Vĩnh Sinh

Chương 1162 - Giận? Một Giọt Máu Tươi

Phương Hàn đối mặt ba đại đầu sỏ Thánh tử Vũ Hóa Môn, không chút thua kém, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Chấn Thiên, hậu duệ của Hoa Thiên Quân tổ sư khai phái Vũ Hóa Môn.

Hắn đã sớm muốn tìm kiếm Hoa Chấn Thiên, lấy một tia máu tươi từ trên người hắn, sau đó dùng Chu Thiên Nghi suy tính xem quan hệ giữa Hoa Thiên Quân cùng Hoa Thiên Đô. Hiện giờ đi mòn gót sắt tìm không thấy, Hoa Chấn Thiên liền xuất hiện ở chỗ này, Phương Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo ngàn năm có một này. - Đều chết cho ta!

Hắn đi ra một bước về trước, uy mãnh vô cùng, hình thể cả người một lần nửa cao lớn hơn, mỗi một tấc tinh thể thần quốc đều đang run rẩy, sinh ra cộng hưởng cùng nhịp điệu thiên địa. - Chu Trọng Dương, cảnh giới Đại Đạo Đồng Du của ngươi là gì, ta để cho ngươi xem, cái gì mới chân chính là Thiên Địa Cộng Minh, Thiên Địa Nhất Thể!

Phương Hàn không chút cố kỵ thi triển ra cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, lực lượng hùng mạnh tỏa ra khắp nơi, triệt để khống chế một mảnh thiên địa này.

- Cái gì? Cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể? Đây là...

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu, Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá đều trợn to mắt, quả thật không thể tin vào hai mắt mình:

- Đây không phải là cảnh giới trong truyền thuyết, Tạo Hóa Thần Khí mới có hay sao? Lẽ nào hắn là Tạo Hóa Thần Khí chuyển thế? Đó là tồn tại siêu việt cấp bậc Thiên Quân mà. - Thiên Địa Nhất Thể, làm sao có thể được chứ, nhưng đây quả thật là cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, giống y như trong những cổ thư đã ghi chép.

Sắc mặt Tôn Thi Họa cũng tái nhợt, chẳng qua lúc này đã trở thành thấp cổ bé họng, căn bản không thể ngăn cản Phương Hàn chiến đấu cùng ba đại đầu sỏ Thánh tử Vũ Hóa Môn. - Không xong, cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, người này lai lịch phi phàm, chúng ta nhất thiết phải liên thủ.

Hoa Chấn Thiên, Vạn Tây An liếc nhìn nhau, đều cảm giác được thiên địa bị ngưng tụ thành một tấm sắt dày, bọn họ căn bản không điều động được bất cứ nguyên khí thiên địa nào. Hơn nữa không gian đã hoàn toàn ngưng tụ, bản thân cũng không thể vận dụng pháp tắc không gian.

Ở trong mảnh hư không này, Phương Hàn chân chính trở thành chúa tể.

Coi như là Chu Trọng Dương liên tục thi triển cảnh giới Đại Đạo Đồng Du, cũng căn bản không du nổi, hoàn toàn bị lực lượng của Phương Hàn ngăn chặn hết thảy.

Thiên Địa Nhất Thể, vốn là cảnh giới Tạo Hóa Thần Khí, hiện giờ lại thi triển ra từ trên người Phương Hàn, thật là có thể dọa người ta chết khiếp. Chẳng qua lực lượng Phương Hàn còn chưa đủ, nếu như thật sự là Tạo Hóa Thần Khí thi triển ra cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể này, một mảnh Thái Cổ Chi Khư, hàng tỷ không gian đều bị cấm cố, Thiên Quân cũng không thể bay ra.

Lực lượng Phương Hàn hiện giờ không được một phần tỷ triệu của Tạo Hóa Thần Khí, chẳng qua thi triển ra vẫn có thể rung chuyển lĩnh vực, phá hủy thần quốc, điên đảo pháp tắc, xoay chuyển núi sông. - Giết!

Vạn Tây An là Thánh tử Vũ Hóa Môn, một trong ba đại đầu sỏ, là Thương Thánh chuyển thế, đồng thời thức tỉnh ba phần ký ức, pháp lực quả thật là vượt qua Tiểu Phủ Hoàng, Tiểu Vũ Hoàng. Tuy rằng Thánh Tiên lợi hại hơn hoàng giả Chí Tiên nhiều lắm, thế nhưng dù sao cũng là chuyển thế, lực lượng cụ thể còn phải nhờ cố gắng cùng kỳ ngộ ở đời này.

