Vĩnh Sinh

Chương 25 - Đệ Thập Sơn Hà Bảng

Kiếm quang bay lượn như con thoi trong sơn lâm, cuồn cuộn nổi lên một trận tật phong thanh sắc, kiếm quan bay đến chỗ nào, cây cối chỗ đó đều bị cắt nát, núi đá vỡ vụn.

Phong mang của Linh Phong Kiếm thật sự rất sắc bén, "Linh phong đại trận" Trên mặt phi kiếm vận chuyển tới cực hạn, trong lúc phi hành chỉ để lại một cái bóng thanh sắc mờ nhạt.

Vút!

Tâm ý khẽ động, Linh Phong Kiếm lập tức đình chỉ vận chuyển, trôi nổi trước mặt Phương Hàn, kiện linh kiếm này rơi xuống tay hắn nằm im bất động.

"Quả nhiên có linh kiếm trong tay, quỷ thần cũng phải sợ, nếu như chạy đến thế tục, một kiếm này cũng đủ đối phó với đạo quân tinh nhuệ nghìn người, trừ phi bọn họ có mai phục kỹ lưỡng, có cường cung ngạnh nỗ, hỏa dược cùng tiến lên, bất ngờ tập kích mới có thể giất mình."

Một lần ra uy này của Linh Phong Kiếm, Phương Hàn càng muốn thu kiện linh kiếm này.

Hắn biết hiện tại nếu như mình bước chân vào thế tục đã không còn sợ quân đội vây công nữa.

Nếu là cao thủ nhục thân cảnh, cho dù tu luyện tới thập trọng Thần Biến cảnh giới cũng phải e sợ vài phần với quân đội thế tục vây công. Một đội quân tinh nhuệ nghìn người, trong đó cũng có không ít cao thủ tu luyện tới nhục thân ngũ trọng Thần Lực cảnh giới, đao thương kiếm kích, cường cung ngạnh nỗ, đủ để vây công diệt sát một cao thủ thập trọng Thần Biến cảnh giới.

Thế nhưng nếu có một kiện linh khí trong tay, một kiếm bay lượn có thể dễ dàng không giết người hủy giáp trong phạm vi vài dặm, nghìn quân sĩ tinh nhuệ căn bản không thể thoát được.

Có linh khí chính là một người có thể địch nghìn người.

Hiện tại Phương Hàn thu được Linh Phong Kiếm thực bản thân tăng mạnh. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, kiện Linh Phong Kiếm này lực phong ngự kém một chút, nếu như đối mặt với trận trận mưa tên dày đặc, căn bản không cách nào chặn được.

Càng không thể giúp người phi hành.

Chỉ có bảo khí cấp bậc phi kiếm mới chân chính là bảo bối, mới bao gồm công thủ nhiều mặt, có thể phân quang hóa ảnh, đột ngột thay đổi.

Chẳng hạn như đột nhiên biến thành một đại cương cầu trong suốt, đem người bảo hộ trong đó, lại có thể giúp người cấp tốc phi hành, ngăn cản các loại binh khí chém giết, xâm nhập trong nước, ngao du thế giới thủy tề.

Bất quá rất khó có thể sở hữu được một kiện bảo khí cấp bậc pháp bảo, mỗi một kiện cũng có thể khiến gió tanh mưa máu nổi lên, không phải có cơ duyên xảo hợp, hoặc nhân vật trọng yếu của môn phái, căn bản vô pháp sở hữu một kiện pháp bảo.

Để luyện chế bảo khí tốn rất nhiều công phu, một là cần tài liệu đặc thù, hai là cần người luyện chế đạt đến cảnh giới thần thông cửu, thập trọng, hoặc là cao thủ tuyệt thế đã bước vào Trường Sinh Bí Cảnh.

"Linh khí đã là tốt lắm rồi, mấy cái loại pháp bảo gì gì đó không thèm nghĩ nữa. Kiện Linh Phong Kiếm này đã bị ta luyện hóa, vậy khi gặp Mạc sư tỷ cùng mấy người kia lại tốn một phen nước bọt nữa rồi."

Diễn luyện xong tất cả, Phương Hàn lấy Vạn thú bài gọi Hạc Tiên Tử tới. Hắn quay trở lại Tử Điện Phong an ổn nghỉ ngơi một đêm.

