"Thiên Ma của ta! Đáng chết! Đám người này thật đáng chết, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại cản trở chuyện của ta. Ta hiện tại mới thu được hai mươi vạn Thiên Ma, còn kém rất xa so với con số tám trăm vạn a."
Vốn cho là có thể thoải mái hấp thu vô số Thiên Ma trong Huyết Nhục Nê Đàm, thế nhưng ông trời hết lần này tới lần khác cố ý gây khó dễ cho Phương Hàn vậy, mà lần này lại là Ma Suất bị người trong Tiên Đạo đuổi giết tới.
Huyết Nhục Nê Đàm nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn, chỉ là một tinh cầu nho nhỏ ở ngoại vực mà thôi. Nếu so với một quốc gia trong thế tục mà nói thì rộng lớn khôn cùng, nhưng đối với người có được thần thông thì cũng không quá lớn. Mà một lần số người tiến vào đông đảo như vậy, thần thông dũng mãnh đánh ra làm cho người ta cảm thấy pháp lực tràn ngập trong thiên địa, tựa hồ như sắp đem tinh cầu này hủy diệt đi vậy.
Rất nhiều Thiên Ma bị pháp lực đánh tan ngay tại chỗ, khiến cho Phương Hàn rất đau lòng.
Những Thiên Ma này vốn là tài phú của hắn a.
Nếu cứ để cho hắn một tiếp tục hấp thu Thiên Ma như vậy, thu thập được tám trăm vạn Thiên Ma thì có thể sử dụng toàn bộ lực lượng của Ngũ Ngục Vương Đỉnh, có thể đồng thời vận hành chín trăm chín mươi chín tòa đại trận, như vậy thì cũng có thể chống lại cao thủ tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, cao thủ Kim Đan Cảnh!
Như vậy thì hắn có thể thám hiểm rất nhiều địa phương nguy hiểm trong Quy Hư, tìm được thật nhiều “Tiên Duyên”, đề thăng thực lực của bản thân.
Hơn nữa Thiên Ma còn thừa có thể luyện chế thành Bích Lạc Đại Đan, đến Vạn Quy Hải Thị có thể đổi được rất nhiều dược liệu trân quý! Cũng có thể dùng để kết giao đồng môn, ban cho đệ tử, cũng có thể dùng để thu phục nhân tâm.
Nhưng mà hiện tại hết thảy đều bị người khác quấy rối!
Một lượng tài phú lớn như vậy không ngờ lại mất đi!
Phương Hàn tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể đẩy mạnh Thôn Linh Đại Trận, Phệ Hồn Đại Trận... tận dụng uy lực của những đại trận này để thu được thêm nhiều Thiên Ma!
"Ma đầu lớn mật!"
Trong lúc hắn đang tận lực thu thập Thiên Ma thì một thanh âm như sét đáng vang lên, kim quang lập lòe, một đạo nhân mặc đạo bào màu tử kim có thêu hình bát quái bay đến bên dưới của Ngũ Ngục Vương Đỉnh, giơ tay lên đánh ra một đạo lôi quang, trực tiếp đánh lên phía trên Vương Đỉnh, làm cho Vương Đỉnh mãnh liệt rung động, ngăn cản hành động hấp thu Thiên Ma của Phương Hàn.
"Thì ra là đệ tử của Thái Nhất Môn, ta chính là đệ tử Vũ Hóa Môn, lúc này đang trảm yêu trừ ma, hàng phục Thiên Ma, ngươi sao lại vu hãm ta là ma đầu!" Phương Hàn mạnh mẽ bay ra, quan sát tên đạo nhân to gan lớn mật!
Tên đạo nhân mặc Bát Quái tử kim đạo bào này chính là một đệ tử chân truyền của đệ nhất môn phái Tiên Đạo, Thái Nhất Môn. Phương Hàn đương nhiên là nhận ra. Lôi quang vừa rồi của đạo nhân hắn hoàn toàn có thể phản kích ngược lại được, thế nhưng đang trong lúc mẫn cảm như vậy, hắn cũng không muốn sinh sự, cho nên đành chịu một kích kia.
