Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 265

Nhạc Thiên ngơ chẳng biết làm sao, rờ trán của Tuyết Vô Ngã thử… đậu má, nguội ngắt.

Nhạc Thiên: “Á á á hệ thống, làm sao đây?”

Hệ thống cười gằn, “Ăn thua gì đến tôi.”

Nhạc Thiên: “…”

Nhạc Thiên: Được rồi, hệ thống còn chẳng gấp, vậy chắc chắn là không có chuyện gì rồi.

Xác sống, gì cũng có thể.

Nhạc Thiên mặc kệ tất cả đầu tiên là đỡ người nào đó ướt sũng nước lên, may là ai cũng là người từng luyện võ, nếu không thì cậu thật sự không đỡ nổi một… cái xác sống lớn như Tuyết Vô Ngã.

Đây là lần đầu tiên mà Nhạc Thiên phải phục vụ ngược lại người khác sau khi hành sự xong, cảm giác của cậu thật sự rất là vi diệu. Lúc lau người cho Tuyết Vô Ngã thì còn thấy không biết nói gì thậm chí là hơi buồn cười.

Sắc mặt của Tuyết Vô Ngã nhanh chóng tái đi, kể cả thân thể của hắn cũng trắng bệch lên hết, không khác gì băng tuyết. Nhạc Thiên thử sờ lên mu bàn tay của hắn, lạnh cóng, kiểm tra hơi thở của hắn thử cũng hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Nhạc Thiên cau mày, đôi môi mím chặt lại thành một đường cong khó hiểu, nếu như nghĩ không ra được, thì cậu quyết định… đi ngủ.

Nhạc Thiên không hề áp lực trong lòng bò lên giường luôn, dùng Tuyết Vô Ngã làm điều hòa cho mình, rồi cuộn chăn lại nằm nghiêng bên người Tuyết Vô Ngã, nhỏ giọng thì thầm: “Tuyết huynh, ngủ ngon.”

Mong rằng ngủ một giấc thức dậy mấy người còn sống.

Ba ngày liên tiếp sau đó, Tuyết Vô Ngã hết chức tận trách nằm “chết” trên giường, ngoại trừ mùi hương trên cơ thể vẫn mát lạnh sạch sẽ như trước đó, thì còn lại chẳng khác nào người chết. Nhạc Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tuyết Vô Ngã nằm mười lăm năm trong quan tài hẳn là nằm như thế này.

Hàn Nguyệt dành hết lòng dạ để nghiên cứu gương cổ, Tuyết Vô Ngã đóng cửa không ra, ông cũng không hề ngạc nhiên. Chỉ vội vàng chạy đến tìm Mạnh Nhạc Thiên, đẩy cửa ra, đắc ý hô to: “Nhóc con khốn kiếp, lão phu tìm ra bí ẩn trong này rồi!”

Nhạc Thiên nhanh chóng kéo màn lại, xoay người lại nói: “La hét cái gì, nhỏ tiếng thôi.”

Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn bóng lưng mờ mờ ảo ảo đang nằm trên giường của Tuyết Vô Ngã, nhỏ giọng nói: “Tên đó còn ngủ được à?”

Nhạc Thiên: Đúng đó, ngủ ba ngày ba đêm rồi.

Nhạc Thiên phẩy phẩy tay, ra hiệu cho Hàn Nguyệt đi ra ngoài rồi nói chuyện. Hàn Nguyện thả nhẹ bước chân lùi ra ngoài, Nhạc Thiên cũng đi ra ngoài, trước lúc đóng cửa lại còn ngó xem, Tuyết Vô Ngã vẫn im lặng nằm bên trong như cũ, Nhạc Thiên khẽ thở dài.

Hàn Nguyệt hưng phấn nói: “Tấm gương cổ này đúng là thú vị, trên đời này trừ ta ra, chắc không có người thứ hai có thể khám phá ra được bí mật trong đó.”

Nhạc Thiên nhướng mày nói: “Trừ ngươi ra chắc chắn có người thứ hai đã biết được bí mật đó, không thì sao cứ như con chó đuổi theo không bỏ với ta vậy?”

