

Trên gương mặt xanh trắng mang nụ cười cứng ngắc, chắc hắn không giỏi cười lắm, cơ khóe miệng khẽ run lên, so với nụ cười thì càng giống như cách đứa trẻ mới sinh đói bụng co giật, “Ta không định giết ngươi.”

Trái tim bé nhỏ của Nhạc Thiên đã sợ hãi đến mức nhảy disco, song vẻ mặt vẫn thong dong như bình thường, “Thường thì mấy người hay nói như vậy, thực chất trong lòng vẫn rất muốn giết ta.”

Hắn lại nở nụ cười, “Thì ra Phi Đạo là một người rất thông minh.”

Nhạc Thiên nói: “Ngu thì không đi làm ăn trộm được đâu.”

Người đó lại nói: “Người khôn ngoan sẽ không đi trộm thứ mà mình không nên trộm.”

Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng.

Vẻ bề ngoài của Mạnh Nhạc Thiên cực kỳ xinh đẹp, giữa giang hồ này có thể gọi là một mỹ nam tử vô cùng đẹp đẽ, nên hắn cũng từng tự tin nói rằng “cho dù là trái tim nữ nhân thì ta vẫn có thể trộm được một cách dễ dàng”, nét cười của hắn đẹp hơn người đó rất nhiều lần, như đóa hoa nở rộ dưới ánh trăng sáng, song lại hoàn toàn không hề sức hấp dẫn với người đó.

“Ta muốn trộm gì, thì chưa bao giờ có chuyện nên hay không nên.” Nhạc Thiên chắp tay sau lưng vẫn hết sức thong dong như thường, dù sao thì không thể vừa đáp đất đã chết liền, cứ diễn, cứ cố mà diễn.

Ai ai cũng biết khinh công của Mạnh Nhạc Thiên là tuyệt đỉnh, song võ thuật lại rất hạn chế, người đó nhìn thấy cậu bình tĩnh như thế, không khỏi sinh ra chút cảnh giác, đôi mắt của hắn hẹp dài, dường như còn dài hơn cả bình thường, đuôi mắt gần như sắp quét đến huyệt thái dương, như một con rắn độc. Con ngươi đảo qua đảo lại xung quanh, giọng điệu bỗng nhiên trở nên khách sáo, “Có lẽ chúng ta có thể thương lượng.”

Hắn lùi một bước, nhưng Nhạc Thiên lại không muốn lùi, nhàn nhã nói: “Ta chưa bao giờ thương lượng với người khác.”

Sắc mặt của người đó cũng khó coi, “Vậy là ngươi muốn động thủ sao?”

Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp: “Ngươi có thể thử xem.”

Người đó không hiểu tại sao Mạnh Nhạc Thiên có thể không một chút hoang mang như thế ngay lúc này, đương nhiên hắn không bao giờ cho rằng trên đời này không có người nào không sợ chết. Tất cả những kẻ thoạt nhìn không sợ chết hoặc là có chỗ ỷ lại hoặc là vốn dĩ không muốn sống.

Mạnh Nhạc Thiên hào hoa phong nhã, lại vừa mới lọt được vào tay một bảo vật hiếm thấy, rõ ràng không thể nào không muốn sống được.

Nhạc Thiên lẳng lặng quan sát hắn, vẻ mặt cậu luôn giữ vẻ dịu dàng ôn hoà nhất quán, ánh mắt mềm mại như ngọn liễu non đầu cành trong ngày xuân. Cậu là một người có vẻ mặt rất hiền hòa, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân nhìn thấy cậu đều sẽ sinh ra hảo cảm trong lòng.

Ánh mắt như thế lại khiến cho người đó vô thức nảy ra một loại khủng hoảng.

Mạnh Nhạc Thiên từng trộm rất nhiều thứ, thậm chí chưa bao giờ che giấu tướng mạo của mình, mà đến tận lúc này vẫn còn sống rất tốt, đương nhiên không thể chỉ vì khinh công hơn người của cậu.

Người đó ho nhẹ hai tiếng, trên khuôn mặt xanh trắng ửng lên chút màu máu, lại không khiến hắn có thêm chút sức sống nào, vẫn là dáng vẻ bệnh tật âm u đầy chết chóc. Hắn vừa ho vừa rút một thanh nhuyễn kiếm ở bên hông, cổ tay nhẹ nhàng run lên, thanh kiêm vốn mềm nhẻo như sợi mì dần dần trở nên thẳng tắp.