Ngày thứ hai Phương Hàn cưỡi Hạc Tiên Tử bay thẳng tới trung ương bình nguyên của Vũ Hóa sơn, đây là địa phương ước định của bọn họ, hắn liền thấy Lưu Khang cùng Hồng Di quận chúa đang đứng cạnh tiên hạc. Tiên hạc hình thể khổng lồ chỉ có điều không phong thần tuấn lãng như Hạc Tiên Tử.

"Xem ra Hồng Di quận chúa, Lưu Khang hai người này cũng có quan hệ mật thiết với một ít chân truyền đệ tử. Mà đại tiểu thư Phương Thanh Tuyết đã đi Hãn Hải sa mạc rồi, chẳng lẽ lần này yêu ma lưỡng đạo giật dây sa phỉ tấn công Lam Nguyệt quốc, hay là còn có nguyên nhân khác dẫn đến việc đệ tử chân truyền cũng xuất thủ? Vũ Hóa Môn có một trăm lẻ tám vị chân truyền đệ tử, mà trong đám này lại thường xuyên tranh giành đấu đá, xem ra ta phải càng thêm cẩn thận mới được."

Phương Hàn nghĩ thầm.

"Phương Hàn, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi?"

Hồng Di quận chúa thấy Phương Hàn hạ xuống, vội vã bước lên phía trước, nói: "Người của hoàng thất Đại Đức, còn có Mạc sư tỷ đang chờ chúng ta đó."

Quả nhiên vừa dứt lời trên bầu trời đã xuất hiện hơn mười đầu tiên hạc đồng thời hạ xuống, là đám người của Đại Đức hoàng thất cùng Bảo Thân Vương, còn có Mạc sư tỷ dẫn đầu mấy người nội môn đệ tử.

Vài người này Phương Hàn đều đã gặp qua.

Bất quá có một nam tử cũng mới gia nhập hàng ngũ, nam tử này đứng bên cạnh Mạc sư tỷ, mặc một thân đạo y màu bích lục, đây cũng không phải là pháp y phổ thông của ngoại môn đệ tử, cũng không phải là đạo y thủy hỏa của nội môn đệ tử, tựa hồ là một kiện linh khí!

Y phục cư nhiên đều là linh khí, điều này không thể coi thường, bảo vệ thân thể không bị tà ma xâm hại. So với các loại phi kiếm giết chóc, nó còn được trọng dụng hơn.

Thân thể là cội nguồn của thần thông, coi như là cao thủ tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh cũng phải cẩn thận bảo vệ cho tốt thân thể của mình, bằng không nếu thân thể bị hủy diệt, bất luận thần thông loại nào cũng lập tức biến mất, tan thành tro bụi.

"Nguyên sư huynh!"

Xem ra vị bích lục đạo y nam tử này không chỉ là người của hoàng thất Đại Đức, Lưu Khang cùng Hồng Di quận chúa đều vội vã cung kính chào hỏi.

"Vị này chính là cao thủ bài danh đệ thập trong Sơn Hà Bảng, Nguyên Kiếm Không - Nguyên sư huynh." Hồng Di quận chúa lặng lẽ huých Phương Hàn một cái.

Trong lòng Phương Hàn cũng khẽ rùng mình.

Cư nhiên là cao thủ trong nội môn đệ tử, nhân vật được xếp trong Sơn Hà Bảng.

Nội môn đệ tử tổng cộng có ba vạn năm nghìn người, đều là chính là nhân vật tu luyện tới nhục thân cảnh đệ cửu trọng, đệ thập trọng, có lẽ bọn họ đều có linh khí, pháp khí.

Nội môn đệ tử hàng năm đều tiến hành tổ chức tỷ thí, người thắng cuộc liên tiếp sẽ được xếp vào Sơn Hà Bảng.

Đồng thời môn phái sẽ thưởng lớn cho mười vị cao thủ này, hoặc là đan dược hoặc là linh khí, đặc biệt trợ giúp bọn họ tu luyện tiến vào Thần Thông Bí Cảnh trở thành chân truyền đệ tử.

Có thể nói bất luận kẻ nào trong đám nội môn đệ tử được xếp vào Sơn Hà Bảng, địa vị cao thượng không gì sánh được, thậm chí có thể thể so với chân truyền đệ tử, nắm đại quyền sinh sát trong tay.

Đồng thời bản lĩnh chân thực của bọn họ cũng rất lợi hại, kết hợ với pháp bảo có thể so với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh.

Nhân vật như vậy khiến sâu trong nội tâm Phương Hàn dấy lên một loại áp lực rất lớn.

