Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 267

Ngày hôm sau đến khi Nhạc Thiên nhớ ra đến thẩm vấn Đoàn Thiếu Phong thì mặt mày Đoàn Thiếu Phong đã sưng phụ lên giống như cái đầu heo, còn bị gãy mất một bên chân. Sơn trang của Hàn Nguyệt bị phá hơn phân nữa, tức không có xả bèn lấy hình cụ do mình thiết kế ra sức nhằm vào cơ thể hắn mà chào hỏi. Đã hành hạ Đoàn Thiếu Phong đến mức hít vào thì ít thở ra là nhiều.

Nhạc Thiên quên liếc nhìn Đoàn Thiếu Phong đang bị treo lên qua song sắt, không khỏi đau đầu hỏi: “Thế này còn thẩm thế nào nữa?”

Hàn Nguyệt đắc ý nói: “Yên tâm, cái gì nên nói hắn đã phun sạch hết rồi.”

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt cười tươi rạng rỡ, không khỏi thầm nghĩ đắc tội ai chứ đừng đắc tội kỹ thuật trạch.

Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói: “Giết thôi.”

Thiết Nguyệt Sương ở bên cạnh cười lạnh nói: “Chết trong một kiếm thì hời cho hắn, hành hạ thêm mấy ngày nữa đi.”

Nhạc Thiên: …người này ác hơn người kia, Tiểu Tuyết Tuyết đáng yêu của tui chắc là…

Tuyết Vô Ngã gật đầu lạnh nhạt nói: “Có lý.”

Nhạc Thiên: “Hệ thống, mấy người này hung dữ quá à, tao sợ, ôm ôm tao.”

Hệ thống: “…cút.”

Nhạc Thiên: “Hức.”

Lần trước Hàn Nguyệt chỉ mới nói được phân nửa bí mật của gương cổ, lần này Hàn Nguyệt thẳng thừng bóp vụn ra rồi nói hết cho bọn Mạnh Nhạc Thiên nghe, “Cái gương này thực chất không phải là gương. Các ngươi xem đi, bóng người chiếu lờ mờ, gương là lớp ngụy trang của nó, chứ thực ra nó là một bức sơn đồ, khúc xạ bằng nhiều ánh sáng khác nhau, mặt kính của nó sẽ hiện lên từng phần của bức sơn đồ.”

Nếu thiết kế tỉ mỉ để giấu sơn đồ trong gương đến vậy mà không phải là để cất giấu bảo tàng hiếm thấy thì hoàn toàn không còn gì để nói.

Nhạc Thiên chắp tay thở dài nói: “Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi đi.”

Hàn Nguyệt vuốt râu nói: “Cái gương cổ này ngươi không nên giữ.”

Nhạc Thiên nói: “Ngươi nói không sai.”

Thiết Nguyệt Sương cắn môi nói: “Vậy phải làm sao đây? Bất kể là đưa nó cho ai, thì người sau lưng chắc chắn sẽ nghĩ cách cướp nó đi.”

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Tuyết Vô Ngã đang im lặng, cậu thật sự thấy hơi không quen với Tuyết Vô Ngã bản yên lặng, “Tuyết ca, ngươi nói xem?”

“Tuyết ca”… sống lưng Thiết Nguyệt Sương tê rần, ánh mắt chuyển sang Tuyết Vô Ngã rồi lại sợ sệt rụt về.

Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói: “Phá huỷ đi.”

“Cũng đúng với ý ta.” Nhạc Thiên nở nụ cười với hắn, lúc này Tuyết Vô Ngã cũng cong môi nở nụ cười.

Hàn Nguyệt cũng rất đồng tình, hỏa đài mà ông rèn đúc binh khí cũng có thể tiêu hủy lợi khí. Gương cổ bị ném vào trong hỏa đài lập tức chìm trong ngọn lửa đỏ tươi nóng bừng bùng, tất cả mọi người yên lặng ngắm nhìn chiếc gương cổ đó dần biến mất.

Chờ cho cái gương đó tan đi hoàn toàn rồi, Thiết Nguyệt Sương mới thở phào nhẹ nhõm, như vừa buông xuống một gánh nặng to lớn, nói với Mạnh Nhạc Thiên: “Mạnh… Mạnh công tử, ta trở lại chăm sóc sư thúc ta.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Đi đi.” Lần trước Thiết Vô Nghi bị động đến vết thương, ói ra rất nhiều máu.