Hàn Nguyệt thổi thổi râu mép, trợn mắt nói: “Bảo sao lại chạy đến chỗ ta trốn, ngươi mau cút cho ta ngay.”

Nhạc Thiên thảnh thảnh thơi thơi nói: “Chưa sửa đình xong, chưa cút được.”

Hàn Nguyệt sắp bị cậu chọc tức chết, túm chặt bộ râu mép tự nhủ: “Gây nghiệp quá mà.”

Trong căn nhà nhỏ, tấm gương be bé bị sợi tơ cột lơ lửng giữa không trung, xung quanh treo vài cái gương nữa, dưới đất cũng xếp bảy tám cái chậu nước. Nhạc Thiên còn chẳng có chỗ đặt chân, ngạc nhiên khó hiểu hỏi: “Ông già Hàn Nguyệt, làm trò gì vậy?”

Hàn Nguyệt vênh váo vuốt chòm râu một cái, nói: “Nếu không phải cần cho tên phàm phu tục tử như nhà ngươi thấy rõ, thì không mất công thế này đâu.”

Đóng cửa căn nhà nhỏ lại, gần như không có một tia sáng lọt vào. Hàn Nguyệt móc cây châm lửa trong tay áo, nhẹ nhàng lướt qua, ánh lửa phút chốc chiếu sáng cả căn phòng, mặt gương và chậu nước khúc xạ qua lại lẫn nhau, cuối cùng chiếu vào tấm gương cổ, ánh sáng mờ nhạt trên mặt kính từ từ đậm lên, sau đó có chiều hướng sang màu đỏ đậm.

Gương cổ đang đối diện với Mạnh Nhạc Thiên, nhưng lại Nhạc Thiên lại không hề nhìn thấy hình ảnh mình chiếu trong gương, chỉ có một màu đỏ như máu vô cùng quỷ dị.

Nhạc Thiên: “Đây là cái gì gì?”

Hàn Nguyệt mỉm cười đáp: “Gương.”

Nhạc Thiên: “Sao không soi ra bóng người?”

Hàn Nguyệt nói: “Bởi nó vốn không phải dùng để chiếu người.”

“Chẳng lẽ dùng để soi ma?” Nhạc Thiên nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Nhạc Thiên: Tui khuyên bác nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, có một cái xác sống đang nằm ngay trong điền trang của bác đấy.

Hàn Nguyệt nói: “Ban đầu ta cho rằng cái gương cổ này không quá trăm năm, vì cái vỏ bọc bên ngoài đó đã khiến ta nhìn nhầm, sau khi cẩn thận nghiên cứu lại mới phát hiện ra nó đã thay mấy cái vỏ từ lâu. Ta đoán nó chác ít nhất cũng có lịch sử ngàn năm.”

Một sợi tơ bay ra từ trong tay áo của Hàn Nguyệt, nhẹ nhàng di chuyên một chiếc gương bên cạnh, trong gương cổ bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh, thì ra là dãy núi trùng điệp lên xuống.

Nhạc Thiên nhìn mà ngớ ra: “Thế này là sao nữa?”

Hàn Nguyệt liếc cậu một cái, trong lúc đang đắc ý tính nói tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hàn Nguyệt biến sắc, dùng sợi tơ trong tay áo thả gương cổ lại, nói với Nhạc Thiên: “Không hay rồi, có kẻ xông vào trang.”

Sắc mặt Nhạc Thiên cũng không tốt lắm, gió êm sóng lặng lâu như vậy, đột nhiên nóng lên lại còn chọn điền trang của Hàn Nguyệt để gây chuyện. Trước sơn trang của Hàn Nguyệt tầng tầng lớp lớp cơ quan, người không phận sự sẽ không nghĩ đến việc tìm cái chết như thế, xem ra lần này là thật rồi.

Nhạc Thiên nói thẳng: “Đưa gương cổ cho ta.”

Vẻ mặt Hàn Nguyệt lại tối sầm, “Ranh con khốn kiếp như mi thì làm được trò trống gì chứ.”

