- Vũ Hoàng, ngươi thật độc ác...
Một cái không gian dị độ Man hoang xa xôi.
Có khoáng chục Hoàng giả Chí Tiên của Man tộc cùng với hai cường giả Thiên Địa Đồng Thọ giờ khắc này bị Đồ Đằng Quán vây khốn, Vũ Hoàng đang luyện hóa sống bọn họ, mượn dùng pháp tắc của bọn họ rèn luyện Thánh Đường Kiếm.
Bởi vì gần đây Vũ Hoàng giết chóc quá nhiều rốt cục kinh động một số cao thủ của Man tộc và Dị giới tới đối phó Chưởng giáo Vũ Hóa Môn xuất quỷ nhập thần này.
Vì thế, đội ngũ bao vây tiễu trừ do mười Hoàng giả Man Tộc cùng với hai vị cao thủ Dị giới Thiên Địa Đồng Thọ tạo thành trận pháp xuất hiện, dùng thập tuyệt Thần trận vây khốn Vũ Hoàng nhưng lại bị Vũ Hoàng thi triển chiêu thức tuyệt sát trong Tín Ngưỡng Thánh Kinh đánh tan, Đồ Đằng Quán bay ra hiến tế, ngược lại vây khốn đám cao thủ này, tiến hành luyện hóa ngược lại.
Hiện tại khí thế toàn thân Vũ Hoàng hoàn toàn khác hẳn lúc trước, thân thể đứng thẳng, xương sống giống như trụ chống trời bàn tay nâng Đồ Đằng Quán, một tay cầm Thánh Đường Kiếm tùy tiện vung lên liền có từng đạo kiếm quang bắn ra, số kiếm quang này ngưng mà không tiêu tan, không ngờ hóa thành hư ảnh của một tòa Thánh Đường viễn cổ ở trong không trung càng ngày càng rõ ràng trấn áp vũ trụ muôn phương, hằng hà sa số dị độ thời không đao động.
A!
Một Hoàng giả phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị Vũ Hoàng luyện hóa thu vào trong Đồ Đằng Quán hoàn toàn hóa thành những cỗ Man hoang thần tắc sau đó quay ngược trở ra tiến vào trong thân thể Vù Hoàng khiến cho thân thể hắn thoạt nhìn càng thêm cao lớn. - Khà khà, khá khà...
Thánh Đường Kiếm cũng chiếm được không ít chỗ tốt, phát ra tiếng cười cao hứng, hết sức quyến rũ:
- Vũ Hoàng, Đồ Đằng Quán này không hổ là tiên khí Thánh phẩm. Nếu ta tiếp tục hấp thu như vậy, rất có khả năng vượt qua Thẳm Phán Thương kia, trở thành đệ nhất tiên khí vương phẩm. - Thầm Phán Thương không dễ vượt qua như vậy. Nó đã không còn là pháp bảo ý nghĩa tầm thuờng, là thứ sinh ra trong lực lượng thầm phán của thiên địa, ngang với Hi Hoàng. Nếu nói trên thế giới này còn có người có thể tu thành Thiên Quân, như vậy chính là Hi Hoàng cùng hắn.
Vũ Hoàng lắc đầu, sau đó nói:
- Đương nhiên, sư đệ kia của ta cũng có khả năng.
- Cái gì? Ngươi đánh giá Phương Hàn cao như vậy?
Thánh Đường Kiếm kinh ngạc.
- Hiện tại Thiên Tài Chiến của Thiên Đình hẳn là tới mấy vòng cuối cùng hả, không biết sư đệ của ta có thể đoạt quán quán hay không?
Vũ Hoàng lại không trả lời mà ánh mắt thản nhiên nhìn về phương xa. Trong mắt hắn, trên bầu trời xa xôi đột nhiên một đạo tinh mang phóng lên cao, hiện ra khí tức Thiên Quân mờ nhạt.
Cùng lúc đó, trước mắt hắn xuất hiện bóng dáng Thiên Đình cùng với tình huống bên trong Thiên Địa Đấu Tràng.