Vạn Tây An một thương đánh tới, bóng thương tung hoành, muốn dựa vào lực thương hùng bá thiên hạ mạnh mẽ trực tiếp đâm thủng thân thể Phương Hàn, phá đi cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể.

Phương Hàn thấy mũi thương đâm tới, thả người bay lên, bàn tay nắm lại thành quyền, tung quyền đánh thẳng tới mũi thương, một quyền đánh tới. Giữa quyền của hắn, xuất hiện một vòng xoáy thật lớn, liền hấp thu tất cả lực thương vào trong đó, khiến cho lúc mũi thương tiếp xúc với nắm tay hắn, đã mềm yếu không còn sức lực.

Bùm!

Quyền thương giao nhau, thân thể Vạn Tây An chấn động kịch liệt, một ngụm máu tươi phun ra, cây thương lập tức bị đánh bay lên không trung.

Một chiêu bại trận.

Thua còn nhanh hơn cả Chu Trọng Dương.

- Vạn huynh, mau mau lui ra sau!

Hoa Chấn Thiên thấy Vạn Tây An một chiêu đã bị đánh bay trường thương, không khỏi nổi giận gầm lên, bay vụt tới, một ấn phản kích. Lập tức Đại Quân Ấn Pháp từ trên không trung đánh xuống, huyết mạch Thiên Quân bắt đầu kích phát, lại khiến cho chân khí Phương Hàn bị chấn động.

Đại Quân Ấn chính là một môn chưởng pháp, tuyệt học sáng tạo độc đáo của Hoa Thiên Quân Vũ Hóa Môn. Một chưởng đánh ra, pháp ấn xuất hiện, hình tượng như ngọc tỷ Chí Tôn Hoàng Giả đóng xuống, một ấn bổ ra, quả thật không gì địch nổi. Cho dù là Thần sơn, thành trì, vùng đất một châu, đều sẽ bị đại ấn nghiền ép thành một mảnh đất bằng.

Thánh tử Đạo Húc tu luyện Đại Quân Ấn có một chút lĩnh ngộ, thế nhưng so sánh với Đại Quân Ấn Pháp của Hoa Chấn Thiên lúc này, quả thật chỉ là đứa nhỏ so với ông nội mà thôi.

Chẳng qua đáng tiếc, là Hoa Chấn Thiên đối mặt không phải người khác, mà là đại năng cự phách như Phương Hàn.

Mắt thấy chân khí ngưng tụ thành đại ấn giữa không trung, một ấn bổ xuống, Phương Hàn không hề nhúc nhích, tay áo vung lên, từ trong tay áo hiện ra một đạo hình rồng. Con rồng đánh ra một trảo, diễn hóa ra đại sát chiêu Long tộc, sát chiêu bùng nổ, diễn hóa ra tầng tầng lớp lớp Long Kính, hóa thành đoàn rồng bay múa.

Dưới một kích, Đại Quân Ấn liền tan vỡ.

Hoa Chấn Thiên liên tục lui ra sau, sắc mặt hiện rõ thần tình vô cùng khiếp sợ. Hắn không ngờ tới Phương Hàn không gì cản nổi, hung tàn như thế, chiêu chiêu chí mạng, bức bách như hung thần ác sát, làm cho hắn không thể thở nổi. - Liều mạng! Ba người liên thủ, tuyệt học Vũ Hóa Môn, Âm Dương Nhất Thống!

Đột nhiên, Chu Trọng Dương phẫn nộ, trên người lại kịch liệt thiêu đốt thọ mệnh lần nữa, đứng cùng một chỗ với Vạn Tây An, hai người gật đầu, đột nhiên cùng lúc hóa thành hai khí Âm Dương, không ngừng xoay tròn. Chỉ trong nháy mắt, liền phủ lên thân thể Hoa Chấn Thiên, lập tức sau lưng Hoa Chấn Thiên xuất hiện một cái Âm Dương Thái Cực Đồ. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, nhuộm đẫm cả Thái Cực Đồ kia, toàn thân xoay tròn, liền huyễn hóa ra mười tám cái bóng. - Cửu Âm Cửu Dương, Âm Dương Nhất Thống, chiến lực mười tám lần, diệt sát yêu ma!