Chờ Thiết Nguyệt Sương rời đi rồi, Nhạc Thiên mới nói với Hàn Nguyệt: “Hàn Nguyệt, ngươi có khạ năng tái tạo lại một cái gương giống y như đúc cái đó không?”

Hàn Nguyệt liếc cậu một cái, ông hít vào một hơi trầm ngâm nói: “Có thể làm giả như thật, song giống như đúc,” Hàn Nguyệt lắc lắc đầu, rất không cam tâm nói: “Không làm được.”

“Thì chỉ cần làm giả như thật thôi, trông có vẻ giống thôi là được,” Trên gương mặt xinh đẹp của Nhạc Thiên thoáng lướt qua nét tàn nhẫn, “Muốn hành ta chết à, ta không hại chết hắn ta trước lại không đúng rồi.”

Hàn Nguyệt cũng tức trong lòng, cả một sơn trang đang yên đang lành bị phá hỏng, chỉ hận không thể lôi kẻ chủ mưu đằng sau ra quăng cho mười bảy mười tám bộ hình cụ, hai mắt lập tức sáng lên nói: “Được! Chờ! Ta đi đúc khuôn liền!”

Nhạc Thiên không làm phiền Hàn Nguyệt đúc khuôn, cho Tuyết Vô Ngã một ánh mắt, hai người đồng thời lùi ra.

Mấy người hầu già vẫn còn đang thu dọn quét tước sơn trang, múc một thùng nước giội rửa vết máu dính trong sơn trang. Dòng nước ào ào chảy qua, Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã thong thả đi qua, thấp giọng nói: “Tuyết ca, ngươi có ngại phiền không?” Trông dáng vẻ của Tuyết Vô Ngã dường như đã rất phiền chán chuyện tranh đấu giết người.

Tuyết Vô Ngã chắp tay nói: “Được ở bên ngươi, không ngại.”

Mặt Nhạc Thiên không khỏi hơi ửng đỏ lên, nghiêng mặt ho nhẹ một tiếng, “Sao càng ngày ngươi càng thích nói mấy câu không đàng hoàng đó vậy.”

Tuyết Vô Ngã nghi hoặc, “Nói gì cơ?”

Nhạc Thiên ấp úng nói: “Gì mà ở bên không ở bên chứ, trai gái giang hồ, đừng có dong dài như thế.”

Tuyết Vô Ngã khẽ gật đầu.

Một lát sau, Nhạc Thiên lại nói: “Tuyết ca, tại sao ngươi không nói gì?”

Tuyết Vô Ngã dừng bước, nghiêng mặt sang bên trên mặt như cười như không, loáng thoáng chút bóng dáng khi mất trí nhớ trước đó.

Nhạc Thiên che miệng cười, thấy hơi thẹn thùng. Bỗng nhiên đưa tay kéo Tuyết Vô Ngã chạy thẳng về phòng mình, vòng tay quanh cổ Tuyết Vô Ngã đè ra ôm hôn kịch liệt. Ánh mắt vô cùng là dính dính nhớp nhớp nhìn Tuyết Vô Ngã, gương mặt mang nụ cười, ánh nắng bên ngoài lọt vào, một vầng sáng mờ mờ ảo ảo chiếu sáng phía trước hai người.

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng hỏi: “Làm gì vậy?”

Mặt Nhạc Thiên từ từ đỏ lên, ngượng nghịu nói: “Ngươi nói xem làm gì hả.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ta không biết.”

Nhạc Thiên lườm hắn một cái, nửa giận dỗi nửa làm nũng, lòng dạ Tuyết Vô Ngã hơi nao nao, bỗng nhiên cúi đầu hỏi: “Ngươi đã gặp ta… ngươi vẫn thấy vui đúng không?”

“Vui chứ,” Nhạc Thiên không chút do dự nói, “Nếu như không gặp được ngươi, thì lần trước không chừng Lý Khắc đã lấy nửa cái mạng ta rồi.”

Thần sắc trên mặt Tuyết Vô Ngã dần dịu xuống, “Ta cũng rất vui vì có thể gặp được ngươi.”