"A? Đệ tử Vũ Hóa Môn?" Đạo nhân này nhìn Phương Hàn nửa ngày, sau đó ánh mắt lại gắt gao nhìn thẳng lên Ngũ Ngục Vương Đỉnh, ánh mắt lóe lên quang mang tham lam không che dấu chút nào. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có xuất thủ nữa, chỉ nói: "Ta là chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn, tên Phúc Thọ Chân nhân, ngươi nếu như là đệ tử Tiên Đạo, sao lại sử dụng ma khí?"
"Thái Nhất Môn có môn quy của Thái Nhất Môn, Vũ Hóa Môn có môn quy của Vũ Hóa Môn."
Phương Hàn nghe thấy cái người này tự báo danh là Phúc Thọ Chân Nhân, tâm khẽ rung động, đã được xưng là "Chân nhân" Nhất định là cao thủ tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh. Không phải đơn giản!
"Hừ! Đại sư huynh Hoa Thiên Đô của nguơi ở Vũ Hóa Môn đã lập ra môn quy mới, chỉnh đốn Tiên Đạo, cấm Tiên Đạo đệ tử sử dụng ma khí, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Phúc Thọ chân nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thái Nhất Môn đệ tử có một đặc điểm chung, đó là trong giọng nói luôn có khí khái cao cao tại thượng, giống như đại biểu cho thiên đình. Làm cho người ta cảm thấy áp lực trần trọng, giống như mình là dân thường mà đối phương là quan phủ vậy.
Đó cũng không phải làm bộ làm tịch mà là bẩm sinh, khí chất tự dưỡng mà thàng.
Trong nội tâm Phương Hàn thầm kêu lợi hại, biết đây là một loại áp bách sinh ra từ trong nội tâm, cùng là cao thủ có cảnh giới ngang bằng nhau thì người khác đối với đệ tử của Thái Nhất Môn đều cảm thấy run sợ.
Thật giống như một câu nói trong thế tục, Đại Tông Sư có võ học cao tới đâu cũng sợ quan phủ.
"Danh phận! Chính thống!" Đột nhiên trong lúc đó bốn chữ này hiện lên trong đầu Phương Hàn, không ngờ đó cũng là một loại áp lực vô hình.
"Phúc Thọ chân nhân, ngươi đến đây là đuổi theo Ma Suất, hay là đang thẩm vấn ta vậy? Hoa Thiên Đô là Hoa Thiên Đô, Vũ Hóa Môn là Vũ Hóa Môn. Hắn muốn sáng tạo môn quy, cũng phải sau khi trở thành chưởng giáo chí tôn rồi hãy nói." Phương Hàn lạnh lùng nói.
"Ta cũng có thể coi là tiền bối của ngươi cho nên mới nhắc nhở ngươi, đệ tử Tiên Đạo hẳn là nên có chính khí lẫm liệt, sử dụng ma khí dù sao cũng không phải là chuyện tốt, cũng chỉ làm hoen ố môn phái mà thôi." Phúc Thọ chân nhân vẻ mặt không biểu tình nói tiếp: "Còn nữa, ba năm sau chính là quần tiên đại hội của mười môn phái Tiên Đạo, đến lúc đó mười môn phái Tiên Đạo sẽ chọn lấy một số đệ tử tinh anh, ưu tú liên hợp thành chấp pháp đệ tử, chuyên xử trí đệ tử không tuân theo quy định của các môn phái, chính là tiên phong trong giới Tiên Đạo. Ngươi hiện tại nên thu liễm một chút, miễn cho đến lúc đó hối hận cũng không kịp."
"Cái này, không cần Phúc Thọ chân nhân ngươi phải nhắc nhở." Phương Hàn ha ha cười nói: "Chân nhân hay là người tiếp tục đuổi giết cho Ma Suất đi, không cần phải trì hoãn chính sự làm gì."
