“A Tị Môn? Là cái gì vậy?”
Huyết Dạ Vương, Tinh Thiền đều cảm giác được cánh cửa ở sau lưng Diêm vô cùng
khủng bố, giống như trận pháp mà lại không phải trận pháp, giống như thần
thông mà không phải thần thông, giống như pháp bảo mà không phải pháp bảo,
thậm chí còn có cảm giác như có vật sống ở trong đó! Nó mang theo khí tức
giống như một hồng hoang mãnh thú thời thượng cổ.
A Tị Môn có thể thôn phệ hết thảy tất cả những tồn tại đối nghịch với uy
nghiêm của nó.
Cho dù là khí linh của hai kiện đạo khí cũng cảm thấy run sợ, bởi vì ẩn bên
trong đó có một lực lượng mang tính huỷ diệt, chỉ cần thoáng cảm nhận được thì
một cảm giác thống khổ từ sâu trong tâm trí truyền đến, làm cho bọn họ rất khó
chịu.
“Đằng sau cánh cửa đó là cái gì mà lại khủng bố như vậy?” Tinh Vân Bảo Bảo
cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào A Tị Môn.
“Là một đại trận trong Hoàng Tuyền Đồ! Đồng thời nó cũng là một kiện bảo bối,
một loại thần thông. A Tị Môn là một truyền thuyết của Ma Đạo, ý nói đến sự
thống khổ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Bước vào A Tị thì sẽ tiếp nhận sự
thống khổ vĩnh cửu, mãi đến khi thế giới huỷ diệt mới thôi. Năm đó Hoàng Tuyền
Đại Đế đã giết chết ba mươi sáu tộc Thiên Ma để luyện chế ra một A Tị Môn,
dùng máu tế ma, sau đó phong ấn ma khí Cửu Uyên, Cửu U vào trong đó, đồng thời
còn thu thập trăm ngàn vạn sự thống khổ trong thế tục, tạo thành thế giới đó!
Tinh Thiền phải không? Không phải mi muốn thử sức với ta sao? Vậy thì đến đây!
Huyết Dạ Vương! Ngươi cũng đến đây, để ta xem thực lực của hai tên vãn bối các
ngươi rốt cuộc đạt tới mức nào.”
Trong khi Diêm nói chuyện, A Tị Môn ở sau lưng Diêm lay động mãnh liệt, trùng
trùng điệp điệp ma ảnh bay ra, không khí trở nên nặng nề, những âm thanh quỷ
khóc, thần gào không ngừng truyền đến. Một luồng khí lưu màu đen ngưng tụ
thành một gương mặt dữ tợn, khi thì hoá thành lân, khi thì thành Ma Thần, khi
thì thành ác quỷ kêu gào thảm thiết, khi thì là quỷ chết đuối, quỷ chết đói,
quỷ chết treo… âm phong rít gào, những luồng gió Cửu U làm cho cốt tuỷ của
người ta cảm thấy hàn ý lạnh như băng.
“Được!’ Ánh mắt của Huyết Dạ Vương xoay chuyển, “Chúng ta cùng đấu với hắn một
trận!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã hoá thành một bàn tay máu khổng lồ, mang theo
biển máu ngập trời mạnh mẽ đánh về phía Diêm. Lực lượng bao trùm cả Hoàng
Tuyền Đồ, tựa hồ muốn bắt lấy bản thể của Hoàng Tuyền Đồ.
Mà Tinh Thiền cũng hoá thành một đạo tinh quang bay thẳng lên, hai tay vung
lên, vô số ngôi sao lấp lánh hạ xuống, bao phủ lấy Diêm, liên tiếp nổ mạnh.
Đây chính là Diệt Tinh Đạo kết hợp với Tinh Sa Luyện Lôi Cương, uy lực rất
lớn, huyền diệu vô cùng. Những vụ nổ không tán ra mà tập trung lại một chỗ,
chỉ có những điểm nổ rất nhỏ, như pháo bình thường nhưng lại khiến cho không
gian bị chấn động mãnh liệt. Phương Hàn biết rõ chỉ cần một hạt hoả tinh kia
bắn trúng người hắn, thì cốt nhục thân thể sẽ bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ.