"Nguyên sư huynh!" Phương Hàn cũng kêu lên một tiếng phụ họa.

"Ừ, ngươi chính là Phương Hàn? Ngươi ở Tử Điện Phong sao?" Nguyên Kiếm Không nhìn về phía Phương Hàn dò xét, "Không sai, rất tốt, ngươi đã lấy Linh Phong Kiếm của Tả sư đệ? Chờ khi gặp Phương Thanh Tuyết ta sẽ nói chuyện với nàng."

"Không xong, xem ra tên Nguyên Kiếm Không này rất bất mãn với mình."

Phương Hàn cũng nghe ra trong ngữ khí của Nguyên Kiếm Không có điểm bất mãn.

"Được rồi, Nguyên sư huynh, hãy lấy đại cục làm trọng, chúng ta nhanh tới Hãn Hải sa mạc thôi. Phương sư tỷ đã xuất phát đến Lam Nguyệt quốc trước rồi, vạn nhất nếu nàng nhanh chân hơn, chỉ sợ mai Âm Dương Vạn Thọ Đan không đến lượt chúng ta."

Mạc sư tỷ thản nhiên nói.

"Mạc sư muội nói đúng!" Nguyên Kiếm Không lần thứ hai nhìn thật sâu Phương Hàn, sau đó vung tay lên, trực tiếp nhảy lên lưng tiên hạc, tiên hạc rung cánh phóng lên bầu trời.

Bộ y phục của hắn hình như có tác dụng phiêu phù trên hư không, không giống những người khác đều phải áp sát lên lưng hạc khi phi hành để phòng ngừa bị gió thổi bay.

"Đi!"

Vài người thuộc Đại Đức hoàng thất bao gồm cả Bảo Thân Vương cũng lên tiên hạc, hắn nhìn thật sâu Phương Hàn sau đó cùng tiên hạc phóng theo.

"Phương Hàn, ngươi nên cẩn thận một chút, lần này không cầu lập công, chỉ cần bình yên là được. Hay là ngươi không nên đi nữa." Hồng Di quận chúa đều nhìn rõ một màn này, ôn tồn khuyên nhủ hắn.

"Tự nhiên ta phải đi, không đi lịch luyện, bao giờ mới thành tài được? Ta còn muốn tiến nhập nội môn, sau này trên Sơn Hà Bảng vị tất lại không có tên ta." Sau khi Phương Hàn cùng Cửu Khiếu Kim Đan dung hợp, trong tiềm thức xuất hiện một tia khí phách của Hoàng Tuyền Đại Đế, trong lúc nói chuyện cũng tràn ngập sự tự tin, đã hoàn toàn thoát khỏi thân phận nô bộc mamg theo tính cách hèn mọn, nhát gan điều gì cũng cố kỵ như lúc trước rồi.

"Những người này rất có khả năng sẽ đối phó với ngươi, nếu xuất hiện tình huống như vậy ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bất quá đối mặt với yêu ma bọn họ cũng không dám quá phận." Lưu Khang trong nháy mắt nói tiếp: "Chúng ta phải khéo léo mượn linh khí trong tay bọn họ cầm cự với ma nhân, ma tướng phi thiên dạ xoa mới ổn."

"Đi! Đến Hãn Hải sa mạc rồi hãy nói."

Phương Hàn nhún người nhảy lên lưng hạc, tiên hạc vỗ cánh bay vút lên không trung bám sát đám người Mạc sư tỷ, Nguyên Kiếm Không. Trong lòng hắn nghĩ đến một truyện, bản thân mình đã thu được một kiện linh khí, lại bại lộ một kiện pháp bảo, nếu người khác biết đó là một kiện bảo vật của Hoàng Tuyền Đại Đế, vậy nhất định mình sẽ gặp họa sát thân.

Đám người kia tuy rằng đều là đệ tử của Vũ Hóa Môn, nhưng ở trong thế tục không ai không phải là nhân vật âm lãnh hung ác, thủ đoạn cao minh, tuyệt đối không phải là nhân vật an phận thủ thường gì, phải biết rằng, đệ tử kiệt xuất nhất của hoàng thất mới có thể được đưa vào Vũ Hóa Môn. Những người này không chỉ tài trí hơn người, mà thủ đoạn độc ác cũng tuyệt đối là đệ nhất.

Hiện tại những người này không dám đối động thủ với mình nguyên nhân không phải e ngại môn quy mà là e dè Phương Thanh Tuyết.