Người đó là một cao thủ dùng kiếm bậc nhất.

Suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Nhạc Thiên là bỏ chạy.

Đây là bản năng của người tập võ.

Mạnh Nhạc Thiên không phải là đối thủ của hắn.

Người đó thấp giọng hỏi: “Trái Kiếm nguyện luận bàn cùng Phi Đạo, điểm đến là nhường kẻ thua nhường bước, thế nào?”

Nhạc Thiên: “Hệ thống… Chái Kiến (1)?”

Hệ thống: “…Trái Kiếm – Lý Khắc, lúc còn nhỏ hắn bị bệnh lao, tưởng là chết rồi, mà hắn kiên cường nhờ vào tự mình tu tập kiếm thuật mà giữ một mạng, tự xưng là đòi nợ với Diêm vương, nên hắn kiếm của hắn tên là Trái Kiếm.”

Nhạc Thiên: “…” Lại mẹ nó lố thiệt chứ (2), luyện kiếm chữa bệnh nghe là tháy quá mẹ nó đáng thật sự.

Nhạc Thiệt giả bộ bình tĩnh lâu như vậy, thực chất trong lòng cũng hoàn toàn không quá chắc chắn, không kiềm được hệ thống: “Chắc tao không bị hắn đánh chết đâu nhỉ?”

Hệ thống: “Đương nhiên là không rồi.”

Nhạc Thiên yên tâm.

Hệ thống: “Cũng chỉ bị đánh mất nửa cái mạng thôi mà.”

Nhạc Thiên: …hệ thống hắc hóa rồi sao? Càng ngày càng không giấu được ý muốn thấy cậu chết.

Trong lòng Nhạc Thiên hoảng loạn rần rần, trên mặt vẫn làm bộ ra vẻ như trước, “Ta ra tay không có chuyện điểm đến là dừng.”

Hệ thống: Đúng rồi, hôm nay không đánh chết cậu ta thì không tính là xong được.

Lý Khắc là một người vô cùng tiếc mạng, chưa bao giờ muốn lấy mạng của mình ra đánh cược, ngay lúc này cũng khó tránh khỏi bắt đầu thấy chần chừ do dự. Mạnh Nhạc Thiên thoạt nhìn hết sức tự tin, hắn tin hai mắt của mình đủ sự sắc bén, không có chuyện nhìn nhầm.

Giữ bầu không khí yên tĩnh một cách chết chóc này, Lý Khắc lùi lại, lặng yên ẩn mình vào trong khu rừng mình đến.

Nhạc Thiên không buông lỏng, bước chân nhàn nhã giống như đi bộ ngồi xuống nấm mộ mình vừa mới đi qua, thong thả đấm đấm chân, trong lòng điên cuồng niệm A Di Đà Phật đừng trách đừng trách, “Hệ thống, giả thiết của thế giới này không có ma đó chứ?”

Hệ thống sâu xa nói: “Không chắc nữa.”

Nhạc Thiên: “…tao nhớ là mày cũng sợ ma nhỉ…” Hà cớ gì tổn thương nhau.

Hệ thống: “Gặp nhiều người rồi, thì không còn sợ ma nữa.”

Nhạc Thiên: “…”

Không biết có phải là vì tác dụng tâm lý không mà Nhạc Thiên cứ lờ mờ cảm thấy ngôi mộ mình đang ngồi bên trên hình như hơi cựa quậy.

Trong khoảnh khắc cậu phân tâm đó, thanh nhuyễn kiếm nhanh chóng bay vút đến từ bên trái như lưỡi rắn, Nhạc Thiên cấp tốc phản ứng nghiêng đầu tránh đi, kiếm khí cắt ngang mặt cậu. Còn chưa kịp chửi đã vội rút kim cương phiến trong tay áo ra đối đầu.

Kim cương phiến có mười tám nan quạt, từng nan làm bằng huyền thiết, nặng bảy cân sáu lạng ba tiền, linh hoạt dẻo dai, vừa có thể công vừa có thể thủ. Đây là binh khí mà Mạnh Nhạc Thiên trộm được trong tay Hàn Nguyện tiên sinh, trước giờ hắn chưa từng có binh khí của riêng mình, trộm được của ai thì lấy cái đó.