Hai đại khí linh liên thủ đánh Diêm.
“Dát dát, dát dát!” Diêm phát ra tiếng cười như tiếng vịt kêu vô cùng quái dị,
móng vuốt cực lớn đánh ra, một trảo vừa tung ra thì A Tị Môn sau lưng hắn xuất
ra một lực hút vô cùng cường đại, toàn bộ Tinh Sa Lôi Cương đều bị hút vào
trong nó, không để lại chút dấu vết nào. Còn đuôi của Diêm thì mạnh mẽ quật
xuống, đánh mạnh lên người Huyết Dạ Vương, đập tan bàn tay máu của hắn, huyết
quang bay tán loạn khắp nơi, lộ ra bản thể của hắn là ma đao Huyết Thương
Khung.
“Ta có A Tị Môn hộ thân, bất luận là công kích gì dưới Trường Sinh Bí Cảnh đều
không thể làm gì được ta, nếu có thì cũng chỉ có hiệu quả rất nhỏ. Hai tiểu
bối nhà các ngươi, ta sẽ cho các ngươi cảm nhận thế nào là sự trừng phạt vì
bất kính với tiền bối!” Diêm cao giọng ngâm xướng, những tiếng rít gào cao vút
vang lên từ sau lưng hắn. A Tị Môn sau lưng hắn lại lần nữa rung động, hai đạo
ma khí bắn ra, mỗi một đạo đều mang theo trăm ngàn gương mặt, có mặt người, có
mặt thú không ngừng luân chuyển, rống giận, gào khóc, la hét, những răng nanh
không ngừng rung động, tựa hồ đang gặm nhắm những khúc xương, làm cho người ta
cảm chân tay nhột nhạt.
Đây là A Tị Khí, trong đó ẩn chứa vô cùng thống khổ, chỉ cần trúng một chút
thì không thể thi triển được thần thông được nữa.
“Chưa chắc! Ta cũng sinh ra từ ma khí! Luyện ra từ đại trận Thiên Ma! Ta muốn
thử xem thứ kinh khủng nhất trong Ma Đạo rốt cuộc lợi hại đến mức nào!” Đối
mặt với tình huống này, thân hình Huyết Dạ Chi Vương vừa bị đánh tan lại tụ
lại, tạo thành một đoàn huyết quang tròn vo, trong giống như một quả cầu máu.
Quả cầu máu phiêu phù giữa không trung, tránh thoái A Tị Khí, lại tán ra rồi
hoá thành một cái quạt màu máu thật lớn, mạnh mẽ xoay tròn, xông thẳng vào
giữa đạo A Tị Khí, cái quạt xoay tròn với tốc độ cao, cắt nát luồng A Tị Khí
ra thành nhiều tia.
“Ta chính là đạo khí thuần dương, giết ma đầu chính là nhiệm vụ của ta, tự
nhiên không sợ tất cả các loại cương khí của Ma Đạo!” Tinh Thiền cũng không
chút sợ hãi, không tránh né mà lại hoá thành một luồng tinh quang, mạnh mẽ
đánh vào trong đạo A Tị Khí còn lại. Đột nhiên một luồng hoả diễm bốc lên,
ngọn lửa toả ra ánh sáng chói chang, chính là tinh thần chân hoả, ẩn chứa lực
lượng mạnh mẽ, thiêu đốt toàn bộ A Tị Khí.
“Các ngươi thật lớn mật! Lại dám đối đầu với A Tị! Xem ra ta phải thi triển
thần thông, trừng trị các ngươi một lần mới được! A Tị luân hồi, vô tận thống
khổ, cửu cửu hoàng tuyền, ma vực tái hiện!”
Oanh long!
Theo tiếng ngâm xướng hùng hồn của Diêm, A Tị môn lại mở ra, một luồng hắc khí
bao trùm cả không gian, đem tất cả mọi người ở đương trường cuốn vào. Một ma
vực chậm rãi hiện ra.