Trong chốc lát, trên bầu trời lại có vài đạo kim quang lóe lên, ở phía xa Thiên Ma trên bầu trời cũng không biết chạy đi đâu hết, một số bị đánh tan, phần còn lại bị một đám người tiên đạo thuận tay thu lấy, chỉ còn một chút Thiên Ma tứ tán mà chạy, chui được vào chỗ sâu nhất trong Huyết Nhục Nê Đàm, rốt cuộc không lộ diện nữa.
"Thái Nhất Môn ta ban ra Thiên Đạo Truy Sát Lệnh, đuổi giết Ma Suất. Ngươi thân là một phần tử của Tiên Đạo, cũng có nghĩa vụ trảm yêu trừ ma." Phúc Thọ chân nhân thấy Phương Hàn đang nhìn về phía kim quang nơi chân trời, cũng không biết là đang có chủ ý gì.
"Đương nhiên, đuổi giết Ma Suất chính là việc đáng làm." Phương Hàn đáp lại.
"A!?" Lúc này đến phiên Phúc Thọ chân nhân a một tiếng ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng Phương Hàn sẽ không đáp ứng, thế nhưng không ngờ đối phương lại đáp ứngkhông chút ngập ngừng. "Đã như vầy, chúng ta đi luôn thôi!"
"Được." Phương Hàn bay vào trong Vương Đỉnh, chậm rãi thúc dục nó bay theo phía sau "Phúc Thọ chân nhân".
Phúc Thọ chân nhân Cũng không để ý nhiều bay đi, càng bay càng nhanh, thế nhưng thủy chung Phương Hàn vẫn bám sát phía sau.
"Phương Hàn! Đuổi giết Ma Suất không phải chuyện đùa, chuyện này chúng ta không cần tham gia." Long Huyên ở trong đỉnh lẳng lặng nói: "Người của Thái Nhất Môn rất cường hoành bá đạo, nói không chừng sẽ bắt huynh là pháo hôi đó, huống hồ Phương Thanh Tuyết có quan hệ sâu xa với Ma Suất, chúng ta không nên tham gia vào trong đó, tránh phiền phức vẫn hơn."
"Không có vấn đề gì đâu!Nếu như huynh không đáp ứng hắn, hắn nhất định sẽ giở mặt gây phiền toái. Huống hồ ai làm pháo hôi còn chưa biết. Lần này đuổi giết Ma Suất náo nhiệt như vậy, không tới xem cũng phí. Với thực lực bây giờ của chúng ta, tự bảo vệ mình cũng rất dễ. Huống hồ thừa dịp này huynh sẽ luyện hóa ma đao Huyết Thương Khung, có lẽ trong lúc đuổi giết Ma Suất, có thể chiếm được rất nhiều tiện nghi... Vũ Hóa Môn cũng được thêm mặt mũi... Thanh danh của chúng ta lên cao, môn phái cũng sẽ coi chúng ta là trọng điểm bồi dưỡng."
Trong lúc nói chuyện ánh mắt Phương Hàn cũng sáng lên, tựa hồ đang tính kế gì đó.
Hắn cũng muốn làm một chuyện gì đó vang dội, thanh danh lên cao để có thể đối phó với Hoa Thiên Đô. Trong môn phái không có uy vọng, sao có thể chống lại Hoa Thiên Đô đây? Chỉ cần xác lập uy vọng, tạo dựng thế lực cho riêng mình trong môn phái, thành lập một tổ chức giống như "Già Lam Hội” thì Hoa Thiên Đô muốn cải cách môn phái, cũng gặp không ít khó khăn.
"Có được ma đao Huyết Thương Khung thì huynh lại càng lợi hại. Nó bất quá cũng chỉ là một kiện pháp bảo, nên nhanh chóng hàng phục, tránh linh tính của nó bị mất đi!" Trong lúc phi hành theo "Phúc Thọ chân nhân", Phương Hàn lại phân ra một bộ phận tinh thần, để vận hành một đại trận trong vương đỉnh để hàng phục ma đao Huyết Thương Khung.