Miệng hắn bộc phát ra tiếng quát thù hận, từng chút xoay tròn xung quanh, chân khí bắt đầu cuồng bạo, từng sợi từng sợi hợp thành thiên la địa võng, áp chế Phương Hàn. Ba người một thể, phủ xuống bên dưới, bàn tay khổng lồ ấn xuống, đánh cho Phương Hàn quần áo cũng bị thổi phồng lên, dường như sắp bị xé rách. - Ba người hợp nhất, có thể đánh ra chiến lực mười tám lần, đây là uy lực cỡ nào!

Tiểu Vũ Hoàng, Tiểu Phủ Hoàng liên tục lui ra sau, sắc mặt hiện rõ kinh hãi, mỗi người chỉ có tối đa chiến lực gấp mười.

Chẳng qua ba người Vạn Tây An, Chu Trọng Dương, Hoa Chấn Thiên hiện giờ liên thủ, đều đang thiêu đốt thọ mệnh, lại liều mạng thi triển ra một kích tuyệt thế thần chiêu trong truyền thuyết của Vũ Hóa Môn, Thần Chi Nhất Thủ, Âm Dương Thống Nhất.

Một chiêu này quả thật là một chiêu bỏ mạng, chân chính là đồ bỏ mạng.

Ầm!

Ba người liên thủ, phát huy ra một kích chiến lực mười tám lần, đã triệt để hoàn toàn bao bọc Phương Hàn, giam ở bên trong.

Phương Hàn vẫn không hề có một chút rung động, tiếng nói hết sức tỉnh táo:

- Tốt tốt tốt, ta sẽ cho ba người các ngươi hết hy vọng. Cái gì ba đầu sỏ Thánh tử Vũ Hóa Môn, chỉ là ba đống đất bùn mà thôi, ba người liên thủ cũng không phải đối thủ của ta.

Hắn bước ra một bước, liên tục biến đổi phương hướng, đông đảo Văn Minh Sử bùng lên từ trên thân thể hắn, tập trung thành một điểm, nhắm thẳng vào đại sát chiêu Âm Dương Nhất Thống do ba người liên thủ, đánh tới một kích.

Ngay lập tức, bốn người va chạm với nhau, chân khí bùng nổ, thiên địa run rẩy, mọi người liên tục lùi ra sau, không cách nào nhận rõ rốt cuộc lần này ai sẽ là người chiến thắng.

Còn hai người Tiểu Phủ Hoàng, Tiểu Vũ Hoàng lại vận chuyển toàn bộ lực lượng, phát huy ra nhãn lực nhìn vào không trung, liền thấy được trong nguyên khí đối đầu, xuất hiện một chút đầu mối.

Âm Dương Nhất Thống có mười tám lần chiến lực bị Phương Hàn đánh nổ tan tành trên không trung, còn thân thể Phương Hàn vẫn vững vàng như trước, không có một chút chuyện gì. Vô số Văn Minh Sử hắn vận chuyển ra, phóng xuất ra hàng vạn hàng ngàn màu sắc, áp chế lực lượng của ba người xuống. - Mở ra cho ta!

Phương Hàn đánh ra một quyền.

Mọi người đều nghe được tiếng quát của hắn, liền thấy hắn ở trong nguyên khí thi triển ra từng đạo Văn Minh Sử, chấn trụ từng cái tất cả dao động địa thủy hỏa phong, không gian tan vỡ.

Còn Chu Trọng Dương, Hoa Chấn Thiên, Vạn Tây An ba đại đầu sỏ Thánh tử Vũ Hóa Môn, toàn bộ bay ngược ra ngoài, tóc tai rối loạn, quần áo rách nát, hình dáng như những tên ăn mày. - Làm sao có thể được chứ, ba người chúng ta liên thủ, bộc phát ra mười tám lần chiến lực, cũng không làm gì được hắn!

Ba người vẻ mặt không thể tin nổi, ngược lại Chu Trọng Dương đột nhiên gầm lên:

- Đi! Ba người liên thủ, Vô Thượng Thiên Độn.

Bụp!

Ba người lập tức biến mất giữa không trung, đã nắm đúng thời cơ đối đầu một kích, bỏ chạy mất.