“Bọn chúng dám xông vào trang, chắc chắn đã có chuẩn bị đầy đủ, chuyện này không có liên quan gì đến ngươi, đưa ta đi.” Nhạc Thiên dứt khoát đưa tay ra, tấm gương bay vọt vào ngay trong tầm tay, nói với Hàn Nguyệt: “Ngươi nhanh đi trốn đi, điền trang này ta đền ngươi sau.” Dứt tiếng người đã chạy ra khỏi nhà.

Hàn Nguyệt đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng mắng: “Nếu không phải nể mặt cha ngươi, thì đã chém nhóc con nhà ngươi từ lâu rồi.” Phất tay áo cũng xông ra ngoài theo.

Bên ngoài điền trang đã cuồn cuộn bụi mù, lại một tiếng vang lớn nữa, như là thuốc nổ nổ. Nhạc Thiên không thể tin nổi hỏi: “Chúng ta đang ở thế giới võ hiệp thật à? Sao còn có cả vũ khí nóng nữa vậy.”

Hệ thống: “Cậu có quê quá không đó? Thời cổ đại có thuốc nổ là chuyện gì mới lạ lắm hả?”

Nhạc Thiên: “…uy lực cỡ này thì lớn quá rồi.”

Lại một tiếng ầm ầm nữa vang lên, mặt đất dưới chân Nhạc Thiên đều đang chấn động.

Hàn Nguyệt thẹn quá thành giận nói: “Là kẻ nào to gan như vậy, dám động vào điền trang của lão phu!”

Thiết Nguyệt Sương cũng đỡ Thiết Vô Nghi đi ra, vẻ mặt cô kinh hoảng hỏi: “Mạnh lang, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô vừa dứt tiếng gọi Mạnh lạng đó xong, Nhạc Thiên lập tức cảm nhận được ánh mắt của Thiết Vô Nghi lạnh lùng bắn phá trên người mình. Đảo mắt qua trông thấy hai người dắt nhau đi hết sức là thân mật, trong lòng cũng là hân hoan, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, đuổi theo đến thôi.”

Thiết Vô Nghi cau mày nói: “Sương nha đầu, con gây rắc rối gì nữa?”

Thiết Nguyệt Sương chưa từng kể những chuyện phát sinh sau khi Gia Cát Thanh cầu thân cho Thiết Vô Nghi nghe, chỉ cắn răng nói: “Sư thúc, người yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ cho người, không để người chết đâu.”

“Nha đầu ngốc,” Thiết Vô Nghi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thiết Nguyệt Sương, “Là ta bảo vệ con mới phải.”

Hàn Nguyệt không lọt mắt cảnh hai người họ tình thương mến thương, tiếng nổ bên ngoài tiếng này nối tiếp tiếng kia, cát bụi tung bay loạn xạ. Cơ quan trên bức tường Hàn Nguyệt đang đứng lảo đà lảo đảo, giơ chân nói: “Tuyết Vô Ngã đâu rồi! Kêu hắn ra đi! Mẹ kiếp dám nã pháo đùng đùng trên đầu Vô Song kiếm khách, tưởng hắn chết rồi hả?!”

Nhạc Thiên: …bác già nói đúng rồi đó.

Nhạc Thiên gằn giọng nói: “Hàn Nguyệt, chỗ ngươi không có bí đạo.”

Hàn Nguyệt nói: “Tất nhiên là có rồi, nhưng xung quanh đã bị cho nổ hết rồi, lối bên ngoài chắc chắn đã sụp rồi, đừng nói nhảm nữa, kêu Tuyết Vô Ngã đi ra đi, tiếng lớn như vậy mà hắn còn ngủ được?”

Nhạc Thiên: “Khỏi kêu, tự dựa vào sức mình đi.”

Thoạt tiên Hàn Nguyệt nghẹn họng, phút chốc nhớ lại mấy ngày nay không thấy mặt Tuyết Vô Ngã, trong lòng không khỏi bắt đầu thấy kinh hoàng, không lẽ Tuyết Vô Ngã đã gặp chuyện gì rồi đó chứ?