Hắn vẫn thiếu một thanh phi kiếm tốt, hiện tại có được ma đao này, rất thích hợp với hắn. Một đao chém ra, quỷ thần bất lưu, uy lực cực lớn, chỉ cần luyện hóa xong, lực sát thương sẽ tăng lên gấp mười, thậm chí còn lợi hại hơn nhiều so với Đại Thiết Cát Thuật gà mờ của hắn.
Ong ong ong ong...
Ma Đao "Huyết Thương Khung" tuy bị trấn áp, thế nhưng hung uy vẫn không giảm, sát khí mạnh mẽ, không bị người chế ước, gặp ý niệm của Phương Hàn, lại càng rung động mãnh liệt, huyết quang bạo xạ.
"Hừ! Thanh ma đao này thật là hung hãn, chưa từng thấy qua thanh ma đao nào như vậy, sát khì thật nồng đậm. Nhưng mà uy lực càng lớn thì ta càng thích!" Phương Hàn vận dụng Mộc Hoàng cương khí mạnh mẽ xông vào trong thân ma đao, đấu pháp với ma đao Huyết Thương Khung.
"Huyết Dạ Chi Vương... Huyết Dạ Chi Vương... Huyết Dạ Chi Vương..."
Ma đao Huyết Thương Khung phát ra tiếng rít gào hung ác, dữ tợn, đồng thời một cỗ tinh thần hung ác dọc theo cương khí của Phương Hàn xông thẳng vào trong đầu của hắn, cùng lúc đó trong đầu Phương Hàn hiện ra một đạo huyết ảnh, sau lưng có hai cái cánh rộng màu máu, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên, làm cho Phương Hàn phải dùng tay bịt miệng lại, trong nháy mắt, Phương Hàn giống như ngã vào một biển máu tanh vậy.
"Đây là ma linh của ma đao Huyết Thương Khung? Gọi là Huyết Dạ Chi Vương sao? Nhưng mà còn chưa có chính thức phát triển, còn xa mới bằng được trí tuệ như của Diêm, lực lượng tuy cường đại nhưng lúc này lại như cá trong chậu, càng vùng vẫy lại càng mau chết, chỉ uổng công mà thôi."
Phương Hàn biết huyết ảnh có cánh xuất hiện trong đầu mình chính là hình ảnh phản chiếu của ma đao Huyết Thương Khung, nó đang tiến hành phản kích gây ảnh hưởng lên tinh thần mình, không để cho mình hàng phục, thế nhưng điểm này cũng chỉ vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
"Hoàng Tuyền Thánh Thủy!"
Một tiếng quát nhẹ vang lên, Phương Hàn đưa ma đao vào trong Hoàng Tuyền Hà, lấy lượng lớn Vong Tình Thủy bao trùm lên ma đao Huyết Thương Khung. Ngay lập tức ma ảnh trong đầu hắn trở nên mờ nhạt hơn nhiều, ma linh của thanh Ma Đao này phát ra tiếng rít gào thống khổ.
"Tưởng có thể ngăn cản được sự ăn mòn của Vong Tình Thủy sao?" Phương Hàn cười nhạt một tiếng, hắn dùng Mộc Hoàng cương khí của chính mình từng bước từng bước đánh sâu vào trong ma đao, dần dần khống chế ma trận của ma đao.
Trong ma đao cũng chỉ có một ma trận, không giống như Ngũ Ngục Vương Đỉnh có tới chín trăm chín mươi chín cái. Nhưng ma trận này lại rất rắc rối phức tạp, do rất nhiều tiểu trận tạo thành, mỗi tiểu trận lại giống như một bộ phận trên thân thể người. Phương Hàn hoài nghi không biết một ma trận khổng lồ như vậy khi hòa thành hình thì sẽ có lực lượng khủng bố đến mức nào?
Khí đó ma đao Huyết Thương Khung cũng sẽ biến thành một kiện đạo khí.
Nhưng mà hiện tại, tòa ma trận cự đại này đã dần dần bị Phương Hàn nắm giữ.
Hắn quát lớn một tiếng, ma đao Huyết Thương Khung đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, biến thành một đạo huyết quang bay vào trong tay hắn, lập loè bất định, tựa như một đạo huyết sắc thiểm điện vậy.