Thoáng một cái người ta có cảm giác như toàn bộ một thế giới, mặt trời, mặt
trăng, núi non, sông nước, tất cả đều bị A Tị Môn thôn phệ hết, mọi người thậm
chí không không thể cảm ứng được nguyên khí thiên địa nữa.
Phương Hàn thầm rung động, cảm nhận được tốc độ hấp thu linh khí Tiên Giới của
Cây Thế Giới cũng trở nên chậm lại thì biết rõ đây là một lĩnh vực ngăn cách
với thế giới bên ngoài. Lúc này hắn mới cảm nhận rõ ràng sự lợi hại của Hoàng
Tuyền Đồ.
“Tốt lắm, không cần phải đánh tiếp! Giữ lại lực lượng để đối phó với ba tên
sát thủ kia đi. Hoặc là chờ có cơ hội thì sẽ đối phó với Mạnh Thiểu Bạch, nếu
như hai bên lưỡng bại câu thương, bản thân bị hư tổn thì ta cũng không có đủ
thiên tài địa bảo để tu sửa bản thể các ngươi đâu!” Phương Hàn thấy tình cảnh
này thì tâm thần liền nhẹ rung động truyền âm, ngăn cản ba đại pháp bảo tiếp
tục chiến đấu.
Hô hô
Trong giây lát, ánh sáng lại hiện ra, giống như A Tị Môn trả lại toàn bộ thế
giới, Huyết Dạ Vương, Tinh Thiền đều đã cảm giác được sự lợi hại của Hoàng
Tuyền Đồ. Tuy vừa rồi là do Phương Hàn bảo ngừng lại nhưng dù cho có liều mạng
đấu tiếp thì cho dù hai người bọn họ có thể phá vỡ A Tị Môn thoát ra ngoài thì
bản thể cũng sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng.
Nói tóm lại, Diêm lấy một địch hai mà vẫn có thể chiếm được thượng phong, thật
là lợi hại.
Đây là Hoàng Tuyền Đồ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại. Nếu như nó khôi phục
lại toàn bộ lực lượng vốn có thì không biết sẽ lợi hại đến mức nào.
“Đáng tiếc, đáng tiếc! Ta cũng chỉ mới khôi phục được một phần mười lực lượng
vốn có. Nếu như có thể khôi phục được một nửa lực lượng vốn có thì một cái
phất tay có thể thôn phệ hết các người!” Sau khi chậm rãi thu lại A Tị Môn vào
trong Hoàng Tuyền Đồ, Diêm lại trở vào trong Hoàng Tuyền Đồ, hoá thành hình
xăm ở trên da của Phương Hàn.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền hiện ra, chính là bản thể của Đại Phạm Quang
Minh Thuyền, có điều lúc này còn thuyền không còn chút pháp lực nào cả, cũng
không còn khí thuần dương nữa, thật giống như một bức điêu khắc ở trong thế
tục.
Trên thực tế thì sau khi bị hút sạch khí thuần dương thì con thuyền này cũng
mất đi linh hiệu của nó, những đại trận được điêu khắc trên nó cũng không còn
nữa, không thể bay, không thể phát ra ánh sáng, cũng không thể phòng thân hay
ngăn địch. Ngoại trừ tài liệu chế tạo vô cùng chắc chắn ra thì nó không khác
gì một vật trang sức.
“Phương Hàn, ta cũng không ngờ là trong con thuyền này lại ẩn chứa nhiều khí
thuần dương như vậy. Đủ giúp ta mở ra được A Tị Môn! Đối với ba tên cao thủ
Kim Đan Cảnh, chỉ cần mai phục từ trước, đột nhiên ra tay thì bọn hắn không có
cả cơ hội tự bạo nữa! Thậm chí còn có thể thu lấy kim đan của bọn chúng làm
kim đan của mình. Trước kia Hoàng Tuyền Đồ chỉ có thể ngăn cả Thiên Ma Giải
Thể Đại Pháp của Thiên Ma Vương nhưng mà bây giờ có thêm A Tị Môn thì khác
nhiều rồi.”