- Quân Thương Sinh... Không ngờ là hắn trở thành đối thủ của sư đệ,
Vũ Hoàng hoảng sợ nói:
- Đây là Thiên Quân chuyển thế a!
- Quân Thương Sinh là vị Thiên Quân nào chuyển thế?
- Không biết. Cũng may, cũng may sư đệ không tiến vào trong Thiên Địa Đấu Tràng, ta lập tức thi triển ra điệu pháp vô thượng Đồ Đằng trả lại Đồ Đằng Quán cho hắn. Những ngày qua ta giết không biết bao nhiều cường giả dị giới, chí tôn Man tộc. Đồ Đằng Quán tu luyện tới đỉnh điểm, chính vì sư đệ giành lấy một cơ hội chiến thắng cuối cùng.
Vũ Hoàng đột nhiên cầm Đồ Đằng Quán trong tay khẽ vung lên, "ông" một tiếng Đồ Đằng Quán hư không biến mất.
- Cái gì? Không có Đồ Đằng Quán, chúng ta làm sao đối phó nhiều cao thủ Man tộc như vậy?
Thánh Đường Kiếm hoảng sợ nói.
- Đang muốn tôi luyện, những ngày qua ngươi tích tụ không ít lực lượng, sóng vai chiến đấu cùng tạ tiêu hóa hết những lực lượng này đi.
Thần sắc Vũ Hoàng hờ hững:
- Sư đệ chưa tiến vào trong Thiên Địa Đấu Tràng, Đồ Đằng Quán mới có thể tới tay hắn. Nếu tiến vào trong đó, vậy không thể làm gì được.
Trong lúc nói chuyện trường kiếm của hắn rung lên, cả người hóa thành một đạo lưu quang bắn vào trong đại trận.
- Không còn áp lực của Đồ Đằng Quán rồi! Chúng ta cùng lên!
Một Hoàng giả Man tộc đang đau khổ chống đỡ nhưng đột nhiên áp lực biến mất, hắn vui mừng quá đỗi nhìn thấy trong tay Vũ Hoàng đã không có Đồ Đằng Quán lập tức mừng rỡ, vừa mới điên cuồng hét lên muốn phản kích thì một đạo kiếm quang bắn tới, toàn thân đã bị kiếm khí sắc bén xé rách.
Giờ này khắc này Phương Hàn nghe thấy tiếng trống trận, từ trên vương tọa đứng thẳng lên, cũng không tiến vào trong Thiên Địa Đấu Tràng mà dường như đang lẳng lặng chờ đợi cái gì.
Mà đối phương của hắn, Quân Thương Sinh đã tiến vào trong, ánh mắt nhìn về phía Phương Hàn.
Đây là trận chiến muôn người nhìn vào, ai thắng ai thua, đánh đấu ai là đệ nhất thiên tài của Thiên giới đồng thời chiếm được phần thưởng phong phú. Từ Đây về sau tiền đồ rộng mở.
Đúng lúc này, trăm ngàn cao thủ của vô thượng đại giáo đều nhìn Phương Hàn cùng Quân Thương Sinh. Rất nhiều người đều thấy Quân Thương Sinh tiến vào đấu trường mà Phương Hàn lại không khẩn trương, đều cho rằng Phương Hàn đang do dự, có ý rút lui. - Mk! Phong Duyên này lúc bắt đầu nói nâng hùng hồn, muốn chém giết Quân Thương Sinh nhưng đến lúc chiến đấu lại do dự, không đám tiến vào đấu trường. So về khí thế đã rơi xuống hạ phong, thật làm ta thất vọng. - Cũng không thể nói như vậy. Dù sao trận chiến này không phải bình thường, hắn thận trong là cần thiết. Đối là chúng ta ở lập trường của Phong Duyên khẳng định cũng sẽ do dự. - Đây là thường tình của con người. Đáng tiếc chính là đây là Thiên Tài Chiến, mỗi người đều là nhân vật tuyệt thế thiên tài, hùng tài đại lược không phải tu sĩ tiên nhân bình thường. Do dự không quyết như vậy, dù sao liền roi vào hạ phong. Ta không coi trọng Phong Duyên này, rất có thể bị Quân Thương Sinh chém chết dưới kiếm. - Quả thật là như vậy. Quân Thương Sinh không chút sợ hãi. Phong Duyên lâm trận lùi bước. Còn không tỷ thí, hai người cùng đã phân ra cao thấp.