- Một đám chó nhà có tang, cũng chỉ có một đường chạy trốn! Từ nay về sau, ba người các ngươi đừng quay về Vũ Hóa Môn cho ta, bằng không ta thấy các ngươi một lần, đánh các ngươi một lần. Đồng loạt quỳ xuống trước cửa Thánh điện.

Thấy ba người chạy trốn, Phương Hàn vươn hai tay ra, mạnh mẽ trực tiếp xé rách không gian phía trước, loáng thoáng thấy được trong trăm triệu không gian bình hành có ba cái bóng đang liều mạng xuyên qua, Pháp bảo trên người liên tục lóe lên, dường như đang trả giá bằng hủy diệt Pháp bảo để chạy trốn.

Phương Hàn cách không, suy tính ra phương hướng ba người, ra tay lần nữa, bổ tới một chưởng.

Một cỗ đạo lực tuyệt thế phá không đánh ra, mọi người đều thấy được ở sâu trong trăm triệu không gian bình hành, thân thể ba người đang độn đi đột nhiên bị đánh văng ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mỗi người đều như dầu hết đèn tắt, liều mạng một tia lực lượng cuối cùng, gia tốc lần nữa, vù một cái chân chính biến mất.

Sau đó, không gian chậm rãi khép lại.

- Đáng tiếc, để ba người này chạy mất.

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu đi tới, liên tục lắc đầu:

- Kỳ thật bằng tuyệt thế đạo lực của Phong huynh, hoàn toàn có thể đánh chết bọn họ. Ta thấy được Phong huynh vừa ra tay, liền biết lần này đã nắm chắc đánh chết Tiểu Thạch Hoàng rồi. - Quả thật, Phong huynh đã tu thành cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, lần này chém giết Tiểu Thạch Hoàng thật là không có một chút vấn đề. Vốn ta còn có một chút lo lắng, nếu như Tiểu Thạch Hoàng liều mạng, khẳng định phải kéo theo nhiều người lót lưng cùng chết. Chẳng qua hiện giờ xem ra, Phong huynh hoàn toàn có thể ngăn cản, vừa nãy Phong huynh đã cố ý thả ba người này phải không, chỉ là lực lượng ba người này liên thủ, quả thật rất lợi hại.

Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá nói:

- Nhưng mà Phong huynh cũng cần chú ý một chút, đừng bộc lộ tài năng quá mức, đôi khi cẩn thận nhiều hơn, bằng không khiến cho đại nhân vật chú ý, vậy thì sẽ rất phiền phức. - Điều này tự nhiên phải biết, chẳng qua ở trong thí luyện Thái Cổ Chi Khư này, đại nhân vật căn bản không thể tiến vào, hơn nữa cổ vũ chém giết lẫn nhau, tôi luyện tài nghệ. Đương nhiên đây cũng là một loại thủ đoạn của Thiên Đình, khiến cho các đại môn phái không ngừng tạo ra các loại hận thù, liên hợp không được.

Phương Hàn đều nhìn rõ những chuyện này:

- Ngươi nói lời này, thật ra là muốn ta đụng tới mấy Thánh tử Hiên Viên thế gia của ngươi, còn có Thánh tử môn phái Ngũ Nhạc Thần Tông gì đó, hòa khí một chút, đừng lập tức ra tay, tạo thành cục diện không thể vãn hồi? Cái này dễ thôi, chỉ cần bọn họ ôn hòa không ra tay trước, làm ta khó chịu, ta đảm bảo sẽ không dùng đạo thuật hiếp người. Đương nhiên nếu như những người này vừa tới liền mở lời không hay, vậy thì đừng trách ta chém giết tất cả bọn chúng, luyện thành Pháp bảo, vĩnh viễn không được siêu sinh. - Tốt tốt tốt, lấy uy nghiêm của Phong huynh, đương nhiên sẽ không nghe được lời ô uế. Nếu như thật sự có tên không biết sống chết, ta sẽ thay Phong huynh ra tay, giết ngay trước tiên.

Cây cự phủ trong tay Hiên Viên Phá phát ra tiếng kêu vang.

- Hiện giờ có thể đi giết Tiểu Thạch Hoàng rồi.

Phương Hàn gật đầu, một giọt máu tươi trên bàn tay xoay tròn. Một giọt máu này là do Hoa Chấn Thiên lưu lại, vừa bị Phương Hàn thu lấy.

Đây cũng là nguyên nhân Phương Hàn không lập tức truy sát ba người.

Bình Luận (0)
Comment