Phương Hàn cũng không phải là loại người tin tưởng vào cái gì mà tình nghĩa đồng môn, tình nghĩa đồng môn ở trước mặt linh khí so với bạc còn bạc bẽo hơn. Vũ Hóa Môn khi tuyển nhận đệ tử cũng không có chọn bình dân bách tính, vì đám người bình dân đều trung thực không biết dối lừa cho nên không cạnh tranh được vì vậy mà không thể phát triển. Không giống như đám đệ tử hoàng thất môn phiệt có khi chỉ vì một kiện linh bảo mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, bọn họ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục này của gia tộc, cho nên khi đến Vũ Hóa Môn tính cách này lại càng được bộc phát.

Trong lòng Phương Hàn biết bản thân mình đi đến Hãn Hải sa mạc nhất định sẽ bị đám người kia mượn đao giết người cướp đoạt linh khí trên người.

Biện pháp tốt nhất hiện tại của hắn chính là ở lại Vũ Hóa Môn không bước chân ra ngoài nữa. Bất quá cách này cũng sẽ bị một số người xỏ xiên, mượn cơ hội giáo huấn hắn sau đó cướp đi linh khí.

Còn không bằng từ trong hỗn loạn thừa cơ ***c nước béo cò.

Huống hồ hiện tại hắn thiếu nhất chính là cọ sát và thực chiến! Trong lúc sinh tử lịch luyện mới có thể kích phát tinh thần lực, tiến nhập cảnh giới nhục thân cửu cửu trọng Thông Linh.

Tốc độ bay lượn trên không trung của tiên hạc cực nhanh, vùn vụt lướt qua một tòa lại một tòa núi lớn, bất quá cách một hai canh giờ, tất cả mọi người đều hạ xuống nghỉ ngơi một hồi, dù sao thân thể tiên hạc cũng là huyết nhục cấu thành, trên lưng lại mang người có thể trọng lên đến một hai trăm cân, trong khoảng thời gian dài cũng mệt mỏi, chúng cần được nghỉ ngơi, ăn uống lấy lại sức.

Đoàn người đệ tử Vũ Hóa Môn này khi nghỉ ngơi cũng phân làm từng nhóm nhỏ.

Phương Hàn, Lưu Khang, Hồng Di quận chúa làm một nhóm.

Đại Đức hoàng thất ba nam hai nữ làm một nhóm.

Mà Mạc sư tỷ và mấy người nội môn đệ tử hợp thành một nhóm.

Sơn Hà Bảng đệ thập danh, vị thần bí khó lường Nguyên Kiếm Không còn lại đơn độc một mình, thỉnh thoảng cùng Mạc sư tỷ trò chuyện, đa số thời gian còn lại đều thâm trầm một mình một chỗ.

Thời gian ước chừng lúc đêm khuya, Phương Hàn đã thấy được dãy núi kéo dài dần dần biến mất, thay vào đó là một mảnh sa mạc vô biên vô hạn, ánh trăng tràn ngập không gian, trong sánh nhưng lạnh lùng phản chiếu xuống từng hạt cát, toàn bộ sa mạc như được tránh bằng một lớp thủy ngân óng ánh thê mĩ.

"Đã đến Hãn Hải sa mạc vô biên vô hạn rồi. Lam Nguyệt thành chính là ở trung ương Hãn Hải sa mạc, chúng ta phải phi hành một ngày đêm nữa mới tới được nơi đó, khuya hôm nay nghỉ ngơi tu dưỡng tinh thần cho tốt, tiên hạc cũng đã mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi dưỡng sức."

Nguyên Kiếm Không là người đầu tiên để tiên hạc đáp xuống bề mặt sa mạc.

Phương Hàn thấy thế cũng từ từ để tiên hạc hạ xuống.

Sau đó là một đám nội môn, ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn nhất thời ùn ùn hạ xuống, mọi người lại phân thành từng nhóm, người thì kiếm củi đốt lửa, người thì lấy bịch nước ra uống, kẻ lại nhắm mắt dưỡng thần. Phương Hàn lại cẩn thận bên cạnh bảo vệ Hạc Tiên Tử, tai vểnh lên nghe bốn phía, mắt nhìn tám phương.

Cùng lúc đó tại phía tây sa mạc, cách nơi này hơn mười dặm, một đôi mắt thần bí đang chằm chằm theo dõi về hướng bọn họ, người này đã sớm phát hiện theo dõi bọn họ rồi.

Bình Luận (0)
Comment