- Quán quân của Thiên Tài Chiến lần này, ta thấy Quân Thương Sinh chắc thắng rồi. Hắn được rất nhiều phần thưởng, sau khi khổ tu không biết có thể khôi phục công lực này trước hay không, một lần nữa quân lâm thiên hạ, đạt tới vinh quang của Thiên Quân? - Cũng không nhất định, cho dù là Thiên Quân chuyển thế, muốn tu luyện đến Thiên Quản một lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí mất đại cơ duyên cũng không thể tu thành, càng gian nan hơn so với người thường. Bởi vì trời cao đã cho hắn một cơ hội trở thành Thiên Quân nhưng là hắn ngã xuống, chẳng lẽ trời cao còn có thể cho một cơ hội nữa? Từ xưa đến nay, Thiên Quân sau khi ngã xuống chuyển thế tu thành Thiên Quân một lần nữa, đã ít lại càng ít. - ít cũng không phải không có.
- Quân Thương Sinh rốt cục có thể trở thành Thiên Quân một lần nữa hay không cũng không biết, tuy nhiên trận chiến này hắn thắng chắc rồi. Khẳng định chiếm được mọi thứ của Phong Duyên. - Nếu Phong Duyên lựa chọn rời khỏi thì sao?
- Lựa chọn rời khỏi? Vậy hắn cũng đừng lại ở đây. Tu đạo càng đến cảnh giới cao càng phải kiên định trong lòng. Nếu ngay từ đầu hắn lựa chọn rời khỏi còn đỡ, là bo bo giữ mình, lòng tin bất diệt. Nhưng nếu đã nói lời ngoan độc với Quân Thương Sinh rồi lại lựa chọn rời khỏi, cũng giống như do dự, ba lòng hai ý. Người như vậy còn có thể có thành tựu gì?
Một số cao thủ vô thượng đại giáo đều nghị luận.
Một số Hoàng giả Chí Tiên, lão giả bảo thủ của Thiên Đình cũng bắt đầu nghị luận:
- Hi Hoàng, Phong Duyên này là thế nào? Trống trận đã vang ba lần, còn chậm chạp không tiến? Có phải là nên thủ tiêu tư cách của hắn hay không?
- Lòng tin của hắn đã mất, cho dù chiến đấu cũng là cho có mà thôi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc. Vốn tướng là một trận sinh tử đấu, long tranh hổ đấu nhưng hiện tại lại thành như nhược. Xem ra Phong Duyên này là một người vận khí tốt mà thôi, tâm tính quá kém. - Hi Hoàng, hủy bỏ tư cách của hắn.
- Chờ một chút, dựa theo quy củ, trống trận vang chín lần còn không tiến vào đấu trường mới có thể hủy bỏ tư cách, coi như là tự động bỏ cuộc. Hết thảy dựa theo quy củ của Thiên Đình mà làm.
Sắc mặt Hi Hoàng không đổi hai mắt nhìn vào Phương Hàn.
Ông-
Sau khi trống trận vang năm lần, Phương Hàn vẫn bất động bắt đầu nhích động. Hắn giãn gân cốt một chút, sải bước đi lại trên hư không, tiến vào Thiên Địa Đấu Tràng.
Nguyên lai vừa rồi đột nhiên có một cổ lực lượng Man hoang vô thượng từ trong hư không vô hình trực tiếp rót vào thân thể hắn, lập tức hắn cảm giác trong tinh thể thần quốc ở tầng sâu nhất trong cơ thể có thêm một thứ: Đồ Đằng Quán.