Sau khi cát đá bay loạn xạ, một đôi giày bạc màu tím sẫm bước vào, mở quạt giấy ra quạt khói thuốc nổ bay đi, một bóng người cao ráo ngọc thụ lâm phong xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Người đến có khuôn mặt tuấn tú, nụ cười mỉm trên mặt, “Mạnh huynh, lâu rồi không gặp, ta tìm ngươi khổ lắm đấy.”

Nhạc Thiên: …rồi tới công chuyện luôn.

Kẻ thù trong giang hồ của Mạnh Nhạc Thiên không tính là nhiều. Mặc dù hắn thích trộm đồ, thường khiến người ta hận tới nghiến răng nhưng không đến nỗi kết thù sinh tử. Song người trước mặt này vừa kéo kết tử thù với hắn, truy sát hắn hơn một tháng nay – Phiêu Miểu Phiến, Đoàn Thiếu Phong.

Đoàn Thiếu Phong với Mạnh Nhạc Thiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã từng làm bạn một thời gian, hai người thường câu vai khoác lưng đi dạo kỹ viện uống hoa tửu. Sau đó Đoàn Thiếu Phong đính hôn với con gái Thẩm thị Thẩm Thiên Tuyết, Mạnh Nhạc Thiên phá hỏng mối hôn sự của hai người đó, khiến lòng sĩ diện của Đoàn Thiếu Phong tổn thương nặng. Đoàn Thiếu Phong là con cưng của trời, bệnh sĩ còn nặng hơn mạng sống của mình, truy sát Mạnh Nhạc Thiên một tháng trời.

“Đoàn huynh, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn như trước nhỉ.” Nhạc Thiên bình tĩnh nói.

Đằng sau Đoàn Thiếu Phong có rất nhiều người theo, có một vài người Mạnh Nhạc Thiên biết mặt, có một số Mạnh Nhạc Thiên không quen biết, mặc trang phục quan ngoại.

Đoàn Thiếu Phong lắc quạt giấy, nhìn khuôn mặt mà dù nằm mơ hắn cũng muốn xé nát đó, từ giữa môi nhẹ nhàng bật ra tiếng nói: “Mạnh huynh cũng vậy, đã lâu rồi không gặp huynh, vẫn trông… đoản mệnh như thế.”

Nhạc Thiên khẽ cười một cái, “Ta không cầu sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ cầu chết muộn hơn Đoàn huynh một ngày thôi, để sẵn sàng nhặt xác cho huynh.”

Sắc mặt Đoàn Thiếu Phong thoáng thay đổi, vừa muốn nổi giận nhưng lại gắng gượng dằn cục tức xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mạnh huynh quả nhiên không hổ là bạn chí thân của ta, nếu như hôm nay ta để huynh chết dễ dàng quá, thì lại có lỗi với tình cảm của hai ta.”

Đoàn Thiếu Phong nhướng mày ngước mắt nói: “Vị kiếm khách đi chung với ngươi đâu rồi, bảo hắn ra đây, ta muốn cho ngươi chết một cách tâm phục khẩu phục.” Dứt tiếng, lại lùi người về sau một bước, hai nam tử một cao một thấp mặc quan phục sau lưng hắn bước ra. Hai người đó khi đứng phía sau Đoàn Thiếu Phong thì không đáng chú ý, sau khi đi ra thì sát khí tràn ra, hai tay chắp sau lưng, không biết giấu loại binh khí gì.

Có lẽ là ở bên Tuyết Vô Ngã lâu rồi, nên Nhạc Thiên không cảm thấy sát khí trên người bọn họ nồng nặc bao nhiêu. Trái lại Thiết Vô Nghi đang trọng thương không nhịn được ho nhẹ một tiếng, làm Thiết Nguyệt Sương lo lắng không thôi.

Đoàn Thiếu Phong liếc mắt hai người họ một cái, “Thiết cô nương, cô ở bên sư thúc của mình, thật sự không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?”

Thiết Nguyệt Sương ngẩng đầu cả giận nói: “Liên quan quái gì đến tên d@m tặc nhà ngươi?”