Thanh âm của Diêm truyền vào trong đầu Phương Hàn: “Ta hiện giờ có thể thi
triển Tịnh Thế Liên Hoa, là thần thông của phật pháp, nếu như có thể tìm được
kim đan dung nhập vào thân thể thì có thể đồng thời học được các loại thần
thông đồng thời luyện chế lại Đại Phạm Quang Minh Thuyền một lần nữa.”
“Cái gì, A Tị Môn có thể ngăn không cho cao thủ Kim Đan Cảnh tự bạo?” Phương
Hàn cả kinh, đây đâu phải chuyện bình thường: “Nếu như thật sự có thể ngăn
không để cho cao thủ Kim Đan Cảnh tự bạo thì có thể thu lấy kim đan của hắn,
pháp lực của hắn rồi dung nhập vào trong người mình. Hơn nữa hắn đã mở được
não hải thứ hai, không sợ chuyện tự bạo.”
Giết chết một cao thủ Kim Đan Cảnh, vấn đề hắn cố kỵ nhất chính là khi đối
phương liều mạng tự bạo.
Ngay cả cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh đụng phải cũng sẽ bị thương. Cái này cũng
giống như Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp của Thiên Ma Vương, lợi hại vô cùng.
Nhưng kim đan tự bạo mạnh gấp trăm lần Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp. Có thể đem
phương viên trăm dặm xung quanh biến thành một vùng đất hoang, không ai có thể
chạy thoát được.
Đây cũng là băn khoăn lớn nhất của Phương Hàn khi đối đầu với ba tên sát thủ
Kim Đan Cảnh.
Cũng chính vì như thế, thường không ai lại đi trêu chọc cao thủ Kim Đan Cảnh.
Luyện thành kim đan chẳng khác nào có thể một lá bùa hộ mẹnh, có thể tránh
thoát được rất nhiều cái hoạ sát thân.
Bất quá, hiện tại A Tị Môn đã được mở ra, chỉ cần sử dụng thích hợp, bố trí
mai phục thì nắm chắc tám phần có thể giết chết cao thủ Kim Đan Cảnh, cướp lấy
kim đan của hắn! Đây quả thực là thủ đoạn độc nhất vô nhị.
Phương Hàn tưởng tượng khi hắn thu được ba viên kim đan, dung nhập toàn bộ vào
trong thân thể thì không biết thực lực sẽ tăng tiến đến mức nào. Cho dù là
đụng phải Mạnh Thiểu Bạch cũng sẽ không chật vật như trước nữa.
“Xem ra thật sự là trời giúp ta rồi. Bất quá chuyện này cũng không thể nóng
vội được. Tinh Vân Bảo Bảo cũng chỉ mới tu luyện tới Cương Khí Cảnh, khi tham
gia sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, có thể bị thương. Tạm thời chúng ta cứ tu
luyện một tháng đã, chậm rãi tính toán sách lược thật kỹ rồi sẽ tiến hành phản
kích mấy tên kia.”
Phương Hàn cảm thấy chuyện này nhất định phải thật cẩn thận, tránh khỏi bị
thất thủ, tạo thành đại hoạ sát thân. Giết người tuyệt không thể cẩu thả, nóng
vội được. Nếu kế hoạch chu đáo thì chắc chắn sẽ thành công! Chỉ cần một kích
lôi đình vạn quân là giải quyết được mầm hoạ.
Huống hồ đây là một cơ hội giúp hắn đề cao thực lực với tốc độc cực nhanh.
Nếu như thành công thì có thể nắm chắc thêm mấy phần trong mười năm khiêu
chiến với Hoa Thiên Đô.
Hai mắt Phương Hàn lập loè toả sáng, hàng loạt những kế hoạch không ngừng thôi
diễn trong đầu. Hắn không ngừng phân tích, so sánh, tính toán đủ các loại thủ
đoạn.