Lực lượng vô địch từ trên Đồ Đằng Quán phát ra trải rộng toàn thân, lan tràn trong tứ chỉ bách hải thân thể hắn. Hắn không thể tính ra được lực lượng hiện tại của Đồ Đằng Quán rốt cục mạnh mẽ cỡ nào. - Sư huynh, không hổ là sư huynh, không làm cho ta thất vọng, vào thời khắc cuối cùng đưa Đồ Đằng Quán tới cho ta. Mấy ngày nay giết chóc bên ngoài, rốt cục là giết chết bao nhiều cao thủ Man tộc, lực lượng của Đồ Đằng Quán đạt tới loại trình độ này.
Hóa ra nguyên nhân Phương Hàn chậm chạp không tiến vào đấu trường chính là chờ đợi Đồ Đằng Quán trở về.
Vũ Hoàng giết chóc Man tộc tích tụ lực lượng cho Đồ Đằng Quán chờ đợi thời khắc cuối cùng đưa tới cho Phương Hàn, giành phần thắng cuối cùng.
Đồ Đằng Quán tới giờ này đã sinh ra nhiều lần lột xác, lúc bị Vũ Hoàng đưa tới vô hình vô ảnh, không ai có thể cảm thụ được, chỉ có Phương Hàn cảm giác được lực lượng trong cơ thể bắt đầu bàrih trướng không ngừng. Hắn rất nhanh vận dụng lực lượng suy tính, tính ra đủ loại kết cấu lực lượng của Đồ Đằng Quán, kết hợp chật chẽ với bản thân.
Ầm ầm~
Phương Hàn từng bước tiến vào trong Thiên Địa Đấu Tràng.
Đúng lúc này Thiên Địa Đấu Tràng rất nhiều quốc gia toàn bộ biến mất, toàn bộ đấu tràng rộng rãi trống trải chỉ còn lại hai người: Quân Thương Sinh và Phương Hàn. - Phong Duyên ta còn tướng rằng ngươi sẽ bỏ cuộc, không thể tướng được cuối cùng ngươi vẫn còn xác định tiến vào Thiên Địa Đấu Tràng đối mặt với ta.
Quân Thương Sinh nhìn Phương Hàn, mỉm cười:
- Xem ra ngươi chiến thắng tâm ma của chính mình.
- Thật sự là ngu muội vô tri. không biết ta đang chờ đợi lực lượng cuối cùng tích tụ, lại cho rằng ta do dự không quyết, quả thật là buồn cười.
Phương Hàn liên tục cười lạnh, bàn tay vạch trong không trung, một đạo đồ đằng quỷ bí xuất hiện.
Đồ Đằng này là văn minh của Man Tộc, vừa hiện ra vô số cao thủ Man tộc ở trong bắt đầu Khởi động. Từng khuôn mặt đầy hình xăm dữ tợn khủng bố biến ảo, toàn bộ bên trong Thiên Địa Đấu Tràng Ngay lập tức hoàn cảnh thay đổi, khí tức dã man ập vào mặt, giống như tiến vào thời đại Man hoang thượng cổ. - Man hoang Thần tắc?
Sắc mặt Quân Thương Sinh hơi biến hóa:
- Nguyên lai vừa rồi ngươi chờ đợi Đồ Đằng Quán trở về. Kế hay, mưu giỏi, ngươi giao Đồ Đằng Quán cho Vũ Hoàng giết chóc tích tụ lực lượng, sau đó chờ đợi thời khắc cuối cùng lấy về. - Không tồi, không hổ là Thiên Quân chuyển thế.
Phương Hàn mặt không đổi sắc.
- Ha ha! Như vậy rất tốt, rất tốt. Vốn ta cho rằng ngươi tất bại, không thể tướng được xảy ra biến số như vậy, càng thêm làm ta mong đợi. Nhưng ta vẫn nắm chắc mười phần chém giết ngươi.
Giọng điệu Quân Thương Sinh trở nên hưng phán, chiến ý sôi trào.
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