Lý Khắc lặn đi âm thầm lặng lẽ quan sát Mạnh Nhạc Thiên hồi lâu, thấy sắc mặt có thay đổi lập tức nhào ra đánh lén, ngay chớp mắt nhuyễn kiếm và kim cương phiến chạm nhau, hắn đã biết được vừa rồi Mạnh Nhạc Thiên chỉ là đang phô trương thanh thế, tức khắc bật cười ha ha thành tiếng.

Tiếng cười của hắn cũng khó nghe như cát thô, Nhạc Thiên không khỏi nhíu nhíu mày.

Mạnh Nhạc Thiên cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng kém.

Kim cương phiến vốn là lợi khí gọt xương khát máu, ở trong tay cậu ngoại trừ đón đỡ tránh né ra thì hoàn toàn không có tác dụng gì.

Hai người qua lại mấy chiêu, Lý Khắc vừa cười vừa thành thạo nói: “Thì ra Phi Đạo cũng chỉ là một thằng ranh trộm cắp mà thôi.”

Nhạc Thiên vất vả ứng đối song ngoài miệng vẫn không chịu thua kém, “Một thằng ranh trộm cắp như ta, chẳng phải vừa rồi Trái Kiếm cũng sợ hay sao?”

Trên gương mặt xanh trắng của Lý Khắc của thoáng vặn vẹo, cuộc đời hắn hận nhất là hai chuyện, một là bẩm sinh ốm yếu, hai là bị sỉ nhục sau khi lớn lên. Bởi vì cái đầu tiên không thể nào thay đổi được rồi, nên cực kỳ căm hận điều sau, tức khắc không còn như mèo vờn chuột nữa, đâm một kiếm về phía bụng của Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên vội vàng giơ kim cương phiến cản lại, nhuyễn kiếm của Lý Khắc lại như một sinh vật sống tránh khỏi mặt quạt kim cương phiến, đâm trúng bắp đùi của Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên gào một tiếng đau đớn, suýt chút nữa kêu lên đầu hàng.

Đôi chân này là cái cần câu cơm của Mạnh Nhạc Thiên, đi nhanh ngàn dặm mờ ảo không để lại dấu vết, trong chốn võ lâm Trung Nguyên đã rất khó có người có đôi chân nào vượt qua được hai chân hắn.

Không biết là ai mà có thể mời được Lý Khắc vô cùng tiếc mạng đến truy sát, Nhạc Thiên sợ nhất là đau, dời kim cương phiến sang chỗ khác, hoa văn được mạ vàng trên mặt quạt thoáng lóe lên. Lý Khắc không khỏi bị ánh sáng lóa mắt đó chói phải nhắm mắt lại, ngay trong giây lát đó, một thanh đoản đao giấu tay áo của Nhạc Thiên đã bay ra ngoài.

Cho dù Lý Khắc nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được tiếng xé gió của lưỡi đao, chớp nhoáng lùi về sau cánh tay như cành khô đã với được chuôi đao. Chờ đến khi hắn bắt được chuôi thì nửa cánh tay tê rần lên, nhanh chóng quăng đoản đao đi, phẫn nộ quát: “Ranh con nham hiểm!” Cơ thể đã hơi lảo đảo không đứng thẳng được.

Tay trái của Nhạc Thiên đang chảy máu tí ta tí tách, vừa rồi cậu đã dùng chính bàn tay này để nắm chặt lưỡi đao rồi quăng đi. Chuôi đao đã được tôi độc, người bình thường tiếp đao chắc chắn sẽ không đón lưỡi dao, đây là bản năng, cậu gài một tay của Lý Khắc, nhưng cũng chính cậu cũng đau chết đi được.

Bắp đùi và tay đang đồng thời chảy máu, Nhạc Thiên lần thứ hai cảm nhận được ác ý của hệ thống dành cho mình, cười cười với Lý Khác: “Hành tẩu giang hồ, nếu như không có thủ đoạn đề phòng thì chắc ta đã không sống được đến hôm nay.”

Lý Khắc cười lạnh một tiếng, “Vậy thì ngươi phòng chưa đủ đâu!”