Trước đây hắn ngoại trừ chết ra thì không sợ gì cả, thà rằng sống như một cái xác sống. Đối với hắn mà nói, còn sống thật sự chỉ là một loại trạng thái, giống như một gốc cây, gió táp mưa sa trời trăng đổi dời, làm một gốc cây trầm tĩnh, rồi bỗng nhiên người này đến, hắn không còn chỉ muốn làm một gốc cây nữa. Quá khứ và tương lai mãi đến khoảnh khắc mà người này xuất hiện mới có ý nghĩa.

Tuyết Vô Ngã dùng hai tay nâng mặt cậu lên chậm rãi cúi đầu, “Dường như ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.”

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên theo, ôm chặt bờ vai của Tuyết Vô Ngã.

Hai người ôm hôn nhau khó rời trong ánh nắng mông lung, phút đ ộng tình nhất thời xiêm y lại rơi đầy sàn nhà. Được ở bên người mình thích, thật sự chỉ hận không thể ôm ấp quấn nhau từng giây từng phút đến chết không thôi.

Tuyết Vô Ngã thật sự rất thích cậu, nằm trên giường bất tri bất giác thả lỏng hơn rất nhiều. Bản tính của hắn vốn thích nói đùa, Nhạc Thiên có ý muốn khuyên giải hắn, bỡn cợt rất nhiều lời th ô tục với hắn.

Tuyết Vô Ngã chỉ cười, đến khi thật sự không nghe nổi nữa, bèn trở mình đ è xuống, sâu đến mức Nhạc Thiên chỉ còn biết kêu.

“Tuyết ca,” Nhạc Thiên duỗi người ra nằm trên giường, như một con mèo lười biếng khẽ cào cào lên cánh tay của Tuyết Vô Ngã, nhàn nhã nói, “Giờ ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn chết trên giuồng luôn thôi.”

Tuyết Vô Ngã bắt lấy cánh tay của cậu khẽ cắn, “Đừng nói tiếng “chết” đó.”

Nhạc Thiên mỉm cười dịu dàng nguýt hắn, “Sao nào? Phạm húy hả? Vậy lúc nãy ta nói ta sướng muốn chết đi được đó, sao ngươi không chặn miệng ta đi?”

Tuyết Vô Ngã bị mấy câu hạ lưu của cậu bắt nạt chết mất, trong lòng đã sớm cuồn cuộn kích động háo hức muốn tiếp chiêu ngay, nhưng đến cũng vẫn thôi, rốt cuộc bây giờ không kiềm được nói: “Chỉ chặn được bên dưới, không kịp chặn bên trên.”

Nhạc Thiên vừa mới nghe xong, tức nghiêng người nhào lên, đánh bôm bốp lên cơ thể như sắt thép của Tuyết Vô Ngã. Tuyết Vô Ngã để yên cho cậu đánh, vừa chịu đòn vừa cười, Nhạc Thiên chớp mắt hỏi: “Ngươi không sợ đau đúng không? Chờ đó.” Dứt lời, cúi người ngậm trọn lấy.

Tuyết Vô Ngã đang cười, nụ cười phút chốc cứng đờ, “Mạnh huynh…”

Nhạc Thiên ngước đôi mắt ướt át lên, hơi liếc mắt, tùy ý rạng rỡ, Tuyết Vô Ngã sao mà chịu nổi. Muốn nắm vai của cậu nhưng bị cậu trở tay nắm ngược lại, vừa đầu lưỡi cuốn một vòng, vừa dùng ánh mắt khiêu khích Tuyết Vô Ngã.

“Ngươi…” Bàn tay Tuyết Vô Ngã đang nắm vai của Nhạc Thiên không kiềm được thả lỏng.

Làm càn như thế… lại tốt như vậy… Tuyết Vô Ngã chậm rãi ngửa đầu, đôi tay chạm khẽ vào mặt Mạnh Nhạc Thiên, lần tìm đến bên môi cậu, vuốt v e khóe môi của cậu khó kiềm chế kêu r3n.