Sắc mặt Đoàn Thiếu Phong càng khó coi, không những không giận mà còn cười nói: “Được được thôi, hôm nay để ta tác thành cho tất cả các ngươi,” Rồi chuyển ánh mắt về phía Hàn Nguyệt, giọng điệu bớt đi một chút phóng túng nói: “Hàn Nguyệt tiên sinh, việc này không có liên quan gì với ông, tốt nhất là ông nên ra ngoài đi.”

Hàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Ngươi phá huỷ điền trang của ta, sao lại nói là không liên quan gì đến ta,” Giọng điệu đột nhiên lạnh lẽo, “Thiên La Địa Võng! Giết bọn chúng!”

Ông vừa dứt lời, mấy bóng người như chớp giật đánh ập về phía Đoàn Thiếu Phong. Đoàn Thiếu Phong dùng chiếc quạt dài cản lại rồi nhanh chóng trốn ra sau, hai người một cao một thấp nâng kiếm đón nhận, phút chốc mọi người quấn lấy đánh nhau.

Nhạc Thiên định thần nhìn lại, mới phát hiện người xuất thủ là mấy người hầu già lúc nào cũng đi đứng lọm khọm mấy ngày nay.

Mấy người hầu già đó ai cũng lưng còng lom khom, bốn người làm trận, trong tay cầm sợi dây xích dài linh hoạt như con rắn, chỉ trong chớp mắt đã qua hơn mười chiêu với hai vị kiếm khách một cao một thấp kia.

Đoàn Thiếu Phong cũng rất kinh ngạc, nhanh chóng đánh tiếng với những người còn lại: “Lên! Phải còn sống!” Tức khắc tất cả cùng nhau ùa lên.

Thiết Nguyệt Sương giấu Thiết Vô Nghi sau lưng. Nội lực rót vào đôi tay như ngọc, Trường Hận Tam Quyền ra tay, lấy một địch ba thế mà không bị rơi xuống thế hạ phong. Hẳn là do Thiết Vô Nghi đang ở sau lưng cho cô dũng khí vô cùng vô tận, cô đã nói rồi, cô phải bảo vệ sư thúc!

“Mạnh Nhạc Thiên, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.” Đoàn Thiếu Phong cầm quạt tấn công Mạnh Nhạc Thiên. Phiêu Miểu Phiến của hắn chỉ là một cái quạt giấy bình thường, nhưng chiếc quạt vẫn vô cùng sắc bén như có uy thế như đẽo gỗ mục.

Võ công của Nhạc Thiên lác đác, chỉ có thể tránh né, nhưng ngoài miệng vẫn không quên chửi hắn, “Đoàn Thiếu Phong, ta không ngờ là ngươi còn có mặt mũi xuất hiện trong giang hồ, đúng thất kính.”

Đoàn Thiếu Phong vừa nhìn thấy mặt của cậu, vừa nghe thấy giọng nói của cậu đã nổi giận rồi. Lúc trước Mạnh Nhạc Thiên sai người vẽ hắn vào trong sách xuân cung đồ, làm cho hắn thật sự không còn mặt mũi nào ngẩng đầu làm người trong giang hồ. Hắn một bước vào biển (1), hất quạt của Nhạc Thiên rơi xuống đất, một chân đạp trên lồ ng ngực của cậu, thâm trầm nói: “Mạnh Nhạc Thiên, hôm nay ta xăm lên mặt ngươi một chữ “tiện”, mới xả được mối hận trong lòng ta!”

Thiết Nguyệt Sương cạnh đó cũng đã không chống chịu được nữa trúng một chưởng, Thiết Vô Nghi trọng thương thấy thế nhanh chóng gắng gượng đề khí một hơi nhào đến giành lại Thiết Nguyệt Sương. Hàn Nguyệt thì phân tâm bắn một sợi tơ về phía mặt của Đoàn Thiếu Phong, trái lại để lộ sơ hở sau lưng, bị người khác tung một đòn đánh ngã xuống đất.

Bốn người Thiên La Địa Võng cũng không địch lại hai vị kiếm khách quan ngoại, sợi xích dài bị ánh kiếm chém đứt, thổ huyết ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều đã không đánh nổi nữa, Nhạc Thiên lại cười.