Người vốn đã loạng choà loạng choạng đứng không vững chợt cầm kiếm xé không khí nhắm thẳng vào lồ ng ngực của Nhạc Thiên. Nhạc Thiên hoảng hốt, chiêu kiếm này quá nhanh, cậu không có một kẽ hở nào để né tránh.

Đang lúc cậu tưởng là mình chết chắc rồi chuẩn bị soạn văn chửi rủa hệ thống, thì nấm mồ đang đứng dưới chân phút chốc trồi lên, ma xui quỷ khiến tránh thoát được chiêu kiếm đó đồng thồi ngã nhào xuống đất.

Lý Khắc vốn đang liều mạng muốn giết Nhạc Thiên bị phí mất một đòn trí mạng cũng sững người, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt mình.

Ngôi mộ hình bán nguyệt rung động kịch liệt, bùn đất đá vụn theo lăn xuống sự rung động của nấm mồ, tấm bia bằng gỗ đã rơi xuống bên chân Mạnh Nhạc Thiên đang cùng kinh ngạc vỡ ra hai mảnh.

Dù Lý Khắc tự xưng mình đòi nợ với Diêm vương nhưng chứng kiến cảnh tượng này thì vẫn phải sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả Mạnh Nhạc Thiên cũng bất chấp, đề khí nhảy lên, nhưng lại vì trúng độc nên không thoát được, ngã xuống đất, tay siết chặt nhuyễn kiếm.

Nhạc Thiên đang chảy máu trên đùi đã sợ đến ngu người, muốn chạy mà không chạy đực, trong đầu điên cuồng gọi hệ thống, “Á á á á cứu mạng trời ác xác chết vùng dậy!”

Hệ thống: “…” Hù chết cái đồ con voi nhà mấy người đi.

Trong mắt của Nhạc Thiên sắc mặt tái xanh nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, ván quan tài đen kịt trong mộ dựng đứng lên, Nhạc Thiên sợ tới mức sắp nghẹt thở.

Lúc này, một thanh kiếm từ trong đất chợt xuất hiện giữa trời, ánh kiếm như cầu vồng nối đến mặt trời chiếu sáng đêm đen, mũi kiếm hí dài như rồng ngâm hổ gầm. Từ trong quan tài có một đôi tay duỗi ra bắt lấy chuôi kiếm, thanh trường kiếm vung lên kiếm khí chém ngang trời, rừng cây phía sau theo tiếng đồng loạt ngã xuống đất.

Bóng người cao ráo đứng thẳng dưới ánh trăng sáng, mặt mày hắn trắng xám, lạnh lẽo, áo trắng như tuyết, mái tóc đen rối tung, toàn thân tỏa ra sát khí dữ dội không thể chạm vào.

Nhạc Thiên trợn tròn mắt nhìn, “Đậu má, cương thi gì mà đẹp trai quá…”

Cậu không quen biết người vừa từ trong quan tài bò ra, song Lý Khắc lại kinh hãi đến biến sắc, “Là ngươi!”

Người kia quay mặt sang hướng Lý Khắc, ánh mắt của hắn vừa không hung ác cũng không có ẩn ý gì, nhìn Lý Khắc tựa như đang nhìn một thứ vật chết, “Ngươi biết ta?”

Từ tận đáy lòng Lý Khắc nổi lên một luồng cảm giác rét lạnh không thể nào ngăn được, thậm chí hắn còn mong rằng thứ vừa chui ra từ quan tài là ma.

Người đó vậy mà thật sự không chết! Lại thoạt nhìn giống y như đúc với mười lăm năm trước, hoàn toàn không có bất cứ thay đổi nào, vẫn anh tuấn như thần tiên, mạnh mẽ như ma quỷ ——

…Vô Song Kiếm khách, Tuyết Vô Ngã.

__

(1) Chái Kiến: gốc là Zhai见 – Zhai jiàn – zhai Kiến.

Trái Kiếm 债剑 – zhài jiàn – nghĩa là mắc nợ với kiếm.

(2) lại mẹ nó lố thiệt chứ: 再他妈您的见嗷, không hiểu 见嗷 là gì, search cũng không ra nên tự edit theo ý tui hiểu.
Bình Luận (0)
Comment