Ngay giây Tuyết Vô Ngã kết thúc, Nhạc Thiên nuốt xuống thật sâu, lại để những phần chưa kịp nuốt từ từ chảy tràn trên lồ ng ngực trắng nhợt vân da rõ ràng của Tuyết Vô Ngã. Ngửa đầu lên khóe môi còn đọng vệt trắng khẽ cười nói: “Chặn bên trên rồi, bên dưới Tuyết ca định làm gì?”

Tuyết Vô Ngã giơ ngón tay cái lên nhẹ nhàng lau khóe môi của cậu, trầm giọng nói: “Cầm gậy hầu hạ.”

Nhạc Thiên cười to, lập tức nhào đến, hai người lại lăn lộn dính rịt lấy nhau.

Hàn Nguyệt một mình trong căn nhà nhỏ làm hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng làm ra được một tấm gương mình thấy hài lòng. Vui vẻ mang khuôn mặt đầy khói bụi định đi tìm Mạnh Nhạc Thiên, lại bị bốn ông già “Thiên La Địa Võng” cản.

“Đừng đi qua đó.”

“Bận ở trên giường.”

“Đang hú hí rồi.”

“Tiếng kêu lớn quá.”

Bốn người cùng nhau lắc đầu, nói với Hàn Nguyệt mặt mày xanh xao: “Đi rửa mặt đi.”

Hàn Nguyệt: …Hàn Nguyệt Sơn trang biến thành đền nhân duyên hồi nào vậy? Cút hết cho ta!

Thiết Vô Nghi bởi vì bị thương nên không tiện di chuyển, Thiết Nguyệt Sương ở lại chăm sóc hắn, dúi cái gương cổ giả cho đôi “nam nam chết tiệt” Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên rồi bị Hàn Nguyệt tiễn đi như ôn thần.

Nhạc Thiên cũng không nán lại thêm, bởi vì hệ thống nói cho cậu biết Lâm Phiên gặp nguy hiểm, hệ thống chẳng được cái gì, được cái quan tâm nữ chính là giỏi.

Chủ mưu đằng sau thấy dùng cứng không xong, đành phải ra tay từ trên Lâm Phiên. Người thường không biết quan hệ giữa Lâm Phiên và Mạnh Nhạc Thiên, nhưng nếu kẻ chủ mưu là boss cuối, thì tất nhiên của thủ đoạn của riêng mình.

Nhạc Thiên dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, cùng Tuyết Vô Ngã không ngừng không nghỉ chạy đến núi Ngọc Điệp. Càng đến gần, trong lòng Tuyết Vô Ngã lại càng nghi ngờ không thôi, bởi vì hắn đã phát hiện ra “núi Ngọc Điệp” mà Mạnh Nhạc Thiên muốn đến, dường như là cùng một nơi với “Ngưng Vũ Phong” hắn từng sống.

“Tuyết ca, cẩn thận.”

Tuyết Vô Ngã lấy lại tinh thần, bàn tay đang nướng thỏ đã bị Mạnh Nhạc Thiên nắm vào trong lòng bàn tay, trong mắt Mạnh Nhạc Thiên đầy đau lòng, “Suýt nữa là bỏng rồi.”

Tuyết Vô Ngã bình tĩnh nói: “Ban nãy thất thần.”

Nhạc Thiên kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: “Tuyết ca, cuối cùng thì ngươi bị sao vậy? Mấy ngày nay ta thấy ngươi trông cứ tâm thần không yên, giữa chúng ta, ngươi còn muốn giấu diếm sao?”

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng ngắm nhìn cậu, gương mặt anh tuất của hắn trong ánh lửa cũng được phủ thêm một lớp màu ấm, vẻ mặt ấm ức, cụp mắt nói: “Ta… từng sống trên núi Ngọc Điệp.”

Nhạc Thiên sửng sốt, nghĩ đến giả thiết của phản diện phần lớn đều có quan hệ phức tạp ngàn mối tơ vò với nam chính, cẩn thận hỏi: “Còn có ai cũng từng sống núi Ngọc Điệp?”

“Sư phụ ta.” Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói, không hề nói người đó cũng là cha của hắn.

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, sư phụ thôi mà, vấn đề không lớn, tám mươi đến chín mươi phần trăm là người sư phụ của Tuyết Vô Ngã là trùm phản diện đằng sau. Cậu nói: “Tuyết ca, kiếm pháp của ngươi mạnh như vậy, có phải sư phụ ngươi còn mạnh hơn nữa không?”