Đoàn Thiếu Phong hung hăng giẫm lên lồ ng ngực cậu, “Ngươi cười cái gì!”

Nhạc Thiên cười không lên, chốt thí như bọn họ ngã xuống hết rồi, thì thường là lúc nhân vật chính lên sàn.

Đoàn Thiếu Phong thấy trên mặt cậu cứ nở nụ cười xán lạn mãi, càng căm tức trong lòng. Nắm chặt cây quạt giấy, lấy quạt làm kiếm, vừa nhấc tay nhắm vào mặt Mạnh Nhạc Thiên đâm xuống.

Ngay khoảnh khắc cây quạt đó quét về phía mặt Mạnh Nhạc Thiên thì một luồng ánh kiếm không thể cản nổi từ trong phòng kéo tới. Đoàn Thiếu Phong gần như không có cả thời gian phản ứng đã bay vụt ra ngoài, trong miệng đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, sương máu trong giây lát thấm ướt lồ ng ngực của hắn.

Sát khí ùn ùn kéo tới như con giông sắp đến gần như che phủ cả trời đất, cánh cửa phòng bằng bằng gỗ đã nát thành bột. Bạch y kiếm khách chậm rãi từ trong bước ra, bước chân của hắn rất nhẹ, song mỗi một bước đi, tất cả mọi người đều như bị hạ thấp xuống một tấc.

Hai kiếm khách quan ngoại kinh hãi đến biến sắc, “Tuyết Vô Ngã!”

Tuyết Vô Ngã ngước mắt lên. Ngay khoảnh khắc hắn ngước lên, kiếm trong tay hai vị kiếm khách đã biến mất, toàn thân đứng không vững, quỳ rạp xuống trước sát khí của Tuyết Vô Ngã, người run lẩy bẩy. Không có kiếm khách nào có thể biết rõ kiếm khách hơn, đây là con người đã trở thành ác mộng của tất cả kiếm khách, chỉ cần nhìn thấy hắn, thì nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương tủy cũng sẽ đánh bại chính bọn họ.

Nhạc Thiên ngửa đầu nhìn Tuyết Vô Ngã mặt vô cảm đang từ từ đến gần, sắc mặt của hắn vẫn còn rất trắng, trong ánh mắt ví như vô ngã (2). Đây mới thật sự là Tuyết Vô Ngã…

Trường kiếm “vụt” một tiếng cắm xuống mặt đất, mặt đất do đó mà rung lên, bóng người cao lớn dần cúi xuống, trong ánh mắt ngẩn ngơ của Mạnh Nhạc Thiên, ôm lấy cậu. Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Ta đến muộn.”

__

(1) Hắn một bước vào biển: Nguyên văn là 他一个拜会入海, này là word by word thôi chứ tui cũng không hiểu, có search thử mà không tìm được gì hết. Có gì mọi người góp ý cho tui với nha.

(2) vô ngã: 无我.

Vô ngã (無我, sa. anātman, pi. anattā), là một trong Ba pháp ấn (sa. trilakṣaṇa) (Tam Pháp Ấn) của sự vật theo Phật giáo.

Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã (sa. ātman, pi. attā), một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác. Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó. Như thế, theo đạo Phật, cái ngã, cái “tôi” là không có mà chỉ là một tập hợp của Ngũ uẩn (sa. pañcaskandha), luôn luôn thay đổi, sinh diệt. Vô Ngã là một trong 3 pháp ấn. Hai pháp ấn còn lại là Khổ và Vô Thường. Cái gì có sinh thì phải có diệt là vô thường; cái gì vô thường thì là khổ; cái gì khổ mà nó biến đổi theo duyên sinh (không tùy thuộc vào ý muốn của nó) thì là vô ngã. Mọi pháp hữu vi (pháp có sinh thì có diệt) thì là Khổ, Vô Thường, Vô Ngã. Pháp Vô Vi (pháp không có sự tạo tác nên không có sự diệt) cũng là vô ngã. Pháp Vô Vi không có tính chất Vô thường và Khổ như pháp hữu vi.
Bình Luận (0)
Comment