Tuyết Vô Ngã chầm chậm lắc đầu, “Ông ta… hai tay ông ta tàn phế.”

Nhạc Thiên càng yên tâm, dù sao thì nam chính chắc chắn sẽ thắng được phản diện. Cậu không một chút hoảng loạn nào nói: “Vậy sư phụ của ngươi biết ngươi tỉnh lại rồi, chắc sẽ vui lắm nhỉ.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ông ta đã chết từ lâu rồi.”

Nhạc Thiên: Uầy, Tiểu Tuyết Tuyết ngây thơ thật, tám mươi phần trăm là giả chết.

Nhạc Thiên không trực tiếp nói suy đoán của mình ra, dù sao thì cậu cũng chỉ tổng kết ra được từ motif máu chó trong các tiểu thế giới của liên minh, chẳng có tí căn cứ gì cả, bèn nói: “Thật tiếc.”

Tuyết Vô Ngã nhìn đống lửa xuất thần, một lát sau mới “ừm” một tiếng.

Nhạc Thiên thấy tâm trí của hắn không ở đây, nhanh chóng sáp đến hôn chùn chụt lên mặt hắn. Lúc này Tuyết Vô Ngã mới quay mặt lại, vẻ ấm ức trên mặt không giảm, Nhạc Thiên cười hì hì hỏi: “Tuyết ca, ngươi tin tưởng ta không.”

Tuyết Vô Ngã không chút do dự đáp: “Tin.”

Nhạc Thiên mím môi nói: “Nếu như thế, thì đừng hoảng sợ như vậy nữa.”

“Hoảng sợ”? Bây giờ hắn đang hoảng sợ lắm sao? Một nỗi hoảng loạn dâng lên trong lòng Tuyết Vô Ngã, rồi lập tức bình phục lại một cách cấp tốc trong ánh mắt chăm chú của Mạnh Nhạc Thiên. Hắn không cần hoảng sợ, vì hắn đã không còn là thanh kiếm bị điều khiển không có cái tôi của mình nữa, hắn sẽ không còn sợ hãi đối mặt với quá khứ của mình nữa.

Tuyết Vô Ngã cúi đầu áp trán mình lên trán Mạnh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Bất kể là ai, ta đều sẽ bảo vệ ngươi.”

Hai người lên núi, càng đi lên khí trời càng lạnh, Nhạc Thiên căn cứ vào bản đồ của hệ thống, tránh được tất cả cơ sở ngầm trên đường đi. Trong lòng âm thầm xỉ vả, tại sao phản diện cứ thích xây căn cứ ở cái nơi hiểm trở như thế này chứ, có khác nào là ăn no rửng mỡ, mấy người lấy được cái gương đó thì có tác dụng gì, biết tiêu tiền để hưởng thụ không hả?

Càng tiếp cận với đỉnh núi, Tuyết Vô Ngã lại càng cảm thấy quen thuộc. Hắn đã đứng trên đỉnh núi tuyết cao vời đó mặc y sam đơn bạc khua trường kiếm hết lần này đến lần khác, giữa gió tuyết đầy trời bị cha ruột của mình đạp xuống núi tuyết hết lần này đến lần khác.

“Không xong rồi, lạnh quá, nghỉ ngơi một lúc.” Nhạc Thiên phát hiện ra một hang núi nhỏ, nhanh chóng kéo Tuyết Vô Ngã vào trong đó núp.

Hang núi này cực nhỏ, đột ngột xuất hiện bên sườn núi tuyết, cứ như là được ai đó cố tình đào ra vậy, chỉ có thể gắng gượng chứa được một mình Tuyết Vô Ngã. Nhạc Thiên bèn trực tiếp rúc trong lồ ng ngực hắn hà hơi, thầm nghĩ võ công cao đến đâu thì cũng sợ cảm lạnh, mẹ kiếp lạnh quá.

“Tuyết ca, ngươi có quen với nơi này không?” Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi.

Tuyết Vô Ngã nắm tay cậu ủ trong ngực mình để sưởi ấm cho cậu, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Cái hang này, là do chính hắn đào.

Tuyết Vô Ngã ôm chặt Mạnh Nhạc Thiên, “Ta nhất định… sẽ bảo vệ ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment